Cuộc Sống Đơn Giản

Chương 48




Cả một đám người ai cũng có quỷ trong lòng, không biết mỗi câu nói cử chỉ của mình đều bị Diệp Sảng thấy rõ, càng không biết chuẩn tâm T 98K của Diệp Sảng đã nhắm vào đầu của Phương Nhã Văn. Chỉ cần ngón tay Diệp Sảng bóp nhẹ một cái, đại kế báo thù của Phương Nhã Văn lại trở thành nỗi tiếc hận cả đời.

Nhưng mà Diệp Sảng không dám nổ súng. Bây giờ giết người thì dễ, nhưng lui lại quá khó. Đối phương đều không phải là con gà mờ, làm sao có thể để mình nhất thương miểu sát xong còn có thể toàn thân trở về? Ngay lúc Diệp Sảng còn đang do dự, đột nhiên phía sau lại vang lên thanh âm quen thuộc.

Nữ: “Đại ca, chúng ta đã đi nửa ngày vẫn không thấy tung tích của Hà huynh đâu. Hay là chúng ta lại đi nhầm đường rồi?”

Nam: “Chắc chắn chúng ta không đi sai đường!”

Nữ: “Sao huynh dám chắc?”

Nam: “Nếu chúng ta đi sai thì tại sao vừa nãy chúng ta lại thấy đám ô hợp cái bang kia?”

Nữ: “Cũng đúng. Ả đàn bà Tô Kỳ Nhi (*) chanh chua kia và Hà huynh kết thù đã lâu. Nếu ả ta đã ồn ào đòi phải giết Hà huynh, mà lại đi con đường này thì chắc chắn Hà huynh ở chiến trường phía trước. Hắc hắc, lại nhớ khi nãy đám người kia đều bị đại ca dùng Đả Ngã Kim Thương đâm chết. Đại ca chính là khắc tinh của ả Tô Kỳ Nhi kia. Đại ca thần võ, tiểu muội ngưỡng mộ huynh như ngưỡng mộ Lư Sơn!”

(*) Tô Kỳ Nhi: hình như là nhân vật nổi tiếng lẳng lơ của Trung Quốc.

Lần này Diệp Sảng cũng không dám nhảy ra kêu Phản ca, Hoàng tỷ, nhưng trong lòng hắn vẫn vô cùng cảm thấy ấm áp. Chắc chắn ba vị đại hiệp này đọc thấy tin tức trên diễn đàn, không tới giết mình mà là gỗ trợ mình. Tuy rằng vẫn nói tổ chiến đấu ba người này đều bị bệnh thần kinh, nhưng nếu bọn họ thần kinh thật thì rất nhiều người bị bênh tâm thần. Lúc Diệp Sảng còn đang cảm động mình có bạn tốt, tổ chiến đấu ba người lại tiếp tục tự biên tự diễn.

Nhất Đại Nữ Hoàng tấm tắc khen: “Lạc Hoa Lưu Thủy bỏ nhiều tiền mua mạng Hà huynh như vậy, hiện tại Hà huynh rơi vào thế nước sôi lửa bỏng. Đại ca biết Hà huynh gặp phải tình thế nguy cấp liền mặc kệ ngàn người đuổi giết, không quản đường xa vạn dặm chạy tới tương trợ. Đại ca thật là có tình có nghĩa. Chống mắt tìm khắp Đệ Nhị Thế Giới cũng không ai bằng. Đại ca khiến tiểu muội vô cùng cảm phục!”

Đại Hán Thiên Tử nói tiếp: “Đúng a. Đại ca liệu sự như thần. Dọc con đường này đều là người tới đuổi giết Hà huynh, tất cả đều bị chúng ta xử lí, cũng coi như trợ giúp vô hình cho Hà huynh, giúp Hà huynh giải quyết nỗi lo về sau. Tình bạn giữa đại ca và Hà huynh quả thực vững bền như Vạn Lý Trường Thành. Thiên Tử đệ có thể gặp đại ca trong Đệ Nhị Thế Giới này quả thực là phúc khí của kiếp này.”

Diệp Sảng thầm kêu không tốt. Nghe khấu khí ba người bọn họ, có lẽ ba vị đại hiệp này đều đã bị hồng danh, nếu bị chết thì thực sự rất không hay.

Lôi Lôi sớm đã được chứng kiến cảnh giới cao thâm của tổ chiến đấu ba người này, bây giờ lại được nghe bọn họ đối thoại liền ngây ngẩn, nhất thời trợn mắt há mồm, nghĩ thầm: “Bằng hữu của sư phụ quả nhiên đều là những bậc mẫu mực của vô liêm sỉ.”

“Hai người các ngươi thật ngu ngốc!” – Phản Thanh Phục Minh quát khiến cho hai người bọn Nhất Đại Nữ Hoàng sững sờ.

Phản Thanh Phục Minh cười lạnh nói: “Trên diễn đàn nói cao thủ thần bí ngoại quốc cùng cao thủ thần bí nước ta đấu pháp. Dựa vào suy đoán của ta, cao thủ thần bí của Trung Quốc chính là Hà huynh. Có thể bất phân thắng bại với Hà huynh nhất định hắn có tuyệt kĩ trên người và có cả thần khí. Tam huynh muội chúng ta nếu có thể giết cao thủ kia cướp thần khí, từ đó sẽ có thể tung hoành thiên hạ, không có sức mạnh nào địch nổi. Các ngươi cũng đừng quên lưu danh thiên hạ mới là mục tiêu thật sự của chúng ta. Tình bằng hữu nam nhi cái gì, nhi nữ tình trường cái gì, quốc gia đại sự mới là quan trọng, ba cái chuyện vặt vãnh như thế xếp sau!”

Nhất Đại Nữ Hoàng cực kì hoảng sợ: “Vẫn là đại ca anh minh, sáng suốt!”

Đại Hán Thiên Tử vung tay hô to: “Đại ca anh minh khiến Thiên Tử hiểu rõ đại sự!”

Phản Thanh Phục Minh cười ha ha: “Tam hynh muội chúng ta trí dũng song toàn, hiệp nghĩa vô song, thay trời hành đạo, phản Thanh phục Minh, ngày sau chắc chắn sẽ thành danh~~~”

Hóa ra ba tên này cũng không phải đến tìm người mà tới đây thể hiện độ mặt dày. Diệp Sảng chào thua. Nhưng mà lần này bọn họ khoác lác không phải lúc rồi, đối thủ đã ở ngay trước mắt.

Những người khác không nhận ra tam huynh muội Phản Thanh Phục Minh, nhưng Phương Nhã Văn và Diễm Vô Song bị bọn họ khắc ấn tượng quá sâu. Lần trước ở trong nhiệm vụ Đệ Tam Đế Chế chính là bị ba tên này quấy rối.

Tam huynh muội Phản Thanh Phục Minh thấy Phương Nhã Văn cũng ngẩn ra, Nhất Đại Nữ Hoàng thở dài: “Đại ca a đại ca, quả nhiên là tính toán tài tình. Lạc Hoa Lưu Thủy đã ở đây rồi, chắc chắn Hà huynh ở phụ cận!”

Diệp Sảng nghe thấy lời này liền hết hồn. Không sợ người khác giỏi, chỉ sợ người mình quá ngốc. Tiểu ca đây ở ngay dưới mí mắt các ngươi này.

Thấy đối phương có nhiều người, Phản Thanh Phục Minh hét lớn: “Chuột nhắt phương nào? Mau xưng tên ra!”

Phương Nhã Văn lạnh lùng nói: “Mọi người cẩn thận. Ba tên gia hỏa này cũng không đơn giản!”

“Dám không trả lời đại gia. Tự tìm đường chết!” – Phản Thanh Phục Minh định liều mình, vẫy tay một cái, câu liêm thương liền xuất hiện trên tay.

Phương Nhã Văn cười khinh. Uy lực của thanh phá thương của Phản Thanh Phục Minh như thế nào, cô ta nắm rất rõ, căn bản không đủ gây sợ. Nhưng con mắt của Thiết Thủ rất tinh tường. Toàn thân câu liêm thương của Phản Thanh Phục Minh ẩn ẩn phát quang màu đỏ, tuyệt đối không phải là loại màu đỏ của trang bị cường hóa bình thường, cũng không phải là màu đỏ như máu mà là loại đỏ sậm hắn chưa từng thấy qua. Màu đỏ này dường như còn hơi pha chút màu đen, chính là kiểu hồng trung thấu hắc. Thêm nữa, bây giờ Phản Thanh Phục Minh bị hồng danh, toàn thân cũng phát ra màu đỏ quái dị, nhất định không bình thường. Nhưng mà Diễm Vô Song đã vung vẩy thanh cự kiếm tiến lên.

Thực lực của Diễm Vô Song so với lúc trước cũng tăng không đáng kể. Nhưng thực lực của tam huynh muội Phản Thanh Phục Minh lại tăng rất nhiều. Mắt thấy cự kiếm bổ tới, Phản Thanh Phục Minh không nhúc nhích chút nào, để cho cự kiếm chém vào vai mình. “Roạt” một tiếng, một chuỗi tia lửa điện nhấp nhoáng trên mũ sắt. Hai hồng thương trị số đồng thời xuất hiện, “0” và “-25”, cái trước là xuất hiện trên đầu Phản Thanh Phục Minh, còn số sau là xuất hiện trên đâu Diễm Vô Song.

“Cái gì?” – Diệp Sảng nhìn xuyên qua khe hở hai tấm thép, thấy quái dị.

Diễm Vô Song cũng ngẩn ngơ. Chuyện gì đã xảy ra?

Phản Thanh Phục Minh cười ha ha, sau đó sắc mặt trầm xuống: “Nữ tặc, ta cho ngươi chém ba đao.”

Những người khác cũng có chút sững sờ. Chẳng lẽ tên này làm bằng sắt? Diễm Vô Song dù sao cũng đã level 33, không thể yếu như vậy?

“Là ngươi tự chuốc lấy!”

Diễm Vô Song cắn chặt răng, cự kiếm trong tay phát ra ánh sáng vàng mạnh mẽ. Kiếm liên tục chém ba nhát lên hai bên vai và trước ngực Phản Thanh Phục Minh. Áo giáp của Phản Thanh Phục Minh phát ra tiếng binh binh, tia lửa điện chạy loạn như bị rò điện.

Chuyện khó tin xảy ra. Một đám trị số thương tổn bay lên. 

Hoàng thương bạo kích: 

“-250!” 

“-250!” 

“-250!” 

Ba con số này bay ra từ trên đầu Phản Thanh Phục Minh như ám chỉ gì đó. Diệp Sảng chấn kinh. Chiến sĩ cận công thì đúng là lực công kích rất cao. Đổi lại nếu là người khác bị chém ba nhát như vậy thì chắc chắn đã ngỏm lâu rồi. Nhưng điều khiến người ta khiếp sợ hơn là trên đầu Diễm Vô Song cũng bay ra ba trị số thương tổn.

Hoàng thương trị số:

“-45!”

“-45!”

“-45!”

Lôi Lôi trầm giọng nói: “Sư phụ, vị bằng hữu này của sư phụ có trang bị biến dị cấp 5, ít nhất có 250 điểm phòng ngự, có lẽ còn có tác dụng 10% phản kích!”

Diệp Sảng ngây dại. Trời ạ, biến dị cấp 5. Biến thái quá đi! Làm sao có thể có đồ cao cấp như vậy a?

Trên thực tế thì chẳng qua là Phản Thanh Phục Minh có vận cẩu thỉ. Lần trước sau khi ra khỏi nhiệm vụ Đệ Tam Đế Chế, Phản Thanh Phục Minh không có được phần thưởng như ý. Trong khi đó Nhất Đại Nữ Hoàng và Đại Hán Thiên Tử lại có được mấy cuốn sách kĩ năng rất mạnh. Dưới cơn nóng giận, Phản Thanh Phục Minh liền tiếp tục làm lại. Ai ngờ tổ chiến đấu ba người lại đại công cáo thành, kiếm được 10 viên bảo thạch chúc phúc có cấp độ rất cao. Mang thứ này đi bán thì rất khó, mà bán đi thì cũng tiếc. Cho nên ba người quyết định xõa luôn, thống nhất mang bảo thạch đi đập đồ. Ai ngờ sau một hồi chờ đợi tựa ba thu lại ra được trang bị biến dị cấp 5, chính là kiện áo giáp Thiết Bảo Giáp màu đen Phản Thanh Phục Minh đang mặc. Phòng ngự tăng thành 250 điểm, phản kích 10% công kích vật lí, né tránh +5%, thuộc tính quá nghịch thiên. Nói cách khác, chỉ cần có máu đủ dày, mặc bộ giáp này lên thì ai đánh anh chính là người đó xui xẻo.

Diễm Vô Song chém ba nhát xong liền hóa ngốc. Đây là công kích cao nhất của cô ta. Vốn ba nhát này tổng cộng có thể tạo ra 1500 điểm thương tổn, nhưng không ngờ khi nãy lại giảm một nửa. HP của Phản Thanh Phục Minh hiện tại đã hơn 1000. Thực ra có thể nói là hắn đã bị trọng thương, nhưng hắn vẫn cười ha ha, thừa dịp lúc Diễm Vô Song tạm ngưng liền một cước đạp cô ta ngã bổ nhào, sau đó vung câu liềm móc một cái vào vai cô ta. Lần này không phải là hỏa hoa bạo phát mà là hồng huyết bạo phát. 

“Phụt” một tiếng. Hồng thương trị số: “212!”

Diễm Vô Song nhịn đau lăn mấy vòng né tránh. Hai khinh giáp chiến sĩ Thiết Thủ và Truy Mệnh cùng Phương Nhã Văn vung kiếm lao lên. Nhưng bọn chúng quên rằng tổ chiến đấu ba người dọc đường đi đã giải quyết nhiều người, bị hồng danh như vậy để tới nơi này thì làm sao có thể không có chút thực lực?

“Hắc hắc!” – Phản Thanh Phục Minh cười, quay đầu nói: “Lão nhị!”

Nhất Đại Nữ Hoàng lập tức tiến lên, giơ tay. Diệp Sảng thấy không ổn, khẽ hô: “Nhắm mắt!”

Nhưng hai người vẫn chậm một chút. Hoàng Kim Bụi Sao Quyền đã phóng ra. Thứ này còn mạnh hơn bom chói. Cường quang làm mắt đau nhói. Bởi vì không cùng đội với Nhất Đại Nữ Hoàng nên sư đồ Nhất Đại Nữ Hoàng cũng bị dính, da đầu run lên, mắt không mở nổi. Diệp Sảng bỗng nghe thấy tiếng đánh nhau, đao kiếm va chạm, tiếng kêu la, còn có tiếng các nguyên tố bị vỡ cùng xuất hiện. Xem ra song phương đã giao chiến. Đến khi mở mắt ra, tổ chiến đấu ba người đã không còn giữ chút phong độ nào, thế cục nháy mắt thay đổi. Nhất Đại Nữ Hoàng và Đại Hán Thiên Tử bị năm chiến sĩ bao gồm Phương Nhã Văn đuổi đánh. Theo tình hình này, bọn họ khó lòng mà hoàn thủ.

Trong tứ đại danh bộ, Vô Tình là một nguyên tố sư. Hắn thả ra một con Long Quyển Phong đuổi theo mông Phản Thanh Phục Minh. Hắn cũng giảo hoạt, không để cho Long Quyển Phong làm Phản Thanh Phục Minh bị thương. Dụng ý của hắn rất thâm hiểm. Hắn muốn để Phản Thanh Phục Minh không ngừng chạy trốn tránh né, khiến cho ba huynh muội bọn họ bị tách ra. Phản Thanh Phục Minh có thể phản kích công kích vật lí, nhưng công kích ma pháp thì không. Làm như vậy hơi tốn thời gian một chút, nhưng một khi Nhất Đại Nữ Hoàng và Đại Hán Thiên Tử bị chết thì xử lí Phản Thanh Phục Minh không phải dễ dàng như giải quyết một bữa sáng sao?

“Sư phụ!” – Lôi Lôi nhỏ giọng nói.

Diệp Sảng gật gật đầu, lặng lẽ vươn súng, hướng chuẩn tâm T nhắm trúng Diễm Vô Song. Chỉ số lay động chậm rãi giảm xuống. Ngón tay Diệp Sảng đã đặt trên cò súng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.