Cuộc Sống Đơn Giản

Chương 18: Có người ấn nhầm chuông!




Do sự thẳng thắn và hợp tác của Mạnh Hướng Đông nên không chỉ vụ đôi nam nữ yêu nhau bị giết được phá mà một loạt các vụ án mất tích cũ từ nhiều năm trước cũng được làm sáng tỏ. Cảnh sát thành phố Ngọc Minh liên tiếp gọi hai ba chục cuộc điện thoại cho các cục công an, đồn cảnh sát ở nhiều nơi trên toàn quốc, liên hệ với thân nhân của những người bị hại đó.

Vì sự ổn định của xã hội nên Cục công an thành phố Ngọc Minh không công bố rộng rãi nội dung vụ án, giới truyền thông chỉ biết được tin tức Mạnh Hướng Đông vì cứu con trai nên đã ra tay giết hại một đôi nam nữ yêu nhau, chỉ riêng tin tức này đã đủ gây chấn động trong xã hội. Đương nhiên, tin tức cuối cùng cũng sẽ dần bị rò rỉ, nhưng chỉ cần các phương tiện truyền thông chính thống không tiến hành đưa tin, trên mạng có lan truyền ầm ĩ thế nào cũng không có tác dụng.

Phá xong vụ án này, Đỗ Long cũng thở phào một cái. Áp lực mà bố con Mạnh Hướng Đông gây ra cho hắn trong hơn một tháng nay quả thực là không nhỏ.

Cuộc sống của Đỗ Long trở lại quỹ đạo bình thường, nhưng cuộc sống của rất nhiều người thì lại hoàn toàn bị thay đổi. Ngày hôm sau khi đi làm, Đỗ Long đã không nhìn thấy Bạch Nhạc Tiên đâu nữa, ngày thứ hai, ngày thứ ba Bạch Nhạc Tiên cũng không đi làm. Đỗ Long không kìm được gọi điện thoại hỏi thăm, nào ngờ điện thoại của Bạch Nhạc Tiên ở trong trạng thái tắt máy. Khó khăn lắm Đỗ Long mới được Uẩn Cảnh Huy cho biết, Bạch Nhạc Tiên đã có lệnh điều chuyển hai ngày nay, còn chuyển đi đâu thì Uẩn Cảnh Huy cũng không hề biết rõ.

- Là Viện kiểm sát sao?

Đỗ Long thầm suy đoán, nhưng chẳng có cách nào để chứng thực cả.

- Băng Phong cũng mấy ngày không đi làm rồi...

Mạnh Hạo thẫn thờ nói với Đỗ Long, Đỗ Long cũng không biết nói gì. Cũng may mà cao thủ có thể khiến hắn bốc hơi như lời bố hắn đã dự đoán không hề xuất hiện nên hắn cũng cảm thấy thầm yên tâm đôi chút, có lẽ Nhạc Băng Phong chỉ ở nhà nghỉ ngơi tĩnh dưỡng một thời gian, nghỉ tết xong là cô sẽ lại đi làm trở lại.

Rồi cuối cùng Tết cũng đã đến, bố mẹ Đỗ Long cũng quay về, anh trai Thẩm Băng Thanh cũng quay về, bởi vậy anh ta liền quay về ăn Tết ở nhà anh trai mình. Đỗ Long và bố mẹ mình đã thực sự được ăn một bữa cơm đoàn viên, nhưng trong không khí vui vẻ đầm ấm đó, hắn thỉnh thoảng vẫn nhớ về Kỷ Quân San, Bạch Nhạc Tiên, Nhạc Băng Phong, hắn thực sự đã có lỗi rất nhiều với ba cô gái đó.

Vừa xem chương trình văn nghệ cuối năm, Đỗ Long vừa nghịch điện thoại. Vào đêm giao thừa, công việc gửi lời chúc Tết đầu năm thậm chí còn quan trọng hơn cả việc thưởng thức chương trình văn nghệ chào mừng năm mới, đó chủ yếu là vì chất lượng các tiết mục văn nghệ ngày càng kém, mọi người ngồi xem cũng chỉ như một thói quen mà thôi.

Đúng là một cái Tết buồn tẻ. Đỗ Long bỏ điện thoại xuống chuẩn bị đi ngủ, không kìm được chợt nghĩ, Kỷ Quân San không nghe điện thoại của hắn, điện thoại của Bạch Nhạc Tiên thì lại tắt máy, còn Nhạc Băng Phong? Hắn căn bản không có mặt mũi nào để quấy rầy người ta nữa. Bởi vậy, cái Tết này lại là một cái Tết không có người yêu của hắn.

Nhưng đúng lúc rạng sáng, khi Đỗ Long đã sắp từ bỏ mọi hi vọng thì điện thoại của hắn bỗng vang lên tiếng nhạc chuông điện thoại đầy ngộ nghĩnh “bố ơi có điện thoại”. Đỗ Long nhanh tay cầm lấy chiếc điện thoại ở bên gối, mở ra xem, phát hiện ngoài tin nhắn trả lời của Thẩm Băng Thanh ra, Kỷ Quân San cũng nhắn tin cho hắn, ngoài ra còn có tin nhắn của hai số điện thoại lạ.

Đỗ Long vội vàng mở tin nhắn của Kỷ Quân San ra, chỉ thấy Kỷ Quân San viết trong tin nhắn:

- Nhớ anh, nhớ đến tan nát cõi lòng. Đỗ Long, mấy ngày nữa là Valentine rồi, chúng ta tìm chỗ nào đó nói chuyện nhé, chúc anh năm mới tốt lành! Nhớ anh!

Nhìn thấy tin nhắn của Kỷ Quân San, trái tim lạnh lẽo của Đỗ Long chợt nóng rực, thì ra Kỷ Quân San vẫn còn yêu hắn.

Hắn vội vàng trả lời tin nhắn:

- 6 giờ tối ngày Valentine, Công viên Minh Sơn, ở nơi chúng ta đã bắt đầu yêu nhau, anh đợi em, không gặp không về!

Kỷ Quân San cuối cùng cũng đã hồi tâm chuyển ý, điều đó khiến Đỗ Long cảm thấy rất vui mừng, nhưng khi hắn mở tin nhắn tiếp theo ra thì lại thầm kêu khổ. Nội dung tin nhắn rất đơn giản: “Chú, chúc mừng năm mới, bố đã thu điện thoại của cháu rồi, hôm nay mới có cơ hội nhắn tin cho chú. Chú tốt nhất cũng đổi số để liên hệ với cháu. Tối ngày Valentine, chúng ta tìm nơi nào đó nói chuyện. Không được phép nói No!”

Tin nhắn rõ ràng là do Bạch Nhạc Tiên gửi đến, cuối cùng hắn cũng đã liên lạc được với cô, đó là chuyện tốt. Sau lần bắt cóc đó, Đỗ Long đã không còn gặp được cô nữa, quả thực muốn gặp cô để nói chuyện, nhưng vấn đề là tại sao cô cũng chọn vào tối Valentine? Nếu như trước khi nhận được tin nhắn của Kỷ Quân San, Đỗ Long sẽ rất vui khi có thể hẹn hò với Bạch Nhạc Tiên trong ngày Valentine, nhưng còn bây giờ...

Đến khi Đỗ Long đọc tin nhắn cuối cùng, tâm trạng của hắn không biết phải diễn tả thế nào.

- Chúc mừng năm mới! Tôi là Nhạc Băng Phong, chuyện tối hôm đó tôi không trách anh, là người cảnh sát, bị kẻ xấu trả thù là chuyện thường gặp. Bây giờ tôi đã ở Phòng an ninh mạng của Sở công an Bắc Kinh, có chuyện thì dùng số khác liên hệ...

- Nhạc Băng Phong đi Bắc Kinh rồi...

Đỗ Khang vừa thất vọng vừa vui mừng, ít nhất người ta cũng không oán hận hắn. Bạch Nhạc Tiên và Nhạc Băng Phong đều nói hắn đổi số điện thoại để liên lạc, xem ra số điện thoại này của hắn đã bị người thân của các cô coi như rắn độc ác thú rồi...

Đỗ Long lập tức lôi một chiếc điện thoại từ trong ngăn kéo bàn máy tính ra, nhập số điện thoại mới của hai cô gái vào, rồi lần lượt nhắn tin cho hai người. Số điện thoại này hắn mua vào tối hôm giúp Mã Quang Minh giải quyết việc gấp của gia đình, còn điện thoại mua ở trên mạng, là loại điện thoại rẻ tiền có mấy chục tệ. Dùng chiếc điện thoại này, hắn đã từng lừa được cả Lâm Khai Thái, đến hôm nay nó lại có thêm công dụng mới.

Bạch Nhạc Tiên gửi tin nhắn xong liền lập tức xóa đi, sợ bố mẹ cô phát hiện ra. Từ sau khi việc lần trước xảy ra, Bạch Nhạc Tiên lập tức bị bố mẹ cô lấy lý do an toàn để điều về Sở công an tỉnh, trực tiếp nắm dưới sự giám sát của bố cô, không chỉ thay số điện thoại mà còn ra lệnh cho cô không được tiếp tục qua lại với Đỗ Long nữa, nếu không sẽ điều chuyển Đỗ Long đến một vùng núi xa xôi hẻo lánh nào đó.

Bạch Nhạc Tiên đã chiến tranh lạnh với bố mẹ cô mấy ngày, nhưng cuối cùng yếu thế hơn, lại lo lắng Đỗ Long bị bố cô gây khó dễ nên giả vờ chấp nhận yêu cầu của bố mẹ, tuyệt đối không lén lút gặp Đỗ Long nữa. Nhưng cô cũng có một yêu cầu, đó là không chuyển sang bên Tòa án, cô muốn chuyển sang Ủy ban kiểm tra kỷ luật hoặc là Viện kiểm sát.

Bạch Tùng Tiết sau khi suy nghĩ, cuối cùng chuyển Bạch Nhạc Tiên sang bên Ủy ban kiểm tra kỷ luật, chuyển sang bên Viện kiểm sát chưa biết chừng còn có cơ hội qua lại bên Cục công an, sang bên Ủy ban kiểm tra kỷ luật, đặc biệt là Ủy ban kiểm tra kỷ luật tỉnh thì căn bản chẳng có chút quan hệ gì với một gã cảnh sát quèn như Đỗ Long nữa.

Bởi vậy Bạch Nhạc Tiên rất nhanh chóng chuyển sang Ủy ban kiểm tra kỷ luật, cũng mấy ngày liên tiếp không hề có dấu hiệu gì là liên lạc với Đỗ Long. Nhưng Bạch Tùng Tiết không ngờ được rằng, đúng lúc ông đã buông lỏng cảnh giác, vào đúng đêm giao thừa thì Bạch Nhạc Tiên lại liên lạc với Đỗ Long.

Bạch Nhạc Tiên nhắn tin xong liên đặt điện thoại xuống chuẩn bị đi ngủ, cô nghĩ rằng Đỗ Long sẽ không thể nào nhanh chóng tìm được số điện thoại mới để nhắn tin lại cho cô.

Nào ngờ, chuông điện thoại chợt vang lên, Bạch Nhạc Tiên kinh ngạc cầm lấy điện thoại, phát hiện là một số điện thoại lạ. Cô cầm điện thoại, nhấn phím nghe, một giọng nói xa lạ vang lên:

- Tiên Nhi, đoán xem tôi là ai?

Giọng nói đó the thé, nghe khá kỳ lạ, giống như giọng nói của người ngoài hành tinh ở trong phim. Bạch Nhạc Tiên mừng thầm trong lòng, cô thử thăm dò:

- Chú?

Đỗ Long cười nói:

- Ngoan quá! Lần sau chú sẽ cho cháu kẹo mút!

Bạch Nhạc Tiên biết kẹo mút của Đỗ Long là cái gì, mặt cô đỏ bừng, ngưng trong giây lát rồi mới nói:

- Anh chết đi! Sao có số điện thoại mới nhanh thế? Sạp báo ở dưới lầu nhà anh lẽ nào vẫn còn mở sao?

Đỗ Long cười nói:

- Anh chẳng cái gì là không làm được cả, chuyện nhỏ như việc thay số điện thoại vẫn chưa làm khó cho anh được! Tiên Nhi, em chuyển đến công tác ở đâu vậy? Sao anh không thể tra ra nổi?

Bạch Nhạc Tiên nói khẽ:

- Em bây giờ ở bên Ủy ban kiểm tra kỷ luật tỉnh, vốn định chuyển sang Viện kiểm sát thành phố, nhưng bố em không cho...

Đỗ Long cười nói:

- Ủy ban kiểm tra kỷ luật tỉnh cũng không tồi, sau này anh làm quan to rồi sẽ phải nhờ em che giúp cho cái ô đấy nhé!

Bạch Nhạc Tiên nói:

- Em sẽ theo dõi chặt anh, chỉ cần anh có hành vi tham ô vi phạm pháp luật là em sẽ lập tức đại nghĩa diệt thân...

- Đại nghĩa diệt thân, em là thân thích gì của anh?

Đỗ Long đã quên đi sự phiền não của mình, lại bắt đầu trêu chọc người đẹp ở đầu điện thoại bên kia.

Bạch Nhạc Tiên cũng không phải hạng dễ trêu chọc, cô lập tức phản kích:

- Là loại thân thích đến mức chung đụng xác thịt, đừng nói với em là anh coi như không có gì xảy ra nhé, anh phải chịu trách nhiệm. Tối Valentine chúng ta sẽ phải nói chuyện này...

Đỗ Long chợt thấy khó xử, hắn không có khả năng phân thân, đến ngày Valentine, hắn phải làm thế nào đây?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.