Cuộc Sống Đơn Giản

Chương 15: Em bị tôi hớp hồn rồi sao?




Đỗ Long cuối cùng vẫn phải dựa theo lời đã kể với Lục Hồng Quảng mà khai báo với lão Bạch Tùng Tiết, việc khai báo này kỳ thực hợp với lợi ích của mọi người, cũng vì giữ lấy mặt mũi cho Bạch gia và Nhạc gia. Nhưng tin đồn trên phố hoàn toàn không giống, trong cảnh sát cũng có không ít người thích buôn chuyện, mọi người say sưa nói tình tiết đại tiểu thư nào đó bị kẻ bắt cóc nọ í é vô số lần.

Trên thực tế sau khi Bạch Tùng Tiết và con gái ông ta đối mặt cũng đã nhìn ra vài phần rồi, với ánh mắt hình sự của lão, sự thay đổi động tác của cô ấy lúc bước đi và vẻ mặt muốn nói lại thôi đã nói lên tất cả. Tối hôm qua Đỗ Long cùng các cô ấy chơi thực sự là quá điên cuồng rồi, tuy nhiên nếu không như vậy, độ mạnh của thuốc khó mà hóa giải, các cô ấy tất nhiên phải trải qua một khoảng thời gian rất dài vì nội tiết mất cân đối… Lời này là Đỗ Long nói, Bạch Nhạc Tiên sau lần bị bắt cóc trước đó chẳng phải đã có giấc mộng đẹp rất lâu rồi sao?

Bạch Tùng Tiết thấy Đỗ Long nói dối trước mặt mình, trong lòng ông ta cũng không có cảm giác gì. Đỗ Long thấy ông ta nhìn chằm chằm mình không nói, trong lòng ngấm ngầm lo sợ, thấp thỏm cảm thấy có phần không ổn, nhưng hắn vẫn kiên quyết nói ra cho xong.

Lúc Đỗ Long nói xong, Bạch Tùng Tiết vẻ mặt đầy cảm kích và vui mừng nói với Đỗ Long:

- Đỗ Long, cậu làm rất tốt, thân làm ba, tôi cần phải cám ơn cậu đã làm hết mình, cậu đã cứu lấy con gái tôi, chẳng khác nào cứu cả nhà chúng tôi. Đỗ Long, cậu có hứng thú đến Tòa án Nhân dân thành phố làm việc không?

Đây là lần thứ hai Bạch Tùng Tiết đưa ra đề nghị làm hòa, nhưng với Đỗ Long mà nói ý nghĩa hoàn toàn khác nhau. Lần trước Bạch Tùng Tiết là có thịnh tình mời, lần này là có chút che giấu sát khí, hơn nữa Đỗ Long đối với Tòa án nơi mà có các loại công văn, công việc vùi đầu vào trong hồ sơ không hề hứng thú. Do vậy hắn biết rõ không thể cự tuyệt ý của lãnh đạo Tỉnh ủy, nhưng lại chỉ có thể khước từ mà thôi.

- Xin thứ lỗi, Bí thư Bạch, tôi cảm thấy cương vị cảnh sát hình sự này mới thật sự phù hợp với tôi, tạm thời tôi vẫn chưa có ý định chuyển đổi công việc…

Đỗ Long bất chấp nói.

- Tốt, người thanh niên có thể giữ vững được nguyên tắc của mình, giữ vững được cương vị công việc của mình thật sự rất khó, vậy cậu cứ ở cương vị hình cảnh của mình mà làm tốt nhé!

Sự không hài lòng chợt lóe lên trên gương mặt vị Bí thư Bạch, ông cũng không phải là loại người lấy oán trả ơn vong ân phụ nghĩa. Nhưng thân là một người ba, ông cũng khó có thể chịu được con gái mình bị một thanh niên cảnh sát hình sự làm nhơ nhuốc thanh danh trong sạch, cho nên lúc ông nói ngay cả người bên cạnh đều nghe thấy có chút gì đó sắc bén.

Trong lòng Đỗ Long lại càng khổ, chẳng lẽ Bạch Tùng Tiết để cho hắn ngồi ở cương vị cảnh sát hình sự làm cả đời? Nếu không thì tội gì nói nghiến răng nghiến lợi được như vậy?

Phòng Kỹ thuật Điều tra đối với vật chứng được gởi tới đã tiến hành xử lý trước, tin tức rất nhanh đã truyền đi. Người của Phòng Kỹ thuật Điều tra đã phát hiện mấy dấu vân tay khác nhau trên chứng minh thư và hộ chiếu được đưa tới trước. Sau khi qua đối chiếu, mấy dấu vân tay đó và dấu vân tay của Mạnh Hướng Đông đều đã khớp, từ quần áo trong túi du lịch đó cũng lấy ra không ít DNA, tuy nhiên đối chiếu DNA chưa có kết quả nhanh như vậy.

Bên Pháp y cũng nhanh chóng làm kiểm tra thi thể bước đầu. Trong ba mươi bốn thi hài phát hiện có hai mươi tám thi hài nữ, ba thi hài nam trung niên, còn có hai thi hài là nữ trung niên, cuối cùng còn có một thi hài bé trai khoảng mười tuổi.

Đỗ Long còn nhớ cảnh sát nhân dân Đồn Công an Bích Kê Sơn nói qua, ngôi nhà tự xây lên bị bỏ hoang ở chỗ này nguyên chủ nhân là một nhà gồm ba người không biết lý do gì biến mất đến kỳ lạ, trong đó có một bé trai nhỏ tám, chín tuổi. Đỗ Long lập tức cho mời Cảnh sát nhân nhân Đồn Công an Bích Kê Sơn gọi Thôn trưởng của Lan Gia thôn đến đây, cùng họ hàng khá thân thích và bạn bè trong suốt năm đó tới hỏi thăm về gia đình đó, kết quả biết chủ nhân của gia đình ba người là một người đàn ông đã từng gắn răng cửa vàng.

Đối với cái răng của ba thi hài nam trung niên, Đỗ Long mời Pháp y tiến hành điều tra, phát hiện trong đó có một bộ thi hài bị thiếu mất cái răng cửa. Lão trưởng thôn run rẩy nhìn thoáng qua, lập tức xác nhận người đó chính là Lan Gia Lộc, thôn dân của bản thôn đã mất tích nhiều năm nay, cũng chính là chủ nhân của ngôi nhà ma.

Phỏng đoán của Đỗ Long lại một lần nữa lấy được nghiệm chứng, mọi người vô cùng oán hận Mạnh Hướng Đông vì hành vi giết người đoạt nhà che dấu việc phạm tội này, tất cả đều kiến nghị yêu cầu tham gia chất vấn Mạnh Hướng Đông.

Cuối cùng Lục Hồng Quảng quyết định giao cho Đỗ Long phụ trách thẩm vấn Mạnh Hướng Đông. Tên tiểu tử này bình thường giấu không để lộ đó chứ, nói không chừng sẽ rất nhanh cho mọi người một vui mừng ngạc nhiên cho xem.

Lúc Đỗ Long cảm thấy bằng chứng trong tay đã đủ, hắn sẽ đưa Thẩm Băng Thanh quay về cục Công an Thành phố Ngọc Minh. Trong phòng thẩm vấn của Tổ trọng án, Đỗ Long và tổ trưởng Tổ trọng án Trần Hải Lý cùng nhau tiến hành chất vấn Mạnh Hướng Đông.

Lúc Mạnh Hướng Đông bị áp tải về Phòng thẩm vấn, trên cơ bản là gã đã lấy lại bình tĩnh. Gã khinh thường liếc Đỗ Long một cái từ trên cao, ngạo nghễ ngồi trên ghế, nói:

- Cảnh sát Đỗ, chúng ta lại gặp nhau, lần này cậu tìm tôi không biết có bằng chứng xác thực gì không? Nếu lại nói xằng nói bậy bêu xấu tôi, tôi có thể sẽ tố cáo cậu phỉ báng.

Đỗ Long cười nhạt một tiếng, vỗ vỗ văn kiện trên bàn chất cao thành đống, Đỗ Long nói:

- Bận rộn nửa ngày, những thứ này bảo đảm sẽ không làm ông thất vọng đâu, trước tiên, tôi cho ông xem mấy tấm hình này.

Đỗ Long cầm ra một xấp ảnh chụp, từng tấm từng tấm lần lượt đặt trước mặt Mạnh Hướng Đông. Nhìn thấy tấm hình có chiếc túi du lịch bị chôn dưới đất, Mạnh Hướng Đông liền biến sắc, lúc tấm hình thứ hai chụp trong đất lộ ra nửa bộ xương bàn chân đặt trước mặt gã, Mạnh Hướng Đông thoáng chốc sắc mặt trở nên xám ngoét, cả người run rẩy. Những tấm ảnh cứ liên tiếp đặt trước mặt gã, vô số thi hài đặt nằm trên đất, Mạnh Hướng Đông dường như bị vô số oan hồn cùng quấn lấy, gã hoảng sợ kêu lên:

- Không thể nào! Đều là giả dối! Mày muốn gạt tao sao! Tao sẽ không khách sáo đâu đó!

Đỗ Long cười lạnh nói:

- Có chắc tôi dối gạt ông sao? Bao gồm cả một nhà ba người kia, tổng cộng chúng tôi đào được ba mươi bốn thi hài. Mạnh Hướng Đông, chúng tôi ở hiện trường đã tìm thấy một số lượng lớn chứng cứ có liên quan tới ông, ông ngụy biện cũng bằng thừa. Tốt nhất ông nên thành thật khai báo động cơ giết người và việc đã từng làm của ông, bằng không…

Sau khi Mạnh Hướng Đông nhìn thấy hộ chiếu, dấu vân tay cho đến bằng chứng thì không thể ngụy biện nữa, gã độc địa lớn tiếng cười nói:

- Bằng không thì sao? Ngoại trừ chết ra, chẳng lẽ còn có thể phán tao ở tù mấy trăm năm sao? Có bản lĩnh thì bây giờ tụi mày nã tao một súng, dù sao tao giết nhiều người như vậy, sớm cũng đủ vốn rồi!

Đối phó với loại người ghê tởm không sợ bỏng nước sôi như gã, bình thường cảnh sát còn không thể giải quyết, nhưng Đỗ Long dù bận vẫn ung dung nói:

- Mạnh Hướng Đông, ông không tin tôi không có cách bắt ông à? Báo cho ông biết, cho dù ngày mai Tòa án mở phiên tòa, ông muốn chết ít nhất cũng phải đợi đến nửa năm. Tôi sẽ giúp ông mời luật sư, giúp ông đi tố, tôi muốn để ông tận sức sống lâu thêm chút, mặc kệ ông ở trại tạm giam hay nhà giam, tôi đều tìm người hầu hạ tốt cho ông. Chỉ cần tôi nói một câu, tôi có thể khiến cho ông mỗi một phút một giây đều phải sống trong sự thống khổ và trong nỗi sợ hãi, còn nhớ những cô gái bị ông ngược đãi mà chết không? Tôi cam đoan kết cục của ông so với với các cô ấy còn thê thảm hơn. Tối nay trung tâm khám nghiệm tử thi của Cục Công an chúng tôi chật ních người vì ông, tôi nghĩ những người bị ông hại chết nhất định hy vọng ông có thể lại ở bên họ suốt cả đêm, ông khôn hồn thì mau thành thật khai báo để có thể được chết sung sướng một chút! Hiểu chưa?

Mạnh Hướng Đông run rẩy cả người, gã oán độc nhìn Đỗ Long, chậm rãi nói:

- Cảnh sát Đỗ, kể từ khi cậu đã tìm được cái túi của tôi, còn tìm ra được khu giấu thi thể, tôi không có gì nói nữa, chỉ có nhận tội. Chỉ cần cậu nói cho tôi biết làm sao kẻ đã đánh ngất tôi tìm được tôi, với lại cậu làm sao tìm được túi của tôi, tôi sẽ nói thật với cậu

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.