Cuộc Sống Đơn Giản

Chương 12: Lần đầu tiên được bế kiểu công chúa




Đỗ Long đi vào phòng thẩm vấn nơi đang thẩm vấn Mạnh Hồng Vĩ, bộ dạng Mạnh Hồng Vĩ sưng thành đầu heo khiến Đỗ Long vô cùng vui sướng. Còn Mạnh Hồng Vĩ nhìn thấy Đỗ Long bình yên vô sự đi tới, trong đôi mắt sưng vù suýt không mở ra được lộ ra vẻ oán độc vô hạn.

Đỗ Long tự giới thiệu mình với hai cảnh sát đang thẩm vấn Mạnh Hồng Vĩ:

- Tôi tên là Đỗ Long, cục trưởng Lục phái tôi đến thẩm vấn Mạnh Hồng Vĩ, tạm thời có thể tắt cameras đi được chứ?

Hai gã cảnh sát kia cười ha hả, đưa tay về phía Đỗ Long nói:

- Anh chính là Đỗ Long hả, chúng tôi từng nghe nói về tên của anh, có hứng thú tới làm trong tổ trọng án của chúng tôi vài năm không?

Đỗ Long cười nói:

- Được, chỉ cần cho tôi một vị trí tốt, bất cứ lúc nào tôi cũng có thể qua đây làm.

Mọi người mở miệng vui đùa vài câu, hai gã cảnh sát kia đứng dậy tắt cameras giám sát. Mạnh Hồng Vĩ hiểu rõ nó có ý gì, gã hét lớn:

- Các ngươi muốn tra tấn bức cung! Cứu mạng, cứu mạng ah! Có người hiểu luật mà vẫn phạm luật, muốn tra tấn bức cung!

Đỗ Long nhặt lấy cặp công văn ném tới trước mặt Mạnh Hồng Vĩ, trong cặp công văn đựng không ít văn kiện vì vậy có trọng lượng nhất định. Mạnh Hồng Vĩ bị cặp công văn nện thẳng vào mặt, y liền hét lớn một tiếng, mặt lệch về phía sau, trên mũi đã xuất hiện vài vết xước đỏ hồng.

Đỗ Long thực sự không có chút hảo cảm nào đối với hai cha con Mạnh gia, xông tới liền vung quyền đám đá Mạnh Hồng Vĩ, thỉnh thoảng hắn còn dùng ngón tay điểm lên trên người Mạnh Hồng Vĩ hai cái. Mạnh Hồng Vĩ bị còng tay trên ghế, căn bản không có biện pháp chống cự và trốn tránh, bị đánh đau tới mức nước mắt nước mũi chảy giàn giụa và không ngừng kêu thét thảm thiết.

Hai gã cảnh sát kia thấy Đỗ Long ra tay rất nặng, nhưng đều đánh vào chỗ da thịt thô dày, còn chưa đủ tới mức lấy đi tính mệnh, bọn họ liền nghiêng đầu sang chỗ khác làm ngơ. Đỗ Long đánh tới khi thỏa lòng lúc này mới dừng lại, nhặt cặp công văn trên mặt đất lên, hắn dường như không có việc gì nói với hai gã cảnh sát kia:

- Tôi thẩm vấn xong rồi, các anh tiếp tục đi.

Đỗ Long nói xong liền đi, để lại Mạnh Hồng Vĩ kêu gào thảm thiết:

- Đỗ Long, tao muốn giết mày!

Đỗ Long nghe vậy lập tức xoay người phất tay, hắn chỉ thấy một đường ánh sáng rất nhỏ mà mắt thường không nhìn thấy từ ngón tay Đỗ Long bay ra, trực tiếp đập vào trán Mạnh Hồng Vĩ. Mạnh Hồng Vĩ lại phát ra tiếng kêu thảm thiết thê lương thêm lần nữa, Đỗ Long cười lạnh nói:

- Kẻ hèn nhát như ngươi, cho dù biến thành quỷ cũng là quỷ vô dụng, dám tìm tới ta ta sẽ gọi người đánh ngươi hồn bay phách lạc suốt kiếp không được siêu sinh!

Sau khi nói xong Đỗ Long bịch một tiếng đóng cửa lại. Hai gã cảnh sát kia ngơ ngác nhìn nhau, cảm nhận Đỗ Long kia vào đây chính là muốn đánh Mạnh Hồng Vĩ kia một trận hả giận.

Mục tiêu thực sự của Đỗ Long là Mạnh Hướng Đông, trong lòng gã cáo già này ẩn chứa rất nhiều bí mật, Đỗ Long rất muốn tìm tòi nghiên cứu một chút, xem xem rốt cuộc có thể đào ra trên người lão bí mật kinh thiên động địa gì.

Giống vậy, sau khi Đỗ Long giới thiệu xong, hắn liền ngồi vào vị trí mà một gã cảnh sát nhường lại cho hắn. Mạnh Hướng Đông hung tợn trừng mắt nhìn Đỗ Long, trên mặt của lão cũng sưng vù không chịu nổi do Đỗ Long đánh đập trước đó không lâu.

Đỗ Long vỗ một cái vào cặp công văn đặt trên bàn, nói:

- Mạnh Hướng Đông, vợ và con của ông đã hoàn toàn khai báo, ông tiếp tục ngoan cố chống đối không có kết quả gì, mau mau thành khẩn khai báo sẽ được hưởng khoan hồng!

Mạnh Hướng Đông kêu lên một tiếng buồn bực, nói:

- Tôi không còn lời gì để nói, cái gì cần nói cũng nói hết rồi, không phải chỉ là bắt cóc hai cô bé hay sao? Tôi lại không gây bất cứ thương tổn gì đối với các cô ấy, nhưng còn cảnh sát Đỗ, anh nhân cơ hội cưỡng bức các cô ấy, tôi sẽ mời luật sư thay tôi tiến hành tố tụng anh.

Sắc mặt Đỗ Long không biến đổi nói:

- Ông mở miệng thối thực là độc địa, chỉ biết nói hươu nói vượn vu cáo người khác, tôi sẽ không cho ông cơ hội ra tòa mở miệng bịa đặt vu hãm, tôi hỏi ông, 7:30 tối ngày 18 tháng 11 năm trước ông ở đâu?

Mạnh Hướng Đông cười lạnh nói:

- Chuyện tình lâu như vậy, tôi không còn nhớ rõ, tôi phải quay về xem lại lịch làm việc của tôi mới biết mình ở đâu.

Đỗ Long từ cặp công văn lấy ra bản văn kiện sao chép đưa tới trước mặt Mạnh Hướng Đông, nói:

- Tôi có thể nhắc nhở ông một chút, đây là bản photocopy tấm vé máy bay ông bay đi Lhasa vào ngày 17 tháng 11 năm trước.

Mạnh Hướng Đông giả bộ bừng tỉnh, nói:

- Oh, tôi nhớ ra rồi, tôi đi Lhasa vẽ cảnh, 7h30 ngày hôm sau hẳn là tôi uống rượu trong một quán rượu tại Lhasa. Tôi biết cảnh sát Đỗ muốn hỏi cái gì, ngay hôm sau tôi chợt nghe bà xã tôi nói cảnh sát các anh lại chạy tới quấy rối bà ấy, bởi vì cùng đêm hôm đó thành phố Ngọc Minh đã xảy vụ án tình nhân bị giết hại, cảnh sát Đỗ muốn trút vụ án mạng này lên đầu tôi, thực sự không dễ dàng như vậy.

Đỗ Long cười lạnh nói:

- Vậy sao? Đêm hôm đó thực sự ông qua đêm ở Lhasa sao? Tại sao tại chuyến bay tới Thành Đô 9h tối hôm đó và chuyến bay sáng sớm hôm sau bay đi Lhasa tôi lại thấy được khuôn mặt thối của ông?

Đỗ Long lại lấy ra một tấm hình, dùng tay ấn vào trước mặt Mạnh Hướng Đông. Trong tấm ảnh có một người râu quai nón đội mũ và đeo kính râm đang đứng tại cửa kiểm tra vé, nhìn tấm hình, sắc mặt Mạnh Hướng Đông khẽ đổi, nói:

- Cảnh sát Đỗ, tôi không biết anh tìm từ đâu ra tấm hình này, anh cho là anh tùy ý tìm được người có thể xác nhận đó là tôi sao? Vậy anh hoàn toàn sai lầm rồi.

Đỗ Long cười lạnh nói:

- Thế sao? Vậy thật kỳ quái, tôi thông qua tư liệu điều tra gã gọi là Lưu Truyện Chấn này được biết, người này không cần công tác, cũng không cần mua phòng ốc, hàng năm đều xuất hiện một hai lần, luôn đi máy bay bay tới bay lui các nơi trong thành phố Ngọc Minh. Kỳ quái hơn chính là, bộ dạng người này trong mấy năm qua cũng không có gì thay đổi, nhưng so với tấm ảnh hơn mười năm trước y lưu lại, lại có sự khác biệt rất lớn.

Mạnh Hướng Đông vẫn bộ dạng hững hờ như cũ xem như không có gì liên quan tới lão, nói:

- Chuyện này có gì liên quan tới tôi?

Đỗ Long thản nhiên nói:

- Thoạt nhìn như không có quan hệ gì, nhưng khi nối ghép lại hết thảy thì lập tức sáng tỏ. Thuật hóa trang của ông mặc dù không tồi, nhưng còn chưa đạt tới mức tinh diệu, vừa khéo tôi chính là một chuyên gia hóa trang, chỉ cần dựa theo vẻ đặc thù của đôi mắt trong tấm ảnh, tôi đã nhận ra y rốt cuộc là ai. Chỉ cần theo manh mối này, tôi tin rất nhanh sẽ có rất nhiều thứ bị tôi phát hiện.

Mạnh Hướng Đông hừ một tiếng, khinh thường không thèm bình luận về câu nói của Đỗ Long. Nhưng Đỗ Long thông qua ánh mắt của lão lại nhận thấy được vẻ bối rối.

Đỗ Long bắt đầu thu dọn đồ đạc, nói:

- Mạnh Hồng Vĩ khai cung nói trước đây ông từng dẫn y đi qua ngôi nhà ma kia vài lần. Thường xuyên đi qua ngôi nhà ma nhưng cũng không ghé thăm nhà mẹ vợ dù chỉ gần trong gang tấc, xem ra ngôi nhà ma kia đối với ông mà nói có gì đó rất đặc biệt. Tôi đây lập tức sẽ dẫn người tới điều tra một chút, xem ngôi nhà ma kia rốt cuộc có điểm gì đặc biệt. Ông đừng nói chủ nhân ngôi nhà ma kia sở dĩ mất tích, có liên quan tới ông nha.

Khuôn mặt Mạnh Hướng Đông khẽ nhăn lại một cái, cái này ngay cả hai gã cảnh sát trong tổ trọng án đều cảm giác được lời nói của Đỗ Long dường như xuyên thủng một lỗ trên người Mạnh Hướng Đông.

Đỗ Long cất thứ đó vào cặp văn kiện, nói với hai vị cảnh sát kia:

- Hai vị đại ca tiếp tục thẩm vấn người này, vụ án tình nhân thứ tư bị sát hại có thủ đoạn vô cùng hung tàn và lão luyện, tôi hoài nghi đôi tay người này không chỉ dính vào một vụ án mạng.

Một gã cảnh sát đứng dậy nói:

- Đỗ Long, tôi cảm thấy rất hứng thú với điều anh vừa nói, tôi dẫn theo hai người cùng đi với anh tới ngôi nhà ma kia xem sao.

Đỗ Long cười nói:

- Tốt, tốt nhất mang theo hai chó nghiệp vụ và một cái cuốc, nói không chừng sẽ có chút phát hiện bất ngờ!

Mạnh Hướng Đông tái mét, nhắm nghiền hai mắt lại, tựa lưng vào ghế. Mỗi câu nói của Đỗ Long giống như dao nhọn đâm rách tâm tư phòng bị của Mạnh Hướng Đông, trực tiếp đâm vào lòng lão, cho dù lão lòng dạ sâu thâm cũng không khỏi hoảng sợ biến sắc. . .

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.