Cuộc Sống Điền Viên Của Tiêu Mẫn Nhi

Chương 6




giờ thì đôi mày kia cau lại như sát gần nhau. lại là cô ?ai cho cô ngồi đây? mau cút ra khỏi chỗ của tôi mau- hắn lạnh lùng nóinãy đã sắn ức chế..h hắn còn ns v, nó tức quá nói : " ơ! cô cho tôi ngỗi chỗ này, tôi ngồi, liên can gì đến anh, chỗ này của anh chắc, bộ anh đóng đinh cắm cọc ghi tên anh ở đây rồi hả? " nó tỏ vẻ ngây thơ vô số tội mak trả lời hắn

- - tôi nói đây là bàn của tôi thì nó là của tôi. cô không mau cút ra thì đừng có trách - hắn gầm gừ

- anh có phải thiểu năng k v? tôi nói anh không hiểu hả? đây là chỗ của tôi tôi có quyền ngồi, chỗ của anh ở đó, yên tâm tôi k nhỏ nhen như anh đâu.kkkk

- cô dám nói ai thiểu năng? ai đầu heo hả?

- tôi nói anh đó đại thiếu gia kiêu ngạo ơi!!! chắc tai của cậu cũng k bị lủng đâu nhỉ ? :v

- cô được lắm, hôm nay tôi không dạy cho cô thế nào là lễ độ thì tên của Trương Thế Kiệt này sẽ viết ngược lại

nó thấy tình thế bi quan quá, ba mươi sáu kế, chuồn là thượng sách, nó chạy vụt đi, không quên quay đầu lại lè lưỡi hắn

hắn lúc này khỏi đầu xịt lên đen ngòm cả một vùng trời, đôi mắt lạnh nhìn bóng dáng nho nhỏ đang chạy đi, hắn gầm gừ : tôi k tha cho cô đâu Lâm Hoài Ngọc. nói rồi hắn chạy vụt đi

trong lớp tiếng xì xào to nhỏ vang lên

- con nhỏ đó ms vào mak hống hách quá- hs1

- dám chửi Trương Thế Kiệt, đúng là não bị dính nước rồi- hs2

coi bộ sau này cô ta khó mak thấy mặt trời- hs3

-.........

-......

-.....

haizzzz...nó là học sinh mới biết đường nào mak chạy chứ...chạy được một đoạn thì..ôi...đời nó tàn rồi, trước mắt nó là bức tường cao tới 3 mét, nó có khinh công cũng chẳng thể nào mak nhảy qua đươc

hắn thấy nó hết đường thì vui mừng đắc thắng

- aha xem con nhãi ranh nhà cô chạy đường nào dk - hắn vừa cười vừa nói nham hiểm

biết k thể nào thoát, nó giở giọng nịnh nọt ra chống chế;" thoy mak, Thế Kiệt đại gia xinh trai ý lộn đẹp trai, bảnh bao, thông manh xin tha cho kẻ tiểu nhân này đi mak, tiểu nhân hứa lần sau không dám vậy nữa đâu ạ.bla...bla...bla....

hắn nghe v, biết nó chỉ ns dối thoy nhưng s hắn thấy vui vui~~~

bất chợt để nó có đường thoát...nó lại chuồn khỏi và k quên quay lại:" ble!!Trương Thế KIệt, nhà người là đồ heo ngốc...bleb..ble...ble

rôi, xong xác rồi, lần này hắn còn bị dụ nữa mới là lạ...hắn lập tức đuổi theo nó, nó vừa chạy vừa trêu hắn, thế quái nào vô tình dẫm phải cái....

vỏ chuối~~~~ vừa lúc hắn đuổi kịp

*rầm* ~~~ tiếng động lạ phát ra, nó bị té rồi

- ơ, sao không đau vậy nhỉ - nó ngây thơ

- cô dg nằm trên người của tôi đấy đại tiểu thư- hắn khó chịu

-ấy chết, tôi xin lỗi, mak sao anh ngốc quá vậy đuổi tui làm chi cho h thành nệm của tui zậy nek - nó nai quá làm hắn tức điên cả người

- hừ, cô .....giỏi lắm. cô làm thân mình tôi đau ê ẩm hết rồi. đền tiền bồi dưỡng đây- hắn cười nham hiểm

- ách, ca này khó thiệt rồi, làm sao bây giờ, nó làm gì có tiền để bồi thường cho hắn chứ

hắn biết nó nhà nghèo rồi nên nói như mở đường cho nó : " nếu cô k có tiền, được thoy, làm giúp việc cho tôi một tháng, tôi sẽ tha cho cô"

nó đâu còn cách nào khác, đành phải chấp nhận

nó lủi thủi đi vào lớp còn trên miệng hắn nở một đường cong tuyệt đẹp

đời nó giờ đây....liệu còn tia sáng nào k?????

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

thấy mặt nó như đắp cả vài tấn xi lên như vậy hai con bạn nó chạy lại hỏi

- mày bị sao vậy, hắn cho mày ăn hành no luôn rồi ak - Yến Vy hỏi

-"..........."

- ê, trả lời tụi tao đi chứ, m bị ăn hành k nói nên lời luôn ak? - đến lượt Diệu Anh hỏi

- được ăn hành đã sướng - mãi nó mới thốt lên đươc

- là sao? Diệu Anh, Yến Vy đồng thanh....

- thôi, tao mệt rồi tao về phòng đây, nói rồi nó đi luôn để lại hai con mặt ngẩn tò te

-

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.