Cuộc Sống Điền Văn Của Tình Nhi

Chương 7




Trên bầu trời, đạo nhân tóc trắng lên tiếng:

- Thiên Môn ở ngay trước mắt các ngươi, trong vòng một tháng, người nào đi ra được đầu bên kia Thiên Môn sẽ xem như thông qua Thiên Môn khảo thí, nếu không thể ra khỏi đầu bên kia Thiên Môn, các ngươi cũng vô duyên trở thành đệ tử nội môn của Thiên Đế Sơn. Vâng lệnh Chưởng giáo, sát hạch bắt đầu.

Đạo nhân vừa dứt lời, toàn bộ thí sinh tham gia Thiên Môn khảo thí đều thi triển thân pháp, dùng tốc độ nhanh nhất phóng về phía chiếc cổng ánh sáng.

Đây chính là Thiên Môn.

Vượt qua được nó thì có thể một bước lên trời, trở thành đệ tử nội môn của Thiên Đế Sơn.

Thiên Môn có hai cánh cửa.

Một cái là cửa vào, còn một cái là cửa ra.

Chính giữa hai cánh cửa là trường thi của Thiên Môn khảo thí, nơi này là một không gian thế giới độc lập.

Đương nhiên,muốn tiến vào trường thi của Thiên Môn khảo thí, thì bước đầu tiên chính là phải vượt qua “cửa vào”.

Muốn bước vào Thiên Môn, cũng không phải là chuyện dễ dàng.

Dưới cổng ánh sáng có rất nhiều thí sinh ngồi xếp bằng, nhìn chằm chằm về phía pháp tắc trên cánh cổng, bắt đầu tìm hiểu phương pháp tiến vào Thiên Môn.

Vụt...

Có người muốn xông vào, thế nhưng, thân thể bọn hắn chỉ vừa mới chạm vào Thiên Môn, đã bị một đạo thiểm điện bổ lên người, toàn thân cháy đen, bắn ngược ra xa mấy chục mét.

- Ta không tin chỉ một cái cổng ánh sáng cũng có thể ngăn được ta.

Một đại hán mặc đồ da thú, cầm một thanh cự phủ đỏ thẫm, toàn thân bùng lên hỏa diễm, vung búa đánh tới, đánh lên màn ánh sáng màu trắng.

Màn ánh sáng ngay cả một chút chấn động cũng không có, còn đại hán mặc đồ da thú thì bị bắn ngược ra ngoài, trên cánh tay xuất hiện hàng loạt vết nứt đỏ như máu, thiếu chút nữa là đã bị phế.

Sau khi liên tiếp thất bại, tất cả mọi người liền ý thức được, dựa vào man lực thì không có khả năng xông vào Thiên Môn, toàn bộ mọi người đều ngồi xếp bằng ở dưới đất, bắt đầu tìm hiểu.

Đám đệ tử ngoại môn của Vạn Kiếm Cung như Ninh Tiểu Xuyên, Lạc Vũ, Tử Hàm Yên, Tư Đồ Cảnh, Nhạc Minh Tùng, Hàn Lực, Hạ Minh Viên đều đang chờ ngoài cổng, đã sớm biết nội dung đại khái của Thiên Môn khảo thí, cho nên, lúc đi tới dưới cổng Thiên Môn, liền ngồi xếp bằng xuống, bắt đầu cẩn thận tìm hiểu pháp tắc ở trên Thiên Môn.

Khoảng cách của bọn họ đều rất gần, ngồi xếp thành một hàng, vô cùng im lặng.

Bước đầu tiên của Thiên Môn khảo thí chính là khảo nghiệm ngộ tính của tu sĩ.

Người có ngộ tính cao nhất, có thể trong thời gian ngắn nhất tiến vào Thiên Môn.

Người tiến nhập Thiên Môn càng nhanh thì lại càng chiếm ưu thế lớn, có thể trực tiếp đi tới đầu bên kia của Thiên Môn. Có lẽ, những người khác còn chưa kịp tiến vào Thiên Môn thì hắn đã đi ra khỏi Thiên Môn, thông qua Thiên Môn khảo thí rồi.

Cho nên, người có ngộ tính cao thì ưu thế lại càng lớn.

Người có ngộ tính càng thấp thì cạnh tranh về sau lại càng lớn.

Ninh Tiểu Xuyên điều động bảy đạo tâm thần, toàn lực tìm hiểu pháp tắc giam cầm bên trên Thiên Môn.

Mất một canh giờ thì hắn mới hiểu được hoàn toàn pháp tắc cấm cố trên Thiên Môn. Lúc này, hắn đã nắm chắc mười phần có thể tiến vào Thiên Môn.

- Thì ra lại đơn giản như thế.

Khóe miệng Ninh Tiểu Xuyên khẽ mỉm cười.

Ninh Tiểu Xuyên cũng không hề hành động thiếu suy nghĩ, hắn vẫn ngồi xếp bằng tại chỗ, nhìn thoáng qua những người xung quanh, kể cả Lạc Vũ, tất cả vẫn đang yên lặng tìm hiểu.

- Chẳng lẽ ta là người đầu tiên nhìn thấu được pháp tắc cấm cố trên Thiên Môn ư?

Ninh Tiểu Xuyên trầm tư trong chốc lát, sau đó lại nhìn về phía sau lưng, phát hiện các đại nhân vật của tất cả thế lực đều đứng ở đằng xa, nhìn về phía Thiên Môn.

Hiển nhiên, những đại nhân vật này đều đang lưu ý xem trong những thí sinh lần này, rốt cuộc ngộ tính của người nào là mạnh nhất.

- Không được, nếu như ta là người đầu tiên tiến vào Thiên Môn, nhất định sẽ bị rất nhiều người ghen ghét đố kỵ, rước lấy những phiền toái không cần thiết.

Ninh Tiểu Xuyên thầm nói:

- Cho dù thông qua Thiên Môn khảo thí đầu tiên thì cũng không có chỗ tốt gì, tốt nhất là không nên làm náo động, đợi một lúc nữa.

Vụt...

Đúng lúc này, phía trên Thiên Môn chợt xuất hiện từng vòng chấn động.

Có người đã tham ngộ thấu hiểu được pháp tắc cấm cố trên Thiên Môn rồi.

Trong lòng Ninh Tiểu Xuyên cũng thoáng kinh hãi, người nào mà có ngộ tính đáng sợ như vậy? Không ngờ có thể sánh ngang với hắn.

Đột nhiên, Ninh Tiểu Xuyên nhìn thấy một đạo nhân ảnh màu trắng từ xa đứng dậy, thân thể mềm mại như được bao phủ trong một tầng tiên sương nhàn nhạt, dáng vẻ uyển chuyển yểu điệu hàm xúc, mỹ diệu tuyệt luân, mái tóc dài màu đen giống như thác nước, rũ xuống bên hông.

Nàng bước về phía trước một bước, giống như đạp lên tiên kiều (*) vô hình mà bước đi, biến mất trong cánh cổng ánh sáng.

(*) cầu

- Tuyết Linh Hư, thì ra là nàng ta.

Trên mặt Ninh Tiểu Xuyên thoáng lộ nụ cười, gặp lại người quen, trong lòng tất nhiên rất mừng rỡ.

Không lâu sau, trên Thiên Môn lại xuất hiện từng đợt chấn động.

Thiên Hoàng Thái Tử đứng dậy, nhìn về phía nơi Linh Hư Tôn Giả ngồi xếp bằng lúc trước, thấy Tuyết Linh Hư đã rời đi, trong miệng liền phát ra một tiếng thở dài.

Không ngờ lại thua nàng ta.

Trong mắt Thiên Hoàng Thái Tử, toàn bộ thiên hạ này cũng chỉ có Tuyết Linh Hư mới xứng làm đối thủ của hắn, còn những tu sĩ trẻ tuổi khác thì chẳng khác gì con sâu cái kiến.

- Thua một bậc rồi.

Không hề do dự chút nào, Thiên Hoàng Thái Tử cũng sải bước tiến vào Thiên Môn, biến mất trong màn ánh sáng, trở thành người thứ hai tiến vào Thiên Môn.

- Người đó hẳn là Thiên Hoàng Thái Tử rồi, quả nhiên giống như trong truyền thuyết, là một vị nhân kiệt nghịch thiên.

Ninh Tiểu Xuyên vẫn luôn chú ý đến Thiên Hoàng Thái Tử, mặc dù là lần đầu tiên nhìn thấy đối phương, thế nhưng, có thể khẳng định mình tuyệt đối không nhận lầm người.

Người trong Hoàng tộc có khí chất và khí chất của thiên kiêu Võ Đạo, luôn luôn có gì đó rất khác biệt.

- Ninh Tiểu Xuyên, ngươi nhất định phải cố gắng tu luyện a, tranh thủ khiến cho tu vi vượt qua tiểu nương bì Tuyết Linh Hư kia, đợi đến khi ngươi vượt qua nàng, có thể đường đường chính chính ra lệnh cho nàng gọi ngươi là sư phụ, lúc đó để xem nàng còn viện được cớ gì nữa?

- Nếu như nàng vẫn không tôn kính sư phụ của mình, chúng ta nhất định phải nghĩ biện pháp chỉnh nàng ta một phen.

Thanh âm của Thiên Đế Nhận vang lên.

Tuyết Linh Hư đã từng bị Thiên Đế Nhận uy hiếp, bắt nàng phải nhận Ninh Tiểu Xuyên làm sư phụ.

Thế nhưng, Tuyết Linh Hư cũng có một điều kiện, đó là tu vi của Ninh Tiểu Xuyên nhất định phải vượt qua nàng, lúc đó nàng mới gọi Ninh Tiểu Xuyên là sư phụ.

Đây là tôn nghiêm của cường giả, nếu như tu vi của ngươi không bằng nàng ta, cho dù nàng ta chết thì cũng sẽ không nhận Ninh Tiểu Xuyên làm sư phụ.

Điều kiện này cũng không tính là quá phận, cho nên lúc đó Ninh Tiểu Xuyên đã đáp ứng nàng.

Rất hiển nhiên, Tuyết Linh Hư vẫn luôn nhớ kỹ chuyện này, vì vậy trong thế giới của nàng chỉ có Thiên Đạo và tu luyện, không hề có bất kỳ ràng buộc thế tục nào, cũng không vì tình cảm mà trở ngại việc tu luyện, tựa như tiên tử không nhiễm khói lửa nhân gian vậy.

Nàng xem Ninh Tiểu Xuyên trở thành một kẻ rượt đuổi mình trên con đường tu đạo của mình, Ninh Tiểu Xuyên rượt đuổi càng nhanh thì động lực của nàng lại càng mạnh, có thể kích phát toàn bộ tiềm lực của mình, siêu phàm thoát tục, nghịch thiên thành Thần.

Thiên Đế Nhận nói:

- Ninh Tiểu Xuyên, ngươi còn nhớ chuyện mà lúc trước ta đã nói với ngươi không?

- Chuyện gì?

Ninh Tiểu Xuyên hỏi.

Thiên Đế Nhận nói:

- Một vạn năm trước, ta đã cất giấu ở Thiên Đế Nhận vài thứ, bây giờ ta chuẩn bị đi lấy những vật đó. Những thứ đó đều được giấu trong “Đăng Thiên thế giới”, chúng ta nhất định phải lấy nó ra.

- Đăng Thiên thế giới?

Thiên Đế Nhận nói:

- Bên trong Thiên Môn chính là Đăng Thiên thế giới. Nó là thế giới nằm giữa hai đầu Thiên Môn, vừa là một Hư thế giới độc lập, vừa là trường thi chủ yếu của Thiên Môn khảo thí. Có thể vượt qua Đăng Thiên thế giới, đi ra khỏi đầu bên kia Thiên Môn, mới xem như thông qua Thiên Môn khảo thí.

Ninh Tiểu Xuyên nói:

- Rốt cuộc ngươi cất giấu thứ gì ở trong đó?

- Hắc hắc, tuyệt đối là thứ tốt, nếu ngươi giúp ta lấy nó, ta sẽ tặng ngươi một thứ, bảo đảm khiến ngươi thỏa mãn.

Thiên Đế Nhận cười nói.

- Được, vậy ngươi hãy tranh thủ lấy nó, tránh để bị người khác đoạt mất.

Trong lòng Ninh Tiểu Xuyên cũng rất tò mò, Thiên Đế Nhận rốt cuộc đã chôn thứ gì trong Đăng Thiên thế giới?

Một vạn năm trước, Thiên Đế Nhận vẫn còn đi theo bên cạnh Thiên Đế, nói không chừng đã cất giấu bảo vật của Thiên Đế.

Phía xa, những đại nhân vật của Thiên Đế Sơn đều đang nghị luận.

Một lão đạo cô ngồi trên đài cao lên tiếng:

- Thật không hổ là hậu nhân Thiên Đế, ngộ tính quả thực đáng sợ, chỉ trong một canh giờ đã phá giải pháp tắc cấm cố trên Thiên Môn, e rằng tìm khắp toàn bộ Bắc Cương cũng không ra người thứ hai ưu tú bằng nàng.

- Ta còn nhớ, đợt Thiên Môn khảo thí trước, thí sinh có ngộ tính cao nhất cũng phải mất nửa ngày mới tiến vào Thiên Môn.

- Thiên Hoàng Thái Tử cũng rất lợi hại, gần như chỉ chậm hơn nàng một phút, quả không hổ danh hiệu thiếu niên Thần Linh.

- Tại phương diện ngộ tính, hậu nhân Thiên Đế quả thật mạnh hơn một bậc. Thế nhưng, khảo nghiệm chính thức là ở trong Đăng Thiên thế giới, Thiên Hoàng Thái Tử chưa chắc đã không vượt qua nàng ở những phương diện khác.

- Nghe nói, vì muốn tăng độ khó Thiên Môn khảo thí lần này, chưởng giáo Chân Nhân đã phái người thả rất nhiều Huyền thú cường đại vào Đăng Thiên thế giới, hơn nữa còn có không ít Yêu thú.

- Cái gì? Trong Đăng Thiên thế giới vốn dĩ đã có rất nhiều nơi hung hiểm, không ngờ còn nhốt cả Yêu thú vào trong đó, e rằng cho dù chúng ta tiến vào, cũng sẽ gặp nguy hiểm tính mạng a.

Mộc tông chủ của Phần Kiếm Tông khẽ biến sắc.

Lại qua hai canh giờ nữa, thí sinh thứ ba đã đứng dậy.

Chính là Nhiếp Lan Tâm, người có hai Thần tuệ.

Ninh Tiểu Xuyên liếc nhìn nàng một cái, không ngờ nàng cũng nhìn về phía Ninh Tiểu Xuyên, hai người bốn mắt giao nhau, trong mắt thoáng lộ vài phần kinh ngạc.

- Thì ra hắn đã sớm thấu hiểu pháp tắc cấm cố trên Thiên Môn, quả không hổ là người mang Thất Khiếu Thần Ma Tâm Cung.

Nhiếp Lan Tâm thu hồi ánh mắt kinh ngạc, khóe miệng chợt lộ nụ cười.

Nàng cũng đã sớm lĩnh ngộ pháp tắc cấm cố trên Thiên Môn, thế nhưng, nàng lại không muốn biểu hiện của mình quá mức kinh diễm, cho nên mới không lập tức tiến vào Thiên Môn.

Bây giờ, ba canh giờ đã trôi qua, nàng cảm thấy thời gian cũng tương đối, cho nên mới đứng dậy.

Vốn nàng chỉ định nhìn thoáng qua Ninh Tiểu Xuyên, nhưng không ngờ lại cùng Ninh Tiểu Xuyên bốn mắt nhìn nhau.

Cũng giống như Thiên Hoàng Thái Tử xem Tuyết Linh Hư là đối thủ cạnh tranh duy nhất, thì Nhiếp Lan Tâm lại xem Ninh Tiểu Xuyên là đối thủ cạnh tranh lớn nhất. Trong mắt nàng, Ninh Tiểu Xuyên thậm chí còn khó đối phó hơn Thiên Hoàng Thái Tử và Tuyết Linh Hư.

Ngay lúc Nhiếp Lan Tâm đứng dậy, một nam tử lưng cõng chiến kiếm cũng đứng lên, thoạt nhìn chừng hai mươi tuổi, lông mày rậm, sống mũi cao ngất, thân thể thẳng tắp, phát tán ra khí thế khiến người khác không dám đối mặt.

Đông Phương Thắng tất nhiên cũng chú ý tới Nhiếp Lan Tâm, người có thể đồng thời ngộ ra pháp tắc cấm cố trên Thiên Môn với hắn, nhất định là một thiên kiêu tuyệt đỉnh, rất đáng để mình chú ý.

Hắn nhìn thoáng qua Nhiếp Lan Tâm, ánh mắt vốn dĩ lạnh lùng lập tức có thêm vài phần kinh diễm, ngay cả nhịp tim cũng đập nhanh hơn vài phần.

Nữ tử xinh đẹp giống như Nhiếp Lan Tâm quả thực giống như Tiên Hậu giáng lâm phàm trần, bất kể là nam tử nào nhìn thấy, cũng sẽ tim đập thình thịch.

Thiên phú và mỹ mạo cùng tập trung trên một người, sẽ khiến cho nữ tử trong thiên hạ ghen ghét, đối phương tuyệt đối là con cưng của trời.

- Cô nương chính là Lan tiên tử trong truyền thuyết ư? Hôm nay, Đông Phương Thắng có thể đạt được đẳng cấp ngộ tính tương đương với Lan tiên tử, quả thật là tam sinh hữu hạnh.

Đông Phương Thắng nhìn thấy Nhiếp Lan Tâm, liền sinh ra một loại cảm giác vừa gặp đã yêu, trong lòng thầm hạ quyết tâm, nhất định phải theo đuổi được nàng, khiến nàng trở thành đạo lữ của mình.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.