Cuộc Sống Đại Học Xui Xẻo

Chương 3




- Vì sao còn chưa trở lại vậy?

Đường Điểm Điểm cảm thấy rất sốt ruột, hận không thể tự mình chạy tới nghe một chút xem cuộc tranh tài lần này rốt cuộc có điều gì phải chú ý.

Đường Tử Thư cười nói:

- Nếu trong lòng trong sạch, sợ gì trời thấp. Lục muội, muội quá nóng vội rồi.

Đường Điểm Điểm cong cong cái miệng, lặng lẽ liếc mắt nhìn hai người Đường Tuấn và Đường Long, rồi đi tới bên người Đường Phong, khoanh chân ngồi xuống, mở miệng hỏi:

- Thập thất đệ, đệ đang nghĩ gì vậy?

Đường Phong khẽ cười một tiếng:

- Đang nghĩ tới một người.

- Ta biết rồi.

Đường Điểm Điểm bĩu môi:

- Điệp cô nương đúng không?

Nghe vậy, trong lòng Đường Tử Thư nhất thời dấy lên sự tò mò, vội vàng hỏi:

- Điệp cô nương là ai?

Tiềm chất Lục tỷ cũng tương đối thích buôn chuyện, lập tức liền nói thao thao bất tuyệt với Đường Tử Thư trình bày về những chuyện đáng xấu hổ của Đường Phong và Chu Tiểu Điệp trong mấy ngày qua.

Đường Phong chậm rãi lắc đầu, cũng lười thanh minh cho mình. Trời biết, người hắn vừa nghĩ tới thực sự đúng là một nữ nhân, nhưng cũng không phải là Chu Tiểu Điệp, mà là đại tỷ Trang Tú Tú.

Nữ nhân này có thực lực rất mạnh, phỏng đoán bảo thủ chắc không kém gì Đường Tuấn. Dưới Vân Hải Chi Nhai, Đường Phong không cảm thấy được sự uy hiếp của nàng, còn có thể trêu đùa với nàng, đó là bởi vì nàng không thể vận dụng cương khí, chẳng khác gì con nhím bị nhổ hết lông. Nhưng vừa rời khỏi Vân Hải Chi Nhai, nữ nhân cao ngạo này có thể tung ra toàn bộ thực lực.

Cũng không biết nếu nàng và Đường Tuấn đấu với nhau, thì ai lợi hại hơn một chút. Trong năm người của Đường gia tới đây, thực lực của Đường Tuấn là đứng đầu, Đường Điểm Điểm kém nhất, về phần mình, một người Thiên Giai hạ phẩm đủ để cho bất cứ đối thủ nào coi thường, mình có thể đơn giản ngụy trang, tại thời khắc mấu chốt đánh một đòn bất ngờ vào kẻ địch.

Vài người vẫn cố đợi tới nửa đêm, lúc đó trong sân mới vang lên tiếng bước chân. Một lát sau, bóng dáng của Đường Đỉnh Thiên và Diệp Dĩ Khô xuất hiện trong tầm mắt của mọi người, nhìn ra được, thần sắc hai người đích có chút hưng phấn, còn kèm theo một tia lo lắng.

- Đều ngồi xuống rồi nói.

Thấy trong ánh mắt của mấy người đang đợi nhìn mình đầy trông chờ, Đường Đỉnh Thiên đưa tay ra hiệu. Chờ khi mọi người đã ngồi xuống, Đường Đỉnh Thiên mới ho nhẹ một tiếng, nghiêm mặt nói:

- Mọi người, chúng ta có phiền toái lớn. Nhưng trong phiền toái lớn này cũng là một cơ hội rất lớn lao!

- Ta thích!

Đường Long một tiếng cười hắc hắc đầy âm hiểm.

Đường Tuấn cung kính nói:

- Vẫn mong Ngũ thúc kể lại tỉ mỉ hơn.

Đường Đỉnh Thiên mở miệng nói:

- Cuộc tranh tài gia tộc lần này cũng tương tự như các lần khác, nhưng có rất nhiều biến cố. Biến cố lớn nhất đó là giải thưởng cuối cùng của cuộc tranh tài lần này!

- Không phải linh thạch sao?

Đường Tử Thư thắc mắc hỏi.

- Không sai, vẫn là Linh thạch.

Đường Đỉnh Thiên gật đầu:

- Mục đích cuối cùng của cuộc tranh tài gia tộc chính là dựa theo bài danh và thực lực của các gia tộc lớn trong của Linh Mạch Chi mà phân chia linh thạch. Số linh thạch trong những lần thi trước, phần lớn đều là linh thạch cấp thấp, hoặc linh thạch cấp trung. Mặc dù linh thạch cao cấp có xuất hiện nhưng cũng chỉ miễn cưỡng phân phối qua đây. Nhưng lần này, không chỉ xuất hiện mười hai khối linh thạch cao cấp, mà còn xuất hiện một khối... Linh thạch đỉnh cấp!

- Cái gì?

Đám người kinh ngạc cùng kêu ra. Ngay cả Đường Phong cũng không khỏi đột nhiên biến sắc. Linh thạch đỉnh cấp hả! Mặc dù Đường Phong có hân hạnh từng được sở hữu qua, nhưng trong lúc dùng linh lung biến cương đan đã dùng hết. Hỏa tinh và tuyết tủy lúc này đều đã chuyển hóa thành năng lượng cương tâm của hắn.

Linh thạch cao cấp cũng đã rất khó rồi. Đường Phong từ trong Hôi Y Bảo chỉ đoạt được tìm được ba khối thạc, lại càng không phải là linh thạch đỉnh cấp.

Giá trị một khối linh thạch đỉnh cấp đại khái có thể được hơn một nghìn khối linh thạch cấp thấp, nhưng xét về tác dụng thực sự, thì bất cứ linh thạch não cũng không thể thay thế được.

- Các ngươi không có nghe nhầm, có xuất hiện một khối linh thạch đỉnh cấp.

Hô hấp của Đường Đỉnh Thiên không khỏi cũng có chút gấp gáp:

- Sau trăm năm, nghìn năm mới có một khối linh thạch đỉnh cấp xuất hiện trong Linh Mạch Chi Địa, cũng là một khối linh thạch duy nhất.

Có thể tưởng tượng được, như vậy, cuộc tranh tài gia tộc lần này đã trở thành một chuyện xấu, khiến cho cuộc tranh tài này sẽ có bao nhiêu người bị sát hại. Để có được khối linh thạch đỉnh cấp này, chắc chắn mỗi người tham dự sẽ phải xuất ra bản lĩnh cuối cùng của mình.

- Vậy khối linh thạch đỉnh cấp này nên phân phối như thế nào? Cũng là giải thưởng trao cho gia tộc giành được hạng nhất trong cuộc tranh tài hay sao?

Đường Tuấn mở miệng hỏi.

Đường Đỉnh Thiên ha hả cười:

- Thật ra Trang gia và Bố gia cũng muốn phân phối như vậy, nhưng không ai chịu đồng ý.

Mỗi một lần diễn ra cuộc tranh tài gia tộc, đều là hai nhà Bố gia và Trang gia đạt được hạng nhất. Nếu thực sự phải để nó thành giải thưởng cho gia tộc giành giải nhất trong cuộc tranh tài gia tộc, vậy khối linh thạch đỉnh cấp kia khẳng định sẽ rơi vào tay hai nhà này. Các gia tộc khác đừng nghĩ có thể chấm mút được. Nhưng nếu làm như thế này, sẽ khiến các gia tộc khác phản kháng. Thực lực của hai nhà Bố Trang thực sự không tồi, nhưng hai tay khó địch lại bốn tay, bọn họ cũng phải cân nhắc tới phản ứng của các gia tộc khác.

- Sở dĩ chúng ta đi qua thương thảo, là lựa chọn phương pháp trung hòa.

Đường Đỉnh Thiên giải thích nói:

- Các cuộc tranh tài gia tộc trước đây, đều là do các thành viên tham chiến của gia tộc cùng nhau hành động, vì gia tộc mà ra sức. Mà lần này, các ngươi không chỉ vì gia tộc xuất lực, còn phải nỗ lực vì bản thân, bởi vì khối linh thạch đỉnh cấp kia sẽ được thưởng cá nhân xuất sắc nhất trong cuộc tranh tài gia tộc lần này! Đồng thời thưởng còn được thưởng một khối linh thạch cao cấp, ba mươi khối linh thạch cấp thấp, người giành được giải nhì có thể có được một khối linh thạch cao cấp, ba mươi khối linh thạch cấp thấp, về phần người giành được giải ba, cũng chỉ có ba mươi khối linh thạch cấp thấp.

Vẻ mặt của Đường Tuấn trầm xuống nói:

- Ý của Ngũ thúc nói là lần này các ngươi quyết định trong đống linh thạch sẽ xuất ra một khối linh thạch đỉnh cấp, hai khối linh thạch cao cấp, lại thêm chín mươi khối linh thạch cấp thấp, những linh thạch này sắp tới sẽ thưởng cho ba người có biểu hiện xuất sắc nhất?

- Đúng là như thế!

Đường Đỉnh Thiên gật đầu.

Một đám người nghe được liền đỏ mặt, hô hấp một cách gấp gáp! Nhất là Lục tỷ, trong đôi mắt đều nổi lên ánh nước, sự khát vọng ở trong đó bắt đầu khởi động.

Đêm hôm đó, Đường Phong cùng theo bọn họ khổ khổ cực cực mới tiến sát tới Chung Linh cốc, vào sinh ra tử, mới thu được tổng cộng bốn mươi khối linh thạch. Mỗi người chia đều xuống mới được mười khối mà thôi, vậy mà cuộc tranh tài gia tộc lần này thưởng cho cá nhân, thấp nhất cũng có tới ba mươi khối linh thạch cấp thấp. Phần thưởng này phong phú như vậy, sao không khiến cho người ta phải đỏ mắt?

Có thể nói, chỉ cần đạt được một trong ba người đứng đầu trong giải cá nhân của cuộc tranh tài, trước được thăng cấp Linh Giai sau không còn lo lắng tới như cầu dùng linh thạch nữa.

- Tuấn nhi!

Đường Đỉnh Thiên quay đầu gọi.

- Có.

Đường Tuấn vội vàng trả lời.

- Trong mấy người huynh đệ tỷ muội các ngươi, thực lực của cháu là cao nhất. Trong cuộc tranh tài lần này có thể giúp đỡ thì hãy giúp đỡ bọn họ, nhưng cũng phải dùng hết sức lực mà cân nhắc tới địa vị của mình nhiều một chút. Đường gia có thể có được khối linh thạch đỉnh cấp kia hay không đều trông cậy cả vào cháu.

- Điệt nhi sẽ cố gắng hết sức!

Đường Tuấn gật đầu.

Đường Đỉnh Thiên thở dài một tiếng, lại nói:

- Lần này xuất hiện biến số như vậy, không biết sẽ có bao nhiêu tinh anh của gia tộc sẽ phải chết vì nó. Mấy người các ngươi cũng nhất định phải bảo vệ mình cho tốt, sau hãy mưu đồ tới cái khác. Không phải bàn cãi, mỗi lần cuộc tranh tài gia tộc được diễn ra, sẽ có rất nhiều người bị chết. Nếu là tới lúc vạn bất đắc dĩ đích, cho dù bỏ quyền thi đấu cũng muốn bảo vệ tính mạng của mình, điều này không có gì là mất mặt cả, biết chưa?

- Vâng.

Năm người cùng đáp.

- Hiện tại nói về đối thủ của các ngươi đi.

Đường Đỉnh Thiên tiếp tục nói:

- Lần này Đường gia có Tuấn nhi, so với trước đây thực, thưc lực tương đối lớn mạnh hơn rất nhiều. Vốn Đường gia chúng ta có ba đối thủ là hai nhà Bố Trang và thêm cả Chung gia! Nhưng hiện tại Chung gia chỉ còn lại có một người, đó là Chung Lộ, một người rất đáng để lưu tâm. Nữ tử tu luyện mị thuật, am hiểu mị hoặc, ta tin tưởng các ngươi đều có thể chống lại được mị thuật của nàng. Còn chỉ đấu thực lực với nàng ta, thì Tuấn nhi hẳn có thể chiến thắng dễ dàng.

Đường Tuấn ngạo nghễ nói:

- Chỉ là yêu nữ, không đủ làm cho ta sợ hãi.

Đường Đỉnh Thiên vui mừng nói:

- Về phần những người khác, A Long, cháu hẳn là có thể đánh hòa với nàng ta. Tử Thư... Nếu gặp nàng ta chạy được thì cứ chạy đi.

Đường Tử Thư xấu hổ gãi gãi đầu. Hắn ta vừa mới vừa mới thăng cấp lên Thiên Giai thượng phẩm, đại khái không phải là đối thủ của Chung gia.

- Người khác thì phải làm sao bây giờ?

Đường Điểm Điểm ở một bên giơ tay hỏi.

- Chạy!

Đường Đỉnh Thiên tức giận nhìn nàng một cái.

- Các ngươi phải chú ý hai người, một người là Trang Tú Tú của Trang gia, là một nữ nhân có tư chất không tầm thường, ngay cả yêu nữ Chung Lộ cũng không thể là đối thủ của nữ nhân này. Ngay cả Tuấn nhi ngươi gặp phải nàng cũng phải vô cùng chú ý.

- Điệt nhi biết.

Đường Đỉnh Thiên nhíu mày, có chút nghi ngờ nói:

- Nhưng nói ra cũng thấy kỳ lạ. Hình như nha đầu này vẫn còn chưa tới Bố gia trang, nếu nàng không đến, thực lực Trang gia sẽ suy giảm rất lớn.

- Nàng còn chưa tới sao?

Đường Phong không khỏi có chút khó hiểu. Mình và nàng ta từ dưới Vân Hải Chi Nhai ra đến bây giờ đã gần năm ngày. Dựa theo tốc độ của nàng, Trang Tú Tú hẳn là có thể chạy tới rồi mới đúng.

- Đúng, không biết có phải nàng ta vì sao lại tới chậm.

Đường Đỉnh Thiên lắc đầu:

- Trước không nới tới nàng nữa. Mặt khác các ngươi phải chú ý tới một người của Bố gia là Bố Liên Chu, người này là một thiên tài, sát khí rất nặng, để đạt được mục đích không từ thủ đoạn. Nghìn vạn lần không nên bị hắn cấp theo dõi, một khi bị hắn để ý sẽ giống như cao bôi da chó, muốn đuổi cũng không xong.

- Về các gia tộc khác, cũng có nhiều nhân tài mới xuất hiện. Mỗi người cũng có thủ đoạn riêng của mình. Dù thế nào cũng không nên coi thường anh hùng thiên hạ. Ta biết các ngươi đều là tinh anh của Đường gia, nhưng không có nghĩa là các gia tộc khác kém hơn so với Đường gia chúng ta. Gặp phải bất cứ kẻ địch nào cũng đều phải cẩn thận, cơ bản nhất là phải bảo vệ được tính mạng!

- Vâng.

- Ngày mai chúng ta sẽ tham dự cuộc tỷ thí đầu tiên, tìm bảo vật. Hiện tạ, ta cũng sẽ nói với các ngươi về một vài quy tắc!

Đường Đỉnh Thiên mở miệng nói.

- Tìm bảo vật?

Mọi người không khỏi cảm thấy nghi hoặc.

- Đúng, cuộc tỷ thí lần này là vì muốn bản thân các ngươi có thể thể hiện được năng lực của mình. Thành tích của các ngươi không chỉ ảnh hưởng đến bài danh cá nhân, mà còn ảnh hưởng tới bài danh của gia tộc! Quy tắc rất đơn giản. Ngày mai, chúng ta đem đi Vân Liên Sơn cách Bố gia trang hơn năm mươi dặm, ngọn núi này đại khái khoảng tám trăm dặm, rất thích hợp để tỷ thí. Đến nơi, mỗi người các ngươi đều được nhận được một tấm tàng bảo đồ. Đương nhiên, tấm tàng bảo đồ này không hoàn chỉnh, có thể nói là một mảnh nhỏ.

- Hơn nữa, mảnh nhỏ của mỗi người cũng không giống nhau. Các ngươi cần phải cướp được các mảnh bản đồ nhỏ giấu bảo vật từ trên tay những người khác, ghép các mảnh nhỏ thành một bảo đồ giấu bảo vật hoàn chỉnh, sẽ tìm địa điểm tương ứng, đào ra bảo tàng!

- Bảo tàng?

Trong lòng mọi người đều cảm thấy có chút hiếu kỳ, vừa nghe đến hai tiếng bảo tàng, con mắt mỗi người đều sáng ngời.

Đường Đỉnh Thiên nở nụ cười nói:

- Nói là bảo tàng, kỳ thực chính là đồng tiền đặc biệt mà thôi, cũng không có gì giá trị. Nhưng những đồng tiền này là tiêu chuẩn để xét đoán bài danh.

- Ta nên làm như thế nào biết được trên tay người khác có phải mảnh tàng bảo đồ mà ta cần hay không?

Đường Tuấn không kìm được liền hỏi điều mà trong lòng mọi người đều đang suy nghĩ:

- Lẽ nào chỉ dựa vào vận may?

- Tất nhiên sẽ không dựa vào vận may.

Đường Đỉnh Thiên nhìn hắn một cái tỏ ý khen ngợi:

- Mảnh tàng bảo đồ được chế tạo đắc biệt. Những cao thủ Linh Giai chúng ta sẽ nhập linh khí của mình ở một tàng bảo đồ hoàn chỉnh, rồi cắt những tàng bảo đồ này thành những mảnh nhỏ. Những linh khí này đủ để duy trì một thời gian rất dài mà không biến mất. Các ngươi có thể dựa vào linh khí khác nhau, tới tìm thấy mảnh tàng bảo đồ mà mình muốn tìm. Đương nhiên, ngươi cũng có thể không cần dùng tới phương pháp này, chỉ cần để ý cướp đoạt từ trên tay người khác, như vậy cũng luôn có thể gặp may.

Vài người gật đầu, trong lòng không khỏi hiểu rõ. Cái này để khảo nghiệm năng lực nhận biết của bản thân. Nếu là nhận biết không tốt, không thể tìm kiếm được những mảnh tàng bảo đồ tương ứng.

- Mặt khác, ta phải nhắc nhở các ngươi một tiếng, những mảnh nhỏ tích góp số lượng càng nhiều, thì phát ra linh khí càng mãnh liệt, cũng càng dễ bị người phát hiện. Do đó tốt nhất là không nên cướp giật một cách mù quáng, như vậy rất dễ trở thành mục tiêu mà người khác muốn hạ thủ.

Đường Đỉnh Thiên căn dặn một tiếng:

- Còn có một việc đó là những mảnh tàng bảo đồ bị cắt thành các mảnh nhỏ số lượng cũng không giống nhau, mảnh tàng bảo đồ càng nhiều, hợp lại có thể tìm được số đồng tiền lại càng lớn. Ngược lại, số mảnh tàng bảo đồ càng ít thì số đồng tiền ở nơi chôn giấu cũng càng ít. Điều này hoàn toàn được quyết định bởi số lượng mảnh nhỏ là bao nhiêu. Có bao nhiêu mảnh tàng bảo đồ thì có bấy nhiêu đồng tiền.

Ví dụ như nói một tấm tàng bảo đồ bị cắt thành tám phần, vậy tấm bản đồ này chỉ dẫn tới nơi chôn dấu tám đồng tiền. Mà nếu như một tàng bảo đồ bị cắt thành hai phân, nó sẽ chỉ dẫn tới địa điểm mà trong đó chỉ có hai đồng tiền mà thôi.

Ngược lại cũng có thể lý giải được, dù sao tập hợp càng nhiều tàng bảo đồ, thì sẽ phải đối mặt càng nhiều kẻ địch, cho nên có giải thưởng nhiều hơn một chút mới đúng.

- Có ý nghĩa.

Đường Tuấn mỉm cười gật đầu:

- Xem ra cuộc tranh tài gia tộc lần này có biến hóa thật sự là không nhỏ, để giành được khối linh thạch đỉnh cấp kia, các gia tộc lớn cũng phải bỏ ra rất nhiều công sức.

- Đây là điều tất nhiên.

Đường Đỉnh Thiên nở nụ cười một tiếng:

- Đó chính là một khối linh thạch đỉnh cấp, khiến những cao thủ Linh Giai chúng ta cũng hy vọng có thể sở hữu được nó. Được rồi, còn có một quy tắc quan trọng nhất đó là sau khi cuộc tỷ thí lần này chấm dứt, các ngươi cũng phải cùng hoàn chỉnh tàng bảo đồ mới có thể thu được số đồng tiền đó. Nếu có một tàng bảo đồ không được hoàn chỉnh, như vậy mặc dù ngươi có may mắn chiếm được số tiền trong tấm bản đồ này, cũng không được ghi nhận.

Điều này chính là để phòng ngừa có người đầu cơ trục lợi, mèo mù bắt được chuột chế, lơ đãng mà phát hiện ra nơi chôn giấu đồng tiền. Nhưng này khả năng cũng không lớn. Dù sao không hoàn thiện được tàng bảo đồ, căn bản không thể tìm đến nơi chôn dấu đồng tiền.

Điều gì nên nói cũng đều nói, với thông minh tài trí của mấy người ở đây, muốn lý giải tiêu hóa được những quy tắc giản đơn này quả thực cũng rất dễ dàng. Đường Đỉnh Thiên vẫy tay ra hiệu cho mọi người lui ra, để mọi người nghỉ ngơi cho tốt, lấy sức để ứng phó cuộc tranh tài ngày mai.

Đường Phong đang muốn đi vào trong phòng nhập định, lại bị Đường Đỉnh Thiên gọi lại:

- Phong nhi, con đi theo ta.

Đường Phong gật đầu, theo hắn cùng với Diệp Dĩ Khô vào trong phòng, sau khi đã đóng cửa phòng, Đường Đỉnh Thiên cười mà như không cười nhìn Đường Phong, truyền âm nói:

- Phong nhi, ta biết con một mực giấu tài, tuy chỉ mới là Thiên Giai hạ phẩm, nhưng thực lực thật sự xem ra lại không giống như bề ngoài.

Trước mặt phụ mẫu cũng không có gì cần phải giấu diếm, hơn nữa bọn họ cũng biết mình có không ít bí mật, nghe vậy Đường Phong gật đầu.

- Tất nhiên, giấu tài cũng không có gì là sai, nhưng cũng phải lúc gáy lên một tiếng khiến mọi người phải kinh ngạc.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.