Cuộc Sống Đại Học Xui Xẻo

Chương 15: Hoàng nam gen , oanh mai lên tiếng!




Chẳng trách bên trong lại nhiều người như vậy, mảnh tàng bảo đồ phơi ra đó cũng không ai dám cướp giật, nguyên lai tất cả mọi người đều đã đạt thành nhận thức chung, tuy rằng toàn bộ sự việc thoạt nhìn là do đệ tử Bố gia này dẫn đầu, nhưng nếu như những người đó không phối hợp, xảy ra hỗn chiến thì cả Bố gia cũng không có biện pháp để ngăn cơn sóng dữ.

Mọi người trong cốc đều biết một khi động thủ cùng người khác, khẳng định sẽ khiến nhiều người tức giận, đến lúc đó tuyệt đối khó có thể thoát thân, cho nên nơi này mới bình an vô sự, giao dịch hòa bình như vậy.

Suy nghĩ cẩn thận điểm này, Đường Phong gật gật đầu nói:

- Được rồi!

Chỉ là một mảnh tàng bảo đồ, Đường Phong còn chưa để ý, có thể sử dụng một mảnh tàng bảo đồ vô dụng đổi lấy cơ hội vào cốc, vậy cũng không thua thiệt. Bất quá tên đệ tử Bố gia này lại làm được một cuộc mua bán lớn, một người đi vào nộp một mảnh tàng bảo đồ, bên trong sơn cốc nhiều người như vậy, thu hoạch của hắn e rằng cũng không ít.

Từ trong Không Gian Mị Ảnh lấy ra một mảnh tàng bảo đồ vô dụng đối với mình giao cho đệ tử Bố gia này, đối phương mới nghiêng người mở đường nói:

- Ngươi có thể đi vào rồi!

Từng tiếng thở dài từ trong cốc truyền đến, hiển nhiên đám người này rất hy vọng Đường Phong sẽ không giao nộp một mảnh tàng bảo đồ, để cho bọn họ thừa cơ hội cướp đoạt.

Vào trong cốc, Đường Phong cũng không buông lỏng cảnh giác, tuy rằng nơi này vô cùng tường hòa, nhưng ai dám khẳng định sẽ không phát sinh chuyện ngoài ý muốn. Quay đầu nhìn trái nhìn phải, ở đây bóng người tầng tầng lớp lớp, chí ít cũng không dưới bảy tám mươi người tụ tập.

Mà những người này có rất nhiều kẻ bày một quầy hàng nhỏ trước mặt mình, để những mảnh tàng bảo đồ bản thân không dùng được trên đó, chờ người khác tới đổi. Đường Phong tùy ý đi tới quầy hàng trước mặt một người, phát hiện phía trên cũng có đến bảy tám mảnh tàng bảo đồ, sau khi tỉ mỉ kiểm tra từng mảnh một, Đường Phong nhất thời phát hiện trong đó vừa vặn có một khối mà mình cần dùng tới.

Tuy rằng phát hiện ra được một mảnh tàng bảo đồ hữu dụng, nhưng Đường Phong vẫn biểu hiện ra thần sắc tỉnh bơ. Trước khi chưa hiểu rõ được tâm tư người khác mà biểu hiện quá mức vội vàng, rất dễ bị đè ngửa ra chặt chém, đây mãi mãi là chân lý bất biến.

Lặng lẽ ngước mắt nhìn chủ quầy, Đường Phong không khỏi sửng sốt, bởi vì hắn phát hiện chủ quầy này dĩ nhiên lại là nữ tử, vừa rồi chỉ mải quan sát mảnh tàng bảo đồ, vẫn hồn nhiên không chú ý, đến giờ mới nhận ra nàng lại là một mỹ phụ niên kỷ chưa quá ba mươi.

Mỹ phụ này vận một bộ áo sam màu tím, hạ thân là một chiếc quần màu lục, bên hông quấn ngang một chiếc váy ngắn, vóc người đẫy đà nuột nà, mái tóc đen tuyền được vén ra sau vấn thành một búi, phối hợp với một thân quần áo thoạt nhìn qua vừa đoan trang lại vừa linh động.

Khi Đường Phong ngước mắt nhìn nàng, nàng cũng có phần hứng thú đánh giá Đường Phong, hai mắt chạm nhau, mỹ phụ này thoải mái nhoẻn miệng cười với Đường Phong, đôi mắt long lanh câu hồn đoạt phách cong veo thành hình trăng khuyết, lộ ra phong tình vạn chủng.

Đường Phong không khỏi thấy mặt mình đỏ lên một chút, hiện tại bản thân đang ngồi xổm ngay trước mặt người ta, hơn nữa khoảng cách thật sự có chút gần, gần đến mức thậm chí còn có thể ngửi được mùi hương trên người nàng.

- Tiểu huynh đệ coi trọng cái gì vậy?

Mỹ phụ khẽ hé đôi môi đỏ mọng, kiều diễm ướt át nói.

Đường Phong gật đầu, nguyên bản hắn còn muốn giở trò dục cầm cố túng, hiện tại thấy người ta vừa thẳng thắn vừa thành khẩn như vậy, hắn cũng chẳng thèm tính toán chi li, vươn tay cầm lấy một mảnh tàng bảo đồ nói:

- Đổi ra sao?

Mỹ phụ cười cười nói:

- Một mảnh đổi một mảnh, giao dịch rất công bằng!

Quả thực là công bằng, Đường Phong lại lấy từ trong lòng ra một mảnh tàng bảo đồ vô dụng đưa tới trước mặt nàng, rồi cất mảnh mình vừa chọn đi, ngay khi hắn chuẩn bị đứng dậy ly khai, mỹ phụ liền đưa tay ngăn hắn lại:

- Khoan đã!

- Sao vậy?

Đường Phong quay đầu nhìn đối phương.

Trên trán mỹ phụ nhíu lại như đang tranh đấu điều gì đó, nghĩ ngợi trong chốc lát rồi nói:

- Không có gì, chỉ là muốn nhắc nhở ngươi cẩn thận một chút.

Đường Phong liếc nhìn nàng một cái thật sâu, lát sau mới ôm quyền nói:

- Đa tạ!

Sau đó xoay người đi hướng về phía những quầy hàng khác.

Đường Phong không nhận ra nữ nhân này, thế nhưng nếu như nàng đã là cao thủ Thiên giai thượng phẩm, hơn nữa còn có thể kiên trì cho tới hôm nay đồng thời thu hoạch hậu hĩnh như vậy, chắc rằng thực lực nhất định sẽ không quá thấp. Cũng không biết nàng rốt cuộc muốn nói với mình điều gì, nhưng bởi vì một vài nguyên nhân mà lại thôi.

Trong tỷ thí gia tộc, số lượng nữ tử rất ít, mặc dù có loại thiên chi kiêu tử như Trang Tú Tú tham gia, cũng có loại Thiên giai bất nhập lưu như Đường Điểm Điểm, nhưng tổng thể mà nói, nữ nhân chiếm tỉ lệ cũng không lớn, mà nữ nhân có thể đạt được thành tích không tệ lại càng ít hơn. Giống như nữ nhân vừa rồi, trong trận tỷ thí kế tiếp phỏng chừng vẫn còn có thể đạt được thành tựu.

Một mạch đi vòng quanh trong cốc cả nửa ngày, hầu như mỗi một quầy hàng Đường Phong đều đã ghé mắt qua, thấy mảnh tàng bảo đồ nào hữu dụng là lập tức đổi lấy, cuối cùng cũng có thể ghép lại thành ba tấm tàng bảo đồ hoàn chỉnh.

Lần này, trên tay đã có tới tám tấm hoàn chỉnh, loại chiến quả thế này không thể nói là không phong phú. Cũng may là Đường Phong mới có thể ghép được nhiều tấm như thế, đổi vào người khác, mặc dù ở nơi này có thể an tâm giao dịch cũng không thể nào đạt tới được trình độ như vậy. Bởi vì mảnh tàng bảo đồ trên tay hắn là hội tụ toàn bộ chiến quả của cả Đường gia, số lượng không nhỏ, đến lúc muốn giao dịch cũng dễ dàng hơn nhiều.

Có nhiều tàng bảo đồ như vậy, chỉ cần tìm được số đồng tiền cất giấu trong đó, hơn nữa cộng thêm lượng yêu bài mà mình thu được, lần này thành tích hẳn là không tệ cho lắm.

Tâm tình không khỏi cảm thấy thoải mái, thả bước chậm rãi tiến lại gần một quầy hàng.

Quầy hàng này cách những người khác hơi xa một chút, chủ quầy là một nam nhân niên kỷ không quá ba mươi, bộ dáng mặt mày ủ dột, so với những quầy hàng náo nhiệt lúc trước, quả thực nơi đây có thể dùng từ "vắng tanh vắng ngắt" để hình dung.

Thực lực người này không cao, chỉ là Thiên giai trung phẩm.

Khi Đường Phong đi tới trước mặt hắn, hắn cũng chỉ tùy ý ngước mắt lên nhìn rồi lại lập tức cúi đầu, thở dài một hơi rất nhỏ, sắc mặt mờ mịt không cam lòng.

Mảnh tàng bảo đồ bày ra trước mặt hắn nếu như so sánh cùng với những người khác quả thực có chút khó coi, bởi vì trên quầy hàng của hắn vẻn vẹn chỉ bày duy nhất một mảnh tàng bảo đồ.

Ngoại trừ mảnh tàng bảo đồ này ra, không hề còn vật gì khác.

Thế nhưng khi Đường Phong thấy mảnh tàng bảo đồ này, lại kiểm tra dao động linh lực của nó, không khỏi nheo mắt lại, vội vã ngồi xuống quan sát thật kỹ.

Quả thực là đạp phá thiết hài vô mịch xử, đắc lai toàn bất phí công phu. Mảnh nhỏ này dĩ nhiên là một mảnh tương ứng với tấm tàng bảo đồ mà mình có được, lật mảnh nhỏ để xem, quả nhiên mặt sau có khắc một số "mười".

Tám mảnh tàng bảo đồ hoàn chỉnh trên tay Đường Phong, tấm nhiều nhất cũng chỉ tương ứng với số "bảy" mà thôi, tàng bảo đồ có in số "mười" khó có được tới cỡ nào, đại khái trong cả Vân Liên Sơn cũng chỉ có một tấm mà thôi.

Một phần tàng bảo đồ này, Đường Phong đã sưu tập được tới tám mảnh, chỉ cầm tìm được hai mảnh còn lại là có thể ghép được một tấm hoàn chỉnh, nguyên bản hắn cũng không đặt quá nhiều kỳ vọng vào nó, một tấm bị cắt thành mười mảnh nhỏ, mình có thể sưu tập tới tám mảnh đã là rất khó rồi, nếu muốn tìm nốt hai mảnh còn lại quả thực có phần không thực tế, lại không nghĩ rằng ở chỗ này có thể tìm ra được một mảnh.

Nếu như đổi được mảnh này, vậy chỉ cần tìm được một mảnh cuối cùng là mình có thể tìm ra được mười đồng tiền kia.

Chủ quầy Thiên giai trung phẩm này thăm dò quan sát một hồi, thấy Đường Phong không giống với những người khác chỉ liếc mắt một cái rồi bỏ đi, không khỏi mở miệng nói:

- Huynh đài ngươi muốn nó không?

Đường Phong nghe vậy liền gật đầu.

Đối phương không khỏi đánh giá Đường Phong từ trên xuống dưới, sắc mặt dần dần trở nên khiếp sợ. Tuy rằng Đường Phong cũng chưa nói gì, thế nhưng hắn lại đoán ra được vài điều. Nếu như Đường Phong muốn mảnh tàng bảo đồ này, điều nó nói lên mảnh tàng bảo đồ này hữu dụng đối với Đường Phong.

Chủ quầy cũng là đệ tử tham chiến, biết được ở nơi đây muốn cướp đoạt yêu bài cùng mảnh tàng bảo đồ từ người khác khó khăn tới mức nào, mấy ngày qua mỗi ngày hắn đều gặp nguy hiểm, nếu không phải vận khí không quá tệ, rất có khả năng sẽ trở thành con mồi của kẻ khác, mặc dù vài lần đó đều gặp dữ hóa lành, nhưng bản thân lại không có bất kỳ thành tích gì.

- Giống với mọi người, một mảnh đổi một mảnh sao?

Đường Phong mở miệng hỏi, nếu là mảnh tàng bảo đồ nào khác hắn không có cũng được, nhưng mảnh này thì hắn nhất định phải có, hiện tại chỉ sợ đối phương sử dụng công phu sư tử ngoạm mà thôi.

Nam nhân Thiên giai trung phẩm này nghe vậy cười khổ một tiếng, buông tay tự giễu nói:

- Ta cần mảnh tàng bảo đồ làm gì chứ?

Quả thực là vô dụng, toàn thân trên dưới hắn cũng chỉ có một mảnh này mà thôi, trao đi đổi lại, thu về trên tay cũng chỉ là một mảnh, mà một mảnh thì làm gì có giá trị đối với hắn.

- Vậy ngươi muốn cái gì?

Đường Phong nhướng mày.

Chủ quầy thở dài một tiếng, ngôn từ khẩn thiết nói:

- Huynh đài nếu như có tâm mà nói, trả ta ba khối yêu bài đi. Để Đỗ mỗ không đến mức hai tay trống trơn ra khỏi Vân Liên Sơn, thành trò cười cho người khác!

Người này cũng khôn khéo, hiện tại thứ có thể dùng để trao đổi, ngoại trừ mảnh tàng bảo đồ ra, cũng chỉ có đồng tiền cùng với yêu bài. Đồng tiền thì khẳng định không ai nguyện ý giao ra, hắn chỉ có thể đặt chủ ý lên yêu bài mà thôi.

Thế nhưng một mảnh tàng bảo đồ đổi lấy ba khối yêu bài, việc này hiển nhiên không hợp lý cho lắm.

- Đắt!

Đường Phong lập tức cự tuyệt, hắn cần mảnh nhỏ này, nhưng cũng chưa tới mức coi tiền như rác, hơn nữa, mảnh nhỏ này hiện tại đối với bất kỳ kẻ nào cũng đều vô dụng, chỉ có đối với mình là hữu dụng, Đường Phong cũng không sợ người khác sẽ đến cướp giật.

Nam tử họ Đỗ với vẻ mặt đau khổ nói:

- Huynh đài, ta biết là đắt, thế nhưng Đỗ mỗ đại biểu gia tộc tiến vào Vân Liên Sơn, kết quả nếu như không mang được thứ gì ra ngoài, cũng không còn mặt mũi nào để gặp người a. Chỉ là ba khối yêu bài, coi như là giúp cho Đỗ mỗ chút thể diện đi!

Đường Phong nói:

- Yêu bài giá trị là một đồng tiền, mà mảnh nhỏ, trên lý luận mà nói cũng có giá trị một đồng tiền, đương nhiên, đây là dưới tình huống đã ghép lại hoàn chỉnh, nếu như không ghép lại, mảnh tàng bảo đồ cũng không đáng giá tới một văn, mảnh tàng bảo đồ này của ngươi sao có thể đổi lấy ba khối yêu bài được?

Nam tử họ Đỗ bị Đường Phong nói cho đỏ mặt, lên tiếng cãi:

- Mặc dù nói mảnh tàng bảo đồ này trên tay ta không đáng giá một văn, nhưng nếu như tới tay huynh đài, nói không chừng liền có giá trị tới mười đồng tiền, ta biết huynh đài khẳng định đã tập hợp được không ít. Bằng không cũng sẽ không cảm thấy hứng thú với nói như thế.

- Ngươi nói không sai, thế nhưng chính bởi vì như vậy, mảnh tàng bảo đồ này ngoại trừ ta cũng không còn giá trị với bất kỳ kẻ nào, nói cách khác, ngươi chỉ có thể trao đổi yêu bài cùng với ta mà thôi, những người khác cũng sẽ không cần mảnh tàng bảo đồ này. Mặt mũi của ngươi, một khối yêu bài cùng với ba khối yêu bài chẳng khác gì nhau cả.

- Sao lại không khác nhau?

Nam tử họ Đỗ ngượng ngùng nói:

- Ba khối yêu bài cũng có nghĩa là Đỗ mỗ đánh bại ba đối thủ đó, so với một khối yêu bài vẫn tốt hơn.

- Ngươi đã nghĩ như vậy thì ta cũng không có biện pháp, đành phải bỏ qua mảnh nhỏ này vậy!

Nói xong, Đường Phong liền đứng lên.

- Đừng, có gì hảo hảo nói chuyện đã!

Nam tử họ Đỗ mặc dù biết Đường Phong đang dùng thủ đoạn, nhưng cũng không dám trơ mắt nhìn hắn rời đi, bởi vì hiện ngoại trừ Đường Phong ra, mảnh tàng bảo đồ này của hắn không có ai cần đến. Nếu như Đường Phong thật sự không cần mà nói, vậy hắn cũng chỉ có thể hai tay trống trơn mà rời khỏi Vân Liên Sơn.

- Một khối! Đường Phong dựng thẳng một ngón tay lên, như đinh đóng cột nói.

- Hai khối!

Nam tử họ Đỗ cò kè mặc cả, vẻ mặt đau đớn khổ sở.

Đường Phong xoay người lần nữa.

Nam tử họ Đỗ vội vàng hô lên:

- Cộng thêm một tin tức hữu dụng đối với ngươi!

Đường Phong cước bộ ngừng lại, nghiêng đầu nhỉn hắn, nghi hoặc nói:

- Tin tức hữu dụng với ta?

Nam tử họ Đỗ thần thần bí bí chỉ vào mảnh nhỏ trên tay, bộ dáng không tin ngươi không động tâm.

- Thành giao!

Đường Phong nói.

Từ trong lòng lôi ra hai khối yêu bài giao cho đối phương, lại bỏ mảnh nhỏ của hắn vào trong túi, Đường Phong lúc này mới ung dung nhìn hắn.

Đối phương đã nói có tin tức hữu dụng đối với mình, có lẽ chính là tin tức vể mảnh cuối cùng của tàng bảo đồ này. Trên tay mình hiện tại đã có được chín mảnh, chỉ cần tìm ra được mảnh cuối cùng là có thể ghép lại hoàn chỉnh, đến lúc đó giá trị của những mảnh nhỏ này sẽ được thể hiện ra, cho nên mặc dù vừa rồi giao dịch có chút thiệt thòi, nhưng Đường Phong vẫn đáp ứng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.