Cuộc Sống Của Tôi Là Em

Chương 17




Màn nước mưa trắng xóa trút xuống Kim trang đại phủ, trong khi Tú Tú, Lệ Hoa dùng thân che cho Khán Như thì Tôn Quách không màng đến màn mưa trút xuống như thác đổ đó mà dùng tay bới đống đổ nát, y vừa bới vừa lẩm bẩm :

- “Không biết con lật đật của Khán Như có đúng là khẩu quyết khắc chế Can Tương thần kiếm và kiếm pháp Càn Khôn hay không, chứ mình thì sắp biến thành một con lật đật rồi”.

Mặc dù mưa đổ xuống tạo không gian se lạnh, nhưng Tôn Quách vẫn xuất hạn mồ hôi vì sự nặng nhọc.

Khán Như nhìn Tôn Quách :

- Tôn thúc thúc có thấy gì không?

Tôn Quách nhìn lại Khán Như, nhún vai :

- Con lật đật của Khán Như nó chạy trốn thúc thúc rồi.

- Nhất định nó phải ở đâu đó trong thư phòng của Khán Như mà.

Tôn Quách nhăn nhó :

- Cái đống gạch vụn này đâu phải là thư phòng của Khán Như.

Nói xong, Tôn Quách lại tập trung vừa đào vừa bới. Y ngồi bệt cả xuống đất.

- Mệt quá mà chẳng thấy con lật đật của Khán Như.

Khán Như nhìn Lệ Hoa :

- Mẹ... Khán Như ra phụ với thúc thúc.

- Khán Như... Trời đang mưa. Con sẽ bị phong hàn nhập vào thân.

- Nhưng Khán Như không nỡ để Tôn thúc thúc đào một mình.

Lệ Hoa nhìn lên bầu trời.

Mưa bắt đầu nhẹ hạt rồi ngừng hẳn, chỉ có những luồng gió lạnh sẽ thổi cũng khiến mọi người rùng mình. Khán Như rời chỗ nấp mưa chạy nhanh về phía Tôn Quách.

Tôn Quách nhìn lại Khán Như :

- Nha đầu... Ngươi ra đây làm gì?

Khán Như sụ mặt :

- Khán Như muốn phụ với thúc thúc.

- Ậy... Một mình thúc thúc cũng đủ rồi, không cần đến nha đầu.

- Nhưng Khán Như muốn phụ với thúc thúc.

- Thúc thúc cũng đường đường là tiểu Minh chủ, không tìm được con lật đật kia thì nha đầu tìm gì được. Khán Như chỉ thêm lộn xộn cho thúc thúc mà thôi.

Khán Như sụ mặt :

- Thúc thúc xem thường Khán Như quá.

Tôn Quách nheo mắt nói :

- Hê... Nói như thế là xem thường đó hả?

Tôn Quách lườm Khán Như rồi tiếp công việc của mình. Y vừa mới nhấc một tảng gạch thì Khán Như đã reo lên :

- Thúc thúc... Nó đây rồi.

Khán Như vừa reo vừa cúi xuống nhặt con lật đật, rồi chăm chú chùi sạch lớp bụi phủ bên ngoài.

Khán Như nhìn con lật đật, thành khẩn nói :

- Phụ thân... Khán Như đã tìm thấy được kỷ vật của cha rồi.

Với vẻ mặt trang trọng và hớn hở, Khán Như đặt một nụ hôn vào con lật đật.

Thấy Khán Như quá thành khẩn trước kỷ vật của cha mình, Tôn Quách không khỏi xúc động, buột miệng nói :

- Nha đầu giống Tôn thúc thúc quá.

Khán Như nhìn lại Tôn Quách :

- Thúc thúc nói Khán Như giống thúc thúc chỗ nào?

Khán Như thốt đến đây chợt thấy trên khóe mắt Tôn Quách có màn nước mắt.

Nó tò mò hỏi :

- Sao thúc thúc khóc?

Tôn Quách giả lả cười :

- Hê... Nha đầu... Thúc thúc của ngươi từng tuổi này mà khóc ư? Đúng là con nít lẻo mồm lẻo miệng.

- Không... Thật mà. Khán Như thấy muốn khóc vậy đó.

- Bậy bạ... Thúc thúc của Khán Như chỉ xúc động mà thôi. Thấy Khán Như tìm được kỷ vật của thân phụ, thúc thúc xúc động chợt nghĩ đến lão nhân gia đang mòn mỏi chờ thúc thúc ở Kim Lăng phủ.

Tôn Quách khoát tay :

- Không nói chuyện này nữa... Đưa con lật đật cho thúc thúc xem qua một chút coi.

Khán Như giao con lật đật qua tay Tôn Quách. Ngắm con lật đật thật kỹ, Tôn Quách thấy nó chẳng có gì khác biệt nếu so với những con lật đật bầy bán ngoài chợ.

Tôn Quách cầm con lật đật nhìn mãi mà vẫn không phát hiện được gì.

Lệ Hoa bước đến.

Tôn Quách quay sang nhìn nàng :

- Tỷ tỷ... Đệ chẳng thấy có gì lạ cả.

Tôn Quách vừa nói vừa trao qua Lệ Hoa. Nàng quan sát thật kỹ con lật đật.

Tôn Quách hấp tấp hỏi :

- Tỷ tỷ có phát hiện được gì không?

Lệ Hoa khẽ lắc đầu :

- Tỷ không phát hiện được gì cả.

Tôn Quách gật đầu :

- Chẳng lẽ con lật đật này cũng chẳng có ý nghĩa gì?

Lệ Hoa nhìn lại Khán Như :

- Như nhi... Lúc cha con trao con lật đật này có nói gì không?

Khán Như nheo mắt suy nghĩ :

- Để con nhớ coi, cha nói gì nhỉ?

Khán Như ngẩng nhìn Lệ Hoa :

- Lúc cha trao con lật đật có nói phải tuyệt đối giữ gìn nó.

Lệ Hoa mỉm cười :

- Mẹ biết rồi. Ngoài căn dặn con giữ gìn kỷ vật thì còn nói gì nữa không?

Tôn Quách hối thúc Khán Như :

- Khán Như ráng nhớ lại lão nhân sinh còn nói gì với con nữa.

Khán Như nhăn nhó :

- Lâu quá rồi... Con cũng không nhớ nữa.

Tôn Quách nhìn Lệ Hoa bằng ánh mắt thất vọng. Y buông một tiếng thở dài :

- Tỷ tỷ... Chúng ta nên quay về Thiếu Lâm tự rồi tính sau. Chúng ta không phát hiện được gì, nhưng biết đâu các vị cao tăng Thiếu Lâm có thể phát hiện ra.

- Thôi được... Chúng ta sẽ quay về Thiếu Lâm tự.

Nàng vừa dứt lời thì Khán Như chợt reo lên :

- Mẹ ơi... Con nhớ ra rồi.

Lệ Hoa nhìn lại Khán Như, vỗ về :

- Như nhi... Con nhớ gì nào?

Tôn Quách vuốt tóc Khán Như :

- Nha đầu ngoan nào, ráng nhớ xem cha con nói gì.

Khán Như chớp mắt :

- Ơ... Cha nói. nếu có chuyện gì xảy ra cho cha và mẹ thì... thì tìm Cát thúc thúc, tặng cho con lật đật đặng người làm chung rượu cúng tế cha và mẹ.

Tôn Quách nhìn Lệ Hoa :

- Tỷ tỷ...

Lệ Hoa mơ hồ nói :

- Làm chung rượu.

Nàng lại ngắm nhìn con lật đật :

- Làm chung rượu... Làm chung rượu.

Lệ Hoa nhìn lại Tôn Quách :

- Đệ đệ... Tỷ hiểu rồi.

- Đệ cũng đoán ra rồi. Bên trong con lật đật này.

Lệ Hoa gật đầu.

Tôn Quách nhìn lại Khán Như :

- Khán Như... Hiện tại không có Cát thúc thúc, vậy Tôn thúc thúc có thể biến con lật đật thành chung rượu đặng kính cha con một chung rượu được không?

Khán Như gật đầu :

- Được chứ. Khán Như xem Tôn thúc thúc cũng như Cát thúc thúc vậy đó.

- Thúc thúc rất cảm kích thịnh tâm của Khán Như dành cho thúc thúc. Tại Kim Lăng phủ có rất nhiều lật đật bằng đất, thúc thúc sẽ tặng cho Khán Như vô số những con lật đật như thế này.

- Thúc thúc hứa với Khán Như rồi đó, đừng có nuốt lời như lần trước đấy.

- Thúc thúc nuốt lời với nha đầu hồi nào?

- Thúc thúc hổng nhớ à? Thúc thúc vừa mới hứa sẽ bắt lão ma đầu Đại Chu Thiên, nhưng vừa gặp lão đã biến thành con khúm núm rồi.

Tôn Quách đỏ mặt :

- Ê... Ngươi...

Lệ Hoa vuốt đầu Khán Như :

- Như nhi không được nói với Tôn thúc thúc những lời như vậy. Nếu không có Tôn thúc thúc thì giờ đây mẹ con ta đã không còn cơ hội lấy lại được kỷ vật của cha con.

Tôn Quách nói :

- Tỷ tỷ... Khán Như còn nhỏ, chưa biết tâm địa của người võ lâm, tỷ đừng trách Khán Như.

Lệ Hoa mỉm cười với Tôn Quách. Nàng trao lại con lật đật cho Tôn Quách :

- Tỷ trao lại cho đệ. Đệ cứ tùy tiện xử trí. Đối với tỷ, người xứng được để mọi người tôn xưng Võ lâm Minh chủ chính là đệ.

Tôn Quách le lưỡi :

- Eo ôi... Nghĩ đến hai chữ Minh chủ, sao đệ thấy nản lòng quá. Đệ chỉ mong sớm qua kiếp nạn này mà thôi.

- Bất cứ ai cũng đều muốn trở thành mình trở thành Võ lâm Minh chủ mà bán rẻ nhân nghĩa, duy có mình đệ thì không màng đến, nhưng ứng mạng võ lâm thì lại thuộc về lão đệ.

Tôn Quách cầm con lật đật, ngắm nhìn, rồi lấy ngọn trủy thủ giắt dưới giày. Y cẩn thận đẽo gọt từng chút từng chút, miệng thì không ngừng nói :

- Kim trang Trang chủ linh thiêng thì ứng mạng vào con lật đật này.

Tôn Quách đẽo đúng một vòng cắt đôi con lật đật rồi gõ nhẹ một cái.

Cạch...

Quả đúng như Lệ Hoa và Tôn Quách dự đoán, bên trong con lật đật là một viên ngọc xanh biếc cùng mảnh di thư xếp hình cánh nhạn.

Tôn Quách thở phào một tiếng, nhón lấy bức di thư trao qua tay Lệ Hoa.

- Tỷ tỷ. Có lẽ đây là bức di thư mà Kim trang Trang chủ để lại cho tỷ.

Lệ Hoa cầm lại bức di thư từ từ mở ra xem. Nàng mỉm cười nói với Tôn Quách :

- Trang chủ không để lại di thư cho tỷ mà để lại cho Cát Thiên Phong.

- Tỷ đọc xem Trang chủ viết gì trong đó.

Lệ Hoa gật đầu, đọc chậm rãi :

“Thiên Phong lão đệ nhã giám.

Sau lần huynh khảo cứu cổ vật Long cốc, phát hiện được bí mật của nó. Cổ vật Long cốc là chìa khóa để vào cổ bảo Long cốc. Trong cổ bảo Long cốc có chứa báu vật quyền uy tối thượng của Nhị Thánh và thanh Can Tương thần kiếm.

Thanh kiếm này vốn được Nhị Thánh luyện thành bằng nguyên khí Âm Dương Càn Khôn, nên uy lực vô cùng khủng khiếp. Vì uy lực khủng khiếp đó mà Nhị Thánh mới e dè tạc thêm cổ vật Long cốc vừa làm chìa khóa mở cổ bảo dành cho người có tâm, nhưng cũng là vật khắc chế uy lực của của Can Tương thần kiếm. Vật khắc chế kia chính là viên ngọc bích đính trên cổ vật.

Thiên Phong lão đệ. Huynh và đệ cùng với Chu Thiên đại ca kết nghĩa kim bằng. Đại ca nay đã là Võ lâm Minh chủ, nhưng võ công thì không thể ví với lão đệ được. Đệ có ý tặng cho Chu Thiên đại ca cơ hội thực sự làm chủ thiên hạ, nhưng huynh lại cảm nhận trong tâm tưởng đại ca không như huynh nghĩ. Chu Thiên huynh khác hẳn lão đệ, người luôn đặt chữ danh lên hàng đầu, xem trọng nó hơn cả bản thân mình. Chính vì thế huynh lo lắng một ngày nào đó chính cổ vật Long cốc mà đệ trao lại cho huynh sẽ trở thành kiếp nạn huynh đệ tương tàn.

Nghĩ đến điều đó lòng huynh se thắt nhưng càng nghĩ càng thấy rõ mồn một cái ngày đó phải đến. Nếu đúng như huynh nghĩ thì huynh trao lại cho lão đệ viên ngọc bích khắc chế Can Tương thần kiếm. huynh hy vọng cái ngày mà huynh lo lắng sẽ không đến, và chúng ta mãi mãi là những bằng hữu tình như thủ túc.

Kim trang Trang chủ Khán Nhân di bút”.

Cuối bức di thư còn một đoạn nhỏ, mà xem chừng Khán Nhân trang chủ phải cố lắm mới viết được.

“Thiên Phong lão đệ. Nếu như Khán Nhân huynh có ra đi trước, đệ hãy chăm sóc Lệ Hoa và Khán Như giùm cho huynh. Huynh vô cùng cảm kích”.

Đọc đến đấy Nghiêm Lệ Hoa bật khóc.

Khán Như nhìn Lệ Hoa :

- Mẹ...

Thốt được mỗi tiếng đó, Khán Như cũng khóc nấc như nàng.

Tôn Quách cúi đầu trầm mặc, y lí nhí nói :

- Trang chủ Khán Nhân đại ca khảo cứu cổ vật Long cốc đã đoán được sự việc sẽ xảy ra như thế này. Người rất đau lòng mới để lại bức di thư này.

Tôn Quách nâng viên ngọc bích :

- Tỷ tỷ...

Lệ Hoa nhìn Tôn Quách :

- Đệ muốn hỏi gì?

- Viên ngọc bích này có thể khống chế được Can Tương thần kiếm ư?

- Tỷ tỷ nghĩ nó chính là kỳ vật khắc chế uy lực khủng bố của Can Tương thần kiếm, nên tướng công mới cẩn trọng lưu lại cho Cát Thiên Phong trong tình huống như thế này.

- Vậy chúng ta mau trở về Thiếu Lâm.

Lệ Hoa lo lắng nói :

- Thiên Phong đã ra đi để kết thúc mọi ân oán với Đại Chu Thiên. Tỷ sợ...

Tôn Quách khẩn trương :

- Nếu như vậy thì chúng ta không thể chần chờ được nữa. Đệ nghĩ, Cát đại ca sẽ chờ đến ngày Chu Thiên đăng cơ Minh chủ mới xuất hiện thanh toàn mọi ân oán đặng kết thúc bi kịch này.

- Nếu Thiên Phong chờ đến ngày đó, chúng ta có cơ hội thuận lợi hơn. Còn nếu như...

Tú Tú xen vào :

- Tỷ tỷ đừng nghĩ viển vông mà càng xáo trộn tâm định hơn.

Lệ Hoa gật đầu :

- Đệ... Chúng ta quay trở lại Thiếu Lâm tự.

Xem tiếp hồi 63 Đối mặt

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.