Cuộc Sống Của Thiên Thần Chán Đời Tại Dị Giới

Chương 5: Khách Sạn Thanh Đằng 05




Editor: Trà Đá.

Nam Từ nhất quyết về quê, cô cảm thấy chỉ còn mấy tiếng đường xe nữa thôi, quay về thì đáng tiếc quá.

Huống chi đã rất lâu rồi Nam Từ không đến thăm mộ bà ngoại, cô rất nhớ bà.

Hoắc Lâm cũng không nói gì thêm, chỉ bố trí xe, rồi đi cùng với cô đến huyện Hoành.

Từ sở cảnh sát đến huyện Hoành khoảng ba tiếng lái xe, dọc đường Hoắc Lâm để cô ngồi lên đùi mình, hai tay một mực ôm chặt lấy Nam Từ.

Mới đầu Nam Từ còn ngoan ngoãn nghe theo anh, nhưng một lúc sau, cũng không biết cô nghĩ tới điều gì, bắt đầu giãy dụa, muốn thoát ra khỏi vòng tay anh.

Anh bị cô cọ xát đến chỗ không nên, trong cơ thể anh bắt đầu xuất hiện một cảm xúc không bình thường, anh đưa tay đánh nhẹ lên cái mông không an phận kia của cô.

“Quậy cái gì đó?”

“Không có quậy, chỉ là em không muốn anh ôm nữa.”

Hoắc Lâm hoàn toàn mặc kệ cô có muốn hay không, hai tay anh ôm cô chặt hơn trước.

Sau khi xác định cô không thể thoát ra được, anh ngồi dựa ra ghế, lười biếng nhìn cô, hỏi: “Tại sao không muốn anh ôm?”

Nam Từ ngẩng mặt liếc anh, mang theo chút khí thế: “Vị Hoắc tiên sinh này bị mất trí nhớ rồi sao? Em còn đang giận anh, cho nên chúng ta đang chiến tranh lạnh.”

Hoắc Lâm nhướng mày, cười như có như không: “Chiến tranh lạnh? Vậy lúc nãy ai là người nhào vào lòng anh, còn ra sức đánh anh nữa?”

Mặt Nam Từ nóng lên, cô nhớ lại hình dạng ban nãy của mình, cảm thấy hơi ngượng ngùng.

Nhưng cũng không thể trách cô được, lúc đó trong đầu cô đều xoay quanh chuyện lúc bé của Hoắc Lâm, nhớ đến những ngày khổ cực của anh, nhớ đến mối quan hệ giữa anh và nhà họ Hoắc.

Lúc đó trong lòng cô chỉ toàn là sự đau lòng, cho nên những chuyện giận dỗi trước đó cô đều ném ra sau đầu.

Nhưng bây giờ không giống vậy, giờ phút này cô tỉnh táo trở lại, đương nhiên là sẽ nhớ lại những chuyện bực tức trước đó.

“Không giống nhau, trước đó là do em đau lòng vì anh, nhưng điều đó không có nghĩa là em hết giận anh.” Nam Từ nghênh cái đầu nhỏ, mạnh miệng: “Đau lòng và bực bội là hai chuyện hoàn toàn khác nhau.”

Hoắc Lâm vẫn bất động, hai tay vẫn ôm chặt eo cô, lúc này di chuyển một bàn tay giữ lấy gáy cô, kéo cả người cô dính sát vào lồng ngực anh.

Sau đó, anh nhắm mắt lại, giống như là muốn nghỉ ngơi, lười biếng lên tiếng: “Vậy em cứ giận anh, còn anh cứ ôm em.”

Nam Từ: “…”

Lúc xe đến huyện Hoành thì trời đã sáng. Trong huyện nhỏ tụ tập không ít người đi chợ, cả hai bên con đường bày biện rất nhiều quầy hàng, có cả hàng bách hóa, còn có cả bán thịt và rau củ quả.

Nam Từ suy nghĩ một chút, trong nhà chắc vẫn còn chăn nệm, nhưng đã lâu như vậy… Chắc chắn đã phủ đầy tro bụi.

Thế là cô lôi kéo Hoắc Lâm đi dạo một vòng, sau đó mua một cái tấm trải giường và một cái chăn.

Hoắc Lâm nhìn thấy cô đang xoắn xuýt không biết nên chọn tấm trải giường “nền đỏ hoa xanh” hay là “nền xanh hoa hồng đỏ”, anh khẽ nhíu mày.

Nhưng cuối cùng cũng không nói gì, chỉ mặc kệ cô.

Bọn họ chỉ ở lại có hai ngày, chắc cũng không cần chuẩn bị gì nhiều, cho nên Nam Từ chỉ mua mấy củ khoai tây, trứng gà, ít rau quả, và một ít mì.

Ra khỏi huyện Hoành, còn phải đi hai tiếng đường núi, lúc này ánh nắng càng ngày càng gắt, nhiệt độ cũng bắt đầu lên cao.

Hoắc Lâm giao những thứ Nam Từ mua cho cấp dưới mang, sau đó dắt Nam Từ đi phía trước.

Trước kia Nam Từ rất quen thuộc với con đường núi này, dù sao cô sinh sống ở khu núi này gần hai mươi năm, nhưng sau khi đến thành phố sinh sống, cô cũng không vận động nhiều, cho nên sức lực hoàn toàn sụt giảm.

Lúc này mới đi được nửa tiếng mà cô đã thở hồng hộc.

Hoắc Lâm liếc cô, đầu tiên là nhíu mày, sau đó nói: “Sau khi quay về phải theo anh đi tập thể dục.”

Tiếp đó, anh nửa quỳ nửa ngồi xổm trước mặt Nam Từ, đưa lưng về phía cô.

“Leo lên.”

Nam Từ do dự một chút, cuối cùng vẫn leo lên.

Hoắc Lâm ôm hai bắp đùi cô, sau đó đứng lên, vừa đi vừa nói: “Sao bây giờ không giận nữa?”

Nam Từ biết là anh đang nhạo báng cô, kỳ thật cô cũng vừa nghĩ tới chuyện này, nhưng lúc này lại bị anh vạch mặt như vậy thì lại có chút bực bội.

Cô bắt đầu giãy dụa, mệt mấy cũng không chịu phục, nhưng Hoắc Lâm không cho cô làm vậy.

Anh biết cô cáu kỉnh, nhưng những hành động này lại khiến anh nghĩ là cô đang nhõng nhẽo.

Thế là anh giữ chặt hai bắp đùi cô, hững hờ đáp: “Em còn đang giận là tốt rồi, cứ coi như anh đang bị phạt đi.”

Nam Từ: “…”

Hoắc Lâm cõng Nam Từ một đường đến thôn nhỏ.

Nơi này thật sự là trong hốc núi, Hoắc Lâm có chút giật mình, dù sao anh đã từng ở nơi thôn nhỏ như vậy gần mười năm.

Lúc nhà họ Nam đến đón Nam Từ cũng kinh động đến rất nhiều người trong thôn, lúc này có người đang làm việc ngoài đồng, thấy cô trở về còn tưởng mình hoa mắt.

“Búp bê sứ?” Người dân kia dò hỏi.

Hoắc Lâm lần đầu tiên nghe thấy có người gọi Nam Từ như vậy, trong lòng cực kỳ kinh ngạc, anh quay đầu nhìn cô, lúc này cô đang đứng dưới ánh mặt trời, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn tinh tế, một đôi mắt lanh lẹ đen nhánh xinh đẹp, trông cực kỳ giống búp bê sứ.

Khóe miệng anh khẽ nhếch, ôm eo cô, hỏi: “Bảo bối của anh còn có tên gọi đáng yêu như vậy à?”

Nam Từ đỏ mặt, mọi người trong thôn có cái phong tục, con nít lúc nhỏ nếu là con trai sẽ gọi là oa tử, con gái gọi là oa oa (búp bê), sau đó gộp với tên gọi của mình thành một tên gọi độc nhất.

Trùng hợp là tên của Nam Từ có âm “Ci”, gọi tới gọi lui, cuối cùng gọi cô thành “Búp bê sứ”.

Nhưng bây giờ cô đã lớn rồi, gọi biệt danh này cũng có chút ngượng ngùng, nhưng cô lại không tiện nói với người thôn dân kia, cho nên chỉ có thể gật đầu cười cười.

“Dạ, cháu về thăm bà ngoại ạ.”

Người dân trong thôn kéo nhau ra ngoài càng lúc càng nhiều, tại vì lúc Nam Từ rời khỏi thôn cực kỳ rầm rộ, Nam lão gia tử còn ủng hộ tiền sửa đường, cho nên mọi người có ấn tượng tốt với Nam Từ, đồng thời cũng rất hiếu kỳ.

Lúc này thấy cô không những trở về, mà còn có một nam thanh niên đẹp trai lại trầm ổn đi cùng, trong lúc nhất thời cũng có nhiều suy đoán về thân phận người thanh niên này.

Một vị lớn tuổi trong thôn lên tiếng, lỗ tai ông có chút điếc, cho nên lúc nói chuyện giọng nói rất lớn, la lớn hỏi Nam Từ: “Búp bê sứ, người này là ai đây?”

Nam Từ còn chưa kịp lên tiếng, thì Hoắc Lâm đã lên tiếng trước: “Cháu là chồng sắp cưới của cô ấy ạ.”

Nam Từ nóng mặt, cô đánh lưng anh một cái, nhìn anh chằm chằm, giống như đang hỏi anh đang nói bậy gì vậy.

Hoắc Lâm không quan tâm, anh thấy cô ngẩng gương mặt nhỏ lên nhìn anh, anh nhân cơ hội cuối xuống hôn lên trán cô một cái trước mặt mọi người.

“Ngoan, đừng có quậy nữa.”

Nam Từ: “…”

Mọi người nhìn thấy cũng đại khái hiểu chuyện gì, nhưng ông cụ điếc tai vẫn tiếp tục hỏi: “Cái gì? Nó nói cái gì?”

Người đứng cạnh ông cụ thấy ông còn đang hỏi, cũng bắt đầu la lớn ở bên tai ông cụ: “Chồng sắp cưới!!”

Nhưng lại sợ ông cụ không nghe rõ, thế là bổ sung thêm: “Là người đàn ông của con bé!”

Cái câu “Người đàn ông của cô” có vẻ vang vọng lại từ bốn phía, Nam Từ cảm thấy mình như đang bị hòa tan dưới con mắt của người dân trong thôn, thật sự không chịu nổi, cuối cùng cô xấu hổ cười cười chào tạm biệt bà con trong thôn, tiếp đó lôi kéo Hoắc Lâm đi về nhà mình.

Hoắc Lâm bị cô lôi kéo, lười biếng đi theo, vẻ mặt cười cười nhìn Nam Từ đang tức giận.

Trong nhà nửa năm không có người ở, nên vừa đẩy cửa ra thì mùi mốc meo tro bụi xộc lên mũi.

Nam Từ hầu như là nín thở đi vào nhà, đầu tiên là cô mở tung hết cửa sổ, tiếp đó lấy cây chổi và đồ lau nhà ở góc tường bắt đầu dọn dẹp nhà cửa.

Hoắc Lâm chỉ mới nhìn thấy dáng vẻ nấu cơm của cô, chưa bao giờ thấy qua dáng vẻ nhanh nhẹn khi làm những việc này, trong nháy mắt anh nhớ tới việc sau khi bà ngoại cô qua đời, thì cô cũng từng sinh sống như vậy.

Anh đứng ở góc tường, không nhúc nhích nhìn cô đi tới đi lui dọn dẹp.

Sau một lúc khá lâu, anh lẳng lặng đi tới gót chân cô, tiếp đó vòng tay ôm cô từ đằng sau.

“Làm gì đó?” Nam Từ đang cầm tấm trải giường mua lúc nãy ở chợ, chuẩn bị sửa sang giường chiếu, “Ai da, anh tránh ra, bây giờ em còn đang giận anh đó, yêu cầu anh nhớ kỹ!”

“Ừ, em giận kệ em, anh ôm kệ anh.”

Hoắc Lâm vừa nói, vừa nhẹ nhàng hôn lên vành tai cô.

Tiếp đó, ngón tay thon dài của anh ngửa cằm cô ra, cưỡng chế xoay gương mặt nhỏ nhắn của cô lại.

“Em…”

Nam Từ còn chưa nói hết, thì cánh môi đã bị Hoắc Lâm ngậm lấy, anh bá đạo ở phía trên triền miên, mút lấy cánh môi ngọt ngào của cô.

“Anh biết em còn giận,” Lúc Hoắc Lâm tách ra, hô hấp nặng nề, nói, “Nhưng em giận kệ em, anh hôn kệ anh.”

“…”

Nam Từ quả thật bị chọc tức sắp nổ não rồi!

~

Sau khi bị Hoắc Lâm giày vò một trận, Nam Từ lại bắt đầu chăm chú dọn dẹp nhà cửa.

Sau khi dọn dẹp xong, cô mệt mỏi ngã ra giường, nằm bất động không nhúc nhích.

Lúc này Hoắc Lâm ở bên ngoài trở về, trong tay mang theo một cái rổ, bên trong có một ít đồ ăn, hồng hồng xanh xanh, nhìn qua cũng thấy mọi thứ đều rất tươi mới.

Nam Từ hỏi anh: “Người trong thôn cho anh hả?”

“Ừ.” Hoắc Lâm trả lời, sau đó đặt cái rổ tùy ý vào một góc.

Nam Từ liếc mắt nhìn lướt qua, có vẻ như phát hiện ra gì đó, bỗng nhiên đứng dậy, chạy đến chỗ cái rổ.

“A… Có khoai lang!”

Hành động của Nam Từ rất phấn khích, mặc dù một giây trước còn đang nằm vật ra giường vì mệt, nhưng một giây sau nhìn thấy món ăn vặt yêu thích thì lập tức như sống lại.

Cô vội vàng lấy củi, sau đó nhóm lò lửa, lúc này là giữa trưa hè, trong phòng vốn đang rất nóng, cô còn nhóm lò lửa nên nguồn nhiệt càng lên cao hơn.

Nhưng Nam Từ nhìn có vẻ như không thấy nóng, tập trung nhóm lửa, sau khi cảm thấy đã ổn, thì cô vùi mấy quả khoai lang vào trong lò lửa.

Lúc kéo mấy củ khoai lang ra lò, thì vỏ ngoài củ khoai đã bị thiêu nhăm nhúm, nhưng lại cực kỳ thơm ngọt, trong nhà tràn ngập mùi khoai lang nướng cực kỳ khiến người ta đói bụng.

Nam Từ vừa thổi vừa lột vỏ khoai.

Sau khi đã lột đi lớp vỏ nhăn nhúm bên ngoài, thì màu vàng rực rỡ của khoai nướng lộ ra, mùi thơm càng ngào ngạt, Nam Từ lặng lẽ nuốt một ngụm nước bọt.

Cô dừng một chút, ngẩng cái đầu nhỏ lên, giơ tay về phía Hoắc Lâm: “Cái đầu tiên cho anh ăn.”

Hoắc Lâm không chút do dự, nghiêng người, gương mặt tuấn tú tiến đến tay cô.

Nhưng lúc anh vừa há miệng chuẩn bị ăn, thì cô rút tay lại, đưa củ khoai vào miệng cắn một miếng.

Sau đó nhìn anh cười tủm tỉm, dáng vẻ tự hào.

“Vừa ngon vừa ngọt, tiếc là anh không được ăn.”

Lúc này cô trông cực kỳ đáng yêu, đôi mắt đen nhánh tràn đầy vẻ tinh nghịch, yết hầu Hoắc Lâm khẽ nhúc nhích, sau đó anh khẽ cúi đầu, ngậm lấy môi cô.

Sau một lúc khá lâu, Nam Từ bị anh chơi đùa đến nỗi thở hồng hộc, cả một câu mắng cũng không nói ra được.

Đầu ngón tay anh nhẹ nhéo cằm cô, khẽ in một nụ hôn lên khóe môi cô.

“Ừ, đúng là rất ngọt rất ngon.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.