Cuộc Sống Cẩu Huyết Của Ta Và Phu Quân

Chương 27




Liễu Địch Uyên như mượn cớ này,  mà chửi anh không thương tiếc cái gì hết.

Nghe xong, tay anh dần buông lỏng ra, như không tin vào tai của mình, Thiệu Huy đứng phía sau, nghe như vậy lòng nhói lên một trận: " Những gì cô nói là sự thật sao..? Cô đừng giỡn như vậy. "

- Tôi giỡn? Tôi biết bản thân mình gần chết rồi, nói ra như vậy coi như phước phần đi.. Thần, anh chưa bao giờ thắc mắc rằng tại sao Lã Gia biết hung thủ? Mà lại im lặng chưa. Là vì sau khi biết mình vì thú tính mà cưỡng hiếp cô ấy, Cố Siêu đã tự tử rồi. Vết thương đó  rất lớn đối với Cố Gia, Lã Gia cũng vì lẽ đó mà không làm gì được nữa mới rời đi. Nhưng mà Cố Uyển Đình lại không  hề  biết đến sự tồn tại của người bác đó  ở gia đình mình, vì vậy cô ta vẫn cứ ngỡ rằng ba mình làm sai, mang nặng món nợ lớn với anh, nên mới chịu đựng đó!

Mọi người đều bàng hoàng, tại sao  lúc này rồi Liễu Địch Uyên mới nói ra mọi thứ. Nhưng thật lạ vì sao cô ta biết hết mọi thứ như vậy, Diệp Tiêu thắc mắc?

- Tại sao cô lại có thể biết nhiều vậy??

- Bởi vì Liễu Gia chúng tôi rất ghen tị.. Ghen tị với gia sản mà người ta có nên mới ép tôi làm như vậy. Thông tin này, chúng tôi phải mất sáu năm tìm ra, tôi thua rồi! Tôi đồng ý nghe theo họ là vì bản thân tôi rất yêu Vũ Thần?! _ Cô ta cười khổ, nước mắt không ngừng rơi..

- Liễu Địch Uyên, cô nên đi chết đi. Gia đình cô cũng như vậy! _ Âu Dương Vũ Thần thấu hiểu được hết mọi chuyện.

Lại càng bóp cổ cô ta chặt hơn nữa, tại sao mọi chuyện lại thành ra như vậy?

Nước mắt cũng dần dần rơi xuống, nét mặt anh bây giờ không khác gì quỷ cả.

- Tôi vì yêu anh.. vì yêu anh nên mới.. Sớm đã lường trước được kết quả diễn ra như vậy, tôi mới sắp đặt mọi thứ, sẽ để anh là kẻ giết Cố Uyển Đình. Rồi  về sau mọi chuyện sẽ là một sự rối rắm? Sai lầm của anh.. vĩnh viễn không sửa được đâu. Haha thật là tốt quá rồi đây.

Đến giờ phút này Liễu Địch Uyên là đã biết được cô ta thua cuộc rồi. Mọi việc cô ta làm cùng ba mẹ, đều bị bại lộ cả.

Vì yêu Vũ Thần, cô ta mới đồng ý đánh đổi đi khuôn mặt của mình. Cũng là vì muốn có được tình yêu của anh ấy mà thôi. Nhưng không ngờ, nói ra mọi thứ thì chỉ thấy được Vũ Thần khóc vì anh làm sai, chứ không phải là vì cô ta rồi.

- Ngay từ đầu, cô chọn sai đường. Cô vì cố chấp yêu tôi, còn ba mẹ cô vì muốn có được công danh sự nghiệp. Còn tôi? Là bị mù, tôi bị hận thù che lấp hết tất cả, nhưng lại không ngờ tới việc đó lại khiến tôi không tìm hiểu kĩ mà trả thù sai người! Lã Thư Di vốn dĩ là đã chết, đã là một vết sẹo trong tôi, tôi cũng đã quên đi mà chấp nhận Uyển Đình rồi! Là do cô, chính cô đã khiến tôi lại một lần nữa đi sai đường! Tôi yêu Cố Uyển Đình nhưng cũng chính tôi giết cô ấy!

Anh đau đớn nói, cố gắng gồng lên mà nước mắt vẫn cứ rơi xuống. Ai là cũng bỡ ngỡ với kết cục hiện tại, chung quy ra đều vì yêu mà thành như vậy sao?!

- Tôi đánh đổi mọi thứ để có thể ở  bên anh. Không ngờ lại nghe được anh nói anh yêu người khác và khóc vì họ rồi!

Hất người Địch Uyên xuống đất, người anh cũng như muốn gục ngã, tim nhói lên từng hồi.. Cố Uyển Đình, tại sao??

- Liễu Địch Uyên, cô thật không sợ sao. Cô giết hai người vô tội.. gián tiếp giết thêm hai người vô tội là bốn người đó.

Diêu Kì ngỡ ngàng nhìn cô gái ở  trước mặt, thật sự quá là ác độc và tàn nhẫn.

- Tôi là vì yêu! Anh ta cũng không phải vì yêu mà giết người rồi sao? Haha, là quả báo đó, là quả báo đó.. cút hết đi.

- Giao lại cho các cậu... _ Âu Dương Vũ Thần chỉ nói vỏn vẹn một câu như thế rồi chạy vụt ra ngoài lấy xe phóng đi?

- Chuyện hôm nay, ai dám hó hé ở bên ngoài. Tôi đảm bảo với các người, chết không toàn thây. _ Thiệu Huy nói ra  ít ỏi nhiêu đó rồi nhanh chóng cùng  hai người kia làm việc nên làm lúc này đã.

- ----------

Anh lên ga hết sức, chạy điên cuồng  ở trên đường. Đôi mắt sắc bén bây giờ là bị nước mắt làm nhòe đi.. Tại sao việc như vậy lại có thể xảy ra được cơ chứ?

Cố Uyển Đinh, tôi sai rồi, tôi thật sự  là sai rồi. Em có thể đợi tôi được không?

Mọi chuyện lúc nãy Liễu Địch Uyên đã nói, anh hoàn toàn không muốn tin  là sự thật. Nhưng biết làm sao bây giờ hả khi nó từ mười năm trước là sự thật?!

Là vì Thư Di đã là một vết thương  lớn đối với anh và anh đã xem nó  là  chấp niệm của bản thân mình. Nhưng từ đó anh lại gây ra một vết thương còn lớn, lớn hơn gấp mấy lần với một người vô tội là Cố Uyển Đình, bắt cô ấy chịu hết.

" Cố Uyển Đình, tôi gây nên sai lầm rồi em nói đi tôi phải làm sao? Lã Thư  Di từ lâu chỉ còn là quá khứ mà thôi, bản thân tôi đã yêu em từ lâu nhưng lại từ lần này đến lần khác bác bỏ ý nghĩ  đó đi. Tôi dựa vào chấp niệm điên rồ  của mình mà vô tình làm tổn thương em!!Làm ơn đi, đừng rời bỏ tôi, tôi thật  sự  rất hối hận rồi. " 

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.