Cuộc Sống Cá Muối Hàng Ngày Của Nữ Phụ Hào Môn

Chương 46: Học bá bọn tôi rất bận rộn




Bách Lí Song hướng về phía đám người Đại trưởng lão hé ra nụ cười khả ái, lộ hàm răng trắng noãn.

Tiểu nha hoàn sùng bái tiến tới bên cạnh của nàng, gật đầu tựa như bằm tỏi. Tiểu thư thật là thông minh, đem một nan đề lớn như vậy vứt cho bọn họ, nếu như bọn họ có thể làm được, vậy thì tiểu thư có thể thuận lợi bái sư, nếu bọn họ không có thể làm được, thì họ chính là con rùa đen, mặt mũi danh môn chính phái mất hết! Tiểu thư thật là thông minh! Nàng vô cùng sùng bái.

Đại trưởng lão nghe vậy, thần sắc trên mặt rõ ràng hơi khựng lại, sắc mặt có chút khó coi.

“Ngươi là nói...... Để cho lão phu đem huyền khí cho chúng nó?”

Thanh âm của hắn mang theo chất vấn cùng tức giận rõ ràng, nghĩ lại hắn đường đường Đại trưởng lão Thanh Lân học viện, tại sao có thể làm chuyện không phù hợp thân phận này? Đây là vũ nhục đối với hắn!

“Đúng vậy! Tiền bối mới vừa nói, không có chuyện gì là ngài làm không được. Ta nghĩ loại chuyện đưa huyền khí nhỏ nhặt này, hẳn là không có vấn đề với Đại trưởng lão ngài đi?” Bách Lí Song nói.

Đại trưởng lão không nói gì, hơi thở quanh thân có chút âm lãnh.

“Đại trưởng lão là thân phận bực nào, tại sao có thể để cho hắn làm chuyện nhỏ như thế? Ta xem ngươi rõ ràng là đang trêu chọc chúng ta!”

“Đại trưởng lão, chúng ta đừng để ý tới nàng! Thời gian Kỳ Lân xuất thế đã gần đến, chờ Kỳ Lân xuất thế quan trọng hơn.”

Mấy người phía sau rối rít khuyên bảo, đồng thời cũng là cho Đại trưởng lão một lối thoát xuống.

“Tại sao? Chẳng lẽ tiền bối ngươi muốn nuốt lời?” Bách Lí Song không để cho hắn cơ hội lùi bước đổi ý, theo sát mà nói.

Đại trưởng lão hô hấp thật sâu, hí mắt, cau mày, nói: “Lão phu nếu đáp ứng, tự nhiên sẽ không nuốt lời.”

Hắn ngó mọi người phía sau: “Chuyện nhỏ này, tin tưởng không cần lão phu tự mình động thủ đi?”

Phía sau hắn, mặc dù mọi người địa vị thấp hơn nhưng nói như thế nào cũng là cao thủ rất có uy vọng trong học viện Thanh Lân, hơn nữa cảnh giới của mọi người hoặc là gần tới truyền kỳ, hoặc là đã bước vào truyền kỳ, vô luận đặt ở chỗ nào đều là nhân vật nổi bật. Để cho đám người mặt mũi lớn như bọn họ đi làm chuyện nhỏ này, người người trong lòng đầy khinh thường cùng khuất nhục. Đại trưởng lão đã phát lệnh, bọn họ nếu không tuân theo chẳng những đắc tội Đại trưởng lão, mà còn làm Đại trưởng lão mang danh nhơ nuốt lời ở trên lưng, cho nên bọn họ phải đáp ứng.

“Dạ, Đại trưởng lão! Chuyện nhỏ như thế, cần gì Đại trưởng lão phải tự mình động thủ?”

“Mọi người tay chân lanh lẹ chút, đừng chậm trễ đại sự!”

Mấy người một phen thu xếp, bắt đầu truyền khí cho tam giác thú, bất quá không thể nào khiến bọn họ toàn tâm toàn ý tuyệt đối. Huyền khí đối với người tập võ cực kỳ quan trọng. Bọn họ làm sao có thể đem huyền khí mình cực khổ tu luyện có được cứ như vậy vô duyên vô cớ đưa cho đám tam giác thú không quan hệ? Hết thảy cũng vì mặt mũi Đại trưởng lão, đồng thời cũng muốn mượn hơi quan hệ cùng Bách Lý gia tộc. Nghĩ như vậy, tâm tình cũng tốt lên rất nhiều. Bọn họ đều là cao thủ trong cao thủ, tùy tùy tiện tiện đưa chút huyền khí cho một đầu tam giác thú thì có thể làm cho tam giác thú khôi phục thực lực, nhưng là chỉ một chút xíu huyền khí mà thôi.

Bách Lí Song trong mắt đầy ý cười, nhìn hiện trường khí thế ngất trời, đáy lòng đã sớm hồi hộp, không khỏi bội phục mình, nàng làm sao lại có thể nghĩ ra phương pháp xử lí tốt như vậy chứ? Nàng làm sao lại vận khí tốt như vậy, thật vừa đúng lúc đụng vào một đám cao thủ này sao? Chẳng lẽ đây chính là duyên phận của sư phụ và nàng trong tương lai có được?

Đại trưởng lão sắc mặt khó coi như cũ, nhưng thấy Bách Lí Song cười vui mừng như thế, đáy lòng hắn cũng hơi có chút an ủi. Hôm nay cùng tiểu nha đầu này quen biết, ngày sau giao hảo của bọn họ cùng Thiên Long Thành gần hơn từng bước.

Cách đó không xa, Côn Luân lão giả cùng đám người Chiến Thiên Dực giả trang thành đoàn người Mi trưởng lão cùng Hà Khinh Chu ở đường nhỏ ẩn núp chờ chực, trong lúc này họ đang dùng bí âm trao đổi.

“Tiền bối, bọn họ chính là cao thủ học viện Thanh Lân, người cầm đầu là Đại trưởng lão, mười mấy năm trước cũng đã bước vào cảnh giới Huyền Hoàng truyền kỳ, đến nay đã có trên trăm tuổi. Nhân vật Đại trưởng lão như thế bọn họ cũng phái đi ra ngoài, đủ thấy bọn họ đối với Kỳ Lân thần thú coi trọng thế nào.” Chiến Thiên Dực nói.

“Lão phu nhận ra hắn, cũng đã là người lớn tuổi rồi còn không biết ở yên lại còn ra loạn tới loạn lui, không chút đứng đắn.” Côn Luân lão giả tùy ý nói, thật giống như chính hắn cũng không phải là người lớn tuổi.

“Tiền bối, người xem bọn họ bây giờ đang làm cái gì?” Chiến Thiên Dực lại hỏi.

“Trời mới biết! Nhàm chán, chuyện sỉ nhục nhàm chán!” Côn Luân lão giả dừng một chút, lại nói, “Thừa dịp bọn họ rối ren, chúng ta hiện tại đi qua, nói không chừng rất dễ dàng qua mặt.”

“Hiện tại?” Chiến Thiên Dực không có gì nắm chắc.

Côn Luân lão giả đã dẫn đầu đi ra ngoài, hấp tấp xông về trước, vừa đi, vừa dùng thanh âm lanh lảnh quái dị của Mi trưởng lão nói: “Đại trưởng lão, các ngươi làm sao hiện giờ mới đến? Vội muốn chết, còn tưởng rằng các ngươi tìm không được chỗ đấy.”

“Mi trưởng lão? Các ngươi không thủ ở địa phương Kỳ Lân thần thú xuất thế, chạy tới đây làm cái gì?” Đại trưởng lão nhướng mày, hơi có chút không vui.

“Đại trưởng lão bớt giận! Nơi này ngọn núi vô số, mỗi một chỗ cũng là linh khí tràn đầy, chúng ta tạm thời còn không có tìm được vị trí cụ thể Kỳ Lân xuất thế, lại nghe người ta nói, có người học viện Thiên Long cùng Bạch Hổ cũng đến, muốn cùng chúng ta tranh đoạt Kỳ Lân thần thú, ta lo lắng chúng ta mấy người không địch lại đối phương cho nên vội vã đến tìm Đại trưởng lão các ngươi.” “Mi trưởng lão” hồi đáp đâu vào đấy.

Hắn sở dĩ dám như thế nói, là bởi vì cột sáng màu vàng do Kỳ Lân sắp xuất thế không phải lúc nào cũng phát ra, ít nhất từ đêm qua đến bây giờ, vẫn không có xuất hiện.

“Cái gì? Người học viện Thiên Long cùng Bạch Hổ cũng tới? Buồn cười! Bọn họ biết rõ Kỳ Lân thần thú chính là thần thú học viện Thanh Lân ta, vì sao còn muốn tranh đoạt? Không đúng, bọn họ như thế nào biết được chuyện này? Chẳng lẽ trong chúng ta có người tiết lộ chuyện này?” Đại trưởng lão tức giận, nghi ngờ.

“Cái này... ta không biết.” Khóe mắt có ánh sáng kỳ dị xẹt qua, “Mi trưởng lão” nhướng mày, bất động thanh sắc hướng Chiến Thiên Dực đi theo phía sau làm hiệu.

Hắn không có ngờ tới, thời gian lại tinh chuẩn như vậy, cột sáng màu vàng vừa vặn vào lúc này xuất hiện.

“Nhìn! Kỳ Lân sắp xuất thế rồi!” Chiến Thiên Dực cùng đoàn người đi theo, có người chỉ vào ngọn núi nào đó hô to lên, người theo sát còn lại cũng rối rít chỉ vào cùng một cái phương hướng, phát ra tiếng la kích động.

“Thật, Kỳ Lân thật sắp xuất thế rồi! Đại trưởng lão, chúng ta đi nhanh đi! Đã muộn, đến trễ có thể bị người học viện Thiên Long cùng Bạch Hổ đoạt mất tiên cơ.”

“Tuyệt không thể để cho Kỳ Lân thần thú rơi vào trong tay của bọn nọ!”

Một nhóm người hấp tấp bay vút đi.

Bách Lí Song trong mộng đẹp bái sư đột nhiên thấy bọn họ bỏ lại tam giác thú cứ như vậy đi, không khỏi vịnh lên eo thon nhỏ mắng to: “Rùa đen! Rùa đen! Nói không giữ lời là rùa đen!”

Thân hình Đại trưởng lão phi trên không trung đột nhiên dừng lại, quanh thân bão táp tức giận, hắn hung hăng quay đầu, hận không thể đem tiểu nha đầu này xé thành mảnh nhỏ. Song nghĩ lại thân thế bối cảnh của nàng, hắn cuối cùng nhịn xuống, tiện tay hướng Chiến Thiên Dực “Ngươi lưu lại! Những người khác theo lão phu đi!”

Chiến Thiên Dực rõ ràng sửng sốt, không có ngờ tới lão lại đem hắn để lại, làm sao bây giờ? Không có Càn Khôn Kính trong tay hắn làm sao có thể chế tạo ra cảnh tượng giả mê hoặc bọn họ?

Bên cạnh đột nhiên có người vỗ vào vai hắn, một tay nhận lấy Càn Khôn Kính từ trong tay hắn, “Mi trưởng lão” ghé vào lỗ tai hắn nói: “Ngươi nghe Đại trưởng lão, ở lại, để đây cho ta!”

Chiến Thiên Dực hướng hắn gật đầu, vì không muốn làm cho Đại trưởng lão hoài nghi, hắn chỉ có thể để lại.

Nhìn các cao thủ tựa như tia chóp nhanh chóng lướt về phía mặt núi hướng nam, hắn thở phào nhẹ nhỏm, cũng là đưa mắt nhìn về phương bắc, nơi đó mới thật sự mới là địa phương Kỳ Lân xuất thế.

“Uy, to con! Còn không mau đưa huyền khí cho tam giác thú, còn dư lại một đầu kìa, người học viện Thanh Lân các ngươi sẽ không phải cũng là nói không giữ lời a?” Bách Lí Song trợn tròn mắt, hai tay chống nạnh, nặng nề chỉ trích đối phương, hiện tại chỉ còn lại có một đầu tam giác thú, nhiệm vụ của nàng gần như hoàn thành, nói gì cũng không thể khiến hắn phá hư, làm cho nàng không có cách nào giao ra.

Chiến Thiên Dực muốn không nhịn được, mới vừa thấy một ít dấu hiệu Cột sáng màu vàng rõ ràng chính là Kỳ Lân sắp xuất thế, hắn cần chạy gấp tới đỉnh núi, đi trợ giúp muội tử. Một khi Kỳ Lân thần thú vào được trong tay thì cho dù Đại trưởng lão bọn họ phát hiện sơ hở, cũng đã muộn.

“Tiểu muội muội, ta có việc gấp, có việc lại nói sau.”

“Như vậy sao được? Ai biết ngươi còn có thể tái xuất hiện hay không? Ta bất kể, ngươi phải làm cho đầu tam giác thú cuối cùng này khôi phục như cũ!”

Bách Lí Song vội vàng kéo lấy ống tay áo của hắn, không để cho hắn rời đi.

Chiến Thiên Dực nhíu mày, bộ dạng chịu thua nhìn nàng, nói: “Ta không phải là người học viện Thanh Lân, cho nên chuyện này cùng ta không liên quan!”

“Ngươi lừa gạt đứa trẻ hả? Ngươi mới vừa rõ ràng cùng bọn họ đi, cũng là lão đầu kia bảo ngươi lưu lại, ngươi bây giờ nghĩ lấy cớ cho có, rõ ràng chính là khi dễ người khác!” Bách Lí Song đột nhiên nhảy nhảy lên lưng của hắn, hai tay gắt gao quấn ở trên cổ của hắn, cơ hồ có thể ghìm chết hắn, “Tóm lại hôm nay ngươi không làm cho đầu tam giác thú cuối cùng khôi phục thực lực, ta liền chết cũng không buông tay, đeo bám không bỏ qua cho ngươi!”

“Khụ khụ......” Nàng thình lình hành động như thế, Chiến Thiên Dực không khỏi bị bất ngờ. Vừa định theo thói quen xuất thủ, nhưng nghĩ đến đối phương là cô bé, một nữ hài tuổi cùng muội muội của hắn không khác mấy, đáy lòng của hắn nơi nào đó không khỏi trở nên mềm mại, không đành lòng xuất thủ thương tổn đối phương.

“Tiểu muội muội, ta thật không phải là người học viện Thanh Lân, ngươi không tin, có thể kéo da trên mặt ta xuống.” Chiến Thiên Dực cố gắng nói với nàng.

“Ngươi nói giỡn với ta sao? Ta mới không tin!” Bách Lí Song quay đầu, thở hổn hển, rất là khinh thường.

“Ta nói chính là thật.” Chiến Thiên Dực bất đắc dĩ thở dài, tự đưa tay đem da mặt trên người xé xuống, lộ ra khuôn mặt tuấn dật.

Bách Lí Song tình cờ quay đầu, bỗng dưng đụng vào một khuôn mặt mới mẻ liền không khỏi ngây ngẩn cả người. Mới vừa là khuôn mặt thoạt nhìn xấu xí mà chua ngoa, hiện tại chỉ chớp mắt biến thành một khuôn mặt tuấn mỹ tràn đầy hơi thở nam tính, không biết có phải hay không là thị giác tạo thành tương phản mà giờ phút này khuôn mặt quá mức mỵ người này khiến cho tim của nàng trong nháy mắt nhảy lên, một dòng điện khác thường xẹt qua toàn thân, nàng thiếu chút nữa liền từ trên lưng của hắn tuột xuống.

Tiểu nha hoàn ở một bên nhìn, hai tay che miệng mình, đã sớm dại ra. Tiểu thư nàng... Nàng lại nhảy lên lưng một người đàn ông, này...... Này quá giới hạn rồi, nếu để cho người khác biết, sau này còn thế nào gả đi ra ngoài sao?

“Tiểu thư, xuống nhanh lên một chút! Nam nữ thụ thụ bất thân, hôn xong, là mang thai!” Tiểu nha hoàn gấp gáp kêu to, sợ tiểu thư sau một khắc thật mang thai tiểu bảo bảo rồi, vậy làm sao bây giờ?

Bách Lí Song bị lời của nàng đột nhiên thức tỉnh, hai gò má đỏ bừng, trên trán toát mồ hôi hột. Cho nên nói, không có văn hóa, thật là đáng sợ! Quay về nhất định phải hảo hảo dạy dỗ cho nàng nữ nhân là sanh con như thế nào...

Chiến Thiên Dực nghe nói như thế, cũng dở khóc dở cười, trên khuôn mặt cương nghị tuấn mỹ lộ ra một tia đỏ ửng. Hiện tại tình hình này nhìn qua tựa hồ rất là không ổn đi.

“Tiểu muội muội, ngươi xuống đi! Ta đáp ứng giúp cho ngươi là được.”

“Ngươi sẽ không gạt ta chứ?” Bách Lí Song không dám phớt lờ.

“Ta Chiến Thiên Dực cho tới bây giờ nói một không hai, ngươi không cần hoài nghi!” Chiến Thiên Dực thanh âm hùng hậu, làm tan đi hơn phân nửa băn khoăn trong lòng Bách Lí Song.

Thì ra là hắn gọi Chiến Thiên Dực, cái tên này... nghe hay, ha hả, ha hả.

“Tiểu thư, ngươi mau xuống đây đi, chớ cười ngốc!” Tiểu nha hoàn gấp đến độ không được, thật sợ một hồi hài tử lập tức sinh ra, nếu là tiểu thư ôm một hài tử về nhà, thành chủ có thể hay không giận đến té xỉu đi?

Bách Lí Song hoàn hồn, cuối cùng từ lưng Chiến Thiên Dực nhảy xuống, ra vẻ bình tĩnh ngắt mặt của mình khiến cho nó biến trở về trạng thái bình thường, Ho nhẹ, chỉ vào một đầu tam giác thú cuối cùng nói: “Này, còn dư lại một đầu này.”

“Tốt!” Chiến Thiên Dực quay đầu lại hướng phương hướng ngọn núi liếc một cái, trên bầu trời có cột sáng màu vàng xông thẳng lên trời, cả vùng đất cũng bắt đầu khẽ đung đưa, mi tâm căng thẳng, hắn biết thời khắc mấu chốt nhất rốt cục đã đến.

Hắn xoay người, một chưởng đánh ở trên ót tam giác thú, cơ hồ chỉ chớp mắt, thân ảnh của hắn chợt lóe rồi biến mất ngay tại chỗ.

“Ghê tởm! Đại lừa gạt! Ngươi gạt ta!” Bách Lí Song cho là một chưởng hắn đánh chết tam giác thú rồi trốn chạy mất, giận nghiến răng. Nàng mới vừa rồi còn đối với hắn có chút hảo cảm, lại dám trêu chọc nàng? Nếu là lần sau gặp lại được hắn, nàng nhất định phải......

“Tiểu thư, mau nhìn! Tam giác thú đứng lên rồi, nó đã khỏe rồi.” Tiểu nha hoàn đột nhiên cười vui.

Bách Lí Song dừng lời mắng trong lòng nhìn tam giác thú nháy mắt mấy cái, nháy mắt mấy cái nữa, từ từ nở nụ cười: “Ta đã nói rồi, hắn lớn lên tuyệt không giống như một tên lường gạt, làm sao sẽ gạt ta đây?”

Tiểu nha hoàn len lén liếc nàng, dưới đáy lòng khinh bỉ, rõ ràng chính ngươi vừa nói hắn là tên lường gạt, là không mà.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.