Cuộc Sống Bình Thản Hoàn Mỹ Sau Khi Trùng Sinh

Chương 8: Không ngừng yêu em đi




Quốc Việt ngó quanh ngó quất, cảm giác bất an trong lòng càng lúc càng mạnh, từ lúc anh tham gia vào thế giới ngầm, chưa bao giờ cảm giác bất an lại nhiều đến thế này. Việt căng mắt ra quan sát nhưng vẫn không phát hiện điều gì bất thường, đúng lúc này một luồng gió mạnh từ trên thổi ập xuống đầu với uy lực cực kỳ khủng khiếp. Việt ngẩng đầu lên nhìn thì thấy một bóng đen ở trên cây tung mình nhảy xuống, đá thẳng một cước vào đầu anh. Việt lâm nguy không loạn, xoạc chân tạo thế vững chãi rồi xoay hông, tả quyền thủ thế trước ngực, hữu quyền đánh vung ngược lên trên, đánh trúng ngay cước của đối phương.

Quyền chưởng đụng nhau tạo thành âm thanh chát chúa, cả hai người đều chấn động toàn thân, đồng thời cùng hô một tiếng rồi nhảy lùi về sau.

Việt liếc nhanh đối phương thì thấy gã đó bịt kín mặt, toàn thân mặc áo đen thui; tuy võ công gã này rất cao nhưng thông qua dáng vóc, ánh mắt thì anh chắc chắn gã ta không phải là kẻ đang giả danh mà anh đang điều tra. Sau khi tiếp đất, gã ta không cho anh cơ hội điều hoà nhịp thở, lập tức vận công xông đến tấn công tới tấp.

“Đại cầm nã thủ sao?” Việt sửng sốt khi thấy chiêu thức của đối phương tung ra. Môn võ công này anh đã xem vài lần trên TV, một chương trình giới thiệu các môn võ thuật còn tồn tại ở thế giới hiện đại, gồm mười hay mười một tập gì đấy và “Đại cầm nã thủ” được nhắc đến suốt hai tập phim. Mặc dù anh không luyện tập, nhưng chiêu thức của môn võ này rất nguy hiểm trong thực chiến nên anh nhớ khá kỹ để phòng khi đối mặt với nó. Hôm nay gặp phải kẻ địch sử dụng nó, không có cơ hội kiểm chứng nào tốt hơn nữa, Việt cố gắng quan sát nó thật kỹ.

Tên áo đen tung ra những đòn ấn công liên hoàn, tất cả đều nhằm vào những tử huyện lẫn vị trí yếu nhược trên người Việt. Vốn với khả năng của Việt thì vẫn đủ khả năng đối phó với tên này, nhưng anh giả bộ rơi vào thế kém, phải chống đỡ vất vả hòng tìm hiểu điểm mạnh điểm yếu của Đại cầm nã thủ. Hai bên giao đấu qua lại chừng vài chục chiêu, Việt dần dần nhấy thấy sức sát thương của các chiêu thức trong Đại cầm nã thủ rất lớn, lại vô cùng hiểm độc, tốc độ ra đòn cũng cực kỳ nhanh; dẫu môn võ này có số lượng chiêu thức hạn chế nhưng các chiêu cào, cấu, xé, bẻ khớp gì cũng đều có, áp dụng vào thức chiến quả rất hiệu quả. Những người học võ bình thường chắc chắn sẽ gặp phải rất nhiều nguy hiểm nếu phải đối mặt với môn võ công này.

Dù thực lực của Việt không hề kém cỏi, có điều lần đầu giao đấu với Đại cầm nã thủ, đôi khi không khỏi có chút lúng túng. Một thoáng chần chừ, anh để lộ sơ hở trước ngực, gã áo đen không để lỡ thời cơ, lập tức tung quyền đánh mạnh tới. Một quyền của gã áo đen đập mạnh lên ngực Việt, một trảo cào ngay lên vai Việt xé luôn một mảng áo lớn. Gã cứ tưởng hai đòn này sẽ khiến Việt bị thương, ngờ đâu nội kình của hai môn thần công trong người Việt tự nhiên cùng bùng lên dội ngược trở lại khiến cánh tay gã tê rần. Thân hình gã hơi rung rung, chân giật lùi lại một bước, dường như gã hơi ngạc nhiên khi thấy nội lực của Việt mạnh đến như thế. Nhân lúc khoảnh khắc gã ta đang lơ là phòng bị, Việt chớp lấy tiên cơ, vung chân đá một cái trúng bụng hắn, có điều, cú đá khá nhẹ, chỉ đủ để hắn loạng choạng đứng không vững, phải lùi tiếp về ba bước nữa.

- %^%VVUITY&(Y&&&!

Gã đó tức tối tuôn một tràng tiếng nước ngoài rồi bỗng nhiên tung mình bỏ trốn mất dạng. Sự việc xảy ra quá bất ngờ, Việt không nghĩ hành động của kẻ địch lại như thế, đã để gã đó chạy thoát. Hơn nữa, do hoàn toàn mù tịt về đối phương và cũng chẳng biết có ai hỗ trợ phía sau đối phương hay không nên Việt không đuổi theo, anh bèn thi triển khinh công nhanh chóng về thẳng phòng trọ của mình. Về đến phòng, Việt nhìn cái áo của mình thì tức giận. Lúc nãy giao đấu, áo anh mặc bị Đại cầm nã thủ của đối phương xé toạc một mảng lớn ở phần vai. Việt vừa thay quần áo ngoài vừa chửi đổng lên:

- Tự dưng bị thằng ch* nào đánh lén làm rách cả cái áo mới mua; áo bị rách đến thế này mặc cái khỉ gì nữa, giờ phải vất đi; mặc cái áo chưa được mấy ngày, tốn hơn hai trăm ngàn, m kiếp nó chứ.

Việt đem cái áo rách vất vào thùng rác, sau đó vào lại phòng; trong bụng lại cười thầm: “Hừ, định dùng thủ đánh lén để theo dõi tao sao? Tưởng tao không biết hả, bọn mày còn kém lắm.”

Thì ra gã áo đen kia trong khi đang giao đấu, thừa lúc ra chiêu cầm nã thủ xé áo anh thì đã nhanh tay gắn một thiết bị theo dõi lên trên áo anh mặc. Tuy võ công hắn cao cường nhưng Việt còn cao tay hơn nhiều, giả vờ yếu thế hơn đối phương để lừa hắn. Gã kia thấy mưu kế của mình “thành công” nên chạy đi ngay. Thực ra nếu đem áo đến tiệm vải thay lại chỗ bị hỏng thì vẫn có thể mặc được nhưng làm thế thì anh phải lấy thiết bị theo dõi ra; mà nếu làm thế chả khác gì đánh rắn động cỏ, rất có thể sẽ làm bọn chúng nảy sinh thêm ý nghĩ khác tồi tệ hơn nữa. Tốt nhất là anh cứ tiếp tục giả bộ ngu dốt vất luôn cái áo đó đi. Tống được thiết bị theo dõi kia đi rồi, chắc chắn không còn gì đáng nghi, Việt gọi đến một số điện thoại lạ:

- Tối nay tôi bị tập kích nên sẽ không đến chỗ hẹn nữa, để hôm khác đi.

- Vậy sao? Có bị gì không?

- Tôi không sao cả, chỉ bị vết thương nhỏ, có gì tôi sẽ liên lạc lại sau. Tôi cúp máy đây

- Ừ, đi đứng nhớ cẩn thận đấy.

Đầu dây bên nói xong thì lập tức ngắt cuộc gọi. Tối nay Việt vốn có cuộc hẹn nhưng giờ tình hình diễn ra phức tạp nên tốt nhất là huỷ đi để tránh xảy ra chuyện ngoài ý muốn, còn riêng chuyện chữa bệnh cho bác Tâm thì một hai giờ sáng rồi đến bện viện cũng được.

Việt ngồi xuống ghế, trầm ngâm suy nghĩ: “Theo ngôn ngữ của kẻ tập kích mình nói, hình như hắn ta là người nước X. Bọn nào muốn giết mình đây? Cũng không đúng lắm, nếu muốn giết mình thì tên đó đã tiếp tục tấn công chứ không bỏ chạy, xem ra bọn chúng đang thăm dò mình thôi. Không biết có phải do tên Tuấn nhờ bọn chúng làm hay không? Nếu đúng như thế thì tên Tuấn vẫn thật sự chưa tin tưởng mình, còn nếu không thì bọn chúng làm thế với mục đích gì? Và bọn này là ai mới được chứ? Hừm, khả năng lớn là tên Tuấn đã nhờ đến bọn Bạch Hổ dò la giùm hắn.”

Việt nhìn vết xước đỏ au trên vai thì càng thêm lo lắng: “Nếu đúng như thế thì nguy, chỉ một tên thuộc hạ bình thường mà võ công đã cao như vậy thì võ công của đại ca hắn ta còn ghê gớm tới mức nào nữa chứ, còn cả ôm trùm của chúng? Rốt cuộc thì mình đã đụng phải bọn nào đây?”

Lần đầu tiên Việt cảm thấy sợ hãi trong lòng.

Nhắc lại gã áo đen, nghĩ ra gian kế của mình đã thành công, hắn chạy đi ngay. Hắn chạy đến vào một khách sạn sang trọng, lên tầng năm và vào phòng 5xx, trong đó có vài người ngồi chờ hắn. Người ngồi ở ghế trung tâm mở miệng hỏi hắn bằng tiếng nước X:

- Mày làm việc sao rồi? Gắn được rồi chứ?

Người ở ghế trung tâm rõ ràng là người lãnh đạo cao nhất trong phòng này. Gã áo đen trả lời đại ca của gã:

- Dạ rồi ạ, hắn ta không hề phát hiện ra rằng mình bị em gắn máy theo dõi.

Tên đại ca quay sang bảo một thằng thuộc hạ khác:

- Mày mở máy lên xem thằng đó đang làm gì?

Thằng thuộc hạ mở máy theo dõi lên thì phòng trọ của Việt hiện trên màn hình. Hắn mở máy đúng lúc Việt vừa trở phòng. Hắn chỉ nghe được câu chửi của Việt xong thì màn hình máy theo dõi ghi lại hình ảnh đem cái áo vất vào thùng rác. Sau đó thì màn hình đen thui và cũng không nghe được Việt nói gì thêm nữa. Những người ở trong phòng đều rất ngạc nhiên trước hạnh động này của Việt. Gã áo đen hỏi tên đại ca:

- Đại ca, chẳng lẽ thằng ranh đó đã phát hiện chúng ta theo dõi hắn?

Tên đại ca hỏi ngược lại:

- Cái áo của nó bị rách nhiều không?

Gã áo đen mường tượng lại cuộc đấu ban nãy rồi trả lời:

- Dạ em xé luôn ống tay áo của nó, nhưng em thấy không đến nỗi phải vất cái áo đó đi chứ, vẫn sửa để mặc lại được mà.

Tên đại ca lắc đầu ngán ngẩm:

- Chỉ có mày mới thế thôi, tao thấy thằng ranh đó vất áo đi là đúng rồi, chắc hắn không phát hiện đâu. Bỏ đi, tao hỏi mày việc khác. Trong lúc giao đấu với hắn, có nhận thấy điều gì kỳ lạ ở võ công của hắn không? Mày nhận xét gì về võ công của hắn?

Gã áo đen hồi tưởng lại trận giao đấu ban nãy một lúc rồi đáp:

- Chiêu thức của hắn chỉ căn bản thôi ạ, ờ, thậm chí là hơi kém nhưng nội công của hắn thì phải nói là khá mạnh. Em dùng đại cầm nã thủ đánh trúng hắn nhiều lần nhưng đều bị nội công của hắn phản ngược lại tê dại cả tay.

- Ồ, lạ đấy, mày nhận ra võ công đó không?

- Dạ chiêu thức của hắn rất hỗn tạp nhưng đều là những loại căn bản mà người mới học võ đều phải học; còn nội công của hắn thì em hoàn toàn không biết.

- Thế mày cũng chưa giao đấu với kẻ nào có võ công như vậy hả?

- Dạ đúng vậy ạ.

Tên đại ca gõ nhịp tay trên bàn, yên lặng hồi lâu rồi nói:

- Vậy là được rồi, có lẽ chúng ta không phải lo ngại nữa. Số hàng đó bọn mày lo liệu xong hết rồi chứ?

Một trong số nhưng tên thuộc hạ xung quanh đáp:

- Dạ rồi ạ, số hàng đó vẫn được bảo quản rất tốt ở nơi vô cùng kín đáo ạ.

Tên đại ca gật đầu rồi quay sang nói với gã áo đen:

- Mày gọi điện cho tên Tuấn hẹn ngày giao dịch. Chúng ta đến đây lâu rồi, cần nhanh chóng đẩy hàng ra để tránh đêm dài lắm mộng, sau đó trở về báo cáo với bang chủ.

- Dạ vâng ạ.

Gã áo đen vội vàng làm theo lệnh của tên đại ca.

...

Sáng hôm sau ở công ty của Tuấn, vết thương trên tay của Việt gây tò mò cho không ít người. Thiên hỏi:

- Tay mày bị sao thế, bị con nào cắn à?

“Lâm” (Việt) đáp:

- Ừ, tối qua tao bị một con chó cắn, chạy không kịp nên bị cắn cho một phát thế đấy.

Thiên tưởng đối phương nói khích mình thì rất tức giận:

- Mày nói thế là có ý gì hả?

Việt nhún vai:

- Không có ý gì, tao chỉ tức thằng nào thả chó chạy rông để nó cắn tao thôi. Nếu để tao biết hắn là ai thì thằng đó sẽ biết chó cắn đau như thế nào.

- Mày...

Thiên trợn trừng hai mắt, nắm tay siết lại tưởng như muốn đánh nhau đến nơi. Đúng lúc này thì Tuấn xuất hiện:

- Hai đứa bây đang cãi nhau đấy à? Lại có chuyện gì thế? Ủa, Lâm, tay chú mày bị thương hả?

- Dạ không có gì đâu anh, hôm qua em bị tập kích bất ngờ, cũng may em xử lý được, chỉ là vết thương nhỏ thôi ạ.

Tuấn nhắc nhở:

- Chú mày sau này đi đâu thì cẩn thận chút, nhất là giai đoạn hiện nay.

- Dạ vâng ạ.

Trong khi nói chuyện, ánh mắt của Tuấn hơi thay đổi, dù chỉ thoáng qua nhưng Việt vẫn nhận thấy được. Việt nghĩ thầm: “Quả nhiên là hắn ta, xem ra hắn chưa tin tưởng mình như tên Thiên. Sau vụ tối qua, với những gì mình thể hiện, chắc hắn sẽ giảm bớt nghi ngờ rồi.”

Lại nghe Tuấn nói:

- Hai đứa đi làm việc của mình đi. À, Thiên vào phòng anh, anh có mấy văn bản cần chú đem đi giải quyết hộ anh.

- Dạ.

Thiên cùng Tuấn vào phòng của hắn. Việt nhíu mày, hai tên đó vào trong phòng chắc chắn là để bàn luận vấn đề quan trọng. Việt vừa đi vừa liên tưởng với chuyện bị tập kích tối qua thì khả năng lớn là chúng bàn về phi vụ làm ăn với Bạch Hổ. Anh bèn lấy điện thoại ra gọi cho một người:

- Alo, giờ rảnh không? Tôi có chuyện cần gặp.

- Bây giờ à, tôi rảnh, chúng ta gặp nhau chỗ cũ.

- Tốt, tôi tới ngay.

Việt cúp điện thoại và ra khỏi cổng công ty. Anh liếc nhìn xung quanh để xác định không có ai đi theo rồi thi triển khinh công chạy nhanh đến chỗ hẹn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.