Cuộc Sống Bình Phàm Của Một Binh Vương

Chương 28: Hoa mận trắng




Cố Tử Mạt đang sỡ hãi, chỉ thấy có một người đàn ông mặc áo sơ mi màu vàng nhạt vội vàng đi tới, anh ta nắm cổ tay của cô, nhìn trong mùa đỏ trong lòng bàn tay cô, khuôn mặt oán giận, quay sang bên cạnh nói: " mẹ nó, bọn oắt con này! Tôi phải đi làm thịt bọn họ ngay mới được!"

Cô bị lời nói không hề che dấu này của anh ta, kinh sợ run một cái, nhưng vẫn cố gắng để mình trấn tĩnh lại, đối với người ở bên cạnh kia nói, "Chúng ta vẫn nên tranh thủ thời gian đến bệnh viện." Bóng đêm sâu ám, cô cũng không rõ lắm Lục Duật Kiêu bị tổn thương nặng thế nàonữa.

Người đàn ông kia cực kỳ giận dữ, liền kêu những người bên cạnh, bưu hãn nói: " Tên nào khiến ta gặp được! Ta khiến cho bọn chúng Game Over!"

Lục Duật Kiêu lại đè tay anh ta lại, hết sức tỉnh táo mở miệng, "Trước đừng gây chuyện, gọi bác sỹ Tần qua."

Người đàn ông đang giận dữ nghe vậy suy nghĩ một chút, cũng biết là mình lỗ mãng rồi, cuối cùng không nói gì nữa, cúi đầu đồng ý, hiếm khi nghe lời như vậy.

Anh ta vẫy lui mọi người bên cạnh, tự mình đi tới, hai tay đỡ lấy Lục Duật Kiêu, sau đó đi vào bên trong, Cố Tử Mạt cũng xoay người đi theo, muốn ở bên cạnh giúp một tay, chợt nghe người đàn ông kia thật thấp mắng một câu, "Con riêng!"

Cô nghe đến chữ đó, trong lòng nghẹn ngào, bước chân không tự chủ được ngừng một chút, cô còn chưa kịp theo, chỉ thấy Lục Duật Kiêu bị người đó đỡ đi về phía trước.

"Con riêng, còn không nhanh đuổi theo! Con riêng chính là lề mề!" Cô đang kinh ngạc, lại nghe thấy người đàn ông kia quay đầu gọi cô.

Cô mím môi suy nghĩ một chút, vẫn đi theo.

......

Lục Duật Kiêu bị đỡ đến phòng ngủ, lúc cô đi vào, thì nhìn thấy anh dựa vào bên giường, nhắm mắt dưỡng thần, vẻ mặt tự nhiên, hoàn toàn không giống như là dáng vẻ đang bị thương.

Có lẽ anh đã nhận ra sự xuất hiện của cô, anh vẫn nhắm mắt, lại mở miệng nói, "Đến đây đi."

Cố Tử Mạt thuận theo đi tới, nhưng vẫn duy trì một khoảng cách với anh.

Hình như Lục Duật Kiêu có thể thông qua thính giác biết tình huống của cô, anh rất không hài lòngmở mắt ra, đưa tay qua muốn bắt lấy cô, lại bị cô tránh thoát.

Anh khàn khàn mở miệng, "Anh cũng như vậy, mà em vẫn không thể ở bên cạnh anh."

Cố Tử Mạt thầm nghĩ, thoạt nhìn dáng vẻ của anh vẫn là một bộ thong dong, hoàn toàn không giống như dáng vẻ đang bị thương, nhưng cô, thì rất nguy hiểm, nơi này có người nhìn cô đặc biệt không vừa mắt.

Bất đắc dĩ, cô chỉ có thể nhắc nhở anh, "Anh đang bị thương, vẫn không nên lộn xộn, bác sỹ sẽ nhanh tới, anh cố chịu thêm chút nữa."

Anh nhìn chăm chú vào mắt cô, lại bị Cố Tử Mạt tránh đi, anh tiếc nuối thở dài, thổn thức nói, "Tử Mạt, an ủi người, em cũng tìm không đúng cách rồi."

Trong lòng Cố Tử Mạt buồn buồn, nhiều năm như vậy, cô cố ý xa lánh thế giới chung quanh, trên phương diện quan tâm an ủi săn sóc người khác, đương nhiên cô có nhiều thiếu sót.

Nhìn sắc mặt anh hơi tái nhợt vì mất máu, than nhẹ một tiếng, cuối cùng vẫn là kì kèo mè nheo tới gần.

Chẳng qua vừa đến bên cạnh anh, anh liền nâng cánh tay không bị thương kia lên, ôm cô vào trong ngực.

Vốn dĩ cô định tránh ra, nhưng nghĩ đến vết thương trên người anh, vẫn cắt đứt ý tưởng đó, cuối cùng nhu thuận dựa vào lồng ngực của anh, bên tai vang lên tiếp nhịp tim mạnh mẽ mà có quy luật của anh.

Hiện tại anh chỉ là một bệnh nhân, cô không nên so đo với anh làm gì.

"Đau không?" Cô không nhịn được mở miệng hỏi.

Cô rất rõ ràng, lần ngoài ý muốn này, thật ra là xuất phát từ cô, nếu như cô không bốc đồng vẫn cứ đi về phía trước, liều mạng, anh cũng không cần tới bảo vệ cô, cũng không cần gặp phải nỗi đau này.

"Cái gì?" Anh biết rõ còn hỏi.

"Em hỏi anh, vết thương, có đau hay không?"

"Không đau." Giọng điệu của anh giống như thường ngày, chẳng qua bên trong phảng phất một cõ đau thương nhè nhẹ.

"Vẫn còn đang chảy máu sao?" Cô lại hỏi.

"Không có việc gì." Giọng điệu người đàn ông lơ là.

Cô gật đầu một cái, cũng không nói chuyện nữa, anh cũng không có mở miệng.

Không khí cổ quái vây lượn quanh bọn họ, nhắc tới cũng kỳ, hai người rõ ràng là vợ chồng, sống chung một phòng, nơi này cũng không có người ngoài, nhưng vào giờ phút này, lại khó có thể đối thoại với nhau, chỉ sợ mìnhsơ ý một chút, lại chạm vào tử huyệt của đối phương.

Cố Tử Mạt đặt ánh mắt lên hoa văn trên làn váy của mình, không có lấy một chút thanh âm nào, ở chỗ này, cô muốn quan tâm anh, nhưng không muốn vượt qua giới hạn, tạo thành hiểu lầm không cần thiết cho anh; tình huống lúng túng, cô cũng muốn rời đi, nhưng cô lại sợ mình như vậy lại có vẻ quá mức tuyệt tình, dù sao cũng vì cô nên anh mới bị thương.

Đây là lần thứ hai anh bị thương vì cô, lần đầu tiên là ở phố Triêu Dương, anh chắn thủy tinh vì cô, mặc dù hai lần, đều là ngoài ý muốn, nhưng cảm giác áy náy trong lòng cô, chỉ có nhiều hơn chứ không ít đi.

Cũng khó trách cái người đàn ông lỗ mãng vừa rồi, không giữ miệng mà nói cô là ‘ con riêng ’.

Lục Duật Kiêu nhìn chằm chằm nửa bên mặt cô đang cúi đầu, nhìn đi nhìn lại, ánh mắt khẽ hoảng hốt, chợt lại nghĩ đến người kia, một đoàn tiểu nhạc đệm tối nay, nhất định là sự trả thù của người đó rồi.

Gần đây đối phương liên tiếp có những động tác nhỏ, ngay cả những thủ đoạn thấp kém đều đem ra hết, thật sự là khiến cho anh khó lòng phòng bị, trong lòng anh hơi suy nghĩ, nắm cả cánh tay kia của cô, từ từ nắm chặt.

Sau một lúc lâu, đã có người gõ cửa, Cố Tử Mạt theo bản năng liền đẩy anh ra, có thể là đụng phải vết thương của anh, thân thể của anh theo động tác của cô hơi cứng lại.

Cố Tử Mạt bị sợ đến lui về phía sau một bước, "Em không phải......"

Người đàn ông giơ tay lên, ngắt lời cô, lắc đầu với cô một cái, sau đó hướng ngoài cửa, nói: " Vào đi."

Bác sỹ Tần mang theo hai người trợ lý đi vào, đeo găng tay trắng vào, không vội kiểm tra vết thương, hỏi trước một câu, "Bị thương như thế nào?"

Cố Tử Mạt đang rầu nên miêu tả cảnh tượng kia thế nào, chỉ thấy cái người đàn ông lỗ mãng kia cũng bước từng bước lớn đi vào, tức giận cướp nói, "Bị bọn oắt con lái xe đụng vào, anh Kiêu lấy tay cản lại, thì bị kính cường lực phía sau xe quét trúng."

Nói xong, không quên trừng kẻ ‘ đầu sỏ gây nên ’ Cố Tử Mạt một cái.

Bác sỹ Tần từ từ bước qua, nhìn thương thế một chút, nhẹ nhàng lắc đầu một cái, cân nhắc, nói: " Mất không ít máu, điều cần làm bây giờ, cho người mang một chậu nước sạch đến đây, tôi làm ẩm ướt chút, nếu không đến lúc cởi quần áo ra sẽ kéo vào miệng vết thương rất đau."

"Được, để tôi đi lấy." Cố Tử Mạt đoạt trước nói.

"Cô có thể làm gì chứ, chỉ biết gieo họa, để cho nhân viên đi đi." Người đàn ông thô lỗ lại giơ tay ra ngăn cản cô, một vẻ không tin được cô.

Cố Tử Mạt bị anh ta đối nghịch liên tục, tính tình có tốt đến mấy cũng bị mài thành không có, cô trừng mắt liếc anh ta một cái, cau mày nói, "Xin chú ý thái độ của anh, đây là sự tôn trọng tối thiểu giữa người và người."

Đối phương thấy cô trừng anh ta, cũng trợn mắt trừng cô, như muốn so bì với cô vậy.

"Không cần, cứ xé thẳng ra là được." Lục Duật Kiêu đột nhiên mở miệng.

"Nhưng sẽ đau......" Bác sĩ Tần nổi tiếng cẩn thận, lên tiếng ngăn cản.

Lục Duật Kiêu cười nhạo một tiếng, "Bác sĩ Tần, trước kia tôi đã từng chịu đựng những vết thương còn nghiêm trọng hơn thế này, lần này cũng sẽ không có vấn đề, tôi có thể nhịn được, còn nữa, Bùi Dực, gọi xuống dưới để mọi người rút lui đi, không cần phải chuyện bé xé ra to như vậy, tạm thời cậu cũng đi ra ngoài đi."

Bùi Dực nhận được lệnh, chỉ có thể bĩu môi, "Được."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.