Cuộc Sống Bình Phàm Của Một Binh Vương

Chương 27: Về nhà




Cô thật sự vẫn không chịu nổi loại người ‘ tự mình đa tình ’ như anh, chẳng qua ngại vì Hà Ân Chính vẫn còn ở đây, cô cũng không tiện bày tỏ rõ ràng cái gì, nhưng mặt chau lên, nhìn Hà Ân Chính, thản nhiên uy hiếp một câu, "Anh Hà, nếu như anh không tự mình nói lời xin lỗi, thì tôi chỉ sợ anh không thể bước ra khỏi cánh cửa này rồi."

Giọng nói của cô đến cuối câu còn có ý cợt nhả, hết sức khinh thường Hà Ân Chính đâu.

Ở nơi này, thật sự là cô ‘ có điều ỷ lại’, có vẻ sức mạnh tràn đầy, Hà Ân Chính là một con sên đáng thương, chỉ có thể mưu cầu sinh tồn trong kẽ hở của cô và Lục Duật Kiêu.

Khóe miệng của Hà Ân Chịnh cũng bị cô làm cho tức giận đến méo xệch, há miệng, nhưng vẫn cứng rắn nuốt những từ ngữ ô uế sắp ra khỏi miệng lại, bờ vai của anh ta lại run lên lẩy bẩy, run rẩy đưa tay về phía trước, muốn lấy điện thoại di động trong tay Lục Duật Kiêu.

Nhưng lá gan của anh ta quá nhỏ, tay vươn ra lại run quá mức lợi hại, còn chưa chạm đến điện thoại di động, đã rụt trở về.

Đường đường một đấng nam nhi thân cao bảy thước, mà ngay cả một cái điện thoại di động cũng không có cách nào cầm được!

Lục Duật Kiêu đều nhìn rõ ở trong mắt, anh đưa điện thoại di động về phía trước một chút, đôi mắt sắc bén híp một cái, "Anh Hà chẳng lẽ không muốn?"

Giọng nói người đàn ông mang vẻ âm hàn, lập tức liền đẩy Hà Ân Chính vào trong hầm băng, Hà Ân Chính giãy giụa lại giãy giụa, chỉ có thể cũng đưa lên hai cánh tay đang run tẩy, cấp thêm đảm bảo cho mình, đôi tay tiếp lấy điện thoại di động trên tay Lục Duật Kiêu.

Thật ra Cố Trinh Trinh đã sớm nhận điện thoại ở phía đầu dây bên kia rồi, cô cũng không rõ ràng lắm là có chuyện gì, một số điện thoại không rõ, cô vẫn hỏi đầu dây bên kia là ai, bên kia vẫn không hề có chút tiếng vang.

Cố Tử Mạt tiến lên, nhìn điện thoại di động một cái, ngón tay giơ lên, nhấn nút loa ngoài.

Vở kịch hay này, nếu không thể xem màn biểu diễn của Cố Trinh Trinh, chẳng phải là thiếu sót một nửa niềm vui thú sao?!

Đầu kia lập tức truyền đến giọng nói cực kỳ tức giận của Cố Trinh Trinh, "Ai vậy, nếu không nói, tôi sẽ cúp điện thoại!" Giọng nói bén nhọn cay nghiệt, không hề có sự dịu dàng động lòng người bình thường chút nào.

Cố Tử Mạt ngoắc ngoắc môi, không nói tiếng nào, nhìn Hà Ân Chính sẽ đối thoại với Cố Trinh Trinh như thế nào.

Hà Ân Chính cũng là bị buộc đến bước đường cùng rồi, anh ta hung tợn nhìn chằm chằm màn hình điện thoại di động, sau khi cắn nát một lớp răng, mở miệng, "Là tôi."

"Hà Ân Chính? Thì ra là anh, vừa rồi là anh bị điên hay là ngu thế, sao nảy giờ không nói gì, thế nào, bán đầu giá mảnh đất kia được giá cao rồi, thì cảm thấy giá trị con người mình cao hơn? Dáng vẻ tăng lên? Hà Ân Chính, anh cũng đừng có quên, đây đều là công lao của tôi!"

Cố Trinh Trinh ở đầu dây bên kia, vừa chê cười, vừa châm chọc, vừa chèn ép, ngay cả Cố Tử Mạt nghe được, cũng không nhịn được thay Hà Ân Chính toát mồ hôi dầm dề.

Hà Ân Chính tức gần chết, trên trán nổi đầy gân xanh, vẻ mặt dữ tợn tới cực điểm.

Nhà họ Hà gặp được loại chuyện này, rõ ràng Cố Trinh Trinh chính là đầu sỏ gây nên, nhưng bây giờ,đối mặt với kẻ thù tranh công lĩnh phần thưởng, anh ta cũng chỉ có thể đứng im nghe, không dám phản bác lại chút nào, ghê tởm hơn chính là, anh ta nhất định phải nói xin lỗi!

Đây quả thực so với việc cho anh ta được hành hình lăng trì, còn muốn khó chịu hơn đâu!

Anh ta liếm láp đôi môi khô, cũng không quan tâm Cố Trinh Trinh nói cái gì, vội vàng nói luôn, "Cố Trinh Trinh, cô hãy nghe cho kỹ, tôi muốn nói xin lỗi với cô, tôi không nên mắng cô! Tôi sai lầm rồi!"

Giọng nói của anh ta rất lớn, trong giọng nói tràn đầy ác ý, nghe ra không hề giống lời xin lỗi chút nào, mà ngược lại đang phát tiết cho hả giận!

Cố Trinh Trinh là người đầu tiên không buông tha anh ta, "Hà Ân Chính, anh điên rồi sao, đêm khuya mắc bệnh chó dại! Nếu anh muốn chữa bệnh, nên khách khí với tôi một chút, tôi còn có thể giúp anh liên hệ với một bác sĩ nổi tiếng! Tôi biết một ông lão, nhưng chuyên môn của ông ấy là bác sỹ thú y!"

Cố Tử Mạt ở một bên nghe, đột nhiên cười lên, cô chưa bao giờ biết, Cố Trinh Trinh có tế bào hài hước như vậy. Về phần biểu hiện của Hà Ân Chính, thật cũng không ngoài dự liệu của cô, Hà Ân Chính chính là một kẻ ngu ngốc, kích động lỗ mãng, ngay cả lời xin lỗi cũng không biết nói.

Hà Ân Chính bị tức đến thất khiếu bốc khói, nghe xong lời xỉ nhục của Cố Trinh Trinh, anh đưa điện thoại di động cách xa ra, tay chân luống cuống nhìn về phía Lục Duật Kiêu.

Nói xin lỗi thôi, đã nói, nhưng Lục Duật Kiêu có thể hài lòng hay không, đây lại là chuyện khác.

Lục Duật Kiêu cũng không nói một chữ, mà là hất hất cằm, ý bảo anh ta tiếp tục.

Hà Ân Chính kiêng kỵ nhìn hai hàng người áo đen bên cạnh một chút, cuối cùng vẫn cắn răng, tiếp tục nói lời xin lỗi với Cố Trinh Trinh, "Tôi thật sự nghĩ muốn xin lỗi, thật xin lỗi."

"Anh xin lỗi cái gì?"

"Tôi mắng cô." Hà Ân Chính run run rẩy rẩy nói.

"Anh mắng tôi cái gì." Cố Trinh Trinh hỏi tiếp.

"Tôi......" Hà Ân Chính do dự, nếu anh dám nói ra, nhất định Cố Trinh Trinh sẽ xé anh thành trăm mảnh, nhưng Cố Tử Mạt và Lục Duật Kiêu ở đây ép buộc, anh lại không thể không nói.

Cố Trinh Trinh cũng không buông tha cho anh ta, "Hà Ân Chính, sao anh không nói gì! Tôi hỏi anh, anh mắng tôi cái gì!" Tính tình của cô đã bị mài đến không sai biệt lắm, lời nói ra, đều rất hung dữ, phong phạm thục nữ của tiểu thư nhà giàu hoàn toàn không còn nữa rồi, một mặt thô tục xấu xí của cô, đều lộ rõ trong điện thoại.

Cố Tử Mạt không hề cảm thấy ngạc nhiên, Cố Trinh Trinh vẫn luôn là như vậy, mặt ngoài một vẻ, sau lưng lại là một vẻ, muốn bao nhiêu ghê tởm có bấy nhiêu ghê tởm.

Cô thừa dịp liếc nhìn Lục Duật Kiêu một cái, muốn xem xem vẻ ngạc nhiên trên mặt anh, bỗng dưng lại cùng anh mặt đối mặt.

Anh cùng nhìn sang phía cô, khóe môi khẽ nâng lên, khóe miệng nhếch lên một nụ cười như có như không, thoạt nhìn là vân đạm phong khinh, thực ra là ý vị không rõ.

Cố Tử Mạt cảm thấy bản thân, ít nhiều gì cũng hơi hiểu anh, người đàn ông này, nói chuyện qua điện thoại, cảm nhận được một mặt khác của Cố Trinh Trinh, mặc dù anh không ngạc nhiên, lại mang theocảm giác lạnh nhạt.

Đối với Cố Trinh Trinh ở đầu bên kia, anh sẽ cảm thấy buồn cười lại rất tốt chơi đâu, thậm chí còn nguyện ý, tiếp tục chơi tiếp.

Mồ hôi trên trán Hà Ân Chính, xuất ra một tầng lại một tầng, cuối cùng dưới sự ép hỏi của Cố Trinh Trinh, thốt ra một câu, "Tôi...... Tôi mắng cô là kỹ nữ."

Có Cố Tử Mạt ở đây, anh ta không dám nói láo, chỉ có thể thành thật khai báo.

"Loảng xoảng ——", tiếng rơi vỡ, lần lượt truyền đến từ đầu dây bên kia, một tiếng lại một một tiếng, liên tiếp, trong đó, còn kèm theo giọng nói hùng hùng hổ hổ của Cố Trinh Trinh.

Cố Tử Mạt nghe, cũng không nhịn được cau lông mày, cô thật không ngờ, Cố Trinh Trinh có thể cuồng loạn như vậy, còn đập nhiều đồ như vậy, về phần rốt cuộc Cố Trinh Trinh mắng những gì, cô không nghe rõ, nhưng tóm lại cũng không có thứ gì tốt cả.

Tay Hà Ân Chính run lên, thiếu chút nữa thì đã cúp điện thoại, nhưng không nghĩ, sau một giây, Cố Trinh Trinh quăng ra một câu nói cuối cùng.

"Hà Ân Chính, cái đồ mất hết tính người! Anh mê luyến thân thể của tôi, lúc không biết xấu hổ xin quỳ dưới chân cầu xin tôi, sao anh không nói tôi là kỹ nữ! Khốn kiếp!" Nói xong, chính là tiếng cúp điện thoại bén nhọn.

Cố Tử Mạt triệt triệt để để bối rối, một câu cuối cùng của Cố Trinh Trinh kia, tuyệt đối là bom, nổ mạnh khiến cô nửa ngày đều vô pháp hồi hồn.

Vừa nghĩ tới Hà Ân Chính và Cố Trinh Trinh làm cái chuyện tư mật này, cô không nhịn được đỏ mặt một trận, thốt ra một câu với Hà Ân Chính, "Đồ cặn bã!"

Mắng xong, liền đẩy Lục Duật Kiêu ra, đi thẳng ra bên ngoài.

Lục Duật Kiêu thấy cô muốn đi, vội vàng đuổi theo, từ phía sau cầm tay của cô, "Cùng nhau."

Cố Tử Mạt không ngờ, người đàn ông này lại vẫn sẽ dính sát, trước đó rõ ràng anh đã thả cô rời đi mà, chẳng lẽ bây giờ lại đổi ý?

Dĩ nhiên, còn có khả năng khác.

Chẳng lẽ —— người đàn ông này đã sớm tính chuẩn thời gian, biết Hà Ân Chính sẽ tới, cố ý dùng Hà Ân Chính giữ chân cô, để cô không thể rời đi, cũng nhờ vào đó làm cho cô vui vẻ một trận?!

Rất dụng tâm an bài!

Nàng giương mắt, nhìn về phía cái người đàn ông bày mưu lập kế này, hơi nghẹn ngào nói: " Anh đã có bản lĩnh tính toát tốt tất cả, cũng phải có bản lĩnh nắm giữ kịch tình, tại sao, tại sao anh không tính được đến tình trạng hiện tại của chúng ta?"

Cô tức giận nghĩ, tại sao anh không tính được đến việc cô sẽ tức giận, tại sao anh không tính được tới việc cô sẽ thương tâm!

Người đàn ông một tay dắt tay cô, một tay từ từ nâng lên, ngón tay thon dài, chạm nhẹ qua khuôn mặt của cô, dịu dàng nói, "Anh cũng chỉ là người bình thường, phải chu toàn rất nhiều chuyện, nhưng thường thường, rất nhiều chuyện, lại khó có thể chu toàn. Tử Mạt, là sơ sót của anh, thật xin lỗi."

Anh có sự kiêu ngạo của mình, nhưng ở trước mặt cô, mỗi lần đều thất bại, ở trước mặt cô, anh bắt đầu học được, khuất phục trong rất nhiều việc.

Ví dụ như, sức người làm không được.

Tối nay từ cái giây phút thấy cô ở dưới đài đó, thì anh đã biết, đêm nay nhất định là một đêm không yên tĩnh rồi.

Mà khi thấy cô dùng 14 vạn mua được một mảnh đất, vô cũng tỏa sáng ở đó, tim của anh, mới thoáng bình tĩnh lại. Lúc ấy anh đã nghĩ, nếu cô vui vẻ, tâm tình không tệ, thì anh có lòng tin trấn an được cô rồi.

Nhưng anh đã nghĩ sai rồi!

Từ đầu đến cuối, cô gái mà anh yêu thương này, có lẽ cũng chưa từng chân chân chính chính vui vẻ.

Cô có thói quen dùng thái độ xa cách để ngăn cản tổn thương, cũng quen dùng cách cố gắng ra vẻ cứng rắn để che giấu đau lòng.

Cố Tử Mạt cũng nhìn về phía anh, người đàn ông trước mắt này, bị mọi người truy đuổi, bị hào quang vây quanh, bị thần bí hóa, bị Truyền Kỳ hóa, nhưng hôm nay ở chỗ này, vậy mà anh lại thực thực tại tại như vậy.

Anh thừa nhận sai lầm của mình, cũng nói lời xin lỗi với cô.

Một người đàn ông, muốn nhận sai nói lời xin lỗi, có bao nhiêu khó khăn, từ hành động vừa rồi của Hà Ân Chính, là có thể nhìn ra được.

Hiện tại Hà Ân Chính giống như một chiếc gương, từ mặt bên chiết xạ ra mặt tốt của anh!

Người đàn ông này, hạ mình đến bên cạnh cô, có thể từ dưới đài cao bước xuống, làm cho cô vui vẻ, còn có thể mở miệng nói lời xin lỗi, trong lòng nói không có cảm động, đều là giả!

Nhưng ——

Tổn thương chính là tổn thương, một chút xíu cảm động, làm sao có thể gạt bỏ đi tất cả được.

Có một số việc, giống như là cơn ác mộng quấn theo cô, cô biết, đó cũng là chướng ngại trong lòng cô, mây đen trong lòng cô.

Cô hất tay anh ra, híp mắt, lạnh nhạt trả lời một câu, "Em biết rồi."

Nói xong, cô đi thẳng về phía trước, cô đi ở phía trước, phía sau có tiếng bước chân của anh, cô nghe được, cũng ý thức được sự hiện hữu của anh.

Anh đi theo ra ngoài!

Nhưng cô cũng không tình nguyện để cho anh đi theo, muốn hất anh ra, đáng tiếc cước lực không đủ, đôi giày cao gót trên chân cô trở thành nguyên nhân phiền não của cô.

Cô đi rất vội, một đường thông suốt, đi tới trên đường, lại phát hiện không có xe đưa cô về.

Cô nghĩ đến cái gì, đột nhiên quay đầu lại, đưa tay về phía anh, "Chìa khóa xe, xe của Đại Thiến." Chiếc xe kia của Đại Thiến, chủ xe là cô.

Người đàn ông không trả lời cô, mà lấy một đôi giày đế bằng màu bạc từ trên tay ngừoi nhân viên bên cạnh, cúi đầu, nhìn đôi giày cao gót màu trắng trên chân cô kia, "Thay đi."

Anh đã nhìn ra, cô đi bộ có vẻ cố hết sức.

Cô biết anh có ý tốt, nghĩ đến ngày bọn họ nhận giấy chứng nhận kết hôn, là anh đi giày cho cô, trong lòng dâng lên chua xót, lại cười với anh, xen lẫn châm chọc mở miệng, "Anh muốn em thay giày, là muốn để em rời đi dễ dàng hơn, nhanh hơn một chút sao?"

Người đàn ông ngẩn ra, chợt nhếch môi, "Anh nói rồi, em đi, anh sẽ không tiễn em, em đến, cho dù bao nhiêu gió mưa, anh đều sẽ đón em, anh chưa bao giờ sẽ tiễn em."

"Vậy anh đây là cái gì." Con ngươi của cô rụt một cái, cố ý đối địch anh nói.

Anh giật mình, khóe môi càng nâng lên thâm thúy hơn, "Là theo em về nhà."

"Đó là nhà sao? Không phải!" Đôi mắt đẹp của cô nhìn chằm chằm, rất không phải tư vị nói, "Đó đã không phải là nhà, bắt đầu từ lúc biết được thân phận của anh, hương vị của nơi đó liền thay đổi, nơi đó biến thành một nơi mười phần vỏ trống, anh hiểu không."

Vốn tưởng rằng, anh cho cô một mái nhà, nhưng thực ra, anh chỉ cung cấp cho cô một nơi che gió che mưa mà thôi.

Trước khi cô vào ở đó, sợ rằng anh chưa từng ở đó lấy một ngày.

Lúc cô nhìn thấy căn phòng kia lần đầu tiên, đã cảm thấy rất trống, một sự trống rỗng bất thường, chẳng qua cô không có suy nghĩ nhiều, mới bị anh lừa dối lâu như vậy, cho nên, cô ghét anh nhắc tới như vậy.

Mỗi tình tiết ấm áp trôi qua, đều trở thanh mũi kiếm đang lăng trì cô.

Nghĩ đến đây, thì cô không tránh được phiền lòng nôn nóng, cô hít một hơi, không đợi anh trả lời, liền nói, "Haiz, anh có hiểu hay không, không quan hệ gì đến tôi, cứ như vậy đi, tôi đi đây."

Cô xoay người tiếp tục đi không thèm liếc anh một cái nào nữa, cứ bước về phía trước.

Bên tai, mơ hồ nghe được tiếng động cơ ong ong, nặng nề mà rõ ràng, càng ngày càng gần, tâm tư cô hoảng hốt, lại không có để ý.

Một giây kế tiếp, liền nghe được một tiếng kêu sau lưng, "Cẩn thận!

Bởi vì chuyện đột nhiên xảy ra, Cố Tử Mạt hoàn toàn không có bất kỳ phản ứng gì, kinh ngạc đứng tại chỗ.

Đột nhiên, cổ tay đau xót, một nguồn sức mạnh kéo cô vào trong ngực.

Lỗ mũi của Cố Tử Mạt đụng vào lồng ngực cứng như đá của người đó, đầu cũng choáng váng, chỉ cảm thấy một cơn gió mạnh từ phía sau lưng xẹt qua, bén nhọn mà đầy sát khí.

"Lục thiếu!"

Nghe phía sau có tiếng kêu nóng nảy của hộ vệ và nhân viên, Cố Tử Mạt vừa bị kinh sợ mới ngẩng đầu lên khỏi lồng ngực của Lục Duật Kiêu.

Anh vẫn là một vẻ thong dong trấn định, không nói gì, chỉ nhìn theo phương hướng chiếc xe kia biến mất, trong đôi mắt đen kia lóe ra ánh sang nguy hiểm khó lường, cằm bạnh ra, hai tay nắm hai cánh tay của cô hơi dùng sức, khiến Cố Tử Mạt đau đến mức cau lông mày lại.

Cô không dám lộn xộn, giương mắt nhìn anh, nhạt nhẽo nói câu, "Cám ơn." Khách khí mà xa cách, cô cũng không tính dây dưa với anh.

"Tử Mạt, em......" Anh thu hồi lại ánh mắt, cau mày nhìn cô, trong mắt có sự u sầu không tan.

Bọn cận vệ lục tục xông tới, bao vay bọn họ vào giữa, "Lục thiếu!"

Cố Tử Mạt nghe thấy tiếng bước chân xung quanh, ý thức được chung quanh có quá nhiều hộ vệ vây lại rồi, mà giờ khắc này tư thế của cô và Lục Duật Kiêu lại quá mức mập mờ thân mật, mi tâm của cô chaulại chặt hơn, không nhịn được liền bắt đầu đẩy cánh tay anh ra, kháng cự ôm ấp của anh.

Cô dùng sức một cái, lúc này Lục Duật Kiêu lại khổ sở chau nhẹ mi tâm.

Cố Tử Mạt giật mình, chỉ cảm thấy trên bàn tay có một vệt vật ấm áp chảy xuôi, cô sững sờ, mở lòng bàn tay ra, vừa nhìn đến, một mảnh ẩm ướt màu đỏ.

Cô cố trấn tĩnh, cẩn thận hỏi anh, "Anh bị thương?"

Làm sao sẽ bị thương chứ? Bị thương tổn chỗ nào đây?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.