Cuộc Sống Bình Phàm Của Một Binh Vương

Chương 23: Thi học kì, nỗi khổ của học sinh Thánh Huy




Cố Tử Mạt ngửa đầu nhìn anh như vậy, trong lòng cảm thấy khó chịu không nói thành lời, vào giờ phút này cô khó chịu, không vì sự lừa dối của anh, mà vì khoảng cách của hai người.

Rõ ràng là một đôi vợ chồng, sáng sớm thì ngươi nông ta nông, nhưng bây giờ ngăn cách hai bên, một đứng ở nơi cao không ai có thể sánh bằng, một bình bình đạm đạm bị chìm lỉm giữa đám người.

Từ nhỏ đến lớn, cô vẫn biết cái gì là chênh lệch. Cố Trinh Trinh là tiểu thư thực sự của nhà họ Cố, cho nên Cố Trinh Trinh làm bất cứ chuyện gì hay muốn bất kỳ vật gì, đều có được quyền ưu tiên lựa chọn, mà cô, đại đa số đều không thể nói gì đi theo sau lưng Cố Trinh Trinh, lặng lẽ nhìn Cố Trinh Trinh chọn lựa xong, sau đó sẽ đi lựa chọn cho mình. Hàng ngày ở nhà họ Cố, cái loại cản giác hèn mọn không thể trốn tránh theo sát cô như hình với bóng cả ngày lẫn đêm, cô bị giam cầm đến không thở nổi, khao khát phá được vòng vây, mà theo sự xuất hiện của Lục Minh Tuyên, cuối cùng cô cũng như nguyện thoát khỏi nhà họ Cố, nhưng không nghĩ đến, cô lại rơi vào một tòa thành càng tốt đẹp hơn càng sâu hơn.

Trước khi tới đây, Ninh Uyển nói cho cô biết, không có giấy thông hành, thì có chắp cánh cũng không thể bay vào được, sợ rằng muốn đi ra ngoài, cũng giống như vậy thôi.

Ánh mắt của cô, kinh ngạc nhìn về phía anh đang đứng trên cao.

Một giây, hai giây, ba giây...... Thế nhưng anh vẫn không phát hiện ra cô, đúng ra anh nên hưởng thụ được tất cả vinh quang, với thân phận địa vị của anh, cho phép anh kiêu ngạo đối với bất cứ ai.

Người đàn ông quét mắt khắp mọi người một lượt, trên mặt lộ ra nhẹ nụ cười vô cùng nhạt nhẽo, "Bắt đầu đi." Giọng nói giống như thường ngày, giọng trầm thấp nhàn nhạt giống như một khối Từ Thạch, lại lộ ra âm hưởng thâm thúy dễ nghe mềm mại như nhung.

Lòng của Cố Tử Mạt, bị âm thanh kia đâm vào mà run rẩy, cô nhắm lại mắt, không tiếng động cúi thấp đầu xuống.

Bỗng dưng, cô nghe được tiếng hút khí của mọi người, cô không biết xảy ra chuyện gì, cô điều chỉnh lại tâm tình, chậm rãi giương mắt lên xem.

Chỉ thấy ánh mắt Lục Minh Tuyên đã hạ xuống, anh đưa bàn tay ra, như có ý muốn mời.

Là hướngvề phía của cô, anh đã phát hiện ra cô sao?

Cả người cô rung động, ngón tay nắm thật chặt, nhưng thình lình, đồ bảnh bao bên cạnh, lại càng dịch sát vào cô, cơ thể thon gầy của cô, bị bao phủ sâu hơn dưới bóng dáng của anh ta.

Cô đang hoảng hốt, chỉ thấy cô gái áo tím bên cạnh, mừng đến rơi nước mắt che lại mặt của mình, sau đó nghẹn ngào theo sự dẫn dắt của nhân viên phục vụ, chân thànhđi lên trên.

Thì ra, người đẹp của anh —— là người khác.

Tay đang siết chặt của Cố Tử Mạt, chậm rãi buông ra, khóe miệng cô lúng túng nâng lên, muốn cười, lại cười không nổi, lần đầu tiên, cô tự mình đa tình như vậy.

Hiện tại cô rất cảm ơn đồ bảnh bao bên cạnh này, nếu không phải có anh ta chống đỡ, sợ rằng cô sẽ trở thành một trò cười không biết tự lượng sức mình ở đây rồi.

Cô gái mặc áo tím kia hết sức xinh đẹp, dáng người cao ráo mảnh khảnh, giống như người mẫu vậy, mặc một chiếc váy màu tím nhạt rất ít người có thể mặc, lộ ra một mảng lớn da thịt, có một loại phong vị đặc biệt.

Bởi vì chân cô ta đi một đôi guốc cao màu vàng kim, cho nên nhìn từ xa, hai người bọn họ chiều cao tương đương, đứng bên nhau, thoạt nhìn còn đặc biệt xứng đôi.

Cô gái cười tươi đầy mong chờ, không biết Lục Minh Tuyên nói nhỏ cái gì ở bên tai cô ta, hai gò má của cô ấy nhanh chóng đỏ ửng lên, nhìn trong ánh mắt của anh tràn đầy hảo cảm không che giấu chút nào.

"Anh ta còn khiến phụ nữ yêu thích như vậy." Đồ bảnh bảo, không nhịn được chen vào một câu.

Mới vừa rồi, suýt nữa đã bị Lục Minh Tuyên phát hiện ra sự tồn tại của cô gái bên cạnh này, nhưng mà, anh thật không nguyện ý, để cho anh ta phát hiện ra cô nhanh như vậy, liền cố ý che cô ở phía sau, mới không bị lộ.

Giọng nói của đồ bảnh bao khiến Cố Tử Mạt lấy lại tinh thần, Cố Tử Mạt cũng không thèm phản ứng lại anh ta, cô hơi hạ ánh mắt, muốn nhắm mắt làm ngơ.

"Cô đã từng nghe nói chưa?"

"Nghe nói cái gì?" Ánh mắt của cô nhìn chằm chằm xuống chân, theo bản năng hỏi.

Hiện tại có người nói chuyện với cô, cũng có thể ngăn cản cô suy nghĩ lung tung, cũng có thể giúp cô áp chế cảm giác bi thương, người đàn ông này có tác dụng này, cô vẫn bằng lòng nói với anh ta một lúc.

"Chuyện đã từng có người phụ nữ tự tử vì anh ta."

Cố Tử Mạt sững sờ, trên mặt xuất hiện biểu hiện kinh ngạc, "Thật?"

Đồ bảnh bao nhún vai một cái, "Thật không giả rồi, giả thật không rồi, hiện tại, nhất định tôi phải nói thật với cô."

Cố Tử Mạt hít một hơi, không nói gì.

Người ở đây, đều thích cố làm ra vẻ huyền bí như vậy sao? Cô có chút không hiểu nổi bọn họ.

"Cô không muốn nghe?"

Trải qua sự cô đơn vừa rồi, côg đối với cái gì đều là thờ ơ ơ hờ, lần này, cô cũng không trả lời anh ta, ánh mắt kinh ngạc nhìn chằm chằm mũi chân của mình.

Lúc này, một tấm danh thiếp với tư thế không thể trốn tránh, xuất hiện trong tầm mắt của cô, cô nhìn sang cái tay kia, chính là cái đồ bảnh bao, ánh mắt của cô híp lại.

"Danh thiếp của tôi, về sau nhớ gọi cho tôi, chúng ta phải thường xuyên liên lạc tình cảm." Đồ bảnh bao nhét danh thiếp vào trong tay cô, nói cà lơ cà phất.

Có Tử Mạt nhìn tấm danh thiếp bị cưỡng ép nhét vào trong tay mình một chút, hút không khí một trận, "Anh tên là Kiều Tử Hoài, tên chữ tiếng Anh của anh, là Joe, không phải anh nói, anh là Lục Duật Kiêu sao!"

Cô nắm chặt tấm danh thiếp trong tay,tấm danh thiếp mới tinh, lập tức xuất hiện nhiều nếp nhăn.

Kiều Tử Hoài không sao cả nhún vai một cái, "Lục Duật Kiêu cái gì, đều là lừa cô thôi."

Cố Tử Mạt nghiến răng, "Tại sao anh lại đóng giả Lục Duật Kiêu!" Cô cố gắng áp chế giọng nói của mình, nhưng không có biện pháp áp chếcơn giận sắp bùng nổ của mình.

Đối mặt sự chất vấn của cô, lần này Kiều Tử Hoài thật sự không có sự phách lối của những ngày qua, mà là giống như một thằng nhóc sờ sờ tóc của mình, sau đó không được tự nhiên quăng một câu nói cho cô, "Tôi đã nhắc nhở cô, là người nhà họ Lục thích dùng hai tên, cô có hiểu không?"

Trong lòng cô, dâng lên một đợt sóng, mạnh mẽ cuốn lấy toàn bộ ý thức của cô, cô đánh rơi danh thiếp của Kiều Tử Hoài, ánh mắt dữ dội nhìn về phía người đàn ông trên đài.

Giờ phút này Lục Minh Tuyên đang híp mắt, có lẽ bởi vì cảm giác tương thông, anh nhẹ mắt liếc xuống dưới, lại không hề báo trước mà đối mặt với ánh mắt của Cố Tử Mạt, mặc dù biết rõ khoảng cách của bọn họ rất xa, vị trí cô đang đứng lại lờ mờ không rõ, nhưng sự bi thương trong ánh mắt của cô, vẫn làm anh nhói đau.

Trong đầu của cô, chỉ có một ý nghĩ —— Lục Minh Tuyên chính là Lục Duật Kiêu, Lục Duật Kiêu lại không phải Lục Duật Kiêu!

Ngay từ mấy năm trước, cô cũng biết, cô ghét loại cảm giác này biết bao.

Cô nhìn vào ánh mắt sâu thẳm của anh, không giống với bình thường, vậy mà cô nhìn thấy sự khủng hoảng bên trong đó, thật sự sợ sao? Người luôn luôn thản nhiên như anh, hiện tại cũng sẽ sợ sao?

Lòng của cô nghẹn ngào khó chịu, vẫn không thể biểu đạt.

‘ pằng ’ một tiếng, trên đại sảnh, dâng lên một tòa đài cao, người đấu giá đã đứng một bên từ lâu, dưới ánh sáng chiếu rọi của ánh đèn, trên đài cao được phủ lên bằng một tấm vải nhung màu tím, có một vệt màu xanh dương trong suốt từ bên trong xoáy ra.

Là một viên kim cương màu xanh dương, cách một khoảng cách, đơn giản chỉ đoán số carat của nó, cũng đủ khiến người kinh hãi rồi.

Kim cương màu xanh dương vô cùng hiếm thấy, so với sản lượng kim cương trên thế giới chỉ chiếm 2%, nhưng cho dù là hiếm thấy, ở trong vòng thượng lưu này, cũng không coi là vật hiếm, nhưng mà, viên kim cương màu xanh dương này được đưa ra, lại làm cho mọi người rục rịch.

Cùng với những tiếng kêu sợ hãi của mọi người, giọng nói của người đấu giá cũng vang lên, "The—Blue, nặng đến 13. 22 Carat, vô cùng hoa mỹ, có thể nói là, viên kim cương màu xanh dương không tỳ vết lớn nhất trên thế giới......"

"Cảm thấy thế nào?" Kiều Tử Hoài vừa không chút để ý nghe giới thiệu, vừa nghiêng đầu hỏi cô.

Cố Tử Mạt gật đầu một cái, "Đương nhiên là được, tôi nhớ đại sư châu báu Rahul—Kadakia từng nói, có được một viên kim cương nặng 13 Caratlà hầu như không có khả năng, mà viên kim cương này, Carat đủ lớn, bên trong và bên ngoài lại không có bất kỳ tỳ vết nào, tuyệt đối có thể gọi là viên kim cương màu xanh dương tốt nhất trên thế giới, bọn họ giải thích thực đúng với cái tên rồi, không hề khoa trương chút nào."

"Động tâm?"

Cô lắc đầu một cái, "Kim cương là vĩnh cửu, một viên liền phá sản, viên kim cương xinh đẹp màu xanh dương này, đúng là có thể lưu truyền vĩnh viễn, nhưng phần phía sau của câu nói kia còn quan trọng hơn, nó quả thật có thể làm anh phá sản."

Kim cương tất nhiên là đồ tốt, nhưng cô không có cũng không thích đến mức sùng bái, nghĩ như vậy, tay của cô, thế nhưng không tự chủ được sờ lên chiếc nhẫn trên ngón tay vô danh của mình.

Không có kim cương thì không phải là nhẫn sao?

Đám cưới không có kim cương, cũng không tính là đám cưới, thật là tốt biết bao?!

Kiều Tử Hoài gẩy gẩy tóc mái của mình, xem thường lắc đầu một cái, cười nói, "Nếu cô bắt được, chắc chắn sẽ không phá sản, viên kim cương này, vẫn là đồ cất giấu của Lục Duật Kiêu, nếu cô mua, thì giống như cô bán đồ gì đó từ tay trái cho tay phải rồi, cô nói có đúng không?"

Cô nhếch nhếch môi, "Anh cũng thật biết lấy ví dụ." Tay trái cùng tay phải, chính là quan hệ hiện tại của cô và Lục Duật Kiêu sao?

"Anh ta sẽ lấy 20% tiền bán đấu giá được, dùng cho từ thiện, cô có tâm như vậy, trong chuyện này, có phải nên hăng hái một chút hay không?" Kiều Tử Hoài nói xong, ánh mắt nhìn về phía Lục Duật Kiêu.

Cô vẫn nhạt nhẽo lắc đầu, "Người khác cũng không có có yêu tôi...sao tôi phải làm thánh mẫu đi yêu người khác chứ." Cô cũng đưa ánh mắt qua theo Kiều Tử Hoài.

Lục Duật Kiêu vẫn đứng tại chỗ, giống như một vị đế vương đang xem xét lãnh thổ của mình vậy, vẻ mặt lạnh nhạt nhìn chăm chú vào đài đấu giá.

Cô gái áo tím ngoan ngoãn thuận thuậnđứng bên cạnh anh, trên mặt mang vẻ e lệ thẹn thùng không phù hợp với chiều cao của cô ấy, tuy là vẻ măt thẹn thùng của cô ấy, hết sức động lòng người, nhưng ánh mắt lộ liễu, làm thế nào cũng không che giấu được nội tâm vui sướng cùng kích động của cô ấy.

"Còn tự phong là cô gái trong trắng thuần khiết, rõ ràng là một cái háo sắc, ánh mắt như vậy, cũng không biết che giấu một chút, trên màn ảnh cũng như ngoài màn ảnh, khả năng diễn xuất vẫn gói gọn trong một chữ —— kém!" Ninh Uyển đi tới bên cạnh cô, không e dè chút nào chê cười cô gái áo tím trên đài cao.

Cố Tử Mạt biết, lời này của Ninh Uyển, là cố ý nói cho cô nghe, mặc dù tâm trạng của cô kém, nhưng vẫn có chút trao đổi bằng mắt, bằng không, với quá trình dài đằng đẵng như vậy, cũng thật sự là gian nan.

Cô gật đầu một cái, phụ họa nói, "Đúng là rất kém."

So về linh khí, cô gái áo tím này không bằng Diệp Nhất Đóa, so về khả năng diễn xuất, lại không bằng Cố Trinh Trinh, cô cũng không nhìn ra cô gái mặc áo tím kia, trừ vóc dáng tướng mạo ra, còn có cái gì đáng khen đây.

Ninh Uyển nhìn về phía Cố Tử Mạt, khóe miệng giận cười, "Kết quả của cô ta, sẽ không quá tốt."

Cố Tử Mạt nhìn về phía Ninh Uyển, vừa nhìn về phía cô gái áo tím đang hả hê quên mất bản thân ở trên đài kia, "Dĩ nhiên, cô ấy chỉ là một người mới." Nhìn ra được, cô gái áo tím này, đã bị Ninh Uyển coi là cái đinh trong mắt, hơn nữa làm việc lại không biết thu liễm như vậy, về sau nhất định sẽ bị thua thiệt.

"Thứ đặc biêt nhất, đến rồi." Kiều Tử Hoài nhẹ giọng nói.

Cố Tử Mạt nhìn sang, trên đài cao, một tờ khế đất bị lấy ra.

"Mảnh đất của nhà họ Hà?"

"Còn không phải sao, nhà họ Hà đã chống đỡ không nổi nữa, leo lên cành cây cao là Lục thiếu, bán đấu giá ở chỗ này, tính toán, có lẽ cũng không bị thua thiệt."

Cố Tử Mạt nghe được những lời chán ghét xung quanh, theo bản năng nhìn chung quanh, nhưng không có nhìn thấy bất kỳ người nào có liên quan đến nhà họ Hà.

"Đừng tìm, nhà họ Hà đang xuống dốc, làm sao được đến những chỗ như thế này." Kiều Tử Hoài vỗ lên cánh tay cô, nhắc nhở cô.

Cố Tử Mạt cảm thấy lời nói của Kiều Tử Hoài có lý, liền không tìm kiếm nữa, bình tĩnh suy nghĩ một chút, bình tĩnh hỏi anh ta, "Vât phẩm bán đấu giá ở đây, nếu như giá cuối cùng thấp hơn sự mong đợi của chủ sở hữu, nếu như chủ sở hữu đổi ý, như vậy có hiệu lực không?"

Kiều Tử Hoài lắc đầu, "Chủ sở hữu phản đối cùng bội ước, ở chỗ này không có hiệu quả, cuối cùng sẽ giao dịch theo giá cuối cùng, hơn nữa nhà họ Hà đã cam kết, sẽ đem 1% số tiền bán đấu giá được, dùng cho từ thiện."

Cố Tử Mạt nghe vậy, khóe miệng trào phúng, "Chỉ có 1%, thật đúng là rất keo kiệt."

"Cửa nhỏ nhà nghèo, làm sao có thể so với Lục Duật Kiêu được." Kiều Tử Hoài không chút nghĩ ngợi, liền nhận lời.

Tai Cố Tử Mạt nhạy cảm, giật mình một cái, trong lòng không ngừng lo lắng, cô cụp mi, nhỏ giọng nói, "Đừng nhắc tới anh ấy."

Kiều Tử Hoài chỉ có thể nhíu mày, ra vẻ thấu hiểu lòng người nói: " Vậy thì không nói, tôi hiểu biết rõ tâm tình của cô, như vậy đâm cô quá đau rồi, loại chuyện không có tình người này, tôi chưa bao giờ duy trì." Nói xong, anh ta giờ tay ra vẻ không có gì quan trọng, một bộ tiêu sái.

Trong lòng Cố Tử Mạt biết rõ, đây là Kiều Tử Hoài cố ý, bản tính miệng thối lại bảnh bao, đến nơi nào cũng không thay đổi được.

Cô giơ tay lên nắm được cánh tay của anh ta, ngước mắt nhìn anh ta, kiên định nói, "Tôi không sợ bị đâm đau, bây giờ tôi có thể tiến lên rồi, anh có thể dừng sự đắc chí của mình lại đi." Lời còn chưa dứt, cô đã buông tay anh ta ra, dứt khoát vạch mọi người ra, gạt mọi người dọc theo đường đi ra, cuối cùng đứng ở phía trên cùng.

Cô ngửa đầu, khẽ cười với Lục Duật Kiêu cao cao tại thượng một tiếng, hắng giọng liền nói, "Có thể đấu giá sao?"

Rõ ràng nên nói với người chủ trì đấu giá, lại nói với Lục Duật Kiêu.

Trong biệt thự mọi người xôn xao một hồi, bọn họ thật sự suy đoán không ra, cô gái có bối cảnh thế nào, mà có thể có dũng khí như vậy, có thể chất vấn Lục Duật Kiêu.

Cũng may người đấu giá trải qua huấn luyện chuyên nghiệp, lúc này phản ứng kịp, mỉm cười nói với Cố Tử Mạt, "Chúng tôi quy định giá khởi điểm là 15 triệu, mỗi lần tăng giá không thể ít hơn mười vạn, xin mời tiểu thư."

Cố Tử Mạt khẽ mỉm cười, tiến lên một bước, khẽ mở miệng, nói ra một con số đủ để oanh tạc màng nhĩ của tất cả mọi người, "Mười vạn."

Không phải cao đến đáng sợ, mà là thấp đến đáng sợ, đủ để dọa sợ màng nhĩ của mọi người, có vài người còn ngoáy ngoáy lỗ tai, cho là vừa rồi mình nghe lầm.

"Chuyện này......" Người đấu giá cho dù kinh nghiệm lão luyện, đối mặt tình huống như thế cũng phải trợn tròn mắt, cơ thể anh ta hơi nghiêng về phía trước, cố gắng giải thích cho cô, "Tiểu thư, giá khởi điểm chúng tôi quy định là 15 triệu, nếu là......"

"Mảnh đất trống này, không đáng giá nhiều tiền như vậy." Không đợi người đấu giá nói dứt lời, Cố Tử Mạt đã cắt đứt lời của ông ta, "Tôi không có thừa tiền, mua một khối đất không có giá trị chút nào! Nếu như tôi làm như vậy, chỉ có thể chứng minh tôi là đồ ngu!"

Mọi người rớt tròng mắt, suy đoán nhất thời bay loạn đầy trời.

Chẳng lẽ, vị tiẻu thư xuất hiện bất ngờ này, hiểu rõ bí ẩn của mảnh đất này, nhà họ Hà không có năng lực khai phá, thì đưa mảnh đất đến buổi đấu giá, chẳng lẽ là - bên trong thật sự có nội tình gì đó mà không muốn người biết.

Sớm đã truyền ra, nói phía dưới mảnh đất kia có dòng nước ngầm, cho dù chính phủ cho phép khai phá, thì muốn khai thác cũng rất khó khăn, cái công trình này, nói trắng ra là ra sức mà không có kết quả.

Mặc dù là tin đồn trên đường, nhưng tốc độ truyền tin nhanh chóng, khiến mỗi nhà đầu tư có ý muốn mua đều vẫn thấy sợ hãi.

Hơn nữa, vị tiểu thư này lại vẫn nói, ra giá cao chính là người ngu, cô ấy nói ra lời như vậy, chẳng phải là một ngụm phong kín, khiến bất kỳ ai cũng không dám ra giá cao, nếu không liền gánh danh hiệu ‘ người ngu ’.

Nghĩ đến cái danh hiệu làm người nhức đầu này, cũng đủ khiến mọi người nghĩ sâu tính kỹ một trận rồi.

Cố Tử Mạt quay đầu lại liếc nhìn mọi người đang nghị luận ầm ĩ, càng tăng thêm sức mạnh, cô mở miệng lặp lại, "Mười vạn."

Phía sau mỗi người một suy nghĩ, có vài người nghe đến đó, lại kiềm chế không được, bọn họ nghĩ, có muốn hay không tốn vài chục vạn thử vận khí một chút, có lẽ mua được vẫn kiếm được.

mặc kệ vì sao bằng lòng bỏ tiền ra thử xem, có tiền chính là tùy hứng!

Đúc lúc bọn họ do dự, Lục Duật Kiêu ở phía trên cũng ra giá, "11 vạn."

Mọi người lai hút không khí một trận, Lục thiếu cũng tham dự vào, nếu ai dám tiếp tục tăng giá, chẳng phải nghĩa là đối đầu với Lục thiếu sao, huống chi, cho dù bọn họ có thể tiếp tục tăng giá, của cải của bọn họ có thể so sánh với Lục thiếu sao?!

Một buổi đấu giá cao cấp, lại bởi vì sự tham gia của cô gái không biết danh tiếng gì này cũng Lục thiếu, lại đang phát triển thành trò cười.

Có Tử Mạt nghe thấy anh ra giá, cũng miệt thị nhìn anh một cái, "Lục thiếu đây là nhiều tiền muốn đè người sao?" Nói xong, cô liền chuyển sang người đấu giá, ra giá một lần nữa, "12 vạn."

Lục Duật Kiêu không có trả lời cô, chỉ nhàn nhạt mở miệng, "13 vạn."

"14 vạn." Cô âm thầm hạ quyết tâm, nếu anh còn dám tăng giá, lần sau, cô liền thêm một đồng tiền.

Chỉ cần nghĩ đến, cô lại phải cho Hà Ân Chính thêm 1 đồng tiền, cũng cảm thấy thiệt thòi rồi!

Lần trước cho Hà Ân Chính tiền ngồi xe buýt, cô còn mượn của Diệp Nhất Đóa, bây giờ còn chưa trả!

Lục Duật Kiêu nhíu mày, không tiếp tục tăng giá, mà yên lặng đứng ở tại chỗ, vừa vặn lúc này, có một người đàn ông mặc tây trang tiến lên, gé sát nói gì vào tai anh, nụ cười trên mặt anh rõ hơn, cuối cùng ngoắc ngoắc môi với Cố Tử Mạt, lấy tay ra hiệu ‘ xin mời’.

Rồi sau đó, cái khuôn mặt tôn quý mà xa cách kia, liền hướng về phía người đấu giá, làm một dấu hiệu đơn giản cho đối phương.

Trên mặt người đấu giá, đã sớm không có sự lúng túng vừa rồi nữa, mà đã khôi phục sự tự tin thỏa đáng, ông ta nhìn mọi người, chuyên nghiệp mở miệng, "Vị tiểu thư này ra 14 vạn, xin hỏi còn có người ra giá nữa sao?"

Mọi người ở dưới đài, người người đều là nhân tinh, vừa rồi rõ ràng thấy hình như có người mật báo cho Lục Duật Kiêu, sau khi người này đi khỏi, thì Lục Duật Kiêu không ra giá nữa, này chẳng phải là, nói rõ ràng, mảnh đất này là hàng lừa đảo, ngay cả Lục thiếu cũng không muốn mua rồi.

Mọi người hai mặt nhìn nhau, không có bất kỳ ai, dám lên trước tăng giá.

"14 vạn lần một, 14 vạn lần hai, 14 vạn lần ba, đồng ý!" Giải quyết dứt khoát.

Cô dùng 14 vạn, mua một mảnh đất.

Thật đúng là —— cơ duyên tới, cản đều cản không nổi.

Cô lại càng tự tin, cằm xinh xắn khẽ nâng lên, kiêu ngạo hướng về phía Lục Duật Kiêu, liền nói, "Lục thiếu, như thế nào, còn muốn tranh với tôi sao? Lần này, anh nhận thua sao? Nếu như anh nhận thua, thì bước xuống khỏi đài cao! Dám làm sẽ phải dám đảm đương, dám cùng ta đấu giá, anh sẽ phải có dũng khí dám chịu thua, anh có xuống không?!"

Hàng ngày lúc chung sống cùng người đàn ông trước mắt này, anh ta đã làm nhiều chuyện khiến cô phải nghiến răng nghiến lợi, chẳng qua anh ta vẫn luôn thắng cô, mỗi lần anh ấy dùng mưu mẹo cũng đều trên cô.

Lần này, trước mặt rất nhiều người trong giới thượng lưu, cô nhất định phải ra ngụm ác khí này!

Dĩ nhiên, đây chỉ là bước đầu tiên, một mủi tên thù địch này, chỉ mới báo ân oán lúc trước, mà sự lừa dối của anh, tạo nên sự chênh lẹch về tâm lý cho cô, cô cũng sẽ trả thù lại hết!

Lời này vừa nói ra, dĩ nhiên là không giống bình thường, bị kinh sợ đến, không chỉ là Lục Duật Kiêu, mọi người ở đây, không khỏi kinh ngạc ra tiếng, mà sau khi bối rối một lúc, mọi người đều nhất trí yên lặng xuống.

Mọi người im lặng nín thở, chẳng dám thở mạnh một câu, run run rẩy rẩy đặt toàn bộ ánh mắt lên người Lục thiếu.

Người thừa kế hợp pháp quan trọng nhất của nhà họ Lục truyền kỳ, đương nhiên là nhân vật được mọi người vây quanh, anh ta sẽ nhận thua sao? Huống chi còn đối mặt với một cô gái không biết từ đâu chạy đến.

Cô gái này, là chán sống sao.

Cố Tử Mạt cười tươi đẹp làm sao, từ lúc cô bắt đầu đi ra khỏi đám người, cô cũng chưa hề nghĩ sẽ làm một con rùa đen rút đầu, cô không phải cái loại tính cách rụt rè, Lục Duật Kiêu không sủng hạnh cô, không cho cô một tia sáng, vậy thì cô sẽ chủ động đứng ra, dùng ánh sáng của bản thân chiếu mù ánh mắt của mọi người.

Mà phương thức của cô, chính là giẫm lên anh để đi lên, mà không phải mượn ánh hàoquang của anh!

Chỉ có cái loại ngôi sao nhỏ nhoi không có đầu óc, cả người tràn đầy tính cách nô lệ cùng hư vinh không nhận được, mới có thể nghĩ đến việc mượn vị trí bên cạnh người đàn ông để biểu lộ ánh sáng của bản thân!

"Như thế nào? Không dám sao!" Môi nhỏ bé của cô khẽ nhếch, trong mắt đầy tự tin.

Lục Duật Kiêu cúi đầu nhìn cô, mặt mày khơi lên, anh hiểu rõ cô, đương nhiên biết sự tự tin của cô đến từ đâu, cô gái mà anh nhìn trúng, bất cứ lúc nào cũng có thể bộc phát ra một vài thứ ngoài dự đoán.

"Bành bạch ——" cô vừa dứt lời, sau lưng liền vang lên mấy tiếng vỗ tay.

Cô không quay đầu lại, không cần nghĩ cũng biết, đó là hành vi của Kiều Tử Hoài, lúc trước, Kiều Tử Hoài liều mạng đối nghịch với Lục Duật Kiêu, lần này, nhất định rất vui thích nhìn thấy Lục Duật Kiêu xấu mặt rồi, cô bí quá hóa liều đứng ra như vậy, vui vẻ nhất, chỉ sợ cũng không có ai khác ngoài Kiều Tử Hoài.

Tiếng vỗ tay thanh thúy, cũng chỉ có mấy cái như vậy, hoàn toàn không có người dám phụ họa theo.

Đây không phải là cái chợ, mọi người ở đây đều là nhân tinh, dĩ nhiên sẽ không bởi vì kinh ngạc với phong thái của một cô gái mà đắc tội với Lục Duật Kiêu, bọn họ đều nhất trí yên lặng chờ ở một bên, đang mong đợi phản ứng của Lục Duật Kiêu.

Mà cô gái dám tranh đoạt ánh sáng cùng nhật nguyệt, sẽ có kết quả thế nào đây?

Tất cả, đều lo lắng!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.