Cuộc Sống Bình Dân Của Đế Hạo

Chương 8: Thật là náo nhiệt




Edit: Hoa Thiên

Beta: Zi

Phủ thành chủ tối nay là náo nhiệt nhất từ trước đến nay, người phụ trách chi nhánh ngũ đại gia tộc ở anh địa tới làm khách không nói, còn có thánh tử thánh nữ Quang Minh thánh điện, ngay cả Chiến Sí đại nhân luôn luôn khó mời nhất tối nay cũng đến, còn có những tân khách khác, tự nhiên là hết sức náo nhiệt.

Lúc đầu Phong Xán chỉ là muốn mọi người ăn một bữa cơm đơn giản, khi hắn nghe nhi tử nói, Quân Mộ Khuynh tới Phong thành, trùng hợp thánh tử Quang Minh thánh điện cũng tới, hắn cũng là biết thời biết thế, đem yến hội lần này làm lớn hơn.

Khắp nơi Phủ thành chủ vô cùng náo nhiệt, mọi người đã đến từ sớm, bao gồm cả Chiến Sí, mọi người nhìn xung quanh, cũng chưa từng nhìn thấy thân ảnh màu đỏ kia.

Chiến Sí một mình ôm một bầu rượu, từng ngụm từng ngụm uống, mọi người đều đi ra ngoài nhìn, vẫn không nhìn thấy thân ảnh muốn nhìn kia.

“Chiến Sí đại nhân, nghe nói ngươi mới thu một đồ đệ, tại sao không thấy đại nhân đem theo đồ đệ cùng đến?” Gia chủ Quân gia đã sớm nghe thấy tin tức, biết đồ đệ Chiến Sí, chính là Quân Mộ Khuynh, thân phận Chiến Sí là luyện khí sư, trong lòng mọi người đều biết rõ, có rất nhiều người đến bái sư, nhưng Chiến Sí đại nhân vẫn không chịu đáp ứng, hiện tại hắn chủ động thu đồ đệ, người này lại là người Quân gia bọn hắn, hắn đương nhiên phải chủ động một chút.

“Quân Tứ trưởng lão, đồ đệ của ta tới hay không tới, hình như đối với Quân gia các ngươi không có quan hệ.” Chiến Sí trợn mắt một cái, hiện tại biết lấy lòng, trước kia sao không đối đãi tốt với đồ đệ bảo bối của hắn.

Sắc mặt Quân Tứ cứng đờ, lộ ra một nụ cười gượng, không mở miệng nói chuyện nữa, trong lòng hừ nhẹ một tiếng, cực kỳ bất mãn.

Quân Mộ Khuynh là đồ đệ của ngươi thì thế nào, một kẻ nát rượu, để cho con cháu Quân gia bái sư, liền dám khinh thường hắn, tốt xấu gì hắn cũng là một trong những trưởng lảo của Quân gia.

Trưởng lão nào đó hình như đã quên, con cháu Quân gia trong miệng hắn, sớm đã thoát ly khỏi Quân gia, cùng Quân gia càng không có nửa điểm quan hệ.

Người phụ trách chi nhánh ngũ đại gia tộc, đều sẽ xưng là trưởng lão, người phụ trách chi nhánh có thể được người xưng là gia chủ, đó chính là trực hệ nhất mạch, những người phụ trách khác, chỉ có thể xưng là trưởng lão.

“Chẳng lẽ Quân cô nương còn đang vì chuyện hôm nay mà tức giận sao?” Thánh Quang mỉm cười nói, kỳ thực trong lòng ước gì Quân Mộ Khuynh không đến, như vậy tốt hơn, Quân Mộ Khuynh tới, đồ ăn đêm nay hắn cũng không ăn nữa, bởi vì sẽ bị tức đến no rồi!

Chiến Sí phất tay một cái, bưng vò rượu ngửa đầu uống một ngụm lớn, chuyện hôm nay, đồ đệ bảo bối của hắn không tức giận, nhưng là hắn tức giận!

Quang Minh thánh điện ngươi tính là thứ gì, ban ngày bắt nạt đồ đệ của ta, buổi tối còn giả mù sa mưa hỏi người ta vì sao chưa tới, chưa tới cũng không liên quan gì tới ngươi. (giả mù sa mưa: biết nhưng giả bộ không biết để lừa ai đó hoặc đạt được lợi ích gì đó)

“Chiến Sí đại nhân, vẫn là nói Quân Mộ Khuynh nàng không dám tới?” Thánh nữ vẫn im lặng không lên tiếng cuối cùng mở miệng, giọng điệu chế nhạo không có giữ lại phát ra trước mặt người khác, Thánh Quang lập tức hung hăng trừng nàng liếc mắt một cái.

“Thánh nữ!” Thánh Quang nghiêm nghị kêu lên, nàng đừng quên đây là nơi nào, đây không phải là Quang Minh thánh điện, cũng không thể tùy nàng làm càn.

Thấy bầu không khí dần khó xử, Phong Xán vội vàng nói, “Nói không chừng là cô nương quá mệt mỏi, mấy vị cũng đừng suy nghĩ nhiều.” Phong Xán nhìn thánh nữ Quang điện, trong mắt thoáng qua một tia lạnh nhạt, Quân Mộ Khuynh sợ, sợ nàng sao? Nàng ngay cả thánh tử thánh điện cũng không sợ, huống chi ngươi chỉ là một thánh nữ Quang điện nho nhỏ.

Quang điện, thánh điện, chỉ sai một chữ, nhưng thánh điện chỉ có một, mà Quang điện thì có đầy Thương Khung đại lục, cho nên thân phận Thánh Quang, vẫn là cao hơn nhiều so với thánh nữ Quang điện.

“Phong thành chủ, vãn bối thấy, là Quân Mộ Khuynh nàng căn bản không đem ngài để vào mắt, lại càng không đem chúng ta để vào mắt.” Ninh Sương bất mãn nói, đêm nay Quân Mộ Khuynh không có đến nơi này, ngàn tính vạn tính, vẫn là không có tính đến việc nàng không tới, bọn họ còn tưởng rằng Chiến Sí tới, Quân Mộ Khuynh không có khả năng không tới, ai sẽ nghĩ tới…

Ánh mắt Ninh Ưng phóng tới, sắc mặt Ninh Sương lập tức trắng bệch, nàng vội vàng cúi đầu, không dám nói nữa, hận ý trong lòng đối với Quân Mộ Khuynh càng lúc càng sâu.

Mặc kệ bọn họ nói như thế nào, Chiến Sí vẫn là không nói chuyện, trên mặt xẹt qua một tia châm chọc, lắc lắc đầu, tiếp tục uống rượu trong vò.

Phong Vân Đình nhìn quanh bên ngoài, trong lòng một trận mất mát, hắn còn tưởng rằng Quân Mộ Khuynh sẽ tới, cũng để cho phụ thân nhìn thật kỹ Quân Mộ Khuynh một chút, nàng tuyệt đối không giống như trong tưởng tượng của bọn họ, cũng không giống như trong đồn đại.

“Đồ đệ kia của ta gần đây có rất nhiều chuyện muốn làm, nếu như các ngươi chờ nàng, chỉ sợ còn phải chờ thêm một khoảng thời gian.” Nha đầu kia rõ ràng nói muốn tới, thế nào đến bây giờ cũng không nhìn thấy bóng dáng, hắn lúc đầu còn tưởng rằng là vì muốn ra oai phủ đầu với ngũ đại gia tộc, hiện tại xem ra, hẳn không phải là chuyện như vậy.

“Chờ!” Ninh Ưng trầm giọng nói, mặc kệ thế nào, hắn hôm nay ngược lại muốn nhìn, Quân Mộ Khuynh nàng có bao nhiêu kiêu ngạo, nhiều người như vậy chờ nàng, tới khi nào nàng mới xuất hiện.

Mọi người đều ngầm thừa nhận lời Ninh Ưng, đều đến cũng vì chuyện này, không đợi cũng phải đợi, nếu như ăn được phân nửa Quân Mộ Khuynh xuất hiện, vậy còn không phải một cây đuốc đem yến hội này đốt, anh địa nói nhỏ cũng không nhỏ, nói lớn cũng không lớn, chuyện xảy ra của Quang Minh thánh điện cùng nàng, còn có mấy người không biết.

Chẳng ai ngờ rằng, Quân Mộ Khuynh từng có tiếng xấu lan xa, bây giờ lại sẽ có bản lĩnh lớn như vậy, hai năm trước, ở Nam Ngưng học viện truyền ra tin tức của nàng, bọn họ còn không dám tin, sau đó mới chậm rãi tiếp thu, hai năm sau, nàng trở nên càng thêm lợi hại, làm cho người ta không dám lờ đi, không thể lờ đi.

Phong Xán kiên nhẫn nhìn cửa, không bởi vì Quân Mộ Khuynh đến muộn, mà lộ ra nửa điểm bất mãn, hắn cũng muốn nhìn một chút nữ tử phong nhã tài hoa này lớn lên, rốt cuộc thế nào.

Hai tay thánh nữ Quang điện nắm cùng một chỗ, mắt thỉnh thoảng lại nhìn hướng qua cửa, chỉ là không nhìn thấy thân ảnh màu đỏ kia, trong mắt phượng không nhịn được thoáng qua một tia tức giận.

“Thành chủ đại nhân, nói không chừng Quân Mộ Khuynh không tính toán tới cũng không chừng.” Thánh nữ lại nói lần nữa, Quân Mộ Khuynh tới mới tốt.

“Đúng vậy, thành chủ đại nhân, một vãn bối nho nhỏ lại để cho trưởng bối chờ, đã là không hợp lí, nếu như nàng không đến, vậy đêm nay chúng ta không phải chờ vô ích?” Người phụ trách Lôi gia cũng nhịn không được nữa mở miệng, nghĩ đến Quân Mộ Khuynh, trên mặt liền xuất hiện tức giận.

“Không ngờ Lôi gia trưởng lão, một chút kiên trì cũng không có.” Âm thanh lạnh như băng từ ngoài cửa truyền vào, dáng dấp mọi người, đều nhìn về phía cửa, hơn nữa lần này cũng không để cho bọn họ thất vọng, hai thân ảnh một đỏ một vàng chậm rãi bước vào cửa lớn, xuất hiện ở trước mặt mọi người.

Khí tức lãnh khốc từ bốn phía tản ra, thân ảnh đỏ đậm giống như áp lực vô hình, tất cả mọi người đều hít vào một hơi, bộ dáng ngạc nhiên, hiển nhiên không dám tin tưởng, người trước mắt vậy mà là Quân Mộ Khuynh.

Phế vật ngu ngốc, trên người phế vật ngu ngốc sẽ có khí tức như vậy? Rốt cuộc người Quân gia là nhìn người thế nào!

Người phụ trách Lôi gia hừ nhẹ một tiếng, tiểu bối không biết gì, nếu không phải là nàng còn có giá trị lợi dụng, đêm nay hắn mới không ngồi ở chỗ này, để cho nàng nhục nhã.

“Vừa rồi Lôi trưởng lão nói vãn bối nho nhỏ, không biết hai chữ ‘Vãn bối’ từ đâu mà đến.” Nàng vừa rồi hình như nghe thấy thánh nữ Quang điện cũng hận không thể ăn thịt của nàng, uống máu của nàng, nàng không biết thánh nữ Quang điện gì đó, ngược lại thánh nữ thánh điện nàng có quen một người, cũng không biết nàng thế nào rồi.

Lôi Đình đột nhiên đứng lên, quát Quân Mộ Khuynh, “Ngươi còn nhỏ tuổi, chẳng lẽ còn muốn trở thành trưởng bối bọn ta đợi hay sao!” Quá càn rỡ, đây là Quân Mộ Khuynh, quả nhiên giống như trong truyền thuyết, miệng lưỡi bén nhọn, thảo nào Quang Minh thánh điện lại bại ở trên tay của nàng.

“Lôi trưởng lão, ta muốn hỏi một chút, Mạc Tương Thủ đại nhân cùng các hạ so sánh, ai lớn hơn?” Quân Mộ Khuynh vô tội nhìn Lôi Đình, cố ý hỏi.

Lôi Đình lập tức nổi nóng, nói không nên lời, cuối cùng hắn chậm rãi ngồi xuống, không có hé răng.

Mạc gia không như Lôi gia, thế nhưng địa vị Lôi Đình cùng Mạc Tương Thủ, chênh lệch kia cũng không phải là một chút, mặc dù Lôi Đình giận, cũng khó mà phát tiết.

“Lôi trưởng lão không nói lời nào là tốt rồi, vậy bây giờ ai là trưởng bối, ai là vãn bối?” So bối phận, so chết các ngươi, lão nhân Mạc Tương Thủ kia, nhìn bộ dạng hắn trẻ tuổi, bối phận ở Mạc gia cũng không thấp, địa vị ở Thương khung đại lục này, người càng biết rõ, Lôi Đình hắn là một trưởng lão của Lôi gia, cùng Mạc tương Thủ đại nhân so, vậy cũng không biết kém thế nào.

Có một số thời điểm, không phải là không muốn động thủ, mọi người đều là người nhã nhặn, nói chuyện là được rồi, huống chi có trâu bức xoa xoa sư phụ ở đây, làm gì không cần.

Bất kể là ngũ đại gia tộc, hay là Quang Minh thánh điện, cũng không có mở miệng nói chuyện nữa, mọi người đều trừng Lôi Đình một cái, hắn không biết Quân Mộ Khuynh chính là đệ tử trực hệ của Mạc Tương Thủ đại nhân sao? Địa vị, bối phận, đều so với bọn hắn cao hơn a!

Bọn họ đều là chi nhánh ngũ đại gia tộc, Mạc Tương Thủ lại là đích tử trực hệ, nếu không phải là hắn không thích trói buộc, đã sớm chưởng quản toàn bộ Mạc gia.

“Sư phụ, người nói sao?” Quân Mộ Khuynh đi tới sau lưng Chiến Sí, tay nhỏ bé nhẹ nhàng nâng lên, đặt ở trên vai Chiến Sí.

“Phốc! Khụ khụ…” Chiến Sí đem toàn bộ rượu trong miệng nhổ ra, còn ho khan mạnh hơn, “Ngươi, ngươi muốn mưu sát sư phụ!” Ra tay mạnh như vậy.

Giọt nước trên không trung bay qua, sắc mặt của mọi người đều đen giống như mực vậy, ngay cả ai cũng không dám lên tiếng nói một câu không phải.

Lần đầu tiên nhìn thấy Quân Mộ Khuynh ra oai phủ đầu với ngũ đại gia tộc, Phong Xán lập tức vui vẻ, đối với việc làm của Quân Mộ Khuynh, chẳng những không có tức giận, ngược lại cười ha ha lên.

“Thú vị, thật thú vị, thật lâu cũng chưa từng thấy qua nha đầu thú vị như vậy.” Thảo nào thánh tử Quang Minh thánh điện cũng thua ở trong tay nàng, một người phúc hắc như thế, ai có thể thắng được nàng.

“Cảm tạ Phong thành chủ khen ngợi.” Quân Mộ Khuynh ngồi xuống không có chút ra vẻ, cười nói với Phong Xán, có người khen nàng, tại sao không tiếp nhận.

Những người khác thấy Phong Xán khen ngợi Quân Mộ Khuynh như thế, chỉ có thể gật đầu thuận theo, bọn họ đều là người Phong thành, lời của thành chủ ai dám phản bác, đó chính là sau này không cần lăn lộn.

“Chiến Sí đại nhân chẳng lẽ không có dạy Quân cô nương hai chữ khiêm tốn hay sao?” Lôi Đình cắn răng nói, khen nàng hai câu, nàng liền theo cột bò đi lên, nàng không phải là phế vật bị Quân gia đuổi ra sao, dựa vào cái gì ngồi ở chỗ này, cho dù là có thần thú, nàng cũng không có tư cách cùng bọn họ ngang vai ngang vế!

“Lôi đình trưởng lão, Quân Mộ Khuynh còn biết, quá phận khiêm tốn, đó chính là đạo đức giả, cái này các sư phụ cũng đã dạy, cũng không cần Lôi Đình đại nhân sẽ dạy một lần.” Quân Mộ Khuynh lãnh đạm nói.

Khiêm tốn, ngũ đại gia tộc bọn họ cho tới bây giờ cũng không có khiêm tốn qua, muốn nàng khiêm tốn, hay là trước ngẫm lại chính bọn họ.

Lôi Đình thiếu chút nữa thổ huyết, quá phận khiêm tốn chính là đạo đức giả! Đây không phải là nàng đang bẻ cong mắng bọn họ đạo đức giả, Quân Mộ Khuynh, xem ngươi có thể đắc ý tới khi nào, không có Chiến Sí, không có Mạc Tương Thủ, không có thần thú, vậy ngươi cái gì cũng không phải.

Chiến Sí nâng cốc để xuống trên bàn, sắc mặt đỏ rực rõ ràng mang theo vài phần ngà ngà say, “Lôi Đình, lão phu dạy đồ đệ, không cần Lôi gia ngươi thuyết tam đạo tứ, vẫn là đi trở về đem con cháu Lôi gia ngươi dạy cho tốt, lại đến nói đồ đệ bảo bối của ta không phải!” Chiến Sí đưa tay chỉ mặt Lôi Đình, chửi ầm lên. (thuyết tam đạo tứ: nói chuyện linh tinh, góp ý bậy bạ; hoặc là: chỉ trích, phê bình, nói này nói nọ)

“Phốc!” Nhìn thấy Lôi Đình bị Chiến Sí chỉ vào mũi mắng, không ít người đều buồn cười, khúc khích cười to lên.

Lúc này Lôi Đình ngay cả tai cũng biến thành màu gan lợn, có nhiều người như vậy ở đây, lại không dám nổi giận.

Người của ngũ đại gia tộc thấy Chiến Sí chỉ vào Lôi Đình mắng, sắc mặt cũng không phải tốt lắm, dù sao Lôi gia cũng là đấu kỹ ngũ đại gia tộc, bị người chỉ vào mũi mắng, vẫn là lần đầu tiên, huống chi, hôm nay Chiến Sí dám chỉ vào Lôi Đình mắng, lần sau còn không biết sẽ chỉ vào ai mắng.

Chiến Sí mắng xong, choáng váng liếc nhìn chung quanh, đông một cái ngồi xuống, ôm vò rượu lớn của mình, ngáy khò khò ngủ say.

Khóe miệng Quân Mộ Khuynh nổi lên một độ cong, ánh mắt như có như không đảo qua người Chiến Sí, đem ý nghĩ buồn cười đè xuống ở trong mắt.

Không thể không nói chiêu này của hắn thật cao, chỉ vào người Lôi gia mắng to một trận, mắng xong sau đó liền say, mặc dù ngươi có tức giận lớn hơn nữa, cũng không thể cùng một con quỷ say tính toán, Lôi gia chính là người câm ăn thua thiệt, có tức cũng không có chỗ phát tác.

Trên mặt mọi người đều toát mồ hôi, Chiến Sí đại nhân, mắng xong Lôi gia trưởng lão, cứ như vậy ngủ thiếp đi, hắn không sợ người Lôi gia đâm sau lưng, gây bất lợi cho hắn sao? Bọn họ nếu như bị người chỉ vào mũi mắng, đều sẽ tức giận, huống chi là đấu kỹ ngũ đại gia tộc Lôi gia.

Lôi Đình nghẹn giọng, mặt cũng đỏ lên, toàn thân run rẩy, hồi lâu cũng không nói được một câu.

Quân Mộ Khuynh thỏa mãn không thèm để ý ngồi ở chỗ kia, ngắm nghía ngón tay của mình, chỉ là ngồi ở chỗ kia, khí tức tao nhã tôn quý trên người liền hiện rõ không thể nghi ngờ, làm cho người ta không dời mắt.

Người Phong thành không khỏi thở dài, người như vậy, vậy mà lại từng bị người nói thành phế vật, cái này làm sao nhìn, cùng phế vật kéo không đến, mà hình dáng đẹp đẽ kia, khiến không ít người đều thở dài, hiện tại đã là một đại mỹ nhân, một đại mỹ nhân, chờ sau nay lớn lên, sẽ khuynh quốc khuynh thành tới mức nào.

Bầu không khí trên yến hội thoáng cái nặng nề, thức ăn mới rồi đều bị một ngụm rượu của Chiến Sí phun lên, bất kể là ngũ đại gia tộc, hay là Quang Minh thánh điện, còn có người nào có tâm tư ăn này nọ, người chủ bàn không ăn, những người khác đâu dám động đũa.

“Vị cô nương này…” Phong Xán thấy Bá Hiêu đứng ở sau lưng Quân Mộ Khuynh, không nói gì, chỉ là lẳng lặng đứng ở nơi đó, không khỏi có chút hiếu kỳ, mắt màu vàng, đây là…

Lúc này Phong Xán mới đem bầu không khí nặng nề phá vỡ, mọi người lập tức thở phào nhẹ nhõm.

“Tiêu, nàng là đồng bọn của ta.” Quân Mộ Khuynh quay đầu liếc mắt Bá Hiêu vẫn thủy chung đứng ở phía sau, cười cười, từ khi Bá Hiêu đi theo mình, nàng liền yên lặng ở sau lưng mình, đồng bọn, đồng bọn tốt.

“Tiêu cô nương.”

Bá Hiêu nhẹ nhàng gật đầu, không kiêu căng không siểm nịnh, đối mặt ánh mắt của mọi người, bình tĩnh tự nhiên.

“Đêm nay chỉ uống rượu nhiều thì không có ý nghĩa, không bằng Phong thành chủ để cho người trẻ tuổi khoa tay múa chân một chút?” Ninh Ưng liếc mắt nhìn Quân Mộ Khuynh một cái, đột nhiên nói, hắn ngược lại muốn nhìn, hai năm qua, rốt cuộc Quân Mộ Khuynh trưởng thành đến trình độ nào.

Phong Xán đảo mắt nhìn xung quanh, nhìn thấy mọi người đều gật đầu, vẻ mặt khó xử nhìn Quân Mộ Khuynh, những lời này chính là hướng về phía Quân Mộ Khuynh, nhưng mà…

Thánh nữ Quang điện chậm rãi đứng lên, muốn đánh Quân Mộ Khuynh, thì phải ra tay từ đồng bọn của nàng, Quân Mộ Khuynh có thần thú, nhưng người phía sau nàng không có, nàng cũng không tin, lấy thực lực chính mình bây giờ, còn đánh không lại một tùy tùng.

“Tiêu cô nương không biết có chịu nể mặt hay không, cho ta lĩnh giáo mấy chiêu?” Thánh nữ Quang điện ưu nhã mở miệng, cùng bộ dáng quyến rũ ở Quang điện, một chút cũng không giống, quả thực như là thay đổi một người vậy.

Thánh Quang không nói gì, thánh nữ Quang điện cũng thở phào nhẹ nhõm, Thánh Quang không nói lời nào, đó chính là ngầm thừa nhận lời của nàng, xem ra hắn cũng muốn khiến Quân Mộ Khuynh mất mặt một phen, mà đồng bọn này của nàng, nhìn qua nhu nhược yếu ớt, là đối tượng hạ thủ tốt nhất, nàng muốn trách, không thể trách người khác, chỉ có thể trách mình là đồng bọn của Quân Mộ Khuynh.

Quân Mộ Khuynh hơi sững sờ, nhìn thoáng qua Bá Hiêu, nhịn xuống ý cười trong lòng, “Thánh nữ thật là muốn lĩnh giáo?” Nàng không phải là nhìn thấy Bá Hiêu nhìn kêu gào, cảm thấy rất dễ khi dễ, cho nên mới khiêu khích, nhưng mà lần này bọn họ hình như đều nhìn nhầm rồi.

Cái gì gọi là giả heo ăn hổ, nhìn qua là người dễ khi dễ, mới là người ghê gớm nhất không dễ bắt nạt.

“Đương nhiên.” Thánh nữ kiên định nói, một cơ hội tốt như thế, nàng sao có thể bỏ lỡ, có thể làm cho Quân Mộ Khuynh xấu mặt.

Đôi mắt khôn khéo tinh ranh của Phong Xán, đảo qua ở trên người Bá Hiêu cùng Quân Mộ Khuynh, trên mặt lộ ra một nụ cười, tinh quang trong mắt lộ ra giảo hoạt.

Nghe thấy thánh nữ Quang điện muốn khiêu chiến người, mọi người đều đưa mắt phóng tới trên người Bá Hiêu, nhìn thấy thân thể nàng kia nhỏ gầy, đều thở dài, thánh nữ Quang điện rõ ràng chính là bắt nạt người, một người nhỏ nhắn xinh xắn như thế, đâu có năng lượng gì chống lại nàng.

“Tiêu, ngươi nguyện ý xuất thủ sao?” Quân Mộ Khuynh hỏi, để đường đường một Thánh Thú đánh nhau với một người như thế, vậy thật đúng là…

“Ừm.” Bá Hiêu thản nhiên gật đầu, có người muốn khiêu chiến, nó đương nhiên là phải nghênh chiến, nếu không bọn họ lại sẽ cười chế nhạo chủ nhân, nhân loại chính là như vậy, không cho bọn họ biết tay một chút, bọn họ cũng không biết người khác lợi hại.

“Vậy đi đi.” Quân Mộ Khuynh nhẹ nhàng gật đầu, Bá Hiêu đối phó thánh nữ Quang điện, một chút nàng cũng không lo lắng, không cần một chiêu thánh nữ Quang điện kia liền gục xuống.

Quân Mộ Khuynh cười nhìn thánh nữ Quang điện, có người tìm đánh, làm sao cũng không ngăn cản được, thế nào cũng có người tự cho là thông minh, có thời điểm, mắt nhìn thấy, không nhất định là thật, đã có người đưa tới cửa tìm đánh, tại sao không chấp nhận chứ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.