Kiếp trước Tôn Văn nguyện thịt nát xương tan vì Nhiếp thị.
Đời này chỉ sợ Tôn Văn sẽ đấu với Nhiếp thị không chết không ngừng.
Người vợ đi theo cả một đời chết vì đau lòng, con trai độc nhất vừa giỏi giang đáng yêu lại què quặt, chết vì bệnh
Con dâu hiếu thuận cũng chết rất thê thảm.
Nếu như không có cháu nội tuổi còn nhỏ chống đỡ Tôn Văn thì chỉ sợ ông đã sớm không chịu được những cú sốc liên tiếp đó mà chết vì bệnh tật ở nơi xứ người rồi
Vì đứa cháu nội tuổi còn nhỏ, Tôn Văn vốn luôn kiêu ngạo đành gạt bỏ tôn nghiêm đi làm ăn mày, hai ông cháu lưu lạc đến Đồng Khánh
Thế cục Đồng Khánh hỗn loạn, nơi nào cũng có chiến tranh
Cho dù Vệ Tự không3tận mắt nhìn thấy, anh cũng có thể tưởng tượng được hai ông cháu vì sống sót mà phải chịu biết bao nhiêu khổ cực
Trước khi Tôn Văn lén tìm đến Vệ Từ, ông đã dùng thân phận lưu dân làm việc hơn nửa năm ở công trường
Tuổi tác thực sự của ông mới chỉ hơn bốn mươi, bây giờ lại trông già nua như năm sáu mươi tuổi, tóc đã bạc hơn nữa rồi
Vệ Từ đốc thúc xây châu phủ, áp dụng phương thức dùng công đổi lấy tiền, mỗi người hằng ngày ghi lại số công việc đã làm
Bất kể là nam nữ già trẻ, làm được bao nhiêu sẽ nhận được bấy nhiêu đồ ăn và tiền trợ cấp
Làm ít được ít, làm nhiều được nhiều
Nửa đời trước, lúc Tôn Văn vận động nhiều nhất cũng chỉ1là khi học cưỡi ngựa bắn cung, ông chưa bao giờ làm những công việc khổ cực giống như ở công trường
Ban đầu, dù ông có làm cả một ngày thì đồ ăn nhận được cũng chỉ đủ cho cháu trai ăn no
Ông chỉ có thể tìm một ít cây cỏ, vỏ cây sau đó ăn cùng nước sống miễn cưỡng sống qua ngày.
Dần dà quen biết nhiều hơn, những người bạn cùng làm có lòng tốt hỗ trợ đồ ăn cho ông, lại bảo đám trẻ lớn hơn giúp trông cháu của Tôn Văn để ông yên tâm làm việc
Sau khi quen việc, đồ ăn Tôn Văn kiếm được mới dần dần nhiều lên, thậm chí có dư ra được một chút.
Ông hao tâm tốn sức xây dựng mối quan hệ, nghe ngóng tin tức, sử dụng hết mọi6cách cuối cùng mới tìm được cơ hội duy nhất để tiếp xúc với Vệ Từ.
Vệ Từ nói Tôn Văn đêm hôm đến bái phỏng, nghe thì rất nhã nhặn nhưng thực tế thì lại rất thảm hại.
Phải biết rằng Vệ Từ rất chú ý đến việc dưỡng sinh nên sau khi dùng bữa tối xong có thói quen tản bộ.
Nhưng con đường anh chọn đi tản bộ mỗi ngày lại không giống nhau, cũng chẳng có quy luật gì cả, Tôn Văn chỉ có thể khổ sở chờ đợi
Ôm cây đợi thỏ rất lâu cuối cùng mới chặn được đường của con thỏ béo Vệ Từ
Vì để gây ấn tượng mạnh, Tôn Văn thậm chí còn suy nghĩ rất nhiều bài mở đầu
Sau khi phân tích tính cách của Khương Bồng Cơ, ông lựa chọn cách khoa trương nhất:4“Chu Văn Vương gặp Lã Thượng, Lã Thượng phò tá Chu Vũ Vương mang binh thảo phạt
Theo ý kiến của tại hạ, Liễu Trọng Khanh không thiếu cái gì, chỉ thiếu một người là Tôn Tái Đạo.”
Liễu Trọng Khanh là ai?
Liễu Xa.
Bề ngoài thì giống như là ví Liễu Xa với Chu Văn Vương
Nếu như Liễu Xa là Chu Văn Vương, vậy ai là Chu Vũ Vương, ai là Lã Thượng?
Tâm tư của Vệ Từ khẽ chuyển, anh quay đầu nhìn người đến, chỉ thấy trong màn đêm đen đặc có một ông già tóc bạc mặc một bộ quần áo rách nát đi ra
“Vậy các hạ có biết Tôn Tái Đạo ở đâu không?”
“Xa tận chân trời, gần ngay trước mắt, tại hạ chính là Tôn Tái Đạo.” Tôn Văn vốn không phải là người thích khiêm tốn, mặc3dù bây giờ ông vô cùng thảm hại nhưng ông luôn tin rằng rồi cũng có một ngày bản thân sẽ tìm lại được hào quang.
Đó là lần đầu tiên Vệ Từ gặp Tôn Văn
Tôn Văn thành công thu hút được sự chú ý của Vệ Từ những điều đó vẫn không đủ
Ông còn cần càng nhiều chiêu bài hơn thì mới có thể giành được sự coi trọng của Vệ Từ
Chỉ cần Vệ Từ coi trọng ông, tiến cử ông với chủ công Liễu Hi, ông tin rằng mình có khả năng giành được sự tán thưởng của đối phương
Tôn Văn cảm thấy cuộc đời này ông không còn gì để sống tiếp nữa rồi, nhưng cháu trai của ông vẫn còn nhỏ
Nếu không kiếm được một phần tiền đồ bảo đảm tương lai cho cháu trai thì trăm năm sau ông còn mặt mũi nào đi gặp vợ, con trai và con dâu dưới suối vàng nữa chứ? Vì vậy lần này ông chỉ có thể thành công, tuyệt đối không thể thất bại
May mắn là ông đã gặp được Vệ Từ.
Cho dù Tôn Văn không khổ tâm tính toán, chỉ cần Vệ Từ biết tên của ông thì vẫn sẽ tiến cử ông
Tôn Văn dâng lên đầu danh trạng của mình, dùng thân phận nô lệ trà trộn vào Bắc Cương, trợ giúp Khương Bồng Cơ hoàn thành đại nghiệp.
Còn về cháu của Tôn Văn thì được gửi đến Hoàn Châu làm học sinh của thư viện Kim Lân.
Một là để làm con tin, hai là cho Tôn Văn một lời hứa.
Vệ Từ còn hứa với Tôn Văn, nếu Tôn Văn chẳng may gặp nạn chết trên đất Bắc Cương thì anh sẽ nuôi dưỡng cháu của Tôn Văn như con trai ruột của mình.
Sau khi không còn gì phải lo lắng, Tôn Văn dùng thân phận nô lệ trà trộn vào Bắc Cương, chỉ trong vòng mấy tháng ngắn ngủi đã trở thành phụ tá tấm phúc của trọng thần Bắc Cương Cáp Luân Sát.
Những người trong trường nghe Vệ Từ tường thuật thì vô cùng thổn thức, ai cũng kính trọng Tôn Văn hơn
Quả nhiên là nhân tài.
Đồng thời bọn họ càng sợ Vệ Từ hơn, tẩm ngẩm tầm ngầm bố trí một cái đinh khủng bố như vậy cho Bắc Cương
Không phải Cáp Luân Sát ngu xuẩn mà là cái bẫy của Vệ Từ bố trí quá cao minh.
Còn về hàn thực tán..
Phong Chân liếc nhìn Vệ Từ.
Hàn thực tán là cái gì, anh ta đã được lĩnh hội một cách sâu sắc.
Làm gì cũng phải có mức độ thôi, phải chừa lại đường lui cho người ta nữa chứ, Vệ Tư vậy mà lại dùng hàn thực tán để bẫy người khác.
Thật sự là quá hay! “Tử Hiếu ngày thường làm bộ làm tịch, không ngờ cũng là người trong nghề đấy.” Phong Chân cầm bình rượu trên bàn lên: “Phải uống hết một bình rượu này.” Khương Bồng Cơ không thèm khách sáo vạch trần Phong Chân
“Huynh thèm uống rượu thì cứ nói, nhắc đến Tử Hiểu làm cái gì? Sức khỏe Tử Hiểu không tốt không nên uống rượu, chuẩn bị cho huynh ấy một cốc sữa dê là được rồi, nhớ là phải hâm nóng.” Phong Chân cười nhạo: “Chủ công bất công quá, thân thể Chân cũng yêu nè, sao ngài không ngăn Chân uống rượu?” Nói xong anh ta liếc mắt đầy ẩn ý nhìn sang Vệ Từ
Năm đó, lúc nhìn thấy bức tranh được Vệ Từ cất giấu như báu vật, Phong Chân đã biết tâm tư của tên này rồi
Bây giờ được chủ công quan tâm như vậy, trong lòng Vệ Từ chắc vui muốn chết rồi nhỉ? Hừ! Giả vờ đứng đắn
Nào ngờ Khương Bồng Cơ lại mỉm cười áy náy, tự trách nói: “Quả thực là ta quá sơ suất, người đâu, đổi hết rượu của quân sự thành sữa dê.” Phong Chân: “...”? Anh ta cũng không phải trẻ con chưa dứt sữa, uống sữa dê quái gì chứ? Vệ Từ ở đối diện nhấp một ngụm sữa dê ngọt ngào, ném cho Phong Chân tự mua dây buộc mình một ánh mắt cười nhạo.
Đáng đời!
Ai bảo huynh gây sự!
Uống sữa dê của huynh đi!
Trong lều chỉ có mình Kỳ Quan Nhượng là tỏ vẻ bàng quan ngồi ngoài cuộc, hai mắt khép hờ giống như giả vờ ngủ
Phong Chân đoán là Vệ Từ ngấp nghé chủ công, Kỳ Quan Nhượng lại vừa hay ngược lại
Anh ta cảm thấy chủ công nhà mình đang thèm thuồng sắc đẹp của Vệ Từ rồi.
Lại còn là cái loại thèm thuồng đến mức chảy nước miếng ròng ròng nữa chứ
8
Sau đoạn nhạc đệm kia, mọi người lại đặt trọng tâm vào việc chính sự
Biết Tôn Văn là nội ứng ẩn nấp ở Bắc Cương, lại còn là một nội ứng rất giỏi, kế hoạch có thể sửa lại một chút
Kỳ Quan Nhượng nói: “Từ Hiểu có kế hoạch gì?” Cho dù đều là người thông minh nhưng tư duy của mỗi người một khác
Bọn họ cần trao đổi thông tin, thống nhất lập trường và ý kiến, tránh vào lúc quan trọng lại gây trở ngại cho nhau.
“Con trai của đại vương Bắc Cương đã trưởng thành, dã tâm của bọn họ không hề nhỏ hơn phụ thân bọn họ chút nào
Đối với bọn họ thì phụ thân không phải chỉ là phụ thân mà còn là viên đá cản đường bọn họ phát triển thêm một bước nữa
Đối mặt với quyền lực khiến người ta thèm muốn, cho dù là cha con thì cũng sẽ tương tàn.” Vệ Từ cười nói: “Hàn thực tán mà Tôn Văn dâng lên không chỉ có thể rút sạch sức khỏe của đại vương Bắc Cương mà còn có thể lấy mạng của ông ta.”