Cuộc Phiêu Lưu Của Nhóm Nhạc Mới Nổi

Chương 21: Chuẩn bị cưới thôi




Không phải tiếng vỡ nát trong trẻo của lồng năng lượng, mà là thanh âm như xé lụa. Châm năng lượng không chút chần chừ đâm trúng lưới điện, gây ra một cảnh tượng kì dị. Lưới điện vờn quanh thân hình Tề Phong trông tựa như lớp màng nước, còn đạo châm năng lượng màu xanh nhạt thì tựa như miếng bọt biển trong chớp mắt đã hút quầng điện mang màu bạc kia vào trong nó.

Đạo châm năng lượng màu xanh nhạt dài mười lăm phân trở thành màu trắng bạc hoàn toàn. Vô số điện mang rất nhỏ mất đi lực khống chế, tập hợp lại một chỗ ở mặt ngoài đạo châm năng lượng chuyển động loạn xạ. Năng lượng ba động kinh người chập trùng trong khắp cả đại sảnh, cho dù là một tạp tu yếu nhất cũng có thể cảm nhận được rõ ràng. Có thể tưởng tượng, nếu như điện mang này đâm vào cơ thể, ngoài việc lưu lại một thi thể cháy đen thui thì không có bất cứ thứ gì khác!

Bùng!

Đạo châm năng lượng có kết cấu ổn định cũng không có cách nào dung nạp được điện mang bất ổn định này, nổ bùng vỡ nát! Điện mang mất đi lực khống chế thì cũng vỡ nát giống như đạo châm năng lượng, hóa thành một chùm tia hỗn loạn, tan thành mây khói ở trong không khí.

Trần Mộ giơ tay trái lên, năm ngón tay xòe ra, với tốc độ nhanh đến mức mắt thường khó có thể phân biệt được, điểm liên tục vào giữa không trung!

Năm luồng roi năng lượng to bằng ngón tay phút chốc từ đầu ngón tay hắn vươn dài ra, bay thẳng tới Tề Phong đang ở gần trong gang tấc! Mỗi một luồng năng lượng màu xanh nhạt đều có mũi nhọn sắc bén như lưỡi đao, còn thân thì mềm mại, cơ hồ có thể chuyển thành bất cứ loại biến hóa phức tạp nào.

Tề Phong hơi biến sắc mặt! Hắn không thể nào ngờ được là đối phương bỗng nhiên hiểu rõ chiêu này!

Hắn hiểu rõ được từ lúc nào chứ?

Tề Phong bây giờ cũng không rảnh để suy đoán về vấn đề này, khí thế của hắn vốn đã bị rơi xuống hạ phong, tiên cơ đã mất thì cũng nghĩa là đã hoàn toàn mất đi quyền chủ động! Tuy nhiên, bản thân là một tạp tu trong số một trăm người hàng đầu trên “Hắc tuyến tinh bảng”, hắn làm sao có thể dễ dàng bó tay chịu trói như thế?

Chiêu này của hắn có tên là Sa Nhị, về mặt thiết kế chiến thuật được liệt vào loại công phu dùng chân. Chiêu này có hai bộ phận trọng yếu nhất, một là Dụ, một là Thối lui. Dụ năng lượng thể của đối phương công kích vào lưới điện, nhưng nếu như không chuẩn bị được Thối lui thật tốt thì có rất nhiều khả năng bị năng lượng thể dư thừa chưa hết đà của đối phương xuyên qua. Cho nên, một khi thi triển Sa Nhị, hắn thường chuẩn bị kỹ lưỡng để thối lui về phía sau.

Tề Phong trong lòng khiếp sợ, nhưng không hề bối rối.

Thân thể mềm mại như liễu rung động nhẹ nhàng, chuẩn bị một lần nữa nới rộng khoảng cách với Bạch tổng quản. Hắn bây giờ đã hơi hiểu được rằng năng lực cận chiến của Bạch tổng quản thật sự kinh người. Đánh cận chiến không phải là lựa chọn đúng đắn.

Ngay lúc này, năm đạo năng lượng kiếm màu xanh tựa như đóa hoa nở rộ phá không lao đến, nhưng không một đạo năng lượng kiếm nào công kích trực tiếp vào hắn!

Tất cả năm đạo năng lượng kiếm đều đâm vào khoảng trống không!

Song, chính việc năm đạo năng lượng kiếm đâm vào không khí lại khiến cho Tề Phong chợt biến sắc mặt kịch liệt! Những tiếng đâm xé gió vèo vèo vèo khiến cho Tề Phong như rơi vào hố băng, toàn thân phát lạnh.

Năm nhát đâm này đã phong tỏa tất cả mọi tuyến đường hắn có thể bỏ chạy!

Không thể nào!

Trong phút chốc, sự kinh hãi và tuyệt vọng mãnh liệt bao trùm lấy hắn! Có thể phát ra được chiêu thức ấy, cho thấy rõ ràng là ngay từ đầu Bạch tổng quản đã hiểu rõ chiêu này. Chỉ có hiểu rõ tiên cơ thì mới có thể nhân lúc hắn còn chưa kịp di động mà phong tỏa tất cả đường lui của hắn!

Chẳng lẽ Bạch tổng quản trước đây đã từng gặp chiêu này? Bằng không, làm sao mà hắn phán đoán được tinh chuẩn đến như vậy?

Điện quang chiếu sáng không gian, vô số nghi hoặc dâng lên trong đầu hắn, nhưng hắn cũng không chịu thua! Cho dù tới mức này, tới tình trạng gần như tuyệt vọng này, hắn vẫn như cũ không chịu thua! Nếu như cứ thế này mà chịu thua, bản thân hắn sẽ trở thành tên hề không biết tự lượng sức mình, địa vị của hắn tại Vũ Tự quân đoàn sẽ tràn ngập nguy cơ, mà trọng yếu nhất chính là hắn sẽ hoàn toàn mất đi tư cách tranh giành Vũ tiểu thư!

Tề Phong phảng phất không hề chú ý tới cánh tay phải Bạch tổng quản đang tiếp cận tới, khuôn mặt anh tuấn của hắn đột nhiên trở nên vô cùng dữ tợn, tựa hồ có một luồng huyết khí từ trong lồng ngực hắn bốc lên!

Xoay tròn thân hình, cùng lúc đó, Khí lưu tạp đột ngột sinh ra một luồng lực đẩy!

Phốc!

Một đạo năng lượng kiếm màu xanh nhạt đâm sột một cái vào vai trái Tề Phong. Nhát đâm mạnh mẽ, phút chốc đã xuyên qua vai trái của Tề Phong!

Tề Phong kêu lên một tiếng đau đớn, trong mắt hiện lên một tia hung tợn! Còn nơi tay phải của hắn, điện mang đột ngột phát ra những tiếng kêu tanh tách, toàn bộ cánh tay phải được bao phủ trong một quầng điện mang tinh mịn.

Hắn không tin rằng Bạch tổng quản dám ngang nhiên giết chết một đội trưởng ngay tại sào huyệt của Vũ Tự quân đoàn! Mặc dù Bạch tổng quản nói thật hung ác, nhưng Tề Phong vẫn giữ vững lòng tin như cũ, chỉ cần không phải là tên ngốc thì sẽ không có quyết định ngu xuẩn như vậy! Đây chính là điểm mà hắn có thể lợi dụng, vì hắn không phải e ngại bất cứ điều gì! Dù bản thân có bị trọng thương, chỉ cần không chết ngay tại chỗ thì dựa vào thủ đoạn trị liệu trong quân đoàn, hắn sẽ không chết được!

Giết chết Tây Trạch truyền nhân, chiến tích kinh người này sẽ chấn động liên bang đến mức nào! Mà Vũ tiểu thư cũng nhất định sẽ nhìn hắn bằng con mắt khác. Hắn nhất định có thể trở thành nhân vật danh tiếng nhất trong quân đoàn......

Khuôn mặt vừa mới bị kinh hãi làm cho tái nhợt, đột nhiên lại hiện lên hai mảng đỏ hồng đẹp đẽ, còn cặp mắt thì lại càng tràn ngập điên cuồng như kẻ bị mắc bệnh tâm thần!

Giết hắn!

Nương theo lực lượng do đạo năng lượng kiếm truyền vào vai, thân hình Tề Phong vội vàng thối lui, cùng lúc đó cánh tay phải được điện mang bao phủ đột ngột nâng lên trước ngực! Tất cả điện mang màu bạc trong phút chốc tập hợp tại ngón trỏ tay phải mà hắn đang chĩa ra, quang mang màu bạc đại thịnh!

Một đạo ngân quang xé rách không khí!

“Đi tìm chết đi! Ha ha!” Tề Phong điên cuồng gào thét.

Khoảng cách giữa hai người quá gần, Bạch tổng quản căn bản khó có khả năng tránh thoát được! Lôi Chỉ bạo! Một kích này có uy lực cực kì kinh người, có thể xé rách lồng năng lượng loại bốn sao đến nát vụn! Chỉ cần bị hắn đánh trúng cơ thể, tuyệt đối không một ai có thể còn sống được, sẽ yếu ớt tựa như một miếng giẻ rách bị xé rách thành hàng chục mảnh.

Hắn tận mắt thấy quang mang của Lôi Chỉ bạo trực tiếp xâm nhập vào thân thể Bạch tổng quản.

“Ha ha......”

Tề Phong hài lòng đắc ý, cảm thấy vô cùng thoải mái. Song, hắn lại nghe thấy tiếng cười của mình đột nhiên ngưng bặt.

Xảy ra chuyện gì? Hắn không khỏi ngẩn người ra. Đột nhiên, một sự đau nhức từ giữa yết hầu truyền đến. Hắn cúi đầu, phía dưới cằm lòi ra một đoạn lưỡi đao năng lượng màu xanh nhạt sắc bén, trên bề mặt còn dính máu tươi đỏ sẫm!

Không thể nào! Đồng tử của hắn đột nhiên dãn rộng ra, ngơ ngác nhìn chằm chằm vào Bạch tổng quản ở trước mặt!

Hắn phải chết ư! Hắn phải chết ư......

Dần dần, Bạch tổng quản ở trước mặt hắn tựa như nhanh chóng trở nên mơ hồ. Một từ đột nhiên nảy ra trong đầu hắn: Tàn ảnh!

Tại sao có thể như vậy...... Tại sao có thể như vậy......

Trần Mộ thu hồi đạo năng lượng kiếm, không hề liếc mắt nhìn Tề Phong nằm ở trên mặt đất lấy một cái, cũng không thèm nhìn vai trái máu thịt be bét của mình lấy một lần. Hắn mặc dù nhanh như điện chớp, nhưng vẫn bị chùm ánh sáng màu bạc kia đánh trúng một điểm ở vai trái. Nhưng dù chỉ đánh trúng một điểm ở vai trái cũng đủ làm cho vai trái của hắn vỡ nát, máu thịt be bét. Nếu như hắn bị đạo ngân quang đó đánh trúng, chỉ sợ thân hình đã nát thành mấy mảnh, chết không toàn thây.

Đại khái là Tề Phong cũng không thể nào nghĩ rằng Trần Mộ đã chuẩn bị sẵn từ đầu chứ không phải là to mồm hù dọa.

Tia mắt lạnh như băng, ánh mặt nạ màu trắng, làm cho người khác không tự chủ được mà cảm thấy một trận rét lạnh trong lòng. Vai trái của Bạch tổng quản thành một vùng máu thịt hỗn độn, máu tươi thỉnh thoảng chảy xuôi xuống, nhỏ từng giọt tí tách trên mặt đất. Hắn tựa như chẳng hề bị sao, cất bước đi ra. Tiếng bước chân không mạnh, nhưng lại làm cho cả đại sảnh có thể nghe thấy rõ ràng. Mọi người, bao gồm bốn viên đội trưởng, mặt đều lộ vẻ sợ hãi.

Vưu Nhân bảo hộ ở trước mặt Đàm Vũ, nhìn hắn vẻ cảnh giác.

“Có y vụ tạp tu hay không?” Giọng nói trầm thấp khàn khàn xuyên qua mặt nạ truyền ra.

“Các hạ thủ đoạn thật là tàn nhẫn!” Người nói chính là đội trưởng đội hai Tào An Lợi. Vẻ mặt hắn đầy tức giận:“Các hạ công nhiên giết người tại doanh trại của Vũ Tự quân đoàn, chẳng lẽ không coi chúng ta ra gì?”

Tào An Lợi cao lớn, mặt mũi khá hiền, nhưng lúc này đã có chút vẻ không giận mà uy. Hai viên đội trưởng khác liếc nhìn nhau, mơ hồ vây lấy Trần Mộ vào giữa.

“Muốn động thủ?” Trần Mộ hỏi, giọng không to, nhưng lại làm cho người nghe kinh sợ trong lòng. Ba viên đội trưởng như bị nghẹn thở.

“Các ngươi tránh ra.” Đàm Vũ lên tiếng. Mấy viên đội trưởng liếc nhìn nhau, rồi mới lui ra. Đàm Vũ với vẻ mặt bình tĩnh từ phía sau Vưu Nhân đi ra, chậm rãi đi xuyên qua đám người, trầm giọng nói:“Tề Phong cùng Bạch tổng quản công bằng tỉ thí, thắng bại sinh tử, không cần người khác phải nổi giận! Vũ Tự quân đoàn chúng ta là man di không nói lý sao? Nếu như không phục thì ngày sau, khi thương thế của Bạch tổng quản khỏi hẳn, các ngươi lại đi khiêu chiến. Vô luận thắng hay thua thì cũng không làm mất thanh danh của Vũ Tự quân đoàn chúng ta!”

Mấy viên đội trưởng đều lộ vẻ xấu hổ, còn bọn tạp tu đang quan sát thì nhìn về phía Đàm Vũ với ánh mắt tràn ngập khâm phục và tôn kính!

Đàm Vũ dứt lời, đi tới trước thi thể của Tề Phong, nán lại nhìn một lúc lâu, đột nhiên vươn tay nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt của Tề Phong, cho hai mắt vẫn trợn tròn của hắn khép lại, vài giọt nước mắt rơi trên khuôn mặt của Tề Phong.

Mọi người đều lộ vẻ đau thương! Bọn họ với Tề Phong mà nói thì chưa có bao nhiêu tình cảm, nhưng dù sao cũng cùng nhau làm việc một khoảng thời gian, khó tránh khỏi có cảm giác thỏ tử hồ bi.

Đàm Vũ đứng dậy, vẻ mặt đã khôi phục lại như thường, quay sang bảo Vưu Nhân: “Hậu sự của Tề đội trưởng giao cho ngươi. Nếu hắn có song thân thì phiền Vưu đội trưởng đưa bọn họ đến chỗ chúng ta phụng dưỡng!”

Mấy viên đội trưởng khác lộ vẻ cảm động, Vưu Nhân trầm giọng đáp: “Tiểu thư yên tâm!”

Đàm Vũ nhìn thoáng qua Trần Mộ, thản nhiên nói: “Tìm một vị y vụ tạp tu trị thương cho Bạch tổng quản. Bạch tổng quản, hãy chờ Vũ quay lại quấy quả.” Nói xong liền xoay người rời đi.

Vài tên đội trưởng khác liếc mắt oán hận nhìn Trần Mộ một cái, xoay người rời đi theo Đàm Vũ. Vài tên y vụ tạp tu thấy vậy, lúc này mới xông tới, tay chân luống cuống trị liệu cho Trần Mộ.

Trần Mộ rốt cuộc thở phào nhẹ nhõm. Mặc dù hắn cũng nghĩ rằng chuyến đi hôm nay sẽ gặp phiền toái, nhưng không hề dự tính phiền toái lại kịch liệt như thế. Thành công đánh chết Tề Phong, mặc dù làm tăng thêm hung danh cho hắn, nhưng cũng hoàn toàn đắc tội với bọn Đàm Vũ. Điều làm cho hắn càng bất ngờ chính là ở dưới loại tình huống này mà Đàm Vũ vẫn còn muốn nói chuyện với mình!

Nói chuyện gì? Kim ban nhuyễn dịch khuẩn?

Chẳng lẽ Kim ban nhuyễn dịch khuẩn thật sự quan trọng đối cô ta như vậy? Tuy nhiên, Trần Mộ đã đổi ý, hôm nay coi như là đã hoàn toàn đắc tội với Đàm Vũ nên ngược lại chẳng cần suy nghĩ nhiều.

Chỉ cần phải đề phòng Vũ Tự quân đoàn đột nhiên trở mặt. Hiện tại bọn họ chính là lực lượng cường đại nhất ở thành phố Đông Thụy.

Hắn yên tâm thoải mái hưởng thụ sự trị liệu của y vụ tạp tu. Y vụ tạp tu của Vũ Tự quân đoàn mặc dù đẳng cấp kém xa so với Tô Lưu Triệt Nhu, nhưng Trần Mộ cũng không bị thương nặng, chỉ là có vẻ ngoài khá kinh hãi mà thôi.

Trong khi hắn yên tâm thoải mái thì những y vụ tạp tu này lại vạn phần khẩn trương! Bạch tổng quản có hung danh rất lớn, bọn họ đã nghe nói qua từ lâu rồi. Trong lòng bọn họ, Bạch tổng quản chính là tên ác ma giết người không nháy mắt, huống chi hôm nay còn tận mắt thấy hắn đánh chết Tề Phong đội trưởng, bọn họ càng thêm sợ hãi!

Vừa run rẩy vừa sợ hãi trị liệu một giờ, đến lúc hoàn thành, bọn họ cơ hồ bò trên mặt đất rời đi từ bên người Trần Mộ.

Mà gần như cùng lúc, Đàm Vũ đơn độc một mình xuất hiện ở đằng sau Trần Mộ, tất cả các cửa đều đồng thời đóng lại.

Đại sảnh rộng như vậy, chỉ còn lại có Trần Mộ và Đàm Vũ hai người.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.