Cuộc Phiêu Lưu Của Nhóm Nhạc Mới Nổi

Chương 16: Sự trả giá-học sinh mới




“Đàm Tiểu Y có học thức hơn người, trong ba người thì hợp với tính tình của Tây Trạch nhất nên hai người kết giao. Hai người bọn họ vận khí không tồi, sau đó phát hiện được một khu di tích. Cũng không ai ngờ rằng khu di tích này lại là phòng thí nghiệm do đệ tử của La Sâm Bác Cách thành lập. Vị đệ tử này của La Sâm Bác Cách tinh thông và chuyên về tạp giới, lưu lại số lượng lớn kỹ thuật tạp giới. Sau khi ra khỏi di tích, trên người Đàm Tiểu Y đã có hơn năm quyển bút ký ghi lại các loại kỹ thuật tạp giới. Sau đó không lâu, Tây Trạch rời đi. Đàm Tiểu Y liền đơn giản thành lập phòng thí nghiệm của mình, bắt đầu nghiên cứu những tạp giới này, tuy nhiên nàng cũng không tiết lộ chuyện này ra ngoài."

Giọng nói của Cừu San Ngọc mang theo hàn ý tựa như đang giễu cợt, những người khác lại lắng nghe cực kỳ chăm chú.

"Kỳ thật Mai Cát trước đây âm thầm nảy sinh tình cảm với Đàm Tiểu Y, lúc này cũng đã hoàn thành những chuyện liên quan đến Tinh viện, liền một mình tìm đến Đàm Tiểu Y. Hai người thì một người là con gái của trụ trì Tây tự trong Khổ Tịch tự, người còn lại là thanh niên nhân tài kiệt xuất nhất lúc đó của Tinh viện.

Khổ Tịch tự và Tinh viện vốn tưởng rằng đây là đám hỏi tuyệt hảo nhất, tất nhiên là cực lực thúc đẩy. Nửa năm sau thì hai người kết hôn, hai năm sau, cũng là lúc Đàm Tiểu Y mới sinh hạ Đàm Vũ Mân không bao lâu, Đàm Tiểu Y trong một lần mải mê nghiên cứu đã vô ý tiết lộ ra lai lịch của những kỹ thuật kia. Chuyện này rốt cục bị Tinh viện và Khổ Tịch tự đồng thời biết được."

Nghe thế, chẳng biết tại sao mọi người đều lờ mờ có dự cảm về vận mệnh không tốt của Đàm Tiểu Y.

"Tinh viện bắt đầu gây áp lực với Mai Cát, còn Khổ Tịch tự lại do chính phụ thân của Đàm Tiểu Y ra tay. Không bao lâu sau thì Đàm Tiểu Y chết bởi chính sự tranh đấu giữa Tinh viện và Khổ Tịch tự. Thế lực của hai bên cân bằng, trụ trì Tây tự của Khổ Tịch tự đau lòng vì cái chết của con gái, còn Mai Cát thương tâm đến suýt chết cũng lần đầu tiên phản kháng Tinh viện. Ngay sau đó, Khổ Tịch tự và Tinh viện liền ước định, năm bản bút ký này sẽ do Đàm Vũ Mân kế thừa, tương lai sẽ tùy nàng lựa chọn cho ai. Ngay sau đó, song phương đều phái những tạp tu có thực lực mạnh mẽ bảo vệ Đàm Vũ Mân, nhưng điều kỳ quái chính là sau đó không lâu thì Mai Cát biến mất không thấy đâu, mãi cho đến mấy năm trước mới đột nhiên tìm lại Đàm Vũ Mân."

Cừu San Ngọc hừ lạnh một tiếng: "Đàm Vũ Mân từ nhỏ cô đơn, những tạp tu lúc ấy ở bên nàng ta chỉ để âm thầm bảo vệ chứ không hề ra mặt. Thời gian còn bé, cuộc sống của nàng ta cực kỳ gian nan, cho đến một lần nàng ta được một công ty biểu diễn phát hiện thì mới trở thành một nghệ nhân, cuộc sống mới bắt đầu trở nên tốt đẹp một chút."

"Ngươi là ai? Tại sao lại biết những điều này?" Giải Yến Bạch ngưng tụ ánh mắt, trầm giọng hỏi. Ngay cả hắn cũng hoàn toàn chẳng biết tình tiết những bí mật này, mà nữ nhân thần bí trước mắt lại biết được tường tận như thế, làm sao không khiến hắn khiếp sợ?

Cừu San Ngọc đến khóe mắt cũng không nâng, tựa như không hề nghe thấy Giải Yến Bạch hỏi, cứ thế cúi đầu ăn cơm.

"Nàng là người của Pháp Á." Trần Mộ nói.

"Pháp Á?" Giải Yến Bạch không khỏi ngưng tụ ánh mắt: "Pháp Á phu nhân?" Phản ứng của hắn có thể nói là cực nhanh, có những đặc điểm giống như vị nữ nhân thần bí trước mắt này, thì chỉ có Pháp Á phu nhân bị bắt cóc cách đây một khoảng thời gian.

Hắn bỗng nhiên há hốc mồm, ngơ ngác nhìn Trần Mộ, thất thanh hỏi: "Chẳng lẽ Bạch huynh chính là Kiều Nguyên?"

Năng lực phản ứng của Giải Yến Bạch cực nhanh, ngay cả Trần Mộ cũng có chút bất ngờ. Hắn chỉ gật đầu: "Uhm."

Giải Yến Bạch lộ ra vẻ thoải mái, cười rộ lên: "Ha ha. Hắc Tuyến Tinh Bảng còn đang đoán lai lịch của Kiều Nguyên. Đáng thương cho những tên đó, bọn họ cũng bị lúng túng mất một thời gian." Từ cách nói, có thể thấy được là hắn đối với Hắc Tuyến Tinh Bảng cũng không nhiều hảo cảm lắm.

Tuy nhiên, trong lòng hắn lúc này cũng có chút hoảng sợ. Sau khi biết được thân phận của Pháp Á phu nhân, cũng không thể không buộc hắn phải ước lượng một lần nữa về lực lượng của Trần Mộ. Ngay buổi tối hôm đó, lúc hắn nhìn thấy Phòng Thế thì phát hiện ra thương thế của đối phương còn chưa lành, xem ra lời đồn đãi bên ngoài cũng không hề sai. Phòng Thế vào hôm Pháp Á phu nhân bị bắt cóc đã bị thương, nhưng hắn không hề cho rằng Trần Mộ có năng lực đả thương Phòng Thế.

Nếu Phòng Thế không bị thương, Giải Yến Bạch chống lại lão cũng không nắm chắc phần thắng. Nhưng Phòng Thế bị thương là sự thật mười mươi, điều đó nói lên rằng bên cạnh Trần Mộ có cao thủ có thể đả thương Phòng Thế!

Ý nghĩ đầu tiên của hắn là Tây Trạch tự mình ra tay, tuy nhiên cái ý nghĩ này bị hắn bác bỏ rất nhanh. Lại liên tưởng đến lời phỏng đoán được đồn đại xôn xao về việc bên người Kiều Nguyên có một cao thủ vô tạp lưu thần bí, hắn bỗng nhiên nghĩ đến một người.

Một nam nhân lạnh lùng, vẻ mặt thủy chung không hề có biểu cảm! Hắn cực ít xuất hiện trong tầm mắt của Giải Yến Bạch, mà chỉ ở cùng với tên thiếu niên mang mặt nạ tiểu hầu tử kia.

Kỳ thật, lần đầu tiên nhìn thấy hắn, Giải Yến Bạch liền cảm giác được sự nguy hiểm của đối phương! Hắn đột phá trong rừng, trải qua các loại chiến đấu sinh tử nên nhạy cảm đối với nguy hiểm hơn người thường rất nhiều.

Giải Yến Bạch đột nhiên phát hiện, người ở bên cạnh Bạch tổng quản tựa hồ đều có lai lịch thần bí. Tuy vậy, những ý niệm này chỉ chợt lóe trong đầu rồi biến mất, tuy hắn có vài phần tò mò về thân phận của những người này, nhưng cũng không muốn vì mấy vấn đề này mà trở mặt với Bạch tổng quản.

Ai mà không có vài chuyện bí mật?

Nghĩ vậy, hắn liền thoải mái, bỗng nhiên nhớ đến một vấn đề, cặp lông mày rậm nhăn lại: "Chỉ là, vì cái gì mà Đàm tiểu thư đánh chủ ý tới Bạch huynh?"

Lời này vừa nói ra, cơ hồ lông mày của mọi người đều nhíu thành một đường thẳng. Đây mới là vấn đề thực sự đau đầu.

Đàm Vũ Mân nắm giữ trong tay lực lượng cực kỳ kinh người, có Mai Cát là siêu cấp cao thủ tọa trấn, còn tự mình thành lập Vũ Tự quân đoàn, hơn nữa lại có tạp tu cao thủ của Khổ Tịch tự âm thầm bảo vệ. Có thể nói, hiện nay bọn họ mới là lực lượng cường đại nhất của thành phố Đông Thụy. Mà sự dò xét của nàng ta đối với Trần Mộ, rất hiển nhiên, có vẻ cũng không phải thiện ý lắm.

Trần Mộ chỉ âm thầm cười khổ. Bọn họ không biết đến việc Đàm Vũ Mân cần Kim Ban Nhuyễn Dịch Khuẩn. Tại sao nàng cần Kim Ban Nhuyễn Dịch Khuẩn? Nhưng là, ngay sau khi vừa mới nói chuyện xong với Thái Thúc Dong, nàng liền phát thiếp mời cho mình, hành động này đủ để chứng minh nàng ta quyết tâm bằng mọi giá phải có được Kim Ban Nhuyễn Dịch Khuẩn.

Trần Mộ kỳ thật đã để ý thấy ngay từ đầu Đàm Vũ Mân đã đặc biệt chú ý đến bản thân mình, loại chú ý này vượt hơn xa lòng hiếu kỳ thông thường. Nhưng cuộc thăm dò buổi tối ngày hôm đó lại càng vượt trên mức độ chú ý trước đó rất nhiều.

Trong lúc đó đã xảy ra chuyện gì? Còn có cái gì làm Đàm Vũ Mân một lần nữa tăng thêm mức chú ý đối với chính mình?

Không, cái này không phải là chú ý, mà đã có thể gọi là một hành động có mục đích!

Mục đích của Đàm Vũ Mân là cái gì?

Mọi người ăn xong bữa tối trong bầu không khí nặng nề, điều này cũng khiến cho vị sư phụ đưa cơm đứng đằng xa quan sát phải hãi hùng khiếp vía, chẳng lẽ là đồ ăn hôm nay nấu không hợp khẩu vị?

Sau khi ăn xong bữa tối, Trần Mộ cũng không lập tức tập luyện Nhất Tức Cảm Giác Rèn Luyện Pháp, mà là tìm gặp vị tổng quản của Thái Thúc gia. Tổng quản của Thái Thúc gia là một lão nhân ước chừng sáu mươi tuổi, tóc đã bạc hết, thập phần chú ý đến cách ăn mặc, thủy chung vẫn duy trì phong độ tốt đẹp.

Thái Thúc Dong đã phân phó xuống từ trước, vị tổng quản cực kỳ hiểu rõ tầm quan trọng của nhóm người này, cho nên sau khi biết Trần Mộ tìm mình thì lão liền xuất hiện trước mặt Trần Mộ.

"Có việc gì có thể cống hiến sức lực cho ngài?" Vị tổng quản cung kính hỏi.

"Ta cần một ít tài liệu, đây là danh sách." Trần Mộ đưa ra một cái danh sách tài liệu viết tay.

Tổng quản trong lòng có chút nghi hoặc, tài liệu? Tài liệu gì? Nhưng lão không nhiều chuyện, cẩn thận và cung kính tiếp nhận danh sách mà Trần Mộ đưa cho, lướt mắt đọc, nhất thời nhẹ nhàng thở phào, trên đó chỉ là một ít tài liệu cơ bản nhất, thông thường nhất, hơn nữa căn bản cũng không đáng giá tiền.

"Khi nào ngài cần?"

"Ngay lập tức."

"Vâng, tất cả tài liệu sẽ được đưa tới trong mười phút, xin ngài chờ một lát." Tổng quản vẫn giữ nguyên vẻ cung kính trả lời.

Sau mười phút, tài liệu liền được đưa tới. Tổng quản rất thức thời liền rời đi. Mấy thứ tài liệu này, tính năng hiệu dụng của mỗi loại, Trần Mộ đều có thể cực kỳ thuần thục nói ra. Trong thời gian cùng Lôi Tử chế tạo hàng loạt tạp ảnh, hắn tiếp xúc cùng mấy loại tài liệu này vô số lần, thành thạo đến mức không thể thành thạo hơn được.

Với trình độ chế tạp hiện tại của hắn mà chế tạo huyễn tạp nhất tinh thì tự nhiên là một chuyện quá mức đơn giản. Hắn thậm chí không cần các thiết bị phụ trợ khác, chỉ dùng phương pháp đơn giản nhất cũng có thể thoải mái phối chế ra tạp mặc mà bản thân cần dùng.

Chỉ tốn năm phút đồng hồ, hắn đã hoàn thành việc chế tạo tấm tạp phiến này.

Tấm tạp phiến này có thể phóng xuất ra hình ảnh một đóa hoa xanh biếc ướt át, trừ điều đó ra thì không còn nội dung gì. Hắn đã quyết định lựa chọn áp dụng phương án của Cừu San Ngọc, bởi vì hắn thật sự không nghĩ ra được phương án khác tốt hơn. Chỉ cần Ma quỷ nữ còn ở tại Liên Bang thì có khả năng rất lớn sẽ nhìn thấy được tín hiệu này, nhờ đó có thể tìm được mình. Không thể phủ nhận, Cừu San Ngọc có khả năng suy luận sáng suốt, hắn chưa từng thấy qua, hơn hẳn rất nhiều người mà hắn đã từng quen biết.

Bất quá, xuất phát từ nguyên nhân an toàn, Trần Mộ đem phương án mà Cừu San Ngọc bày cho chế tạo thành một tấm huyễn tạp, ngay cả chữ kí của nàng ta cũng dùng huyễn tạp chế tạo ra. Có thể đưa được chữ ký của một người khác vào trong huyễn tạp thì thực sự không phải chế tạp sư bình thường có thể làm được, nhưng đối với Trần Mộ mà nói, đây chỉ là chuyện nhỏ.

Thừa dịp đêm tối, hắn lặng lẽ mang phong thư có chứa hai tấm huyễn tạp đến địa chỉ mà Cừu San Ngọc đã viết. Đó là nơi cư trú cực kỳ bí ẩn của Pháp Á, nếu không phải chính Cừu San Ngọc chủ động cho biết, thì Trần Mộ tuyệt đối không thể nào ngờ được rằng, đường đường Toà thị chính của thành phố Đông Thụy cũng trở thành nơi trú ẩn bí mật của Pháp Á.

Ngày hôm nay Dung Bình có chút mệt mỏi, mấy ngày này, lượng công việc của bọn họ nhiều vô cùng. Trong thời đại quần hùng cát cứ này, quyền lực thực tế đều rơi vào tay một số thế gia. Chức quyền mà Toà thị chính có khả năng thực thi ít đến đáng thương. Ngoại trừ một số loại hoạt động bình thường như cấp phát phúc lợi, điều tra về bộ mặt thành phố, công việc của bọn họ cực kỳ nhẹ nhàng.

Đối với người thường mà nói, mặc dù vào làm việc ở Toà thị chính sẽ không có nhiều cơ hội phát triển, nhưng công việc lại nhàn nhã, tiền lương cũng không tồi, chính là một công việc không hề kém.

Dung Bình mệt lả, nhưng lại không phải bởi vì công việc. Trong thời gian dài như vậy, bọn họ vẫn không có chút tin tức gì về phu nhân. Dung Bình từng làm việc dưới quyền phu nhân, luôn luôn vô cùng bội phục trí tuệ của nàng. Hơn nữa, phu nhân không hề có tính cách phân vân do dự như phụ nữ bình thường, tính quyết đoán chẳng hề thua kém nam nhân chút nào. Hắn thậm chí tin tưởng, rất nhiều khả năng phu nhân sẽ trở thành người lãnh đạo cao nhất của Pháp Á.

Thế mà đến cả phu nhân cũng bị bắt cóc! Đến tận bây giờ hắn vẫn còn nhớ rõ ràng, khi nghe được tin tức này, hắn đã giật mình đến mức nào!

Ý nghĩ trước tiên trong đầu hắn chính là - không có khả năng!

Song nhanh chóng đã có một mệnh lệnh từ cấp trên ban xuống, hắn lập tức hiểu rằng đây là sự thật.

Ngoài ra, trước khi nhận được mệnh lệnh, hắn đã bắt đầu huy động tất cả lực lượng để tìm hiểu tin tức. Nhưng cho tới hôm nay phải ngừng lại, hắn vẫn như cũ không thu hoạch được gì. Đối phương tựa như đột ngột biến mất, không hề lưu lại bất cứ một dấu vết gì.

Nghỉ ngơi đã, trở về nghĩ biện pháp thêm sau. Hắn xoa cái đầu đã muốn mụ đi, thu dọn nhanh một chút rồi mở cửa phòng và chuẩn bị rời đi.

Hắn bỗng nhiên phát hiện có một phong thư mới toanh đang nằm im lặng trên mặt đất trước cửa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.