Cuộc Hôn Nhân Ngọt Ngào

Chương 49: Nhập môn đại điển(2)




Lạc Cẩm Xuyên nhìn đôi môi đỏ quyến rũ đến chết người của Yến Thanh Ti, khẽ nuốt nước miếng, nheo nheo mắt, cúi đầu xuống, anh  muôn hôn lên đôi môi đó!

Yến Thanh Ti vươn ngón trỏ để trên môi Lạc Cẩm Xuyên, ngăn lại nụ hôn của anh ta, cô nói: "Nghĩ cũng hay nhỉ, tôi là người dễ dãi đến vậy sao, người ta... cũng không phải là người có thể tùy tiện động tay động chân, bằng không, đến bây giờ anh cũng chưa chiếm được tôi?"

Lạc Cẩm Xuyên cười ra tiếng, anh lại thích một Yến Thanh Ti  gian xảo như vậy.

Biết rõ trong lòng cô không có mình, lòng dạ lại gian xảo độc ác, lật mặt còn nhanh hơn lật sách, nhưng anh vẫn không nhịn được ham muốn chinh phục, chiếm hữu cô.

Cô giống như là một con mồi đang nằm sẵn ở trước mặt mình, nhưng làm thế nào cũng không thể nhấm nháp được.

Cô như một đóa hoa anh túc, xinh đẹp, kiềm diễm nhưng lại tràn đầy độc tố.

Là một sự hấp dẫn chí mạng đối với bất cứ gã đàn ông nào.

Bởi vì, nhưng người như cô chỉ có thể gặp được một lần trong đời, cũng chỉ có đám đàn ông mới hiểu được sự tiếc nuối khi để vuột mất cô.

Mà lúc này, cô ta đang ở trước mặt anh, đang nằm ở trong vòng tay anh ta, cơ hội trời cho này, Lạc Cẩm Xuyên nhất định sẽ không bỏ qua.

Lạc Cẩm Xuyên nhấc cằm Yến Thanh Ti: "Vai diễn đó, chỉ cần em muốn, vĩnh viễn đều là của em."

Yến Thanh Ti bĩu môi, hừ lạnh nói: "Nói thì dễ nghe, thế còn hồ ly tinh Tiết Tranh kia thì sao?"

Mỹ nhân đang nằm ở trong ngực, Lạc Cẩm Xuyên không thể chờ đợi thêm nữa, anh ta muốn ăn cô ngay lập tức: "Sao cô ta có thể so bì được với em cơ chứ? Dĩ nhiên không thể nào quan trọng như  em rồi, chỉ cần em đồng ý, ngày mai em có thể đến đoàn làm phim rồi."

Tiết Tranh thì tính cái gì? Có mười Tiết Tranh cũng không so được một Yến Thanh Ti!

Chỉ có điều, muốn có được cô ta còn khó hơn lên trời.

Yến Thanh Ti liếc mắt xem thường, "Ha ha...... Làm như tôi ngốc lắm đấy, lúc còn ở nước ngoài, có một cô bạn cùng phòng từng nói với tôi, lời của những gã đàn ông mà một lòng một dạ chỉ nghĩ đến chuyện lên người với mình thì đừng bao giờ  tin, lời của bọn họ, còn không đáng tiền bằng một tiếng chó sủa."

Đàn ông sao? Ha ha......  là thứ không đáng tin nhất trên thế giới này.

Bị người ta nói kháy như vậy, Lạc Cẩm Xuyên không những không tức giận, ngược lại còn cười: "Vậy em nói xem, em muốn gì?"

Yến Thanh Ti bắt lấy cà vạt của Lạc Cẩm Xuyên, quấn từng vòng ở trên tay mình: "Tôi cũng chẳng phải là đứa trẻ ba tuổi thế nên chờ đến lúc tôi thấy, đoàn làm phim đá Tiết Tranh đi, sau đó gọi tôi về đã, nếu không, giữa hai chúng ta chẳng có chuyện gì để nói cả.”

Lạc Cẩm Xuyên vuốt thắt lưng của Yến Thanh Ti: "Em...... nhưng anh lại không tin em, cầm được vai diễn em lại chạy mất thì sao?"

Lạc Cẩm Xuyên dám đảm bảo, một khi  Yến Thanh Ti lấy được vai diễn, cô ta sẽ đá bay anh ra như một con chó.

Cô ta không quan tâm tới bất cứ ai chỉ quan tâm tới lợi ích, lợi ích thực tế…

Dĩ nhiên, cô ta không quan tâm tới bất cứ ai, đây cũng là một chuyện tốt.

Như vậy ít nhất cũng có thể biết một điều, không có ai là đặc biệt với cô, anh ta hay bất cứ ai đều giống nhau, đều đứng ở cùng một vạch xuất phát, để rồi xem, đóa anh túc này sẽ rơi vào tay ai.

Yến Thanh Ti cười ha ha: "Nói cứ như hiểu tôi lắm ý, đến lúc đó có tôi muốn gặp anh hay không, vậy thì xem anh...... có đủ mị lực để khiến tôi quỳ gối tự cởi quần áo của mình, nằm ở trên giường chờ anh hay không, lẽ nào anh không có tự tin vào bản thân đến thế à?"

"Không phải là tôi không có tự tin đối với mình, là em...... không đáng để cho tôi tin."

Yến Thanh Ti nhếch môi đỏ mọng: "Anh rể....muốn có được tôi, thì cũng phải cho tôi thấy được thành ý của anh! Chỉ nói mồm thế đã muốn lừa tôi lên giường, đâu có dễ như vậy?"

-----

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.