Cuộc Hôn Nhân Dài Lâu

Chương 5




Hôm sau Liễu bí thư xuất hiện ở tứ hợp viện nhà họ Hà với tinh thần không tệ, tuy chiến đấu dũng mãnh cả đêm, nhưng sáng nay cũng ngủ một lèo tới khi mặt trời lên tới ba cây sào mới lười biếng mò dậy.

Phòng ngủ của Hà cố vấn trong CLB Trường Thành chẳng hề thua kém ổ ái tình cô xây cách đó không xa, Liễu bí thư ngủ rất ngon.

Sở dĩ y có thể ngủ thỏa thích là vì Hà Trường Chinh sắp đặt cuộc họp vào buổi chiều, chứ nếu như họp vào buổi sáng thì dù Liễu bí thư có bị "sắc dục làm mờ mắt" cùng không dám làm bừa, chẳng lẽ lại ngủ gà ngủ gật trước mặt Hà Trường Chinh thật.

Liễu bí thư có gan lớn bằng trời cũng chả dám.

Cuộc họp này con cháu đời ba của hai nhà Hà Vũ chỉ có Lương Kinh Vĩ và Vũ Chính Hiên có tư cách tham gia, có điều lần này chỉ có Lương Kinh Vĩ tới, Vũ Chính Hiên không đến được, tình thế duyên hải đông nam rất phức tạp, hải quân lục chiến của Vũ Chính Hiên mang nhiệm vụ nặng nề.

Theo quy củ Lương Kinh Vĩ và Liễu Tuấn đều tới sớm một chút, đó là lễ tiết cần thiết, chẳng lẽ để cho các vị trưởng bối phải đợi hai người họ sao?

Thấy Lương Kinh Vĩ và Liễu Tuấn sóng vai đi tới, hai lão gia tử đang nói chuyện trong sân đều rất cao hứng,Vũ lão gia tử vẫn như cũ, uy nghiêm gật đầu một cái. Hà lão gia tử thì cười khà khà bảo hai người ngồi xuống.

Lão gia tử tuổi sắp 90 rồi, tinh thần nhìn không tệ, mang máy trợ thính, Lương Kinh Vĩ và Liễu Tuấn không cần phải nói lớn, chỉ cần hơi đề cao âm thanh một chút là được.

Cùng hai vị lão gia tử nói chuyện hết sức tủy ý, thậm chí cả những việc trong mắt người khác là thứ vặt vãnh lông gà lông ngỗng, Liễu Tuấn cũng kể cho hai vị lão gia tử nghe, cả hai đều nghe rất thích thú, nếu để người không rõ nội tình biết được có khi phải kinh ngạc rất lâu.

Hai vị khai quốc công thần uy danh hiển hách lại đi nói mấy chuyện này.

Mà Liễu Tuấn với Lương Kinh Vĩ đâu phải là người thường, đều là nhân vật làm chuyện lớn rồi, nói những chuyện này đúng là làm người ta tròn mắt khó tin.

Hàn huyên với hai lão gia tử được một lúc thì bên ngoài có tiếng bước chân vang lên, Liễu Tuấn và Lương Kinh Vĩ vội đứng dậy hướng ra ngoài, quả nhiên Hà Đông Tiến và Vũ Thu Hàn cùng đi vào.

Hai vị tướng quân đều mặc thường phục, hôm nay là ngày nghỉ mà, không cần làm ra vẻ quá nghiêm túc.

Lương Kinh Vĩ cũng mặc thường phục, có điều vẫn tiến tới dùng quân lễ tiêu chuẩn chào.

Hà Đông Tiến giơ tay đáp lễ, cười nói:
- Kinh Vĩ, Liễu Tuấn hai đứa thật tích cực, tới còn sớm hơn bọn ta.

Lương Kinh Vĩ cười không nói, cùng địa vị cao dần, Lương Kinh Vĩ cũng ngày càng trầm mặc ít nói, rất giống cha vợ, ông không chỉ là cha vợ còn là thần tượng của Lương Kinh Vĩ, nên đoán chừng Lương Kinh Vĩ bị ảnh hưởng mà không hay biết.

Liễu Tuấn cười đáp:
- Sợ bị mắng nên phải đến sớm ạ.

Hà Đông Tiến tính cách hướng ngoại, liền trêu:
- Lời này của Liễu bí thư không thật lòng rồi, giờ cậu là Thái thú chính tông, chức cao quyền lớn, được xem như chư hầu một phương rồi, còn ai dám mắng nữa.

- Chú ba mà mắng cháu không dám nói một lời.

- Ha ha ha, không dám không dám! Bí thư đại nhân sao tùy tiện mắng được?
Hà Đông Tiến cười lớn.

Hà Đông Tiến vừa tới, không khí sôi nổi lên không ít, trong sân thi thoảng lại vang lên tràng cười sảng khoái. Chừng hai mươi phút sau, Hà Trường Trinh và Vũ Hoàng Hà mới tới.

Chỉ có Hà Trường Chinh mặc quân phục.

Không phải vì ông có chức cao nhất mà vì quen rồi.

Hà Trường Chinh vấn an hai lão gia tử, mọi người nói mấy câu, Hà lão gia tử chống gậy từ từ đứng dậy, Liễu Tuấn đưa tay muốn đỡ, lão gia tử khoát tay:
- Hai cái chân này tạm thời còn dùng được, đợi tới khi không nhúc nhích nổi nữa cháu hãy dìu ông.

Liễu bí thư vội vỗ mông ngựa ngay:
- Ông càng già càng khỏe, xem ra cái nhiệm vụ này năm mười năm nữa không tới lượt cháu.

Hà lão gia tử cười ha hả, cùng Vũ lão gia tử đi trước tới thư phòng, mọi người theo đằng sau. Nhân viên công tác sớm đã pha sẵn trà nước, bày hoa quả thuốc lá, đợi mọi người ngồi xuống rồi lặng lẽ lui ra ngoài đóng cửa lại.

Cuộc họp hạch tâm Hà Vũ đa phần mang tính chất tọa đàm, hai lão gia tử thường chỉ nghe không nói, có nói cũng chỉ đơn giản một hai câu nhắc nhở điều quan trọng thôi.

Cao tầng quân đội mặc dù vẫn còn đang tranh đấu, nhưng mức độ quyết liệt đã giảm xuống, còn chưa tới hai năm nữa đại hổi đảng toàn quốc sẽ mở, tầng lãnh đạo tối cao sắp sửa tiền hành giả trẻ đổi ngôi, mục tiêu khóa mới của các hệ hái lớn cơ bản đã được xác định, công tác tiếp theo là làm thể nào đảm bảo những mục tiêu đó thành sự thực. Giữa các hệ phái càng trở nên cẩn thận, không ai muốn quá nổi trội, tránh bị các hệ phái khác cảnh giác, làm phức tạp thêm tình hình.

Đương nhiên vẫn còn gần hai năm nữa, mục tiêu các hệ phái không phải không thể không đổi, hơn nữa cục bộ phải biến hóa theo phương hướng chung.

Mục tiêu của Hà Vũ hệ rất rõ ràng, chính là có thể giữ được lợi ích hiện giờ vào lúc giao thời, trong đó quan trọng nhất là vị trí của Hà Trường Chinh, với tuổi tác của ông mà xét, làm phó chủ tịch quân ủy thêm một nhiệm kỳ nữa là rất có hi vọng.

Phân tích theo tình hình hiện giờ thì đương kim thủ trưởng không muốn thấy kết quả này, ông ta hi vọng thế lực mới trong hệ phái của mình có thể đi lên vị trí của Hà Trường Chinh. Còn hệ phái của Nghiêm Liễu thì chắc chắn hi vọng Hà Trường Chinh có thể tại chức, hiện giờ hệ phái của Nghiêm Liễu không có mấy tiếng nói trong quân, dưới tình huống thực lực bản thân không đủ, duy trì hiện trạng đương nhiên là lý tượng nhất.

Ít nhất thì Hà Vũ hệ đã đưa ra thiện ý nhất định, hai bên cũng bí mật tiếp xúc mang tính thăm dò một hai lần.

Với Hà Vũ hệ mà nói, bọn họ cũng rất cần ủng hồ từ phía chính giới, không một đại lão nào muốn thấy cục diện độc quyền trong quên, Hà Vũ hệ phải giữ liên hệ với các hệ phái khác, đồng thời tìm kiếm sự hỗ trợ nhất định mới yên tâm.

Điểu này mọi người đều hiểu rõ trong lòng, đoán chừng đây cũng là nguyên nhân quan trọng hai nhà Hà Vũ luôn mời Liễu Tuấn tham gia cuộc họp này.

Thân phận địa vị của Liễu Tuấn hiện nay không thể tác động vào đại cục, nhưng là một sứ giả thì quá đủ rồi, Nghiêm Liễu luôn coi trọng tin tức Liễu Tuấn phản hồi lại.

Thậm chí Lý phó chủ tịch cũng coi trọng Liễu Tuấn.

Dù sao Liễu Tuấn còn trẻ để y kết nối hai bên sẽ không làm người ta quá chủ ý.

Hà Trường Chinh trước tiên nói sơ qua tình hình, các vị tướng quân khác lần lượt nói phương hướng trọng điểm trước mắt, Liễu Tuấn trừ phi cần thiết còn không chỉ nghe không nói. Lần này y lên tiếng:
- Anh Kinh Vĩ, em có kiến nghị, anh có thể làm một cuộc diễn tập quân sự quy mô lớn, sư đoàn chủ lực A đối kháng với với sư đoàn B.

- Sư đoàn chủ lực A và sư đoàn B? Cái này không ngang cơ lắm.

Lương Kinh Vĩ có chút nghi hoặc nói.

Mấy vị tướng quân cũng có chút nghi hoặc, dưới tình huống bình thường đây là cuộc đối đầu không cân sức, chủ lực A với mức độ tự động hóa trang thiết bị, hỏa lực, cùng huấn luyện chiến sĩ thì sư đoàn hỗn hợp có đuổi theo cũng chỉ nhìn thấy bóng lưng. Nói thế này, sư đoàn chủ lực A mang ý nghĩa sẵn sàng chiến đấu, còn sư đoàn B thì chỉ mang tác dụng phụ trợ, làm công việc kiến thiết, thậm chí trồng rau nuôi heo, chiến sĩ có khi làm lính mấy năm chẳng bắn nổi mấy viên đạn thật.

Đem bộ đội dã chiến lục quân phần thành sư đoàn loại A và B là cải cách quân sự Hà Trường Chinh tiến hành sau khi lên làm phó chủ tịch quân ủy, căn cứ vào trào lưu cải cách quân sự của thế giới. Các cường quốc quân sự đều đang cường hóa không quân, hải quân và bộ đội tác chiến đặc chủng, lục quân truyền thống dần cắt giảm.

Xét thực tế diện tích quốc gia quá lớn, biên chế lục quân cao, không thể cắt giảm một lần quy mô quá lớn làm dao động căn bản lực lượng quốc phòng.

Hà Trường Chinh liền đem sư đoàn giá chiến phân làm sư đoàn loại A và loại B, tài lực và vật lực sẽ ngả về phía bộ đội tác chiến chủ lực.

- Cũng không hoàn toàn là không ngang sức, có thể suy nghĩ tới việc thay đổi đường lối một chút, thành thực mà nói mô hình diễn tập của bộ đội hiện nay là kiểu của năm 60, 70 thì diễn tập chưa bắt đầu đã dự kiến trước thắng bại được rồi. Diễn tập như thế thì có hiệu quả thực tế được bao nhiêu? Diễn tập nhiều cũng vô dụng.
Liễu Tuấn miệng cười, nhưng ngôn từ rất mạnh mẽ sắc bén.

Lương Kinh Vĩ trầm ngâm, hắn biết Liễu Tuấn nói toàn là sự thực.

Hà Trường Chinh nói:
- Cuộc diễn tập này làm thế nào, cháu nói cụ thể một chút đi

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.