Lục Tử Khanh và
Trương Bác Tùng tuy rằng mấy năm gần đây sự nghiệp thuận lợi, cũng buôn
bán được không ít tiền, nhưng Trương Bác Tùng cho rằng trẻ con phải nuôi
kiểu con nhà nghèo, nên hai cô con gái tuy rằng không thiếu ăn mặc tiêu
pha, nhưng bình thường cũng không cho bọn chúng bao nhiêu tiền tiêu
vặt. Lần này Cốc Thư Tuyết cho mỗi đứa 2000 đồng nhưng lại không nói cho
ba mẹ, tự nhiên nhanh chóng lấy được lòng hai đứa bé.
Vừa
vào phòng, Lục Tử Khanh liền ép hỏi bà Lục: “ Cốc Thư Tuyết hào phóng
như thế, chắc chắn cũng cho mẹ không ít tiền mừng gặp mặt đi? Mẹ nói đi,
cô ta cho mẹ bao nhiêu?”
Bà Lục lắc đầu: “Không có nhiều, chưa cho tiền.”
“Không cho tiền, vậy là đưa quà gì rồi?” Lục Tử Khanh không chịu bỏ qua.
“Ừ, nó mua cho mẹ một chiếc dây chuyền bạch kim” bà Lục nhăn nhó vặn vẹo.
“Mẹ
thế này là thếnào? Hàng tháng Trình Mai Tây đều gửi cho mẹ 1000
đồng,6 năm qua đã đủ mua cả chục chiếc dây chuyền bạch kim rồi. Mẹ
ngược lại, vì một chiếc dây chuyền bạch kim lấy lòng.” Lục Tử Khanh có
chút hờn giận.
“Hàng tháng gửi 1000 đồng thì sao? Đều là
tiền của con trai mẹ, cũng chẳng phải nó biếu mẹ. Chẳng phải bọn nó
tháng nào cũng gửi cho ông bà Trình 1000 đồng à? Mẹ cũng chẳng được
nhiều hơn người khác một đồng.” Bà Lục không cho là phải.
“Anh
chị cũng không dễ dàng, mấy năm gần đây mới có thu nhập cao hơn chút.
Trước kia dù có thiếu thốn cũng không bao giờ thiếu 1000 đồng của mẹ. Mẹ
nhìn chị dâu xem, vài năm rồi đều tiếc tiền không chịu mua cho mình cái
áo mới, nhưng mỗi lần tết hay mừng sinh nhật ba mẹ, chị ấy đều mua quần
áo cho con và ba mẹ.” Lục Tử Khanh bất bình vì Trình Mai Tây.
“
Mẹ mặc kệ, dù sao Cốc Thư Tuyết mua cho mẹ cái dây chuyền này mẹ thích,
đồ nó mua chính là đúng ý mẹ. Mẹ nhìn nó thuận mắt thì làm sao, mẹ cũng
coi nó như con dâu chưa cưới rồi.” bà Lục hoan hỉ, phấn chấn lấy dây
chuyền từ túi áo lông ra thử.
Lục Tử Khanh nhìn bộ dạng say mê của bà Lục, lắc đầu: “ Nó mua cho ba con cái gì? Sao ba cũng thích nó như thế?”
“Ba
con vẫn thích cái đồng hồ đeo tay, còn là hàng hiệu, gọi là cái gì
nặc?” Bà Lục bỏ vòng cổ vào trong áo lông, nghĩ nghĩ rồi lại lấy ra:
“Mai Tây nó đi rồi, mẹ cũng chẳng sợ ai hỏi, con dâu mẹ mua cho mẹ, mẹ
đeo quang minh chính đại.”
Lục Tử Khanh thở dài: “Nó còn là
sinh viên thực tập, nó làm gì có tiền. Nếu không phải của bố mẹ nó, thì
cũng là dùng tiền của anh con mua đồ cho ba mẹ, nó dùng tiền của anh mua
đồ cho ba mẹ, mẹ vui mừng cái gì?”
“Nó dùng tiền của anh con
mua đồ cho ba mẹ, ít nhất cũng chứng minh rằng nó có lòng hiếu thuận,
chẳng giống có người, tiền giữ khư khư, cũng không chịu mua cho ba con
với mẹ.” Bà Lục nói xong, hừ một tiếng.
“Sao ba mẹ lại không
biết nhìn người như vậy? Phụ nữ như Trình Mai Tây, mới là người phụ nữ
biết cách sống, cái con bé Cốc Thư Tuyết kia chỉ biết lấy tiền của anh
con để làm màu, lừa mọi người, anh con thu nhập có hạn cũng không phải
là người có tiền, Cốc Thư Tuyết ra tay hào phóng như thế, chỉ sợ chút
tiền của anh con chẳng chịu nổi cô ta tiêu pha.” Lục Tử Khanh có hơi lo
lắng.
“Anh con sắp thành Giáo sư rồi, tiền lương còn cao hơn
ối, hơn nữa lúc đó người đi tìm nó hướng dẫn còn nhiều hơn, còn viết
sách, chắc chắn kiếm được tiền. Hơn nữa, cho dù tiền của anh con có để
cho nó tiêu pha hết, con và Trương Bác Tùng chẳng phải là có tiền à? Chả
lẽ con còn có thể đứng nhìn anh con khó khăn?” Bà Lục rất lạc quan.