Cuộc Đời Thằng Nhóc 15

Chương 35




“Ọc ọc” hai cái bụng đều réo lên. Từ tối hôm qua đến giờ hai người này vẫn chưa cho chút thức ăn gì vào bụng, suốt một hồi “làm việc” không ngừng nghỉ, cái này thật sự gọi là “tận lực quá độ.”

Nguyệt Tâm một bên vừa sửa sang lại quần áo vừa nói: “Chúng ta đi ra ngoài ăn gì đó đi.”

“Trong nhà có đồ ăn” Thiệu Hoa đi đến chỗ tủ lạnh, mở ra lấy một hộp sữa, đổ vào cốc thủy tinh rồi cho vào lò vi sóng đun nóng lại.

Haiz, Nguyệt Tâm thật không biết nên khen anh rốt cục cũng biết tự mình xuống bếp hay là nên khen anh động tác thật thành thạo. Tóm lại cô biết Thiệu Hoa là “không thể không yêu”.

“Đinh” đun lại đã xong, hình như có vẻ rất nóng, Nguyệt Tâm nhìn Thiệu Hoa đang cho tay không vào lấy ra, vừa chạm vào thì rụt tay lại một chút. Nguyệt Tâm đi qua mà không buồn nhìn Thiệu Hoa một cái, cầm lấy chiếc cốc trên tay anh: “Nhìn da tay mịn màng non nớt của anh đi.” Mới nói xong Nguyệt Tâm liền cảm thấy có chút bỏng, cô thè lưỡi rồi chạy thật nhanh đến đặt trên bàn.

Thiệu Hoa lại lấy từ trong tủ lạnh ra một chiếc bánh ngọt đưa cho Nguyệt Tâm: “Ăn bánh đi.”

Nguyệt Tâm mở giấy gói lấy chiếc bánh ngọt ra, cắm một miếng rồi đưa tới bên miệng anh: “Anh cũng ăn đi.”

Thiệu Hoa cắn một miếng nhỏ, Nguyệt Tâm trừng mắt lên nhìn anh: “Cần gì phải giả bộ nhã nhặn, mau mau, ăn nhiều một chút, anh đói không dậy nổi đâu, cẩn thận lại đau dạ dày.”

“Ừ” Thiệu Hoa tính toán cẩn thận cắn một miếng to hơn, không nghĩ tới Nguyệt Tâm đưa bánh tới hơi quá tay, mũi anh, rồi xung quanh miệng đều dính toàn là bơ. Thiệu Hoa ai oán bĩu môi, quả nhiên bộ dáng chật vật khi ăn đều bị nhìn thấy hết rồi, anh liền chạy ra với lấy khăn lau.

“Đừng nhúc nhích.” Nguyệt Tâm đẩy tay anh ra.

“Sao?”

Nguyệt Tâm bĩu môi, hốc mắt lại ngập nước, cô kéo đầu anh xuống thấp. “Để em giúp anh.”

“Cái này…”

“Đừng nói.” Một lúc sau bơ đều đã bị cô ăn sạch, Nguyệt Tâm không quên lau chút dầu mỡ, hắc hắc. Sau khi “chiếm tiện nghi”, bụng cô vẫn rất đói, Nguyệt Tâm trong đầu nghĩ Thiệu Hoa chắc hẳn cũng thế, cô liền mở tủ lạnh nhìn một lượt, thức ăn cũng không nhiều lắm nhưng được sắp xếp rất ngăn nắp, có nước trái cây, có trứng, sữa chua, chocolate. Nguyệt Tâm mẩm trong bụng đại thiếu gia này lúc nào cũng nhất định muốn ăn đồ ăn tươi, trong tủ lạnh có thứ gì đó đã là tốt lắm rồi, khó có được lại nhìn thấy cả bánh ngọt. Xem ra đây chắc là đều dùng cho trường hợp khẩn cấp.

“Đi, chúng ta đi tiệm ăn.”

“Em… mua đồ ăn về nhà nấu đi.”

“Như thế nào mỗi lần gặp lại anh đều biến thành ki bo vậy?”

Thiệu Hoa rất muốn liếc xéo cô một cái, anh có chút giận dỗi nói: “Anh ăn rất khó nhìn.”

Nguyệt Tâm lúc này mới ý thức được mối bận tâm của Thiệu Hoa, cô hận không thể lấy đao chém mình một nhát “Là em không tốt, đều tại em.” Nguyệt Tâm ôm cổ Thiệu Hoa, kiễng chân, lấy mặt cọ cọ vào mặt anh. “Anh chờ em, bây giờ em đi mua đồ ăn.”

Nguyệt Tâm đang định đi thì Thiệu Hoa kéo tay cô lại: “Thôi, đi, chúng ta đi nhà hàng.”

“Không không, anh chờ một chút thôi, em sẽ nhanh trở lại.” Nguyệt Tâm kéo Thiệu Hoa đến ghế sô pha để cho anh ngồi xuống.

“Anh nói đi là đi.” Thiệu Hoa không chịu ngồi xuống.

“Thật sự? Anh không sợ bị người ta nhìn thấy dáng ăn khó coi sao?”

“Vẫn còn tốt.” Phải, đại thiệu gia lại bắt đầu phải cứng rắn rồi.

“Anh…”

Hôm nay cũng không phải cùng đối tác tiệc tùng đàm phán, cùng người phụ nữ của mình đi ăn, Thiệu Hoa cao hứng còn không kịp, đã hơn một năm rồi bọn họ chưa ăn cơm cùng nhau. “Em thật dài dòng.” Thiệu Hoa kéo tay Nguyệt Tâm đi ra ngoài nhưng lại bị cô giữ lại: “Em lại làm gì vậy?”

“Anh định mặc thế này đi ra ngoài sao? Bên ngoài trời vẫn lạnh đấy!” Thời tiết tháng tư vẫn chưa ấm áp hẳn lên là mấy.

“Hiện tại sức khỏe anh rất… tốt.” Thiệu Hoa lí nhí nói một tiếng “tốt”, anh thật sự lo là mới nói xong lại ho khan hai tiếng. Thật may lần này thân thể cũng thực sự là có cải tiến.

“Cũng không thể mặc như vậy ra ngoài được.” Nguyệt Tâm lấy tay chọc chọc vào ngực anh.

Thiệu Hoa dừng một chút mới ý thức được hiện anh chỉ mặc một chiếc áo sơ mi, mà lại còn không cài áo. “A, để anh đi thay quần áo” Thiệu Hoa buông tay Nguyệt Tâm ra, chuẩn bị đi thì bị kéo lại.

“Nếu anh thật sự không sợ lạnh thì mặc như vậy cũng được!” Nguyệt Tâm xuyên qua vạt áo rộng mở mà ôm lấy anh, ngẩng đầu, nâng tay sờ sờ cằm anh: “Thì ra trông anh sa sút một chút trông lại càng đẹp trai.”

Thiệu Hoa cũng lấy tay sờ cằm mình một chút, râu lại dài ra rồi. Ngày hôm qua một đêm không ngủ, râu không ngờ lại mọc nhanh như vậy, hôm qua rõ ràng còn không có. “Ha ha, mấy chục tuổi rồi, còn chơi bời gì nữa mà sa sút, miễn đi. Để anh đi cạo râu đã.”

“Đừng, đừng, như này rất đẹp! Hơn nữa anh được mấy chục tuổi? Còn chưa tới bốn mươi!” Nguyệt Tâm vỗ vỗ mặt anh: “Nhìn xem, hiện tại so với lần đầu tiên gặp anh, em thấy anh còn trẻ hơn.”

“Ha ha.” Vài năm này, Thiệu Hoa như thế nào lại không thấy già đi. Có lẽ những năm tháng ngồi tù đã cuốn lấy cái “già” của những năm sau đó đi rồi.

Bỗng nhiên Nguyệt Tâm đảo mắt, cô xoay người, bên môi nở một nụ cười có chút ranh mãnh: “Để em giúp anh mặc quần áo, hắc hắc.”

Thiệu Hoa lau mồ hôi, vẫn là chính mình mặc thì tốt hơn. Anh lượm chiếc áo vét bị Nguyệt Tâm ném trên sô pha lên chuẩn bị mặc vào thì bị cô cướp mất. Thiệu Hoa nhíu mày, nói: “Em làm gì vậy?”

“Em, giúp, anh, mặc.”

“Thôi được rồi, đây, thế này được chưa.” Thiệu Hoa giang hai tay ra chờ cho Nguyệt Tâm mặc vào.

“Không được rồi! Em đến tủ anh lấy quần áo!”

“Haiz, bên trong đều xếp thành bộ rồi, tùy em lấy bộ nào cũng được. Dù sao bộ này cũng nhăn rồi.”

“Được.” Nguyệt Tâm nghẹn cười, cô đang có chủ ý xấu xa đây. Bất quá sau khi mở tủ ra Nguyệt Tâm trợn tròn mắt, bên trong trừ bỏ vest thì cũng chỉ là áo sơ mi, à còn có áo khoác lông mùa đông nữa! Lẽ nào một bộ quần áo bình thường cũng không có! Cô rõ ràng nhớ trước kia thỉnh thoảng anh vẫn mặc quần áo bình thường mà… Nguyệt Tâm tay không đi ra hỏi Thiệu Hoa: “Sao trong tủ chỉ có tây trang vậy?”

“Tiện.”

“Quần áo bình thường trước kia đâu?”

‘Ném rồi.”

“…” Nguyệt Tâm chưa từ bỏ ý định, cô lại trở lại tủ quần áo nhưng dù lật thế nào cũng chỉ thấy tây trang phẳng lỳ cùng áo sơ mi. Bỗng nhiên cô lại nghĩ ra một kế, cô cao hứng cầm một bộ đi ra. “Lấy được rồi, anh mặc đi.” Nguyệt Tâm để quần áo lên chỗ tựa sô pha rồi kéo tay anh chạm vào.

“Được rồi.”

Nguyệt Tâm thấy Thiệu Hoa cởi áo sơ mi ra liền hỏi: “Anh làm gì vậy?”

“Đổi áo sơ mi, cái này chắc chắn nhăn không thành dạng gì nữa rồi!”

“Em không lấy áo sơ mi. Không được đổi, cứ mặc cái này đi! Như vậy cam đoan càng xuất sắc!”

Có thể không suất sao? Thiệu Hoa nhíu mày, bĩu môi, anh cài hết khuy áo lại, đang định cho áo vào trong quần thì Nguyệt Tâm lại ngăn lại. Cô còn tháo mấy nút trên cùng ra, vỗ vỗ mặt anh cười “hắc hắc” vài cái, lại còn vắt lên cổ cái cà vạt nữa.

Thiệu Hoa sờ sờ áo sơ mi một chút mà tối mặt lại, phía trên bị mở 3 nút, thế còn chưa tính, cư nhiên còn bị treo lên một cái cà vạt! Anh chẳng cần nhìn cũng biết bộ dáng này muốn bao nhiêu sa sút thì có bấy nhiêu.

“Không được, như vậy không thể ra ngoài được.” Thiệu Hoa lại định cài khuy áo lại.

Nguyệt Tâm chụp lấy tay anh: “Cứ mặc thế ra ngoài đi!” Nói xong Nguyệt Tâm cầm lấy áo khoác để anh khoác vào.

Thiệu Hoa sờ sờ, lại nhíu mày hỏi: “Cái này màu đen?”

“Ừ”

“Vẫn là chiếc ngày hôm qua mặc.” Thiệu Hoa nghĩ, nhăn thì nhăn, tốt xấu gì cũng là nguyên phối một bộ. Nếu cứ để cho anh mặc một bộ màu đen như vậy, quần xám, cổ áo mở rộng còn vắt thêm cái cà vạt, áo sơ mi thì không cho vào bên trong quần, anh cảm thấy mình hoàn toàn giống với mấy cao thủ phố Wall trong tình trạng tình thần sa sút trước viễn cảnh cơn lốc tài chính sụp đổ.



Hai người sau khi thỏa hiệp kết quả là: Thiệu Hoa vẫn không được cạo râu, quần áo vẫn là mặc bộ của ngày hôm trước, áo sơ mi không được sơ vin lại, phía trên phải mở 3 cúc.

Hôm nay Thiệu Hoa thực sự muốn mang kính râm, không những thế còn muốn mang cả khẩu trang nữa. Thật may anh có sẵn một chiếc kính đen. Không biết vì sao từ sau khi bị mù mắt anh càng ngày càng yếu đi, chống đỡ không nổi gió lớn quật vào, rất dễ chảy nước mắt. Vì vậy những lúc gió to, khi đi ra ngoài Thiệu Hoa luôn mang theo kính râm. Hơn nữa hiện tại những tình huống rút gân cũng có thể xảy ra, khi tham gia các buổi gặp hình thức, để phòng ngừa vạn nhất Thiệu Hoa vẫn luôn dùng kính râm để “che đậy”

Thiệu Hoa vừa đeo kính lên Nguyệt Tâm liền vỗ vai anh cảm thán: “Thực khốc!” Thiệu Hoa hắc tuyến đầy mặt.

Đi ra đến cổng Thiệu Hoa hỏi Nguyệt Tâm: “Muốn ăn gì?”

“Tùy anh.”

“Vậy chúng ta đi ăn cơm Tây đi.” Thiệu Hoa thầm nghĩ ăn cơm Tây rất tiện, thức ăn xếp sẵn ra đĩa để ở trước mặt, đỡ phải có người gắp hộ thức ăn, hơn nữa anh cũng đã nghĩ xong lần này sẽ gọi món thịt bò.

“Được.”

“Đi khách sạn Tứ Qúy đi, cơm Tây ở đó không tồi.”

“Được.” Nguyệt Tâm vẫy một chiếc taxi, kêu tài xế đưa họ đến khách sạn Tứ Qúy.

Tới cửa khách sạn, Nguyệt Tâm bỗng kéo tay Thiệu Hoa, đang chuẩn bị bước lên bậc thềm thì cô kéo Thiệu Hoa sang một bên giúp anh cài lại khuy áo. Thiệu Hoa một mặt đầy nghi hoặc hỏi: “Như thế nào lại cài lại cho anh? Không phải em nói như vậy càng đẹp sao?”

“Ở cửa có dựng biển… “Y phục không chỉnh tề, mời không đi vào.”

“…”

“Xong rồi, vào thôi, em đưa anh vào toilet, anh vào đó sơ vin lại là có thể cởi vest ra rồi.” Nguyệt Tâm cài khuy áo cẩn thận lại cho anh rồi sửa sang lại một lần nữa.

“…”

“Xin hỏi phòng trang điểm ở đâu?” Nhân viên phục vụ mỉm cười, rồi chỉ phương hướng cho Nguyệt Tâm.

“Cảm ơn” Nguyệt Tâm có chút xấu hổ, cô nhìn ra sau tấm biển cấm hút thuốc rồi đi xa vài bước.

Thiệu Hoa sau khi sửa sang lại quần áo, Nguyệt Tâm vội kéo tay anh đến nhà ăn.

Nguyệt Tâm gọi rất nhiều món. Cô biết Thiệu đại thiếu gia từ trước đến nay đều rất “rụt rè”, hơn nữa sau khi nghe anh chỉ gọi mỗi món thịt bò là cô liền hiểu ngay ra anh đang nghĩ gì.

Trước kia khi đi ra ngoài ăn cơm bọn họ hai người luôn ngồi đối diện nhau. Hôm nay sau khi gọi xong đồ ăn Nguyệt Tâm liền chuyển sang ngồi bên cạnh anh, cũng chuyển đĩa thức ăn của mình sang, nhếch môi cười: “Đợi em làm cho.”

“Không cần, không cần, tự anh ăn được.” Nói xong Thiệu Hoa nâng tay chạm lên bàn rồi mò lấy dao nĩa, sau đó anh chỉ vào đĩa của mình nói: “Em giúp anh gắp vào trong này là được rồi.”

Nguyệt Tâm trừng mắt nhìn anh một cái: “Không cho.” Nguyệt Tâm lấy dĩa xiên qua một miếng thức ăn rồi đưa đến bên miệng anh kêu “Mở miệng” , sau đó còn lấy bánh mì chạm nhẹ vào môi anh.

Thiệu Hoa thực khó xử, mày nhăn lại có thể kẹp chết con ruồi. Nguyệt Tâm thấy thế, cong môi, cô đặt bánh mì vào trong đĩa rồi kéo tay anh chạm vào: “Thôi được rồi, anh tự ăn đi.”

“Ha ha”

“Ăn cà chua ở bên này đi, nhiều chất dinh dưỡng.” Nguyệt Tâm lại kéo tay Thiệu Hoa chạm vào quả cà chua ở bên cạnh tảng thịt bò.

“Ừ”

“Đây là canh, rất đầy, uống cẩn thận.”

“Ừ”



Nguyệt Tâm rất nhanh đã giải quyết xong xuôi mọi thứ, cũng biết thế nào gọi là hầu bữa. Ăn xong một hôm như thế này cũng không có gì khó khăn nhưng Nguyệt Tâm quyết định về sau mỗi ngày cô đều sẽ tự mình chăm sóc việc ăn uống cho anh. Thấy thế nào, Thiệu Hoa so với trước khi cô mất trí nhớ quả thật đã gầy đi một vòng, công sức bồi bổ trước đây xem ra đều vô dụng rồi.

“Về chưa? Nơi này cách Quốc Hòa không qua lắm, chúng ta coi như tản bộ về nhà.”

“Được.”

Nguyệt Tâm cười đến thật vui vẻ, tất cả lại giống như trước đây. Cô tự nói với chính mình, cho dù có phải mất trí lần nữa, cô có thể quên tất cả mọi người thậm chí có thể quên chính bản thân mình nhưng tuyệt đối không thể quên người trước mắt này, con quỷ hút máu người, ma ốm, cương thi, người chết… Thiệu Hoa!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.