Cuộc Đời Như Một Vở Kịch, Toàn Dựa Vào Kỹ Năng Hôn

Chương 542: Miêu yêu nữ (40)




Editor: Waveliterature Vietnam

Chiếc nhẫn này không hề tầm thường. Thôn Tam Hương có thể gắn bó như vậy chắc chắn là nhờ vào chiếc nhẫn này. Nếu mạo muội đeo chiếc nhẫn này lên ngón tay của mình, Chu Trạch lo sợ có chuyện không hay sẽ xảy ra.

Hơn nữ, bây giờ không phải là thời gian để nghiên cứu về chiếc nhẫn. Chuyện quan trọng nhất lúc này vẫn chưa giải quyết xong.

Chu Trạch chủ động đi đến chỗ từ đường, anh nhìn đám đông và chàng trai trẻ đang đứng ở đó. Khi nhìn thấy Chu Trạch, anh ta khẽ gật đầu.

Giữa họ như đã có một sự thông hiểu ngầm.

Chàng trai trẻ đã sống đến chín mươi chín năm, trải qua đủ mọi chuyện trên đời, tất cả mọi lại người cũng đã gặp qua. Vì vậy, anh đã có rất nhiều kinh nghiệm sống cho bản thân mình, anh biết, đây là cơ hội tốt nhất để giải thoát cho những người dân trong thôn.

Rất nhiều chuyện, không cần trao đổi qua lại với nhau nhưng cũng đã ngầm hiểu ý.

Chu Trạch khoanh hai tay lại, rồi từ từ đưa tay lên để mở cánh cửa Địa ngục,

Cánh cửa nối giữa Dương gian và Địa ngục dần dần được mở ra,

Đây là kết thúc,

Là đích đến cuối cùng của những linh hồn,

Là con đường cuối cùng mà một đời người phải đi qua!

"Mọi người, đi thôi!"

Chàng trai trẻ dẫn người dân trong thôn đi tới chỗ Chu Trạch,

Tám mươi năm gian khổ,

Tám mưới năm sống trong gian khổ cùng cực,

Cuối cùng cũng đã sắp kết thúc.

Lúc này, chàng trai trẻ nghĩ rằng, anh cũng những người dân thôn Tam Hương nên đi rồi.

Đối với kết thúc này, chàng trai trẻ rất hài lòng. Cuối cùng, sợ chờ đợi của anh ta sau ngần ấy năm cũng đã được thực hiện, anh không cần phải gắng gượng thêm nữa, đã có thể thanh thản ra đi.

Ngày xưa, những người dân trong làng vì bị liên lụy mà chết. Anh sau khi nghe thông tin này đã quỳ nguyên một một tối ở cây cổ thụ chỗ cổng của quân đội.

Sau đó, bảy năm sau, anh tham gia kháng chiến một cách tích cực nhất, không màng đến sống chết của bản thân. Anh muốn bù đắp lại sự hy sinh của dân làng đã dành cho anh, anh không muốn sự hy sinh đó bị uổng phí!

Nhưng ở trên chiến trường, kẻ càng xông pha lại càng kiên cường. Anh không những không chết mà còn được thăng chức vì những cống hiến cho đội quân.

Khi quân địch đầu hàng, anh thấy nhiệm vụ của mình đến đây cũng đã kết thúc. Anh chán ghét chiến tranh, chán ghét sự giết chóc. Chính chiến tranh đã cướp đi cả mạng sống của một ngôi làng trong chớp nhoáng, bên cạnh đó, còn những người đã ngã xuống trong trận chiến cũng nhiều vô kể.

Những cuộc chiến tranh làm anh vô cùng khinh nhờn và cảm thấy kinh tởm!

Quân địch đã rút về nước, chiến tranh thế giới thứ hai đã kết thúc. Nhưng, phía Đông đất nước vẫn còn một cuộc hỗn chiến lớn.

Cho nên, anh vẫn tham gia kháng chiến,

Anh mong rằng cuộc chiến này sẽ sớm kết thúc.

Từ nhỏ đến lớn, trải qua bao nhiêu thăng trầm và bước ngoặt của cuộc đời, lần đầu tiên anh cảm nhận được sự tồn tại của anh là không vô nghĩa.

Những gì đã mất giờ đã có thể được bù đắp lại.

Chàng trai trẻ dẫn mọi người vào cánh cửa Địa ngục,

Những người dân làng đang đứng phía sau cũng đi theo,

Không một ai chống cự,

Không một ai than khóc,

Trên mặt mọi người đều nở một nụ cười mãn nguyện,

Trong nụ cười đó, còn toát lên sự hài lòng. Cuối cùng, họ cũng được giải thoát.

Mệt mỏi, tất cả mọi người đều mệt mỏi,

Có nhiều thứ ở đây chỉ là giả, nhưng, nó lại chân thực đến mức một chút giả cũng không thể nào phát hiện ra được.

Đây là một giấc mơ- một giấc mơ mà mọi người đang cùng nhau xây nên,

Mà bây giờ, khi giấc mơ đã hết, nó có một kết thúc thật đẹp.

Cũng bởi vậy, trong lòng sẽ thầm đồng ý, không có oán trách,

Trong lòng giờ đây chỉ còn lại sự thoải mái và toại nguyện.

Hứa Thanh Lãng đứng bên cạnh và lặng im đếm số linh hồn đang bước vào cánh cửa.

Linh hồn cuối cùng đi vào là cô bé cầm món đồ chơi yêu thích trên tay. Cô bé quay sang nhìn Chu Trạch và mỉm cười, đôi mắt híp lại tạo thành hình trăng lưỡi liềm rất đáng yêu. Cô nhún nhảy đi vào cánh cửa Địa ngục.

Chu Trạch buông tay ra,

Cánh cửa dẫn đến Địa ngục lập tức tan biến.

"Lên đường bình an."

Chu Trạch chậm rãi nói.

Hứa Thanh Lãng khẽ cúi đầu, nói:

"Lên đường bình an."

Thật sự mà nói, gắn bó với cánh cửa Địa ngục rất mệt mỏi, có những nhiều trách nhiệm phải hoàn thành.

Nhưng Chu Trạch chưa bao giờ cảm thấy tuyệt vời đến thế,

Chà chà,

Trước mặt những người dân trong thôn nói đến công trạng thực sự rất không thích hợp,

Đặc biệt là trong bầu không khí thế này,

Bạn nên khóc,

Ra sức khóc thật lớn!

Tuy nhiên, cảm giác về công trạng không ngừng kích thích và thúc đẩy Chu Trạch.

Cố gắng,

Phải thật cố gắng,

Dù muốn khóc,

Cũng phải cố gắng để khóc.

Chu Trạch đã rất vất vả để nín cười.

Hưa Thanh Lãng im lặng, sau đó quay qua và nói: "Anh muốn cười thì cứ cười đi, kìm nén làm cái gì cơ chứ."

Chu Trạch nghiêng đầu, nhìn Hứa Thanh Lãng rồi nói: "Liệu chúng ta có nên xây cho họ một tượng đài hay bia kỷ niệm gì không?"

"Tôi không có ý kiến, anh quyết đi."

"Nhưng tôi không có tiền, tôi còn thiếu tiền nhà với anh và Oanh Oanh nữa."

"...…." Hứa Thanh Lãng.

Trong lòng Hứa Thanh Lãng đột nhiên có một dự cảm bất thường.

Không được,

Không thể nào,

Phải từ chối!

"Lấy 20 căn nhà tái định cư của anh đi bán để xây đài tưởng niệm. Anh nghĩ sao?"

"...…." Hứa Thanh Lãng.

"Anh phải suy nghĩ, nếu những người này 80 năm trước không hy sinh thì làm sao đất nước có được hòa bình, là, sao anh có cuộc sống như bây giờ. Giá phòng cũng không thể nào cao được như vậy,

Anh thấy có đúng không?"

"...…." Hứa Thanh Lãng.

"Cho nên, anh có đồng ý không?"

"Tại sao anh có thể có cái ý nghĩ điên rồ như thế được cơ chứ?" Hứa Thanh Lãng bất mãn nói.

"Anh suy nghĩ cho kỹ, tiền là thứ có thể thấy được trước mắt, nhưng một số thứ lại là vô hình." Chu Trạch vừa nói và đưa tay vỗ vỗ lên vai Hứa Thanh Lãng.

"Chuyện này nói sau đi."

Chu Trạch không tiếp tục nói về vấn đề này nữa mà vô thức lấy cuốn sổ ghi công trạng ra xem,

Linh hồn của những người trong thôn nhiều như vậy,

Chắc hẳn công trạng đã đạt đủ mức chỉ tiêu rồi?

Cái mác quỷ sai tạm thời của anh cũng nên bỏ đi rồi, liệu có được không?

Tuy nhiên,

Khi mở cuốn sổ công trạng ra xem,

Chu Trạch ngây ngẩn cả người,

Công trạng: 99%.

Điều này chính là, anh chưa thể được làm quỷ sai chính thức!

Mặc dù anh đã lập được công trạng rất lớn, nhưng anh vẫn không đủ điều kiện làm quỷ sai chính thức,

Đúng là bực mình, 

Thực sự vô cùng bực mình!

"Bao nhiêu?" Hứa Thanh Lãng liếc nhìn Chu Trạch rồi hỏi, "Chúng ta có được chút tiền thưởng nào từ Âm phủ không?"

Khi Hứa Thanh Lãng thấy số 99%, anh ta đã cười phá lên.

Cười rất lớn,

Rất tùy tiện.

Chu Trạch thở dài, nhìn nụ cười rực rỡ của Hứa nương nương rồi nói:

"Lão Hứa, tôi có thể thương lượng với anh một chuyện không?"

"Nói đi."

"Trong khả năng của anh giúp được, thì anh có tình nguyện giúp không?"

"Được rồi, nếu nằm trong khả năng của tôi, tôi sẽ giúp anh."

"Anh là một huyền tu, xác suất biến thành quỷ sau khi chết sẽ lớn hơn người bình thường. Bây giờ thế này đi. Tôi sẽ giết anh, sau đó thu phục linh hồn của anh để lấy công trạng, anh thấy sao?"

"...….." Hứa Thanh Lãng.

Chu Trạch thấy nét mặt sững sờ của Hứa Thanh Lãng liền cười lớn rồi nói: "Ở tiệm sách còn có linh hồn của một cô bé mà, anh đừng lo lắng thế.

Sau khi gửi cô bé xuống Địa ngục, chắc chắn công trạng của tôi sẽ đủ, thật là một cái kết viên mãn.

Lần này, không thể ra ngoài bằng con đường thông với đống cỏ lớn ngoài ruộng được. Sau khi Chu Trạch lấy chiếc nhẫn đồng từ trong đống cỏ ra, người dân trong thôn cũng đi vào cánh cửa Địa ngục thì mọi thứ ở đây cũng từ từ mờ nhạt.

Đến cuối cùng,

Mọi thứ cũng dần trở về với thực tế.

Hứa Thanh Lãng cũng Chu Trạch đứng trên đường cái, lão đạo và con khỉ nhỏ đang đứng trước mặt họ.

Mọi người lên xe, Hứa Thanh Lãng vẫn là người lái xe, Chu Trạch ngồi ở ghế phụ lái, trong tay cầm cuốn sổ không ngừng đung đưa qua lại.

Thành thực mà nói, Chu Trạch bây giờ cảm thấy mình như tổ trưởng trong một lớp tiểu học,

Rất ngây thơ,

Cũng có chút phấn khích.

"Haha." Hứa Thanh Lãng cười lớn hai tiếng, "Bây giờ như thế này đã thấy anh vui thế rồi, khi được thăng chức có lẽ anh vui đến chết đi sống lại mất thôi, nhỉ?"

"Nếu quả thật có một ngày như vậy, sau khi anh chết, tôi sẽ giúp anh."

"Xem ra anh còn có chút lương tâm." Hứa Thanh Lãng cảm kích nói.

"Tôi sẽ giúp anh kiếp sau có thể tái sinh thành một người phụ nữ, để anh có thể thoát khỏi sự thống khổ như bây giờ."

"Kít...…"

Chiếc xe đột nhiên phanh gấp, mọi người ngồi trong xe đều nhào về phía trước.

Hứa Thanh Lãng hít sâu một hơi, anh chỉ muốn bóp chết Chu Trạch ngay lập tức.

Mẹ nó,

Hứa Thanh Lãng thực sự sợ hãi,

Bởi vì trên lý thuyết mà nói,

Chu Trạch hoàn toàn có khả năng làm việc này!

"Khi không còn danh hiệu quỷ sai tạm thời thì anh sẽ được lợi ích gì?" Hứa Thanh Lãng hỏi.

Chu Trạch im lặng, không trả lời.

"Công lực của anh được tăng lên? Sẽ có một số đặc quyền riêng?" Hứa Thanh Lãng tiếp tục hỏi.

Chu Trạch lắc đầu: "Khi tôi hỏi tiểu Louli, cô ấy nói rằng, sau mỗi lần tôi đưa được linh hồn xuống Địa ngục, trong cuốn sổ ghi công trạng của tôi sẽ xuất hiện một phán quyết mới."

"Phán quyết?"

"Nó tựa như phán quyết trong "Hồng Lâu Mộng"."

"Vậy phán quyết đó dùng để làm gì?" Hứa Thanh Lãng cảm thấy khó hiểu.

"Đương nhiên những phán quyết đó phải có ý nghĩa gì đó rồi."

"Hả?"

"Đó được coi như một điểm tích lũy."

Sau khi nói xong,

Chu Trạch ngẩng đầu lên, quay ra phía cửa kính xe ô tô,

Nhìn lên bầu trời,

...…

Chiếc xe đã đến cửa của hiệu sách, Chu Trạch bước xuống xe đầu tiên, còn thiếu 1% nữa mới đủ công trạng, và 1% đó đang ở trong hiệu sách.

Trước đó anh đã định gửi cô bé này xuống Địa ngục trước, nhưng có một số chuyện xảy ra nên anh đã hoãn việc đó lại và để Oanh Oanh trông chừng cô bé.

Cho nên, ngay sau khi bước vào hiệu sách, Chu Trạch hô lớn:

"Oanh Oanh?"

"Anh anh anh anh..."

Âm thanh từ phía sau quầy bar truyền đến.

"Này?" Chu Trạch nói lớn tiếng hơn.

"Anh anh anh anh..."

"Cô đang làm gì vậy, mau đưa linh hồn của cô bé đến đây."

"Anh anh anh anh..."

Chu Trạch nhận ra có điều gì đó không ổn. Anh nhanh chóng di chuyển về phía sau quầy bar. Chu Trạch giật hình khi thấy Oanh Oanh đang ngồi sau quầy, cô bị trói cả hai tay hai chân. Đồng thời, miệng cô bị bịt kín,

Cô chỉ có thể phát ra âm thanh "Anh anh anh anh".

Chu Trạch lập tức cúi xuống cởi trói cho Oanh Oanh. Nhưng khi vừa chạm vào sợi dây, chiếc dây thừng truyền đến một cảm giác đau nhói, cơ thể của Oanh Oanh không ngừng run lên.

Hít một hơi thật sâu, móng tay Chu Trạch mọc dài ra. Anh dùng móng tay của mình và cắt đứt sợi dây thừng, lập tức, sợi dây biến thành những sợi rơm rồi nhanh chóng tiêu tan.

"Có chuyện gì thế?"

"Ông chủ! Anh anh anh…"

Oanh Oanh trực tiếp lao đến ôm chặt Chu Trạch rồi khóc nức nở, như một đứa trẻ đang bị oan.

"Nhưng cuối cùng đã xảy ra chuyện gì?" Chu Trạch hỏi thêm lần nữa.

"Cô bé đó…tôi không thể đánh lại cô ấy…tôi thật vô dụng, đã làm cho ông chủ mất mặt rồi."

Chu Trạch vỗ vỗ nhẹ lên lưng Oanh Oanh, sắc mặt có chút biến đổi, hỏi tiếp:

"Cô bé?"

"Vâng, cô bé muốn đi, nhưng tôi cản lại không được. Sau đó, cô bé trói tôi lại và bỏ đi rồi."

"Cô bé đi đâu?"

"Đi mất rồi."

"Đi mất rồi?"

"À đúng rồi, cô bé trước khi đi có viết gì đó, hình như ở trên quầy bar."

Hứa Thanh Lãng lúc này cũng đi tới. Anh ta đứng gần đó và nghe rõ hết mọi chuyện, trực tiếp lục lọi chỗ quầy bar và tìm thấy một mảnh giấy nhỏ, Hứa Thanh Lãng dõng dạc đọc lớn:

"Khi còn bé, ta cảm thấy ma quỷ rất đáng sợ,

Khi lớn lên, ta lại sợ người, ngay cả khi họ áo mũ chỉnh tề.

Viết rất tốt." Hứa Thanh Lãng nói.

"Đây là tôi viết." Chu Trạch mở miệng nói, sau đó anh cũng đến chỗ quầy bar cùng tìm với Hứa Thanh Lãng.

"Anh viết sao? Thế cô bé có thể viết ở chỗ nào?" Hứa Thanh Lãng hiếu kỳ nói.

Sau đó,

Hứa Thanh Lãng ngây ngẩn cả người,

Anh đẩy Chu Trạch ra,

Trên mặt bàn quầy bar có một dòng chữ siêu vẹo:

"Thịt kho tàu, ăn thật ngon!"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.