Cuộc Đời Giang Hồ Tuổi 16, Mơ Ước Thành Artist

Chương 24: Cái gì của mình, quyết không thể thiếu!




“Có một thời gian xe đạp cũ của Hàn triết liên tục hỏng, đều phải đi bộ đến trường, sau khi cô biết liền xung phong nhận việc đạp xe qua nhà cậu, đợi cậu ra liền hào phóng vỗ vào phía sau yên xe, “Hàn Triết, lên đi, anh em sẽ chở cậu!””

Thời còn trung học, chiều cao của Ôn Noãn đã nổi bật hơn so với nữ sinh cùng tuổi, lại có mái tóc ngắn lởm chởm như con trai, cộng thêm thị lực cực tốt, nên cô được xếp ngồi ở bàn thức hai từ dưới lên, ngồi cùng bàn với cô chính là Hàn Triết.

Hàn Triết mồ côi cha từ nhỏ, cậu với mẹ sống nương tựa lẫn nhau. Khi đó cậu cao hơn cô một cái đầu, người cậu giống như thiếu dinh dưỡng, cơ thể gầy yếu, xanh xao, là người ít nói, nói chuyện cũng nhỏ nhẹ, ngồi cùng với một đứa con gái giống con trai như cô, hai người giống như bị đổi giới tính cho nhau vậy.

Trong lớp thường có nam sinh cao lớn hay lấy việc ăn hiếp, chế nhạo cậu làm thú vui. Ôn Noãn không thích, lòng đầy căm phẫn nghĩa hiệp bênh vực cậu, cô còn có thể rống trong một thời gian dài: “Ôn đại tiểu thư ở đây, ai dám bắt nạt Hàn Triết nhà tớ!”

Dĩ nhiên, trừ chuyện của Hàn Triết thì đối với những chuyện ngứa mắt cô cũng sẽ can thiệp, rất có tinh thần nghĩa hiệp trừ gian diệt bạo. Cô dám “tung hoành” ở trong trường học như vậy là vì cô có một người cậu làm Thị trưởng.

Hàn Triết rất biết ơn cô, nhưng lại ngượng ngùng không dám nói chuyện cùng cô, chỉ hay mang bánh ngọt từ nhà cho cô ăn. Hơn nữa, mỗi lần thừa dịp cô không chú ý hoặc không có trong phòng học cậu sẽ nhét vào trong ngăn bàn của cô.

Mới đầu cô còn tưởng của các bạn nữ để, mãi cho đến hôm đấy vào tiết thứ hai có giờ thể dục, cô đang xuống cầu thang thì phát hiện mình quên mang thẻ học sinh vì vậy đành xoay người chạy về lớp lấy. Vừa vào lớp học cô liền nhìn thấy Hàn Triết đang lén để bánh ngọt vào trong ngăn bàn của mình, nhìn thấy cô đi vào cậu lúng túng, khuôn mặt đỏ bừng, tay chân luống cuống không biết phải làm như thế nào.

“Tớ….Tớ chỉ muốn cảm ơn cậu….” Cậu lắp bắp nói còn chưa dứt câu thì đã chạy ra khỏi phòng học như đang chạy trốn để lại cô đứng ngây ngẩn mất vài giây, cô cười vui vẻ.

Có một ngày, lần đầu tiên cô được ăn bánh ngọt hương Lavender, sau khi ăn xong vẫn còn chưa đã, vẫn muốn ăn nữa. Sau này cô mới biết, những bánh ngọt này…Đều là mẹ Hàn Triết làm, bà ấy là thợ làm bánh.

Sau lần đó, Hàn Triết quang minh chính đại đưa bánh ngọt cho cô, chỉ là hành động và vẻ mặt vẫn ngượng ngùng, thường thì khi cô quay đầu đi cậu sẽ để một miếng bánh ngọt lên bàn cô thật nhanh, sau đó nhanh chóng rút tay về. Khi cô quay đầu lại đều nhìn thấy cả khuôn mặt của cậu đỏ bừng đang giả vờ đọc sách hoặc làm bài tập.

Thành tích học tập của cô đặc biệt kém, mỗi lần thi cô luôn xếp cuối lớp, còn thành tích của Hàn Triết luôn tốt, luôn ở cạnh cô chỉ bảo, thỉnh thoảng sẽ bất ngờ nói một câu: “Bài này làm sai rồi, phải làm như vậy…” Dựa vào sự giúp đỡ của cậu ấy mà thành tích học tập của cô cũng tiến bộ, luôn ở mức trung bình.

Có một thời gian xe đạp cũ của Hàn triết liên tục hỏng, đều phải đi bộ đến trường, sau khi cô biết liền xung phong nhận việc đạp xe qua nhà cậu, đợi cậu ra liền hào phóng vỗ vào phía sau yên xe, “Hàn Triết, lên đi, anh em sẽ chở cậu!”

Hàn Triết xấu hổ, lại bị cô ngang bướng kéo lên xe, sau khi tới trường nhận được những ánh mắt quái dị, cậu khó xử mặt đỏ bừng, vội vã nhảy xuống khỏi xe chạy vào lớp học.

Sau khi tan học, Ôn Noãn muốn chở cậu về, cậu do dự một lúc mới nói: “Ôn Noãn, để mình chở cậu, cậu ngồi phía sau nhé.”

Ôn Noãn liền xuống xe, “Được, đang giữa mùa đông vừa đúng mình muốn lười biếng, cậu ở phía trước cũng chắn được gió cho mình.”

Lần đấy, Hàn Triết đưa Ôn Noãn về nhà cô sau đó đi xe của cô về nhà, sáng ngày hôm sau cậu lại vòng qua nhà đón cô.

Sự việc này kéo dài đến hết năm đầu trung học, theo thời gian Hàn Triết cũng dần dần không còn ngượng ngùng với cô, cậu cao lên giống như sau một đêm cậu bỗng nhiên lớn hẳn lên, cao hơn Ôn Noãn hai gang tay; Thân hình gầy guộc và cao lớn của cậu dần dần hấp dẫn ánh mắt của các cô gái, yết hầu lớn dần, giọng nói của cậu bắt đầu thay đổi, nói chuyện cùng không còn nhỏ nhẹ nữa.

Điều duy nhất không thay đổi là mỗi ngày cậu đều đưa đón cô đi học, ở trường học cô vẫn có thói quen bảo vệ cậu và ra mặt mọi chuyện giúp cậu. Thời điểm đó, cái tuổi mười lăm, mười sáu tuổi, là độ tuổi vô cùng nhạy cảm, lời đồn đại sẽ không thể tránh được, chỉ là lúc đó Ôn Noãn không tim, không phổi, không hề hay biết gì, mà Hàn Triết cũng giữ im lặng, loại chuyện này chỉ biết càng tô càng đen, cuối cùng lời đồn đại cũng dừng lại ở mức độ giải trí.

Rất nhiều chuyện đều là như vậy, cho đến một ngày, tất cả mọi chuyện đều xảy ra thay đổi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.