Cuộc Đời Giang Hồ Tuổi 16, Mơ Ước Thành Artist

Chương 11: Cách sinh tồn của tiểu thiếp




“ Hokkaido hoa đào nở rộ tuyệt đẹp. Có thể hay không cùng nụ cười của Đồng Diệu không một chút nào vương nhiễm bụi trần? “

“ Noãn Noãn , sau hôn lễ, em nghĩ chúng ta đi nơi nào hưởng tuần trăng mật ? ” Bên trong ngôi nhà nhỏ đơn sơ, cô đứng ở trước cửa sổ đón lấy những làn gió trong lành buổi sớm mai, ngắm bên ngoài cửa sổ những đoá hoa mùa hạ tuyệt đẹp. Đồng Diệu từ phía sau vòng cánh tay ôm lấy cô, mặt vùi vào cổ của cô ôn nhu hỏi .

Nhìn những ngón tay đan chặt vào nhau đặt ở ngang hông, cô nghiêng đầu suy nghĩ một chút, lên tiếng: “ Em muốn đi Hokkaido thưởng thức hoa anh đào.”

“ Ha——” Đồng Diệu cười khẽ, cọ cọ mũi của mình ở cổ cô nhẹ nhàng nói,“ Noãn Noãn đầu óc em thực sự mơ màng, bây giờ là mùa hè, ở Hokkaido anh đào đã khô héo, hoa anh đào ở đâu ra để em đi thưởng thức đây!”

“ Hắc ah ? ” Cô mím môi mình, nhìn như không nhìn chơi đùa với các ngón tay, vô cùng thất vọng. Hoa anh đào bay tán loạn trên bầu trời như tuyết rơi, cô đã tưởng tượng có thể được nhìn thấy hình ảnh tuyệt đẹp đó.

“Ah ......” Đồng Diệu trầm ngâm suy nghĩ,“ Noãn Noãn, thời gian này không thể xem hoa anh đào ở Hokkaido, nhưng ở Furano hoa oải hương đúng dịp là thời điểm hoa bắt đầu nở. Anh nghe nói rằng so với ở Provence không kém hơn chút nào. Hoa anh đào rơi là cảnh đẹp nhưng lại mang vẻ thê lương, thời gian ra hoa của nó là quá ngắn, làm cho mọi người có lòng nhưng ý còn chưa nói hết lại không thể chần chờ, không biết làm sao.”

“Hoa oải hương...... Cũng được, mà đến năm tới có thể đi xem hoa anh đào không? ”

“ Noãn Noãn” anh cưng chìu nhưng lại có điểm bất đắc dĩ, “ Em biết đấy , gia đình của anh thì rất bình thường, cha mẹ làm công ăn lương, anh tốt nghiệp một năm trước đây, không có tiết kiệm được bao nhiêu, vì vậy Hokkaido chỉ có thể đi một lần.”

“ Vậy chúng ta đem trăng mật dời sang năm sau đợi khi hoa anh đào nở có được hay không? ”

“ Đứa ngốc, đẩy vào sang năm vậy thì không gọi tuần trăng mật! Nhưng Noãn Noãn, cho anh thời gian, chờ anh kiếm đủ tiền nhất định đưa em đến Hokkaido thưởng thức hoa anh đào.”

“……”

__________

Máy bay tăng lên độ cao 30.000 feet, Ôn Noãn nhìn ra cửa sổ ngắm đám mây bên ngoài, một dải mây xanh dài yên tĩnh. Mưa liên tục trong mấy ngày qua, đến khi cô xuất hành lại là một ngày nắng lớn.

Bên trong buồng máy bay rất an tĩnh, thỉnh thoảng có người thì thầm nói chuyện, thanh âm cũng rất nhỏ. Có một người đàn ông đến ngồi bên cạnh cô. Sau khi ngồi xuống anh ta liền dựa vào lưng ghế, nhắm mắt dưỡng thần, trông có vẻ vô cùng mệt mỏi. Ôn Noãn lần đầu tiên ngồi máy bay, có chút hơi căng thẳng, nhưng cũng không có vấn đề gì.

Nữ tiếp viên hàng không xinh đẹp đoan trang lúc đi ngang qua, cô yêu cầu một ly sữa tươi ấm, vừa uống vừa cầm bút đưa đến khăn giấy đặt ở trên đùi mà đồ đồ vẽ vẽ. Hokkaido anh hoa khi nở sẽ đẹp như thế nào, có thể hay không cùng nụ cười của Đồng Diệu không một chút nào vương nhiễm bụi trần?

“A -----”

Máy bay bỗng nhiên xóc nảy rung mạnh lên, Ôn Noãn sợ tới mức thất thanh thét chói tai, hai tay phản xạ quơ loạn như muốn bắt lại cái gì, ly sữa bên phía tay phải cuối cùng theo đầu ngón tay trượt xuống, ngã vào đầu gối người đàn ông bên cạnh. Anh ta giật mình mở mắt, không để ý đến ống quần đã bị ướt một mảng lớn, chỉ bắt lại

tay cô đang giơ loạn mà bao lại trong lòng bàn tay.

“ Đừng sợ, khí lưu xáo trộn gây nhiễu tạo thành lắc lư, một hồi là tốt rồi . ” Giọng nói của anh thấp thuần hùng hậu, làm cho người khác cảm thấy an lòng. Cô sau khi bình tĩnh lại, phát hiện bên trong buồng máy bay những người khác cũng như cô bị một loại kinh hoảng luống cuống. Nữ tiếp viên hàng không đâu vào đấy một cách trật tự đi đến trấn an mọi người an tĩnh lại.

Quả nhiên một phút đồng hồ sau, máy bay vững vàng ổn định trở lại, ngoài cửa sổ bầu trời vẫn trong xanh. Cô đã quá sợ hãi nên sau khi hơi ổn định, mới nhìn lại mình gần như không muốn xa rời cánh tay của người đàn ông bên cạnh, tay phải còn bị anh giữ trọn lại trong lòng bàn tay. Cô lập tức ngồi thẳng, lúng túng rút tay ra ngoài, nói nhỏ:“ Xin lỗi.”

“ Không sao.” Người đàn ông ngón tay khẽ nhúc nhích, tự nhiên thu hồi, lúc này mới cầm lên khăn giấy xử lý vết loang màu trắng của sữa tươi trên quần dài màu đen.

Ôn Noãn liếc thấy, lập tức cầm lên khăn giấy: “ Thật xin lỗi, tôi giúp anh lau đi. ”

Người đàn ông giật mình một chút, từ từ rút tay của mình, nhìn cô chăm chú cẩn thận lau.

“Hết rồi, không lau sạch được.” Lau một thời gian dài, Ôn Noãn thất vọng khi thấy rằng những vết bẩn màu trắng do sữa bám trên quần tây đen đã để lại dấu vết rõ ràng.

“ Không sao, không có gì đáng ngại.” Anh nhận lấy khăn giấy trong tay cô, lau lại hai cái liền xong việc .

“Tuy nhiên, ẩm ướt sẽ khó chịu.” Ôn Noãn thấy rất xấu hổ.

“Được rồi, cô không cần để ý . ” Anh quơ quơ chân, chợt bên mắt nhìn về phía dưới chân, khom lưng nhặt lên một tờ khăn giấy, phía trên có vẽ phác hoạ một bộ trang phục, đường vẽ giản lược nhưng cũng không đơn giản, hoa văn phong phú cũng không hỗn loạn, anh liếc mắt nhìn, sâu trong mắt dần dần tràn ngập ánh sáng, nghiêng mắt hỏi:“ Của cô? ”

“ Uhm……” Ôn Noãn gật đầu,“ Tiện tay vẽ thôi. ”

Chuyên ngành ở đại học của cô là học thiết kế thời trang, cô từng lan man tưởng tượng có một ngày sẽ trở thành nhà thiết kế thời trang nổi tiếng toàn cầu, Đồng Diệu rất dung túng mà ủng hộ giấc mơ không thực tế của cô, cũng lớn mật sáng tác ra một câu quảng cáo: “ Ôn Noãn, mọi người trên trái đất đều muốn! ”

Vậy mà ước mơ dù thật đẹp, thế nhưng toàn bộ đều sụp đỗ theo Đồng Diệu mà ra đi. Anh sau khi rời đi năm năm, cô ở trong lĩnh vực thiết kế thời trang cũng tạo ra thành công rực rỡ. Tuy nhiên không còn Đồng Diệu, cô dù có nhận được vinh quang, xem như có toàn thế giới, đều không còn bất kỳ ý nghĩa gì nữa.

Rồi làm theo nguyện vọng của cha mẹ, hẹn hò, kết hôn nhanh chóng, không bước chân ra khỏi nhà chỉ làm nội trợ gia đình. Chẳng qua là hôm nay cuộc sống như thế cũng đã không thuộc về cô nữa. Mới vừa rồi cô chỉ là muốn vẽ hoa anh đào, không ngờ lại vẽ thành một bộ y phục.

“Có thể hay không đem mẫu phác thảo này bán cho tôi ?” Người đàn ông mặt mũi chân thành, anh ta có một khuôn mặt góc cạnh, ngũ quan khắc sâu, như dao sắc gọn gàng, khí chất nội tâm trầm tĩnh, nhưng mơ hồ cố tình ẩn đi một dạng khí phách độc đoán.

“ Bán?” Ôn Noãn nhất thời không thể tiêu hóa cái từ này.

“ Tôi không có ý tứ gì khác. ” Người đàn ông vội vàng mở miệng, “ Tôi là Cố Dạ Thâm, làm trong ngành công nghiệp may mặc, đối với mẫu phác thảo này cảm thấy rất hứng thú. ” Anh chậm rãi nở một nụ cười, độ cong là vô cùng nhỏ, nhưng toàn bộ khuôn mặt của anh nhìn vào làm người khác cảm thấy cuộc sống sinh động hẳn lên

“ Anh thích thì lấy nó đi là tốt nhất. ” Ôn Noãn nhẹ kéo khóe miệng, ngay cả khi là đối với anh ta thấy thật áy náy vì làm đỗ sữa tươi, nhưng cô thực sự không thích cùng người xa lạ đến gần. Hơn nữa, cô bây giờ rất mệt mỏi. Mới vừa rồi máy bay một trận lắc lư, trong một khoảnh khắc, cô nghĩ rằng sẽ gặp phải một thảm kịch lớn như một vụ tai nạn máy bay, nhưng đáng ngạc nhiên, ngoài sự hoảng loạn ban đầu, trong lòng cô lại dâng lên ý niệm “Như vậy cũng tốt ”.

“Như vậy cũng tốt” , không phải là mình cố ý lựa chọn kết thúc sinh mạng, là thiên ý để cho cô đi đến thế giới có Đồng Diệu. Cha mẹ dù có thương tâm, cũng chỉ có thể nhượng bộ với thiên ý. Vậy mà thiên ý không cho người ta toại nguyện, chỉ cho cô một trận kinh sợ, lần này kinh sợ làm cô cảm thấy thật mệt mỏi, cuối cùng để tiếp tục hành trình mà nhắm mắt lại nghỉ ngơi.

Cố Dạ Thâm ngồi bên ngắm nhìn cô dung nhan trầm tĩnh, trong mắt lẳng lặng tuôn ra sự vui vẻ, sâu bên trong nụ cười là phảng phất một loại tâm tình nào đó. Đến khi thấy cô cau mày, trán nhăn lại, trong tròng mắt thần thái dần dần mất đi,thay vào đó, là sự ân cần sâu sắc cùng đau lòng .

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.