Cuộc Đời Định Mệnh

Chương 30: END




Đám gia nô tùy tùng giải thích mãi:
- Đó đúng là Hồ công tử đấy.

Hải Thụy liền sai nha dịch vả miệng, mắng:
- Các ngươi còn dám giả mạo nữa à?
Đánh cho không có kẻ nào dám lên tiếng nữa.

- Ta có con dấu của cha ta...
Hồ Ninh đột nhiên nhớ ra, lấy trong ngực ra cái ngọc ấn, đó là dấu cá nhân, Hải Thụy cầm lên xem, thấy bốn chữ khắc trên đó là "Hồ Mai Lâm ấn"

Hồ Ninh thở phào, nghĩ :" Để xem các ngươi giải quyết ra sao?"

Người bên cạnh toát mồ hôi thay cho Hải Thụy thì hắn lại nhìn cái ấn nói:
- Giả chứ gì?

Hồ Ninh trừng mắt lên:
- Ngươi nói vớ vẩn cái gì đấy, đó là cái ấn cha ta thích nhất.

- Làm giả phải biết chú ý một chút chứ.
Hải Thụy cười lạnh nói:
- Ai chả biết tên hiệu của bộ đường đại nhân là Mặc Lâm, cái của ngươi là chữ khác.

Hồ Ninh cầm lại xem, không kìm được cười:
- Cha ta ban đầu tên là Mai Lâm, ngươi không biết à?

- Ngươi nói là ban đầu, ban đầu có nghĩa là quá hạn.
Hải Thụy trầm giọng nói:
- Thử hỏi bộ đường đại nhân sao lại cho ngươi cái ấn quá hạn chứ?
Nói rồi sai người ấn Hồ Ninh xuống đất, đanh giọng quát:
- Nói, rốt cuộc ngươi là ai, vì sao giả mạo Hồ công tử, ngươi có mưu đồ gì?

- Ta là Hồ Ninh thật mà.
Hồ công tử hơi sợ rồi, vội vàng giải thích:
- Cái ấn này ta lấy từ trong thư phòng của cha ta, chắc là không may lấy nhầm...

- Còn cãi láo.
Hải Thụy hừ một tiếng:
- Đánh.

Các nha dịch dùng roi là bằng da trâu chính tông, đánh một cái bằng trăm cái roi liễu, chỉ đánh vài roi, Hồ công tử trầy da bóc thịt, hồn vía lên mây, tiếng thét thê thảm vang vọng trời đêm, làm chim đêm hoảng sợ bay dáo dác.

"Mẹ ơi, hắn dám đánh thật.." Chúc Cạn Thọ không dám nhìn nữa, thực ra bọn họ chẳng hoài nghi gì thân phận của Hồ Ninh, là hàng thật trăm phần trăm. Nhưng chính vì thế hắn mới cảm thấy chấn động, thiên hạ còn ai Hải Thụy không dám đánh không?

Đánh mấy roi nữa, Hồ Ninh ngoan ngoãn hơn nhiều, không dám nói mình là Hồ công tử nữa, kêu lớn:
- Ta không phải phải là họ Hồ, không bao giờ mang họ Hồ nữa...

- Ngươi mang họ gì, quê quán ở đâu, khai hết ra cho rõ ràng.
Hải Thụy trầm giọng nói, còn bảo với thư lại:
- Bắt đầu ghi chép.

- Tổ tông, ngài muốn tôi mang họ gì?
Hồ công tử đau đớn nói.

- Câu này không cần ghi.
Hải Thụy nhìn thư lại, rồi quay sang bảo nha dịch:
- Giúp hắn nhớ lại một chút.

"Bốp, bốp.." Ba roi liên tiếp, Hồ Ninh lập tức nhớ ra , kêu lớn:
- Tiểu dân tên Vương Ngũ, là người Hàng Châu, tiểu dân không phải con trai Hồ tổng đốc, tiểu dân giả danh người ta đề đi lừa gạt ăn uống.

Hải Thụy sai thư lại ghi chép tỉ mỉ khẩu cung của "Vương Ngũ" sau đó bảo hắn ký tên đóng dấu lên, tuyên bố:
- Dựa theo Đại Minh luật , giả mạo quan hoạn cùng con cháu quan hoạn để lừa gạt, phải đánh tám mươi gậy, ở tù năm năm.

Hồ Ninh run rẩy, không ngờ lăn ra ngất xỉu.

Thấy "Vương Ngũ" ngất rồi, Chúc Càn Thọ vội kéo Hải Thụy qua một bên, nói:
- Có cần thế không, đại nhân muốn xử hắn thật sao?

- Ta dọa hắn thôi.
Hải Thụy có chút bất đắt dĩ:
- Ai ngờ tên tiểu tử này quá ăn hại.

- Thế đại nhân định kết thúc việc này thế nào?
Chúc Càn Thọ hỏi.

- Ta viết cho Hồ tổng đốc một lá thư.
Hải Thụy lạnh nhạt nói:
- Sau đó đem cả phạm nhân và khẩu cung chuyển cho ông ta.
Lại ra lệnh:
- Lấy trong tang vật phạm nhân mang theo, trích ra hai mươi lượng bạc cho dịch thừa chữa bệnh, còn lại sung công.

Hồ Ninh vừa mới tỉnh dậy, nghe thấy câu này của Hải Thụy, lại ngất đi.

Lòng trời thương xót, quan viên các phương thấy công tử tổng đốc đều tặng một phần hậu lễ, cộng lại được hơn vạn lượng bạc, tức thì chi hết cho kiến thiết địa phương.

Mười ngày sau, nha dịch huyện nha Côn Sơn mang theo tâm tình "tráng sĩ một đi không trở về", đem "phạm nhân" và chứng cứ, đưa tới phủ tổng đốc.

Suốt được đi, thông qua quan sát hành động cử chỉ của đám "lừa đảo" bọn họ cơ bản xác định được, Hải đại nhân nhìn nhầm rồi, tới tám phần Vương Ngũ chính là Hồ công tử, đoán chừng lần này phải nếm đủ...

Đúng thế, ở cửa liền bị đám vệ binh nhận ra, giải cứu Vương Ngũ, sau đó trói bọn họ đưa vào gặp tổng đốc.

Hồ Tôn Hiến thấy bộ dạng khốn đốn của nhi tử, ban đầu đúng là rất tức giận, thầm nghĩ :" Thế này chẳng phải vả mặt ta sao?" Liền xầm mặt xuống mở phong thư Hải Thụy ra, chỉ thấy đại ý là :" Tổng đốc đại nhân tôn kính, vài ngày không gặp đã viết thư cho ngài, có vài phần mạo muội, nhưng hôm nay có một đám ác ôn, kẻ cầm đầu là Vương Ngũ, ngụy tạo ấn tín của ngài, đóng giả lệnh lang, đi khắn nơi lừa tiền bạc, vừa tiến vào dịch trạm, đòi hỏi rượu thịt, đánh đập quan viên dịch trạm, báo tới bản quan, thẩm vấn kết án, phạm nhân khai báo đúng sự thực, nay đem phạm nhân cùng tang vật áp giải lên tỉnh ...v..v..v..."

Vừa nhìn lời khai vật chứng, Hồ Tôn Hiến thầm nghĩ :" Giỏi lắm, đã kết án rồi đấy." Hắn ấm ức lắm, đương nhiên biết đây là lời nói dối của Hải Thụy, bị đánh phải khai, nhưng dù hắn có là đại tổng đốc, cũng không thể lật lại vụ án! Chẳng lẽ nói không đúng, đó chính là con của ta? Chẳng phải thừa nhận mình buông thả cho con trai làm càn làm bậy, hoành hành bá đạo sao? Thế hắn để cái mặt mo vào đâu?

Hồ Tôn Hiến ngậm đắng nuốt cay, đành trợn mặt nuốt quả bồ hòn này xuống, thả đám nha dịch áp giải Hồ Ninh, hòa nhã nói:
- Kẻ này ta nhận, các ngươi vất vả rồi.

Liền sai người dẫn bọn họ đi ăn cơm, sau đó cho chút lộ phí để họ quay về, còn đặc biệt căn dặn không được phép làm khó bọn họ.

- Cha, vì sao lại thả cho bọn chúng đi?
Hồ Ninh phẫn hận nói, lời còn chưa dứt đã "bốp" một tiếng, ăn cái tát nổ đom đóm.

- Cái mặt của cha ngươi mất hết rồi.
Chỉ nghe Hồ Tôn Hiến gầm lên:
- Từ hôm nay trở đi, không cho phép ra ngoài, không cho phép chơi với đám mèo mả gả đồng kia, không được đi thanh lâu đổ trường, mỗi ngày viết cho ta hai nghìn chữ, không làm được thì đừng ăn cơm. Đã nghe rõ chưa?

Hồ Ninh câm như hến, gật đầu không thôi, hắn vốn cho rằng, né tránh qua thời điểm khó khăn này là xong, ai ngờ lần đó bị nhốt liền một năm, đợi khi hắn được thả ra, cũng không dám bước chân vào địa giới Tô Châu nữa ... Bài học kia ấn tượng quá sâu.

Hải Thụy dùng hành động nói rõ, vốn "bị đánh mà khai" không chỉ là quyền lợi riêng của quan ngu, quan tham. Hắn ta cũng học chiêu này, không chỉ trừng trị tên thiếu gia ác ôn, hơn nữa còn khiến cha hắn không thể trách móc gì, bản thân bình an vô sự, tức thì được lan truyền thành giai thoại.

Không ai biết, nếu không có Thẩm Mặc bảo vệ bên trên, có chục tên Hải Thụy cũng bị nanh vuốt của Hồ Tôn Hiến xử rồi.

~~~~~~~~~~~

Sau khi Hồ Tôn Hiến cuốn xéo, đám Từ Vị cũng về Thiệu Hưng, trong lòng Thẩm Mặc cảm thấy vắng vẻ, nhưng cuộc sống vẫn phải tiếp tục, mỗi ngày vẫn cứ qua đi.

Còn về "điềm lành" hươu trắng, được Hồ tổng đốc phái hai nghìn binh sĩ, ngồi thuyền nhẹ, hộ tổng đại thuyền cắm cờ tổng đốc đông nam, đem con tiên thú tới Bắc Kinh.
Dọc đường đi tất cả mọi loại thuyền phải nhường đường, đội thuyện thuận buồn xuôi gió, không có gì cản trở, cuối tháng chín đến được thành Bắc Kinh.

Nghe nói ngày tới được Bắc Kinh, hoàng đế phái Nghiêm Tung và Từ Giai, hai vị đại lão cùng đón điềm lành, có thể thấy là coi trọng tới mức độ nào. Đem con hươu trắng còn quan trọng hơn vương gia tới Tây Uyển, Gia Tĩnh đế thấy là hàng thật chính gốc, không phải là sơn nhuộm ... Ông ta bị lừa nhiều sinh cẩn thận.

Tức thì mặt rồng hớn hở, lòng được an ủi, tắm rửa dâng hương, bế quan tu luyện, để cám tạ ông trời ân thưởng, trước khi bế quan còn sai nội các thương lượng xem nên thưởng Hồ Tôn Hiến ra sao.

Đợi nửa tháng sau, hoàng đế lòng dạ khoan khoái xuất quan, không ngờ lại được tin mừng báo, nói Chu Sơn phát hiện ra một con hươu trắng, con đầu tiên đưa tới Bắc Kinh là cái, con thứ hai đang trên đường là đực.
Đực cái một đôi, âm dương vẹn toàn, chính là do hoàng đế Đại Minh chay giới đã làm cảm động ông trời, công đức tu luyện đạo giáo khiến trời và ngươi giao hòa, khiến hươu trắng lại xuất hiện.

Đương nhiên những lời nói đó vẫn là do Từ Vị soạn ra. Phải nói rằng việc lợi dụng vốn tự có, không ai có thể hơn nổi Hồ Tôn Hiến.
Cho dù là Thẩm Mặc gian giảo như quỷ cũng cho rằng Hồ Tôn Hiến chắc chắn sẽ đưa cả hai con hươu trắng tới Bắc Kinh, hoàng đế chắc chắn sẽ rất cao hứng, rồi thừa cơ phản ánh chuyện không vui với Nguyễn Ngạc, sau đó gần như đạt được mục đích.

Ai ngờ Hồ Tôn Hiến lại mời Từ Vị viết hai bản biểu dâng hươu trắng và biểu lại dâng hươu trắng, tách đôi hươu ra, tặng một con trước, tạo thành hiệu quả không phải chỉ là một cộng một bằng hai, mà là tăng thêm mười phần, hai mươi phần.

Bởi vì trong mắt mọi người, xuất hiện một con hươu trắng có lẽ chỉ là ngẫu nhiên, nhưng lại xuất hiện một con nữa, thì là điềm lành thật rồi, hơn nữa lại còn là một cặp, thì làm người ta phải kính sợ.

Cho dù là người vô thần cũng phải thầm nghĩ :" Xem ra trên đời này có thứ khó nói được ..."
Càng chẳng nói tới Gia Tĩnh đế một lòng với trời nữa.

Kỳ thực phải cảm tạ Từ Vị, hắn theo bên cạnh hoàng đế, am tường đạo giáo, hiểu tâm lý và chuyện trai giới trong cung, cho nên nói là trúng, mỗi một câu chữ đều đi vào lòng hoàng đế.

Gia Tĩnh đế cho rằng lòng thành của mình đã cảm động ông trời thật, người năm mươi tuổi rồi còn hưng phấn chạy nhảy khắp đại điện như con chim nhỏ, ngã lộn cổ vẫn cười ha hả. Bò dậy rồi lại chạy tới thái miếu nói với liệt tổ liệt tông, bảo con cháu các vị được trời ban điềm lành xuống rồi.

Đồng thời văn biểu của bách quan ào ào bay tới như tuyết đổ, Gia Tĩnh đế càng cười không khép miệng lại được ...

Phải biết rằng, quan viên Đại Minh không hòa hợp với Gia Tĩnh đế, nếu như không phải là chuyện bọn họ tán đồng, thì có đánh chết bọn họ cũng không dâng văn biểu.

Ví dụ như sinh nhật Gia Tĩnh thứ ba mươi ba, vì ngôn quan gián thần bất mãn Gia Tĩnh đế ngược đãi ngôn quan, chỉ sùng Nghiêm Tung, dung túng cho lão, kiềm chế ngôn luận, hà khắc quần thần, lòng người bất an. Liền cự tuyệt dâng sớ chúc vạn tho theo thông lệ, mặc dù thế tông phẫn nộ, lệnh đánh cho bọn họ bốn chục trượng, đánh cho toét da nứt thịt, nhưng vẫn chẳng có được thêm một bản văn biểu nào.

Hiện giờ bách quan lại đua nhau dâng biểu, có thể thấy ảnh hưởng chính trị hươu trắng đem lại thế nào, bằng với hoàng đế làm cả trăm việc tốt. Ngươi nói xem Gia Tĩnh đế sao chẳng cười toét miệng ra.

Vì thế hai con hươu trắng được chia nhau ra tặng, cùng với hai bản văn biểu cộng lại chưa tới một nghìn chữ, đổi lại cho Hồ Tôn Hiến từ hàm binh bộ thị lang thăng lên binh bộ thượng thư, thành quan lớn nhị phẩm, thành địa phương đệ nhất nhân một cách thực sự rồi.

Nguyễn Ngạc ban đầu còn đối kháng ngang hàng với hắn tức thì mềm xuống, biết đối phương đang được thánh sủng, còn tiếp tục dây dưa chỉ chuộc nhục vào thân, liền chủ động xin điều tới Phúc Kiến làm tuần phủ, còn chức tuần phủ Chiết Giang do Hồ Tôn Hiến kiêm nhiệm.

Từ đây đông nam trở thành nơi Hồ Tôn Hiến độc quyền định đoạt, không một ai níu chân nữa, lập nên cơ sở vững chắc cho việc tập trung tinh lực kháng Oa .. Cũng chôn xuống cái mầm khiến tương lai hắn trở thành u tối ...

Đương nhiên, đó đều là chuyện sau này rồi, quay trở về thành Tô Châu, lúc này trời trong mây tạnh, một cảnh mùa thu mát mẻ.

Công trình khơi thông sông Ngô Tùng đã tới giai đoạn cao trào, vì để kịp làm xong trước kỳ lũ năm nay, cùng lúc có sáu mươi vạn dân phu cùng lao động trên công trường.
Thẩm Mặc ba lần gia tăng kinh phí dự toán, công lại tiêu mất 180 vạng lượng bạc, căn cứ theo ước lượng mới nhất, nếu muốn đảm bảo công trình hoàn thành đúng chất lượng đúng thời hạn phải thêm chừng 200 vạn nữa.

Không ngờ cao gấp ba lần dự toán ban đầu, điều này vì việc cải tạo sông Hoàng Phố làm tăng thêm chi phí cực lớn; một mặt là vì có sở chứng khoán, việc gom tài chính không còn là vấn đề nữa --- Tất cả các đại thương gia đều nhìn thấy tiền đồ tương lai của sông Ngô Tùng, sẵn lòng mở hầu bao mua trái khoán do Thẩm Mặc phát hành.

Nếu tài chính đã không còn là vấn đề nữa, Thẩm Mặc liền đem tất cả bệnh tật của sông Ngô Tùng giải quyết rốt ráo, làm phủ Tô Châu trong vòng năm mươi năm không bị thụy hạn gây khó nữa, làm tuyến đường thủy "Ngô Tùng - Hoàng Phố" trong tương lai có thể đảm đương lượng vận chuyển hàng hóa khổng lồ.

Đúng thế, tương lai rất tốt đẹp, ví như bụng Nhược Hạm đã nhìn thấy thay đổi rồi, nghe nói lúc này chỉ cần điều dưỡng cho tốt, sẽ không có gì đáng ngại nữa, Thẩm Mặc cười hơn hớn.

Nhưng Nhu Nương thì ngày càng u oán, mỗi lần nhìn vào ánh mắt Thẩm Mặc, đều như lên án y. Phải nói tên Thẩm Mặc này cũng rất biến thái, nàng càng thế y lại càng ung dung, chẳng hiểu là cái đầu biến thái của y đang nghĩ cái gì.

Không phải là toàn tin tức tốt, như đám Lục Tích một đi không trở lại, bặt vô âm tín. Ba tỷ đệ Tô Tuyết không được giải cổ, mỗi ngày phải chịu thống khổ như rút xương, làm Tô Tuyết là đại tỷ mỗi lần như dao cắt, nhưng vẫn không có cách nào.

Nhưng làm người ta khâm phục là, dưới trạng thái cả tinh thần lẫn thể xác bị dày vò như thế, nàng vẫn dạy ban ca múa của Thẩm Mặc đâu ra đó, thành có hạng ở Tô Châu... Đương nhiên điều này vốn liên quan tới trình độ bản thân của ban ca vũ vốn cao.

Nhưng Tô Tuyết không hiểu, thị bạc ti chỉ quản kinh doanh đối ngoại thôi cơ mà? Tốn nhiều tiền như vậy huấn luyện ca vũ để làm gì? Chẳng lẽ là buôn người à?

Cuối cùng nàng không nhịn được, đem câu hỏi này ra nói với Thẩm Mặc, y liền cười ha hả đáp:
- Cô cả nghĩ rồi, ta còn chưa tới mức làm cái chuyện khuyết đức đó đâu.
Rồi nghiêm mặt lại:
- Đang muốn bảo với cô, ba ngày sau ở đây sẽ tiến hành buổi biểu diễn đầu tiên, cô phải đốc thúc bọn họ chuẩn bị cho tốt.

- Đơn thuần chỉ là biểu diễn thôi sao?
Tô Tuyết khẽ hỏi.

- Không phải.
Thẩm Mặc lắc đầu:
- Mà là triển lãm, nói chính xác là trong không khí nghệ thuật, triển lãm sản phẩm của chúng ta.

Mặc dù tương lai tươi đẹp, nhưng hiện thực không hề lạc quan, Tô Châu mở cảng hơn một tháng, thống kê của thị bạc ti gửi lên, lượng mậu dịch chỉ vẻn vẹn có chưa tới một trăm vạn, còn về thu nhập thuế quan mới được 3 vạn, thêm vào thu nhập sở đấu giá cũng không quá 5 vạn, còn kém xa dự kiến của Thẩm Mặc.

Qua tìm hiểu, y phát hiện ra các thương gia sở dĩ không chịu bỏ tiền mua hàng, là do hai nguyên nhân gây nên.
Thứ nhất, muốn để người khác đi một chuyến trước xem có an toàn hay không; thứ hai là do Thẩm Mặc sắp xếp sai lầm, thương phẩm của sở đấu giá chỉ có tên, số lượng mà không thấy hàng, làm đám thương nhân thói quen "không thấy thỏ không chịu thả chim ưng", nhất là thương nhân bên ngoài không ra quyết định được.

Nếu như đã tìm được nguồn gốc vấn đề, Thẩm Mặc tất nhiên là muốn nghĩ biện pháp giải quyết, một là mời tổng binh Tô Tùng Du Đại Du phái hạm đội bảo hộ.
Đương nhiên không để Du tướng quân làm không công, dựa theo tổng trọng lượng hàng hóa để trả phí hộ tống tương đương. Đương nhiên tiền không do thị bạc ti trả, mà "ai hưởng lợi, kẻ đó trả tiền", bắt đám thương gia được bảo hộ kia phải tiêu phí.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.