Cuộc Đời Định Mệnh

Chương 22




Mười lăm tháng tám, hoa quế tỏa hương, khí trời rốt cuộc cũng dần chuyển sang mát mẻ, nhưng trong lòng các lão gia thiếu gia thành Tô Châu lại nóng như lửa. Vì "cuộc thi hoa khôi" bọn họ mong chờ ba trăm sáu muơi ngày cuối cùng đã tới.

Đại hội hoa khôi lần này được tổ chức bên hồ Kim Kế lớn nhất ở thành Tô Châu, ba ngày trước, hiệp hội thanh lâu thành Tô Châu đã phải người dựng sân khấu, treo đèn lồng, giăng cờ kết hoa, bố trí tỉ mỉ hội trường.

Đây không phải chỉ là cuộc so kè giữa các các danh kỹ mà còn là cơ hội thể hiện thực lực của các thanh lâu, càng là liên hoan hiếm có của thành Tô Châu. Nếu như có thể biểu hiện tốt trong cuộc thi này, thu nhập và tiếng tăm của thanh lâu trong tương lai sẽ thúc đẩy một bước lớn, cho nên tất cả các thanh lâu đều dùng toàn tâm toàn lực, làm cuộc thịnh hội này phải hơn tất cả cuộc thi trước kia.

Khi Thẩm Mặc nghe nói, đại hội này đã được cử hành gần năm mươi năm, cho dù bỏ đi những năm có quốc tang, cũng đã của hành ba mươi mấy lần rồi, không khỏi cảm thán :" Tầm vóc của nó thật không kém hơn xuân vãn."

*** liên hoan đêm xuân của ĐTHTW - TQ

Mọi người mù mờ không biết xuân vãn nó là cái gì, Thẩm Mặc đành đáp cho có :
- Đó là vãn hội tương tự do kinh sư cử hành, lịch sử cũng lâu đời, mục đích cũng tương tự ...

Mọi người mới không truy hỏi nữa, nhưng trong lòng không khỏi lẩm bẩm :" Đã bao giờ nghe nói kinh thành có tiết mục này đâu?"

Mặc dù có những khuyết điểm như mang trình tự cứng nhắc, tiết mục đơn điệu, chất lượng danh kỹ sụt giảm, khuôn mặt cũ có tới mấy cái tên, cùng với việc truy cầu hiệu quả sân khấu một cách mù quáng, khiến cho người ta hoa mắt, không phân được chính phụ.

Nhưng đại hội hoa khôi đã kéo dài nửa thế kỷ, trở thành bữa tiệc trung thu không thể thiếu của người Tô Châu, năm nào cũng chửi, năm nào cũng xem, năm nay cũng không phải ngoại lệ...

Ráng đỏ trên trời còn chưa tan, hội trường bên hồ Kim Kê đã biến thành biễn người, đám đông nghìn nghìn chen vai thích cách, không có lấy cái lỗ mà chui. Nhìn cái thế này không tới mười vạn cũng phải tám vạn, chỉ em một phần tám người Tô Châu đã chen tới chỗ này.

Phải nói không có màn hình lớn, vậy thì những người này đến nhìn cái gì? Đáp án là hai chữ "nháo nhiệt", người dân Trung Quốc hàng ngàn năm qua có một cái tính, chẳng hiểu nên nói tốt hay xấu, đâu có náo nhiệt là bâu vào, bất kể chuyện vui hay chuyện buồn, xung quanh bàn tán xôn xao, thậm chí có người chẳng hiểu gì đi qua cứ thấy đám đông là tấp vào đã…

Ặc, quay lại chủ đề , cho dù không nhìn thấy danh kỹ, không nghe thấy giọng nói, ít nhất thì cũng đã tới, cũng được cảm thụ không khí, trở về bốc phét nó tự tin hơn, nói danh kỹ nào xinh đẹp nhất, ca hát hay nhất, gẩy đàn hay nhất.

Còn về phần có nhìn thấy thật hay không lại thành không quan trọng nữa.

~~~~~~~~~~~~

Đợi trời vừa tối đi, hơn ngàn chiếc đèn lồng lớn mấy ngày trước treo sẵn lần lượt được thắp sáng, chiếu rọi nửa bầu trời đêm.

Nhất là ở trung tâm sự chú ý của mọi người, một đài cáo bằng tòa lầu hai tầng dựng theo kiểu chòi nghỉ bên hồ càng sáng như ban ngày. Đứng dưới đài rất xa cũng có thể nhìn thấy rõ tấm biển "đài ngọc" ở chính giữa. Đó là năm xưa Đường giải nguyên xem đại hội hoa khôi Tô Châu xong, vui vẻ viết tặng.

Cái "đài ngọc" này chính là nơi các danh kỹ lát nữa sẽ ra biểu diễn. Còn chưa tới giờ, các danh kỹ đều chưa có mặt, nhưng đài ngọc cũng không nhàn rỗi, bên trên có một đoàn người đông đảo đang gẩy đàn gõ phách, biểu diễn tạp kích làm nóng không khí, âm thanh truyền đi rất xa, ngoài hai dặm vẫn còn nghe được rõ ràng.

Nghe nói vì dưới đài chôn sáu mươi tư cái chum nước bằng đầu, dùng để sản sinh hiệu quả cộng âm khuếch âm. Để làm âm thanh đẹp đẽ trên lầu có thế khiến các quý khách ở dưới nghe thấy, đây là giới hạn cao nhất mà thanh lâu có thể làm được rồi, còn về người dân ở xa hơn thì lực bất tòng tâm.

Có điều may là người tổ chức suy nghĩ cũng chu toàn, những người biểu diễn ăn mặc màu sắc sặc sỡ, làm người ta không nghe được gì cũng được nhìn đã con mắt.

Những người làm nghề bán rong tất nhiên không bỏ qua cơ hội này, xách từng cái sọt chen đi lấn lại trong đám đông, cao giọng rao:
- Bánh ngọt, ô mai, thịt khô, hải sản, có cả đây ...

Không ít người đua nhau mở hầu bao, không chỉ vì muốn ăn uống, càng vì khoe khoang.

Lúc này bên hồ Kim Kê phủ Tô Châu náo nhiệt vô cùng, ồn ào vô cùng, tiếng chiêng la, tiếng hò hét, tiếng rao hàng tràn ngập bên tai, nhưng làm người ta chân thật cảm thụ được sức sống bừng bừng của người Tô Châu.

Nếu như nói trên bờ là là sân chơi của người dân, thì trên hồ Kim Kê đằng sau đài ngọc là chốn tiêu dao của kẻ có tền. Chỉ thấy trên mặt hồ thường ngày phẳng lặng yên tĩnh, hiện giờ hoa thuyền du thuyền đông như mây, nhìn cái biết ngay của hạng có tiền có địa vị.

Tất nhiên là bọn họ cũng muốn xem náo nhiệt, nhưng lại không muốn chen lấn với người dân mồ hôi thối, đồng thời là cũng mang ý khoe khoang, cho nên ngồi thuyền của mình, hoặc là thê một chiếc thuyền ra dáng, mang vợ dắt con, rủ bạn gọi bè, dưới ánh trăng tròn đầu tháng, vừa vui trung thu, vừa đợi đại hội bắt đầu, sự hưởng thụ đó đám đông ồn ào ở trên bờ không thể cảm nhận được.

Thương gia tất nhiên sẽ không bỏ qua những người có tiền này, bọn họ ngồi thuyền nhẹ, mang hoa quả tươi, điểm tâm tinh xảo, hoa tươi mỹ tửu, rao bán giữa các du thuyền.

Nếu nhìn thấy những người không phải là dẫn vợ theo, còn mang ra trâm ngọc, dây chuyền, lắc vàng những thứ đồ trang sức quý giá ra bán. Vì những vị tài chủ đó để lấy được nụ cười mỹ nhân, cũng vì để khoe khoang thực lực của mình thường thường không hỏi gia tiền, tiêu pha rất thoáng.

Cũng có những người nắm thời cơ biểu diễn trò của đạo thuật bên thuyền, đợi các tài chủ bà mê tín gọi lên thuyền biểu diễn.

Đương nhiên càng không thể thiếu những ca kỹ thiên kiều bá mỵ, xiêm y lộng lẫy, nũng nịu đòi hỏi, các nàng có một cái mỹ danh gọi là "thủy tiên tử".

~~~~~~~~~~~~

Cảnh toàn dân cuồng hoan này mặc dù náo nhiệt nhưng hiển nhiên chỉ là khúc dạo đầu, vì đại hội tới giờ còn chưa bắt đầu, các danh kỹ còn chưa có ai lộ diện.

Cho nên mọi người vừa tìm nhạc thú cho riêng mình, vừa phân tâm chú ý tới giữa hồ đằng xa ... Thấp thoáng nhìn thấy ở giữa hồ có bóng hoa thuyền, trái ngược với hoa thuyền đèn đuốc sáng choang ở bên hồ, những chiếc hoa thuyền kia không thắp đèn, chỉ có hai cái đèn lòng siêu lớn treo chên cột buồm, trên đèn ghi tên thanh lâu và hoa danh của mỗi một cô nương.
Những cô nương tham gia tuyển chọn hoa khôi hiện giờ đều ở trên thuyền có tên mình, chỉ nhìn thấy tên không nhìn thấy người, thêm vài phần thần bí.

Quần chúng bên trên bờ thì càng mở to mắt, chỉ chỉ trỏ trỏ, phân biệt từng đen lòng, để xác định cô nương tham gia đại hội, mỗi lần nhận ra một người, liền hô cao tên của nàng, cái gì mà "Liễu Hàm Yên", "Tiểu Thủy Tiên","Vân Tiên Nhi", "Lục Liễu Thanh", có tiếng hô cao nhất, không có gì phải nghi vấn, các nàng là nhân tuyển có sức cạnh tranh hoa khôi, không biết là trông thế nào, có áp đảo được quần kỹ không?

Những chiếc thuyền hoa đò chậm chạp không tới gần, không phải là vì làm cao, mà đang đợi những quý khách làm cao...

Đại khái là tới giờ Tuấn (7-9pm) từ phía bờ nam có một chiếc thuyền hoa bơi tới, dưới ánh mắt của mọi người, dừng bên đài ngọc, đợi thuyền dừng hẳn, phục vụ của các thanh lâu phái ra vội vàng đặt ván thuyền đỡ từng vị quý khách tới

Những quý khách tay cầm thiếp mời đỏ này chủ yếu do bốn loại người tạo thành, một là các đại hộ bản địa như hạng Bành Tỳ Phan Thoại; hai là các phú thương bản địa như Cổ Nhuận Đông, Thầm Hồng Xương , những vị khác này cũng là thường thường lượng lượng chủ yếu.

Nhưng năm nay sự nổi bật của bọn họ định sẵn bị thế lực thứ ba cướp đi, đó là các khách thương quy tụ ở Tô Châu, bọn họ mang theo vô số tiền bạc từ các nơi tới đây...

Đương nhiên không phải là vì tham gia đại hội hoa khôi, bọn họ đã tới thành Tô Châu đợi hai ba tháng rồi, người dân thành Tô Châu được chứng kiến gọi là tiêu tiền như nước.

Dùng con số trực quan mà nói, vào tháng năm, những nghành nghề phục vụ ở Tô Châu như khách sạn trà quán tửu lâu, tổng tiền nộp thế là hai nghìn lượng bạc trắng; nghề phục vụ ngoài luồng như thanh lâu đổ trường nộp thuế 7800 lượng bạc trắng, cộng lại chưa quá vạn.

Nhưng cuối tháng năm, thương khách các nơi tràn vào thành Tô Châu, hai con số này bắt đầu tăng vòn vọt, tháng sáu, nghề phục vụ nộp thuế lên tới 5000 lượng, nghề ngoài luồng nộp thuế 12.000 lượng; tới tháng bảy, cái trước là 8000 lượng, cái sau là 22.000 lượng, so với tháng năm thì tăng lên gấp ba lần.

Mà tới tháng tám, được thời hạn mở thị bạc ti cuối cùng được xác nhận kích thích, làn sóng tiêu pha càng chưa từng có, theo ti thuế khóa ước đoán, tháng này chỉ riêng nghề phục vụ ngoài luồng đã thu được 40.000 lượng, sau này hẳn sẽ ổn định ở mức 35.000 lượng mỗi tháng.

Con số chói mắt như thế, tám phần là do phú thương tràn vào Tô Châu kia ban cho, cho nên mọi người đều đang cờ đợi, xem xem năm nay tiền trả cho hoa khôi có phá vỡ được mức cao nhất của lịch sử không.

Đám phủ hào coi tiền như rác này vẫn chưa phải là khách nhân tôn quý nhất ngày hôm nay, sau khi bọn họ xuống thuyền, cùng với hai nhóm người trước đó, đứng quây quanh trước chiếc thuyền lâu ba tầng, hết sức cung kính đợi phủ tôn đại nhân và các thuộc chức xuống...

Thân là trưởng quan tối cao của phủ Tô Châu, Thẩm Mặc có nghĩa vụ xuất hiện ở các hoạt động dân gian quy mô lớn này.

Đương nhiên Thẩm Mặc sẵn sàng thực hiện nghĩa vụ đó.

Thuộc hạ của hắn cũng có suy nghĩ tương tự, không chỉ có quan viên lớn nhỏ trong thành Tô Châu, ngay cả những huyện lệnh Ngô Giang, Thường Thục, Thái Thương cũng mộ danh mà tới, để được tận mắt chứng kiến đại hội khoa khôi Tô Châu...

Đương nhiên bọn họ nói, chúng tôi tới tham gia nghi thức khánh thành thị bạc ti, còn về tại sao phải tới sớm năm sau ngày, thì tám phần đều nói, sợ tắc đường...

~~~~~~~~

Phủ tôn đại nhân mặc trang phục thường nhật, tuấn dật phi phàm xuất hiện, liền khiến mọi người đồng loạt hành lễ nói:
- Cung nghênh phủ tôn ...

Âm thanh này kích động ngày càng nhiều hơn, lần lượt tự xa hướng về phía Thẩm Mặc hành lễ, thậm chí cả tiếng ca nhạc, tiếng hỗn tạp đều ngừng bặt.

Vừa mới xuất hiện một cái là làm cho khung cảnh náo nhiệt trở nên im ắng, Thẩm Mặc không biết mình nên tự hào hay là nên tự trào, hắng giọng một tiếng, cười nói:
- Chư vị mau mau miễn lễ, hôm nay vạn dân chung vui, không phân tôn ti, tránh làm hỏng không khí tốt.

Đám đông tất nhiên là ca tụng một phen, rồi xúm quanh phủ tôn đại nhân tới bàn dành cho quý khách...

Mặc dù Thẩm Mặc nhậm chức mới được hơn nửa năm, nhưng một loạt khảo nghiệm gian nguy y đều vượt qua làm người ta phải thán phục, trong lòng mọi người, y lập nên uy tín cao vời.

Đương nhiên cũng chẳng phải là ai cũng tâm phục khẩu phục y, ở trên một chiếc thuyền hoa không có gì nổi bật, có hai ánh mắt như rắn độc nhìn chằm chằm vào bóng lưng của y.

Đó là một người toàn thân bọc trong áo báo đen, ngồi trên xe lăn bằng gỗ, khuôn mặt đầy oán độc nhìn Thẩm Mặc, vừa cười lạnh liên tục:
- Đã nhìn thấy chưa, có biết bao nhiêu người nịnh bợ y? E rằng y chỉ đánh một cái rắm cũng truyền đi vạn dặm. Đám bợ đỡ y kia, còn đem cái rắm của y dán lên mặt, coi như thẻ bài cứu mạng, đặt lên mũi ra sức hít lấy hít để, còn chép miệng, nhấp nháp tư vị của nó. Nhất định hết sức hài lòng vì rái rắm mình có được, còn sợ người ta trộm đi mất...

Mặc dù nghe như trào phúng, nhưng thực chất không che đậy nổi sự ghen tị.

"Ài.." Đằng sau lưng hắn truyền tới tiếng thở dài xa xăm, chưa nhìn thấy người, nhưng chỉ nghe âm thanh đó, đủ khiến cho một phần ba nam nhân trên đời tim đập thình thịch.

Liền thấy một nữ tử bạch y vóc dáng yểu điệu lặng lẽ đứng đằng sau xe lăn, thân hình thon thả, tóc xõa ngang vai, chỉ bóng lưng của nàng thôi, đủ cho bảy phần nam nhân còn lại dục hỏa bừng bừng, tiểu huynh đệ cứng như sắt.

Không may tên hắc y nhân kia không nằm trong bất kỳ phần nào kể trên, hắn cố hết sức ngoẹo đầu sang, liếc xéo nữ tử kiều diễm đó, khàn giọng nói:
- Sao lại mặc nữ trang rồi? Cùng muốn tới thi thố với lũ điếm đó một lần à?

Nữ tử sau xe lăn vì tức giận mà khuôn mặt trắng bệch, đôi mắt lại lộ về thê lương, nhưng không hề làm ảnh hưởng tới vẻ đẹp có một không hai trên đời của nàng. Một tay nàng bóp chặt tay vịn ghế, thân thể khe khe run lên một hồi mới khôi phục được bình tĩnh, nói:
- Cả hai khuôn mặt dịch dung của muội kia đều bị thấy qua rồi, chỉ có bộ dạng này là xa lạ với bọn chúng.
Nói rồi nàng cười nhạo bản thân:
- Kỳ thực... Bản thân muội cũng thấy xa lạ.

Nghe câu này của nàng, ánh mắt tên áo đen không còn quá đáng sợ nữa, hắn thở dài một tiếng, nói:
- Muội muội hi sinh vì ta bao nhiêu, ta chẳng lẽ lại không biết. Ta cũng biết trong lòng muội không phục, nhưng đám gia hỏa của nhị phòng, tam phòng, ngũ phòng đều đang thèm thuồng vị trí gia chủ của chúng ta, lấy món nợ của Từ gia, cùng với chuyện đám thuộc hạ của chúng ta bại trận ra giở trò. Nếu như lúc này chúng ta buông lỏng, đánh mất đi tiếng nói, thì chúng ta phải ăn nói với cha dưới xuối vàng ra sao?

- Lại lấy cha ra nói ...
Nữ tử hít sâu một hơi, lấy tinh thần nói:
- Cả đời này của muội đã thế này rồi, ca còn có gì phải lo chứ?

- Vậy vừa rồi vì sao muội thở dài?
Tên hắc bào thở phào nói.

- Vừa rối nhìn thấy cảnh kia, cảm thấy kẻ đó thế lớn đã thành.
Nữ tử giọng thấp xuống:
- Tô Châu mở cửa hiển nhiên đã thành đại thế rồi, chúng ta không thể cản trở được nữa, vì sao nhân lúc còn đang có ưu thế, chủ động cầu hòa, y nể phân lượng thúc phụ, sẽ chia cho chúng ta một chén canh.

- Cầu hòa?
Tên hắc bào vừa mới úc chế được tâm tình, tức thì lại bùng nổ:
- Ta không nghe lầm chứ? Muội bảo ta đường đường Lục Tử Ngọc, lại đi cầu hòa với thằng chó chết đó à? Động tình với y rồi à, thế thì gọi một con chó đực tới chơi cho đỡ thèm đi.

Vẻ mặt nữ tử cực kỳ khó coi, nàng không ngờ rằng ca ca của mình lại đi dùng từ ngữ tởm lợm tới mức đó nói với mình, tức tới toàn thân run rẩy, cắn chặt lấy môi dưới không nói một lời.

- Xin lỗi, ta nói nặng rồi.
Tên Lục Tích thực sự tát mình một cái:
- Lục Tú, muội cũng biết tính khí ta không được tốt, đừng chấp với ta...
Hiện giờ hắn thành ra bộ dạng này rồi, muội muội song sinh kia là miệng của hắn, là chân tay của hắn, là mặt mũi của hắn, nếu triệt để đắc tội với nàng hoàn toàn là chuốc khổ vào thân.

Lục Tú chậm rãi lắc đầu, không biết là có ý tứ gì.

Nhưng trong mắt Lục Tích thì đó là biểu thị tha thứ rồi, liền khuyên giải:
- Nha đầu ngốc ạ, Lục gia chúng ta, thậm chí là toàn bộ Cửu đại gia, có phải là người làm ăn chân chính đâu. Nếu như không dựa vào buôn lậu và lũng đoạn, khẳng định không đấu nổi với đám thương bang kia, không còn món lợi đó, người nhà chúng ta chỉ có đường uống gió tây bắc. Cho nên chúng ta và Thẩm Mặc vĩnh viễn không cùng đường, không kéo y xuống đài là không được.

Lục Tú nghe hắn nói đâu ra đấy, nhưng trong lòng lại nghĩ hoàn toàn khác :" Muội thấy huynh sở dĩ muốn sống chế với y, chẳng qua là do ghen tỵ." Nàng biết Lục Tích ngậm thìa vàng sinh ra, bất kể ở phương diện nào, hắn đều là đứa con cưng của trời đất được vạn người chú ý, trình độ thu hút không thua kém gì Thẩm Mặc hôm nay.

Nhưng xảy ra một chuyện, khiến hắn gieo gió gặt bão bị hủy mất dung mạo, mất đi tất cả mà hắn kiêu ngạo, phải dựa vào nàng cải trang, mới có thể duy trì được vị thế độc tôn trong thế giới ảo tưởng của y.

Thế nhưng Thẩm Mặc thình lình xuất hiện các phương diện đều vượt trội so với hắn, đương nhiên so với hắn lúc ban đầu, làm cho sự tự tin hư ảo cuối cùng của hắn cũng bị tan vỡ. Món nợ Từ gia cũng thế, khốn đốn chạy khỏi Tô Châu cũng thế, đều làm cho tên Lục Tích nhìn như vô cùng tự tin thực chất cực kỳ tự ti cực kỳ đau đớn ...
Nhất là lần trước nàng bị vào ngục, trong mắt người đời là chương môn nhân Lục Tích của Lục gia bị Thẩm Mặc dễ dàng bắt được, nhốt giam tám ngày.

Đó là đại sỉ nhục, đã thày trò cười trong lúc nhàn rỗi của Cửu đại gia, cũng là cái dằm đâm vào tim Lục Tích, không rút ra, cả đời không yên.

Lục Tú thậm chí còn cho rằng Lục Tích hoàn toàn mất trí rồi, trong đầu chỉ còn một suy nghĩ, đó là lật đổ Thẩm Mặc, nhưng điều khác căn bản không trong phạm vi suy nghĩ của hắn...

- Muội muội ngoan của ca, muội yên tâm đi.
Chỉ nghe Lục Tích cười khùng khục:
- Chỉ cần đêm nay ả Tô Tuyết có thể đoạt khôi, thì Thẩm Mặc là chó của chúng ta rồi, tới khi đó ca bắt y làm ngựa cho muội cưỡi được không?

Lục Tú khẽ thở dài, buồn bã nói:
- Lần nào mà huynh chẳng tràn trề tự tin.

- Lần này sẽ không có sai sót gì.
Lục Tích chém đinh chặt sắt nói.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.