Cuộc Đời Của Pi

Chương 12




Nghĩ kỹ, thì chắc nó cũng đang đau lòng vì mình đây, dù sao chuyện giải thuốc này, cũng rất mệt mỏi, con trai ngoan. . . . . . Có lẽ đang đau lòng chuyện cha mệt chết, =.=!. . . . . . Trình Quân Hạo cảm thấy thật cảm động, ôm Tâm Á vào tắm rửa, rồi ôm cô đi ngủ, anh cũng cần ngủ bù gấp.

Mà từ đầu đến cuối An Tâm Á, cũng không hề tỉnh lại, thật sự rất mệt mỏi, chuyện như vậy. . . . . . Tiêu hao năng lượng của thân thể quá nhiều.

Khi tỉnh lại vào ngày thứ hai, nhìn phòng khách sạn rộng lớn trước mắt, đầu óc An Tâm Á đang gõ bang bang bỗng đình chỉ. . . . . . A a a. . . . . . Tình trạng này sao lại nào quen thuộc như thế chứ? !

Cô cứng ngắc quay đầu, nhìn người đàn ông đang nằm bên cạnh, một cánh tay rất tự nhiên ôm chặt hông của cô, khuôn mặt đang ngủ say, làm cho đại não của cô trong nháy mắt ngừng hoạt động, cô nhìn ngơ ngác, con ngươi chuyển động, suy nghĩ hồi lâu, cũng nhớ không ra tại sao cô lại xuất hiện ở chỗ này? !

Cô vươn tay muốn day day huyệt thái dương, lại phát hiện cánh tay cực kỳ đau đớn, không thể giơ lên nổi, An Tâm Á cảm giác như mình bị xe tải cán qua vậy, mặt cô như đưa đám, không cần nghĩ cũng biết, tình trạng tối hôm qua kích liệt thế nào rồi.

Mẹ nó. . . . . .

Cô thử đứng dậy, nhưng không ngờ cánh tay siết thật chặt quanh eo cô của Trình Quân Hạo, khi An Tâm Á vừa động, anh cũng tỉnh, mở mắt, liền nở rộ một nụ cười thật to với cô, "Chào buổi sáng . . . . ."

An Tâm Á đỏ mặt, không tự nhiên lắc lắc đầu, một tiếng cũng không dám nói, bọn họ bây giờ đang lỏa thể a a. . . . . .

Bên cạnh truyền đến tiếng cười trầm thấp của Trình Quân Hạo, rất có lực mê hoặc. An Tâm Á rủa thầm, mẹ nó, mới sáng sớm còn trưng ra sắc đẹp tới quyến rũ cô, lặng yên. . . . . .

Thật sự Trình Quân Hạo đối với vẻ mặt xấu hổ như vậy của cô, chưa bao giờ có sức chống cự nổi.

Bây giờ cô đối với anh lực sát thương rất lớn, mặc dù ngày trước Trình Quân Hạo đã từng chống cự qua, nhưng hiện tại, anh chỉ nghĩ thấm lặng yêu cô, loại cảm giác này tốt đẹp vô cùng.

Trước tình yêu, sự chống cự của anh có vẻ hơi vô lực cùng phí công, còn càng buồn cười nữa. Hiện tại Trình Quân Hạo chỉ muốn sống cùng An Tâm Á một cách thật vui vẻ, đã có kinh nghiệm thiếu chút nữa để mất đi một lấn rồi. . . . . .

"Có thể nói cho em biết tại sao lại ở chỗ này không? !" An Tâm Á lắc lắc khuôn mặt hồng hồng, không dám nhìn anh, không cam lòng hỏi anh. Cô thật sự không biết vì sao mà cô lại xuất hiện ở chỗ này, "Không phải là anh bắt em tới đó chứ ? !"

An Tâm Á chu môi bất đắc dĩ hỏi anh, chỉ tại vì tình cảnh này thực sự quá quen thuộc, cộng thêm cô đối với chuyện tối ngày hôm qua hoàn toàn không có chút ấn tượng nào, khó tránh khỏi có chút khẩn trương cùng lo lắng.

Trình Quân Hạo cười nhẹ, "Nha đầu ngốc, chẳng lẽ chuyện tối ngày hôm qua, em một chút cũng không có ấn tượng? !"

An Tâm Á nghiêm túc nghiêng đầu qua, cau mày dùng sức nhớ lại, lắc đầu một cái, cô là thật không có ấn tượng.

Trình Quân Hạo thật rất bất đắc dĩ, thở dài, kéo thân thể của cô qua ôm vào trong lòng ngực mình, bàn tay dịu dàng vuốt cái đầu nhỏ của cô, "Nghĩ oan cho người khác là không tốt nha. . . . . ."

=.=! ! Trình Quân Hạo, tôi thật sự nghĩ oan cho anh sao? ! Chẳng lẽ, trước kia anh không phải là người như vậy? ! Mẹ nó. . . . . .

An Tâm Á đỏ mặt, muốn phản bác, nhưng bây giờ đối với chuyện tối ngày hôm qua không có chút ấn tượng nào, suy nghĩ một chút, lại không nói gì nữa.

"Em nhớ được chiều hôm qua. . . . . ." An Tâm Á buồn bực thì thầm nói, "Tối hôm qua gặp mặt mẹ ở quán cà phê, sau đó đi toilet. . . . . . Sau đó. . . . . ." Sau đó không có ấn tượng gì nữa.

Trình Quân Hạo ôm sát cô lại, thoáng qua một tia đau lòng, "Tâm Á. . . . . ." Thật xin lỗi.

Anh cũng không tính nói cho cô biết quá nhiều chuyện, làm cho cô phiền lòng, suy nghĩ một chút, cuối cùng là cái gì cũng không nói.

"Nguy rồi. . . . . ." An Tâm Á vội la lên: "Trữ Trưc Lẳng Lặng cùng mẹ vẫn còn quán cà phê. . . . . ."

"Không có việc gì, bọn họ cũng đã về rồi. . . . . ." Trình Quân Hạo vội vàng an ủi cô. Nhớ tới cô nói mẹ, chính là vợ Chu Hoài sao! ?

An Tâm Á vừa thở phào nhẹ nhõm, thì lại khẩn trương , "Còn Jack, chiều hôm qua không đi làm, hôm nay lại đến trễ nhất định sẽ bị chửi chết. . . . . ."

Trình Quân Hạo bật cười, "Yên tâm, ngày hôm qua cậu ta ngủ một ngày, bị say rượu, buổi chiều cũng không đi làm. . . . . ."

An Tâm Á sững sờ, làm đạo diễn thật tốt, không đi làm, ai cũng không dám mắng anh ta, nhưng một nữ chính như cô, sẽ bị mắng chết, cô vội vàng nói: "Nhanh lên, em phải đi làm. . . . . ."

Trình Quân Hạo đưa y phục cho cô, An Tâm Á mệt mỏi vô cùng, nhưng cũng không có cách nào khác à, vội vàng mặc quần áo, cô cũng không muốn bị Jack mắng lần nữa đâu.

Trình Quân Hạo cũng bị ép phải vội vã, cùng với An Tâm Á cùng nhau lái xe đi công ty.

An Tâm Á gọi điện thoại cho An Bình.

An Bình thấy cô bình an liền yên tâm, "Mẹ, ngày hôm qua bà ngoại đã đi rồi, mẹ đi làm đi, con cùng Lẳng Lặng sẽ tự mình tự đi vườn trẻ . . . . . ."

An Tâm Á đau lòng, "Trữ Trữ, mẹ xin lỗi các con. . . . . ."

"Mẹ, sao mẹ lại nói như vậy nữa rồi, mẹ ngoan ngoãn đi làm là tốt rồi. . . . . ." An Bình rất khéo léo hiểu lòng người nói, cũng không hỏi cô ở chung một chỗ với ai.

An Tâm Á cũng không còn dám nói. Thật ra thì cô đã quá lo lắng rồi, hiện tại An Bình với Trình Quân Hạo là ngầm hiểu lẫn nhau, chỉ có An Tâm Á chẳng hay biết gì.

An Tâm Á cúp điện thoại, vô cùng cảm động, đứa con trai này của cô thực sự lá quá khéo hiểu lòng người rồi.

An Bình cúp điện thoại, An Tĩnh mới phản ứng nói, "Em cũng muốn trò chuyện với mẹ mà, hỏi mẹ có khá hơn một chút nào hay không. . . . . ."

An Bình lặng yên, chuyện này tuyệt đối không thể để Lẳng Lặng hỏi ra những câu không nên hỏi. Cho nên, An Bình lần đầu tiên cưỡng chế ra lệnh An Tĩnh không cho nói chuyện ngày hôm qua với mẹ, An Tĩnh uất ức vô cùng, đôi mắt buồn bã nhìn chằm chằm An Bình, An Bình đau lòng. . . . . . Quả nhiên chủ đề giữa một người quá mức ngây thơ, và một người trưởng thành sớm quá mức thật sự mở không ra. . . . . .

Cho nên, cả ngày hôm đó An Bình cứ nhìn vào đôi mắt nhỏ buồn bã của An Tĩnh, mà bi thống chí cực, cũng không thể giáo dục một khóa người lớn cho Lẳng Lặng được, mẹ nó.

An Tâm Á chau mày, nghĩ tới chuyện mẹ phản đối cô cùng Trình Quân Hạo ở chung một chỗ, hiện tại cô lại không giải thích được mà ở cùng một chỗ với anh lại còn lên giường với nhau nữa chứ, suy nghĩ một chút, lại thấy rất đau đầu.

Trình Quân Hạo một mặt là lòng không yên lái xe, một mặt nghĩ ngợi, một hồi lâu, nhàn nhạt mở miệng, "Tâm Á. . . . . ."

"Hả? !"

"Chờ toàn bộ những chuyện này qua đi, chúng ta kết hôn đi. . . . . ." Lời của anh nói bình thản vô cùng, giống như chỉ đang nói chuyện buổi trưa sẽ đi đâu ăn cơm cùng nhau vậy, rất bình thường.

Nhưng tay nắm tay lái của anh lại quấn rất chặt, mới lộ ra nội tâm của anh đang rất khẩn trương, nhưng mà trên mặt lại không có bất kỳ vẻ mặt khẩn trương nào.

"Hả? !" An Tâm Á trố mắt hồi lâu, mới hiểu ra anh đang nói cái gì, nhất thời tâm tình phức tạp khó mà lý giải, nhiều nhất là một cảm giác mừng rỡ, mừng rỡ không thể giải thích được, ngay sau đó lại bị một nỗi bi thương che đi.

"Anh nói kết hôn? !" An Tâm Á sững sờ nói.

Trình Quân Hạo nhíu mày, đang mong đợi câu trả lời của cô.

An Tâm Á giật giật môi, thầm nói: "Cái này coi như là cầu hôn hả ? Nào có ai tùy tiện nói như vậy thì coi như là cầu hôn . . . . . ."

"Anh chỉ là đề nghị, về sau sẽ sữa lại cách thức. . . . . ." Trình Quân Hạo cam kết, rất thành thật và nghiêm túc.

An Tâm Á trầm mặc hồi lâu, tâm tư bất bình, lúc Trình Quân Hạo đợi đến sắp mốc meo thì cô mới thản nhiên nói, "Để em suy nghĩ một chút đã. . . . . ."

151. Cấp bậc cầm thú

Nhưng mà khi An Tâm Á nói lời này thì, giữa lông mày lại có sự mệt mỏi nhàn nhạt, chỉ là, đối với Trình Quân Hạo mà nói, đây đã coi như là một tin tức tốt, ít nhất cô không cự tuyệt ngay lập tức.

Không khí trong xe một hồi trầm mặc, riêng Trình Quân Hạo thì nội tâm vui sướng như điên, mặc dù mặt không chút thay đổi, nhưng đầu ngón tay lại đang khiêu vũ trên tay lái, tiết lộ nội tâm anh đang rất hân hoan.

An Tâm Á thở dài trong lòng. Kết hôn sao? ! Có lẽ cũng có thể, nhưng mà bọn họ. . . . . . Khả năng lại không lớn.

Mặc dù biết vậy, nhưng cô vẫn nói mình muốn suy nghĩ một chút, đôi mắt buồn bã, thật ra thì cô rất thích Trình Quân Hạo, nhưng giữa bọn họ lại có thật nhiều trở ngại, còn thế kết hôn được sao? !

Còn có An Như Ý làm vật cản . . . . . .

An Tâm Á thở dài một tiếng, thôi cứ thuận theo tự nhiên đi, dù sao cũng không phải là thật sự muốn kết hôn ngay bây giờ. Hiện tại cũng đã nói là muốn suy nghĩ một chút, cô vừa chưa đáp ứng mà.

Nhưng cũng không có cự tuyệt, trong nội tâm An Tâm Á biết, cô rất muốn được ở bên cạnh Trình Quân Hạo, lúc trước khi rời khỏi Trình Quân Hạo, dời đi khỏi biệt thự của anh, cô đã biết, cô đối với anh, không chỉ còn có quan hệ cấp trên cấp dưới nữa, mà còn có nhớ nhung. . . . . . Có chút đau lòng.

Trình Quân Hạo muốn cấp tốc làm cho cô trở lại bên cạnh anh, suy nghĩ một chút, hay là cứ tạm thời như thế đi, để mọi chuyện được giải quyết xong xuôi, rồi mang cô về bên người cũng không muộn. Dù sao ở công ty cũng ngày ngày gặp mặt. . . . . . Lúc này, anh cũng không thể mạnh mẽ làm gì, miễn chọc cho cặp sinh đôi mất hứng.

Trở lại công ty, lầu mười hai.

Quả nhiên, trong phòng quay phim, mặc dù Jack đã tới, nhưng cũng đang ngáp ngắn ngáp dài, thấy An Tâm Á đi vào, cũng không nói gì, nhìn dáng vẻ của anh ta, giống như mệt sắp chết đi vậy.

Khóe miệng Trình Quân Hạo co giật, mẹ nó, tên Jack chết tiệt này, cả ngày hôm qua mà còn chưa ngủ đủ sao? !

Jack cùng Trình Quân Hạo chào hỏi, Trình Quân Hạo bên ngoài thì cười nhưng trong lòng không lại cười, "Lần này là lần đầu cũng như lần cuối, lần sau không thể có chuyện này tái diễn nữa. . . . . ."

Jack giơ tay nói, "Tuyệt đối bảo đảm. . . . . ."

Hai người đang đối thoại, thì Phó Vũ Hằng vào, Jack nhìn thấy anh ta 囧 nhưng ngẩn ra, tức đùng đùng nhảy lên liền rống, "Phó Vũ Hằng, ngày hôm qua anh đi đâu vậy hả ? Anh là vai nam chính, mặt sao lại bầm tím như thế hả ? !"

Phó Vũ Hằng ngẩn ra, lại thấy Trình Quân Hạo cũng ở chỗ này, trong lúc nhất thời không biết nói gì 囧, "Cái này. . . . . ."

Sáng sớm hôm nay đứng lên nhìn vào gương, vết bầm trên mặt đã tiêu không ít, chỉ còn có một chút máu ứ đọng, dược cao ngày hôm qua quả thật hiệu quả tốt vo cùng, nếu không lấy diện mạo ngày hôm qua mà đi tới phòng quay phim, không bị loại khỏi đoàn quay phim mới là lạ. . . . . .

Jack gần như giận không kềm được, mắng lên, vốn tâm tình đang tốt bị người nam diễn viên chính này làm cho biến mất hết không còn lại một móng.

Phó Vũ Hằng lúng túng đứng đó, lại không khỏi kinh ngạc khi thấy An Tâm Á nhìn mình chằm chằm, trong lúc nhất thời sắc mặt lại vừa xanh vừa đỏ, vô cùng phẫn uất. Trình Quân Hạo lên tiếng, anh kéo Jack, thản nhiên nói: "Chuyện nhỏ thôi, đem phần diễn của anh ta đẩy về sau mấy ngày, không được sao? !"

o(╯□╰)o

Jack giật mình, đây là Trình Quân Hạo xưa nay chưa bao giờ mà vì tình địch cầu cạnh đó sao! ? Mẹ kiếp, anh ta tiến lên làm bộ muốn sờ cái trán của Trình Quân Hạo, bị Trình Quân Hạo đánh rớt ý định, sắc mặt ngượng ngùng nói: "Cậu muốn làm gì đây? !"

Jack chép miệng, "Trong này. . . . . . Có chuyện gì xảy ra mà tớ không biết phải không? !"

"Khụ. . . . . ." Trình Quân Hạo có vẻ hơi xấu hổ, làm ngơ anh ta, bỏ đi lên lầu trên cùng.

Phó Vũ Hằng thở phào nhẹ nhõm, cũng không ngờ tới Trình Quân Hạo cao cao tại thượng lại sẽ vì mình cầu cạnh, nhưng ngược lại trong lòng nghĩ lại thấy cũng đúng thôi, rốt cuộc thì thương thế kia là do anh ta đánh mà, anh ta nói giúp cho anh một câu cũng không có gì là quá đáng.

Jack nhìn Phó Vũ Hằng, "Nếu Trình tổng đã lên tiếng, phần diễn của anh lui về phía sau mấy ngày nữa đi, anh lo mà chuyên tâm hồi phục sức khỏe thật tốt vào, bộ dạng sưng mặt sưng mũi này, làm sao mà quay phim được chứ, mẹ nó." Vừa nghĩ tới lại bị ảnh hưởng tiến độ, Jack liền bạo phát muốn la hét.

Khóe miệng Phó Vũ Hằng co giật, thiệt tình, anh ta cho là anh nguyện ý sao, nếu không phải là do ngày hôm anh ta qua say rồi cho bọn họ nghĩ, chuyện giữa anh và An Tâm Á cũng sẽ không xảy ra.

Bi phẫn.

An Tâm Á kinh ngạc nhìn một màn vừa mới xảy ra, có chút đau đầu 囧, cô là lần đầu tiên nhìn thấy Trình Quân Hạo cầu cạnh cho người khác, lấy bộ dạng trước kia khi nhìn thấy họ Phó là như muốn ăn thịt người, tuyệt không giống chút nào. Quá kỳ quái.

Cô đi lên trước, quan tâm hỏi Phó Vũ Hằng, "Anh bị làm sao vậy? Đánh nhau với người khác sao? !"

Bộ dạng của cô là hoàn toàn không cảm kích. Làm cho Phó Vũ Hằng càng thêm uất ức, cô nha cái gì cũng không nhớ hết, tôi là bị Trình tổng đánh thành như vậy đố, quá bất công mà, vậy mà người trong cuộc lại không biết chuyện này, điều này làm cho Phó Vũ Hằng tương đối buồn bực.

Anh ta rên lên một tiếng, ". . . . . . Không có việc gì." Thật là, không có việc gì mới là lạ.

An Tâm Á bất đắc dĩ nói: "Về sau chú ý một chút, bộ dáng như vậy cũng khó trách đạo diễn sẽ tức giận. . . . . ."

(⊙_⊙)

Phó Vũ Hằng bị cô làm cho muốn khóc lớn, cô nha đừng có quá tốt bụng như vậy không được sao? ! Tình huống hiện tại không phải là thời điểm tốt a, thương thế này cũng là cô gián tiếp tạo thành mà. . . . . .

Phó Vũ Hằng vừa nghĩ tới chuyện này, lại càng không biết nói gì, lại nghĩ đến giọng ngâm khẽ vào ngày hôm qua lúc thuốc trong người An Tâm Á phát tác, mặt anh liền đỏ lên, vội vàng quay mặt đi, rồi chạy như điên rời khỏi phòng quay phim, làm cho An Tâm Á cho là mình là quái vật, ai thấy cũng cũng đều bỏ chạy? Mẹ nó. . . . . .

Phó Vũ Hằng nghĩ thầm, không gặp mấy ngày cũng tốt, nếu không lúc này mà anh cứ ở công ty, ngày ngày nhìn thấy An Tâm Á, sẽ rất lúng túng, còn có, Trình Quân Hạo nữa lại càng xấu hổ hơn, chuyện xảy ra ngày hôm qua, cũng thành bí mật không thể tiết lộ.

Nghĩ tới An Tâm Á lại đau lòng, mình vừa mới động lòng thì phải chết tâm, sao cô lại phải có gian tình phức tạp rối rắm như vậy với tổng giám đốc chứ, còn có hai đứa con nữa, Phó Vũ Hằng bị đả kích rất lớn, đau buồn mà rời đi.

Jack liếc nhìn chằm chằm An Tâm Á từ trên xuống dưới, bí hiểm cười, làm cho An Tâm Á toàn thân nổi hết cả da gà, rợn cả tóc gáy. Cảm giác hiếm có này giống y chang như khi ở cùng Trình Quân Hạo, đúng thật đều là đẳng cấp của cấp bậc cầm thú.

Jack cười hắc hắc không ngừng, "Chuyện xảy ra ngày hôm qua tôi không rõ nhưng chắc cũng là một chuyện rất hay phải không? ! Nhìn tình huống cũng biết chắc là rất mạnh mẽ đúng không? !"

An Tâm Á vạch đen đầy đầu, hoàn toàn không hiểu anh ta đang nói cái gì.

Jack híp mắt, có gian tình, tuyệt đối có gian tình, cá tính Trình Quân Hạo biến thái như vậy, thế nhưng lại nói thay cho Phó Vũ Hằng sao? Khuya ngày hôm lúc anh ta cùng anh uống rượu trước tiên còn muốn dẹp Phó Vũ Hằng kia mà, mà hôm nay xác thực Phó Vũ Hằng bị đánh cho nhừ tử, mà vẻ mặt Trình Quân Hạo lại rất ngượng ngùng, giống như thấy mà lại làm như không thấy vậy. . . . . .

Jack không những là quái nhân đa tài, anh ta còn là một đạo diễn, đối với chuyện người yêu với tình địch này, cũng có thể phân tích được tình huống đại khái, nhất thời lòng hiếu kỳ liền nổi lên.

An Tâm Á chạy trối chết, a a, Jack cũng là một tên biến thái. . . . . .

Khi Trình Quân Hạo vào đến phòng làm việc liền tỉ mỉ nghĩ lại, ngày hôm qua nói đúng ra thì anh rất kinh khủng, đem Phó Vũ Hằng đánh đến gần chết. . . . . . Tên nhóc này cũng thật đáng thương. Mặc niệm thay cho anh ta. . . . . .

Chỉ có chút áy náy. Không hơn. . . . . . Cùng lắm thì, về sau tiếp tục ký hợp đồng với anh ta coi là bồi thường đi. Đối với Phó Vũ Hằng cũng coi như là thay cho một lời xin lỗi rồi.

Trình Quân Hạo lạnh mắt, nhớ tới Lâm Khả Nhân, anh cầm điện thoại lên, muốn gọi điện thoại cho Lâm Khả Nhân, lại phát hiện đã tắt máy, anh cười lạnh một tiếng, làm chuyện xong thì trốn tránh, cô ta nghĩ là mình có thể trốn được sao chứ? ! Ghê tởm. . . . . .

152. Thỏa thuận tạm thời

Nhận được điện thoại của Con Muỗi, "Anh hai, khi chúng ta theo dõi xác xao Vương lão, thì phát hiện một chuyện rất thú vị, người của Trình lão cũng ẩn núp ở trong nhà cũ của lão ta. . . . . ."

Trình Quân Hạo nheo mắt lại, hừ lạnh một tiếng, "Lão cũng thật có bản lĩnh, ẩn dật nhiều năm như vậy, thế nhưng lại bại lộ đúng vào lúc này, chẳng qua ta thật sự không hiểu lão còn giữ Trình lão sắp tàn đời chẳng còn chút giá trị này làm cái gì, mà lại không tiếc dùng tất cả lực của Ưng Môn cứu lão ta đi. . . . . ."

Con Muỗi cũng nói, "Em cũng không hiểu nữa, đúng rồi, Lâm Khả Nhân cùng tiểu thiếu gia cũng ở bên đó. . . . . ."

Mặt Trình Quân Hạo hoàn toàn tối lại, anh vẫn cho là người thao túng Lâm Khả Nhân chính là Trình lão, sau này mới phát hiện vốn là người khác, mà hôm nay, anh đột nhiên hiểu được tất cả, tất cả đều đã được Vương lão sắp xếp xong xuôi, Lâm Khả Nhân là con cờ đặt ở bên cạnh anh, tim của anh cũng lạnh đi, " Không ngờ cô ta ngược lại lại có đường lui, còn Khả Khả như thế nào? !"

"Trước mắt tình trạng không tệ, nhưng muốn cứu ra thì hơi khó khăn. . . . . ." Con Muỗi thầm nói: "Em sẽ tận lực nghĩ biện pháp. . . . . ."

"Lâm Khả Nhân thì không cần phải để ý đến, trước hết nghĩ biện pháp đem Khả Khả cứu ra. . . . . ." Trình Quân Hạo bóp trán, anh không thể để cho Khả Khả bị lão ta lợi dụng uy hiếp mình.

Trước khi cùng Lâm Khả Nhân, Vương lão, Trình lão tính sổ, anh nhất định phải bảo đảm Khả Khả được an toàn.

Con Muỗi khổ sở nói, "Hình như Lâm Khả Nhân bảo vệ cậu bé rất kỹ, anh hai, có phải anh nên nói chuyện một chút với Lâm Khả Nhân hay không? !"

"Người đàn bà này hiện tại y như phát điên vậy, ta mà nói chuyện được với cô ta sao, cô ta đã hoàn toàn không nghe lọt chuyện gì nữa rồi. . . . . ." Trình Quân Hạo có chút nhức đầu, có một cảm giác như bị uy hiếp, Lâm Khả Nhân đem Khả Khả mang đi mục đích không gì khác hơn ngoài chuyện này. Cô ta đã đạt tới, bây giờ Trình Quân Hạo chỉ cần nghĩ đến về sau Khả Khả sẽ ở cùng với anh, trong quá trình trưởng thành lại có chuyện như vậy xảy ra, làm sao có thể không ảnh hưởng tới cuộc đời của nó được chứ? !

Nhưng mà, anh cũng đã làm hết mọi cách để tránh khỏi xung đột rồi. Mặc dù đau lòng thay cho Khả Khả, nhưng Trình Quân Hạo thấy chuyện nên làm thì bắt buộc phải làm thôi, nếu lại không quả quyết lần nữa, anh sẽ mất đi nhiều thứ hơn, bao gồm cả Khả Khả. . . . . .

Ít nhất hiện tại khi cứu được Khả Khả làm ra, anh cũng có thể tận lực cho nó một cuộc sống hoàn hảo, chỉ trừ việc cho nó người mẹ Lâm Khả Nhân kia.

Con Muỗi tiếp tục nói: "Em cho rằng chúng ta hay là nên nhờ đến sự trợ giúp của Đêm 13 cùng Bộ Phi Yên được không? !" Hắn cũng hơi do dự nói, hắn tin tưởng hiện tại anh hai cũng rất sốt ruột, biện pháp tốt nhất bây giờ, cũng chính là không thể không hợp tác với bọn họ.

Trình Quân Hạo trầm mặc một hồi, híp mắt nói: "Tốt, ta tìm bọn hắn nói một chút. Cậu tiếp tục theo dõi tên khốn Vương lão này. . . . . ."

Con Muỗi vui mừng, nếu như Đêm 13 cùng Bộ Phi Yên đáp ứng, chuyện này liền tương đối dễ làm.

Trình Quân Hạo chỉ cần qua được cửa ải của An Bình, Đêm 13 cùng Bộ Phi Yên có cái gì mà không chịu giúp đỡ cặp sanh đôi bọn họ chứ.

"Em nhất định sẽ không phụ kỳ vọng của anh hai, chuyện này giải quyết càng nhanh càng tốt, kéo dài lại sinh nhiều chuyện. . . . . ." Hiển nhiên Con Muỗi cũng lo lắng, nếu Trình Khả Khả ở trên địa bàn của Vương lão, ngộ nhỡ một ngày kia Vương lão sinh ý xấu, sẽ trở tay không kịp.

Trình Quân Hạo cũng rất lo lắng, cúp điện thoại, anh là híp mắt suy nghĩ một chút, ở thành phố A, lão hồ ly này đã ẩn mình được lâu như vậy, hiện tại rốt cuộc cũng chịu lộ ra cái đuôi.

Có lẽ lúc này nên lôi kéo tên Phó Vũ Hoàng kia vào cuộc một chút.

Anh trầm tư một lúc thì gọi điện thoại cho Phó Vũ Hoàng.

Quân sư thấy tiếng điện gọi tới vang lên, liền nhận, nghe biết là Trình Quân Hạo, hơi kinh ngạc, sau đó liền đưa điện thoại cho Phó Vũ Hoàng, "Anh hai, là Trình nhị thiếu. . . . . ."

Phó Vũ Hoàng nhíu nhíu mày, nhận lấy, nói: "Trình nhị thiếu? !" Hắn nhíu mày, "Có chuyện gì ? ! Dường như trên phương diện làm ăn chúng ta không có gì dính liếu, phương diện cá nhân cũng chả có chuyện gì không phải sao? !"

Nghe lời nói tràn đầy châm chọc, Trình Quân Hạo cười nhạt, "Lần trước Tâm Á được mày trả lại, thật là cám ơn nhiều. . . . . ."

Phó Vũ Hoàng hơi kinh ngạc, lần trước, nếu không cố kỵ người đứng sau màn này, hắn có lẽ cũng muốn liều một phen với Trình Quân Hạo rồi.

Hiển nhiên Trình Quân Hạo cũng hiểu được lo lắng trong lòng hắn, nói, "Hiện tại ở thành phố A, vốn là do chúng ta độc đại, nhưng lại không ngờ tới vẫn còn tồn tại một cỗ thế lực khác nữa, bất kể là hắc đạo, hay bạch đạo, cũng là vật cản đường của chúng ta, chuyện Tâm Á lần trước, đơn giản cũng là vì muốn khích bác ly gián chúng ta, Hổ Bang cùng Ưng Môn một khi sống mái với nhau rồi, hắn lại làm ngư ông ngồi thu cá hưởng lợi, Phó tiên sinh, có hứng thứ muốn hợp tác với tao xử lý hắn hay không, nếu không sau này thành phố A chắc cũng không có được một ngày yên tĩnh rồi. . . . . ."

Phó Vũ Hoàng coi như hiểu được, đây là Trình Quân Hạo đang lôi kéo hắn, hắn cười nhạt, nói, "Nhưng mà hình như đối phương chỉ muốn cắn mày chứ không phải tao, tao không phải là không nên đếm xỉa đến thì sẽ tốt hơn sao, hợp tác với mày, xử lý hắn, đối với tao có ích lợi gì, không phải chuyện tốt tao tuyệt đối không bao giờ làm. . . . . ."

Trình Quân Hạo cười lạnh một tiếng, tên này cũng là một con quỷ không ngoan, nói chuyện cũng rất thẳng thắng.

"Phó tiên sinh có thể bảo đảm mình sẽ không nhúng tay vào chuyện này sao? ! Nếu không đối với mày cũng không có gì tốt, nếu trong lúc tao cùng đối phương sống mái với nhau, Hổ Bang lại nhúng tay vào, lúc đó rất có thể sẽ tự chuốt lấy tai họa. . . . . ." Trình Quân Họa châm chọc cười nói: "Chỉ là cho Phó tiên sinh một lời khuyên, tránh cho đến lúc đó lại làm cho mình toàn thân đổ máu, đối với ai cũng rất khó xử. . . . . ."

Phó Vũ Hoàng nhíu mày, "Trình nhị thiếu đây là đang lấy lòng sao? !"

Trình Quân Hạo cười nhạt, "Dĩ nhiên. . . . . ."

Phó Vũ Hoàng cũng âm trầm cười một tiếng, "Tao có thể không nhúng tay vào. . . . . ."

"Cảm tạ. . . . . ." Trình Quân Hạo thở phào nhẹ nhõm, chỉ cần cái lực lượng làm biến đổi này không gia nhập, chuyện ở thành phố A cũng đơn giản nhiều.

Phó Vũ Hoàng cúp điện thoại, nhìn tờ báo nắm lên trên bàn, lạnh lùng cười một tiếng, " Tin tức gần đây thật đúng là nhiều. . . . . ."

Quân sư gật đầu một cái, nói, "Anh hai, gần đây không nên chọc vào Trình Quân Hạo thì tốt hơn, rất có thể Bộ Phi Yên đang ở bên cạnh hắn, Ôn Tâm chết như vậy, một tỷ của Vương lão biến mất, những chuyện này cũng rất mơ hồ, không thể nào thoát được việc có quan hệ với Trình Quân Hạo."

Phó Vũ Hoàng cũng nhíu mày, mà cũng không thể nào có thể liên tưởng đến đó là An Bình An Tĩnh. Hắn cắn chặc răng, "Cái tên Trình Quân Hạo này thật đúng là có bản lĩnh, từ lúc nào lại lôi kéo được Bộ Phi Yên về bên người rồi, thật là khó giải quyết . . . . . ."

Quân sư cũng gật đầu một cái, suy nghĩ một chút cũng mồ hôi lạnh toàn thân, bây giờ Trình nhị thiếu bên cạnh có Bộ Phi Yên, quá đáng sợ.

"Chỉ là, chờ hắn cùng Vương lão người sống mái với nhau không sai biệt lắm, chúng ta nữa thừa dịp đem A quân hỏa buôn bán cho đoạt lấy . . . . . ." Phó Vũ Hoàng chưa từ bỏ ý định, cho dù hắn bên cạnh thật có thần nhân tương trợ, hắn cũng muốn thử đoạt lấy . Khối này thịt béo, hắn ăn không được, thủy chung không thừa dịp tâm. . . . . .

Quân sư nhíu nhíu mày, vô cùng hoài nghi, "Không hề nghe nói bên cạnh Trình Quân Hạo có thêm người nào đó xuất hiện cả, thật là chuyện lạ, tại sao Bộ Phi Yên lại chịu ở bên cạnh hắn chứ, thật không cam lòng. . . . . ."

Phó Vũ Hoàng cười nhạt, trong mắt sáng loáng lóe lên, "Phái người cơ trí đi thăm dò điều tra, có lẽ sẽ phát hiện điều gì. . . . . ."

Quân sư gật đầu một cái, chuyện này nói lớn không lớn, nói nhỏ không nhỏ, một Bộ Phi Yên danh tiếng là rất dọa người, Trình Quân Hạo nếu như có hắn ta tương trợ, nếu không ngăn cản kịp thời, về sau rất có thể ở thành phố A sẽ không còn có đất cho bọn họ đặt chân nữa.

153. Nhờ anh giúp một tay

Phó Vũ Hoàng cũng không phải là rảnh rỗi mới đi lo lắng chuyện này, ở thành phố A từ trước đến nay luôn là Hổ Bang cùng Ưng Môn của bọn họ độc tôn, hơn nữa dường như Ưng Môn lại càng ngày càng mở rộng, hắn rất có cảm giác nguy cơ đang đến, rất sợ có một ngày, Trình Quân Hạo đem bọn họ thôn tính.

Trình Quân Hạo híp mắt ngẫm nghĩ, nói chung thì đây cũng chỉ là thỏa đàm tạm thời, anh cũng hiểu rất rõ, mâu thuẫn giữa anh với Hổ Bang không phải là loại mâu thuẫn dễ dàng giải quyết được, nó dính đến lợi ích của cả hai bên, anh và Phó Vũ Hoàng đều không phải là đứa ngốc, mặc dù lúc này không thể kết thành liên minh, nhưng mà, bởi vì Phó Vũ Hoàng không nhúng tay vào chuyện này, nên cũng tiết kiệm cho anh không ít lực lượng, lần trước hắn ta chắc cũng đã cân nhắc nhiều lần, mới đem An Tâm Á trả lại, tin chắc là lần này hắn cũng đã suy nghĩ tương đối cùng trước sau mới quyết định , nếu không, Phó Vũ Hoàng cũng không thể nào bỏ qua cho một cơ hội có thể uy hiếp anh như vậy.

Không có kẻ địch vĩnh viễn, cũng không có bạn bè vĩnh viễn, khi có ích lợi trước mặt, người người ai cũng đều là kẻ ích kỷ. Cho nên, Trình Quân Hạo có thể hiểu được quyết định của Phó Vũ Hoàng, cũng không muốn suy đoán thêm về những chuyện khác.

Bất kể như thế nào, chờ giải quyết xong Vương lão, anh với Phó Vũ Hằng vốn vĩnh viễn là kình địch, cũng sẽ đến lúc phải đối đầu trực diện.

Nhưng Trình Quân Hạo vẫn không hiểu, Vương lão này vì sao vẫn cứ bám lấy mình không thả, nếu như chỉ là xung đột về mặt lợi ích, lão cũng có thể bám lấy Phó Vũ Hoàng không phải sao? ! Theo như Trình Quân Hạo biết, thì anh với Vương lão cũng không có dính dáng gì nhiều, mà cũng không có xung đột cá nhân nào, vậy đến tột cùng đã có chuyện gì xảy ra? !

Anh day day huyệt thái dương, có lẽ là ân oán bảy năm trước sao? ! Chẳng lẽ là bởi vì mất trí nhớ nên không nhớ được sao? Trình Quân Hạo có chút nhức đầu. . . . . .

Nói ra, thì trong chuyện làm ăn của công ty, cũng có mấy vụ đúng là anh đã đoạt việc buôn bán của lão, nhưng mà sinh tồn trên thương trường chuyện này ai chẳng gặp nếu chỉ vì cái này mà ôm hận trả thù đối phương, Vương lão cũng thật là rỗi rãnh để tức giận người khác quá rồi.

Vậy nhất định phải có nguyên nhân gì đó mà anh không biết, nếu không thì thật là khó mà giải thích được.

Tranh đấu trên thương trường nếu có thất bại thì lần sau đoạt lại là được, Trình Quân Hạo âm thầm cảm thấy chuyện này đơn giản không như mình tưởng.

Trình Quân Hạo không có thông qua An Bình để nói chuyện với Bộ Phi Yên, mà là trực tiếp gọi một cuộc điện thoại cho Bộ Phi Yên. Anh không muốn làm cho An Bình có cảm giác mình thiên vị đối với Lâm Khả Nhân.

Nhưng với Trình Khả Khả, anh quả thật là không thể làm ngơ được.

Bộ Phi Yên nhận được điện thoại của anh khẽ kinh ngạc mấy phần, nhíu mày, "Trình Quân Hạo. . . . . ." Rất kỳ lạ.

Trình Quân Hạo rủa thầm một tiếng, mẹ nó, anh mà cũng có một ngày phải cầu cạnh người khác, nhưng nếu Bộ Phi Yên mà chịu giúp anh chuyện này, nhất định chắc chắn thành công, chuyện tìm được Khả Khả cũng không phải là không thể làm được.

Cho nên, anh rất nhỏ nhẹ nói, "Bộ Phi Yên, tôi có một chuyện muốn thỉnh cầu, chuyện này rất cần sự hỗ trợ của anh, dĩ nhiên, thù lao tùy anh ra giá, tôi sẽ không để anh phải làm chuyện không công, tôi hiểu là đột nhiên gọi điện cho anh như thế này là có chút đường đột, nhưng mạng người là quan trọng. . . . . ."

Bộ Phi Yên nghe điện thoại, kinh ngạc liếc mắt nhìn Đêm 13, cười như không cười nói: "Không phải là yêu cầu tôi giết người đó chứ? ! Giá của tôi rất cao. . . . . ."

Trình Quân Hạo hít một hơi thật sâu, "Không phải giết người, mà là cứu người, Trình Khả Khả, con trai của tôi, đang ở chỗ Vương lão, tôi hi vọng anh có thể tìm rồi cứu nó ra. . . . . ."

"Hả? Thì ra là không phải giết người a, tôi còn tưởng rằng anh mời tôi đi giết Lâm Khả Nhân, ha ha. . . . . ." Bộ Phi Yên cười nhạt hai tiếng, giọng nói càng phát ra lạnh nhạt, "Cứu người giá cao hơn. . . . . ."

"Tiền thì không thành vấn đề. . . . . ." Trình Quân Họa bất đắc dĩ nói: "Nếu không phải thật sự không còn biện pháp nào khác, vì người của tôi ở phương diện này không chuyên nghiệp lắm, không thì cũng sẽ không tìm đến anh, chuyện giữa tôi và Lâm Khả Nhân tôi sẽ tự mình giải quyết, chuyện này tôi sẽ cho Trữ Trữ một đáp án hài lòng, nhưng riêng Khả Khả, tôi không thể làm ngơ được. . . . . ."

Bộ Phi Yên suy nghĩ khá lâu, rốt cuộc nói, ". . . . . . Được, có tiền thì chuyện gì cũng dễ làm, có thù lao thì cái gì cũng ok hết."

Trình Quân Hạo thở phào nhẹ nhõm, "Lần này làm phiền anh. . . . . ."

Cúp điện thoại, Bộ Phi Yên thản nhiên nói, "Tao quả thật thật rất bội phục hắn, mặc dù mâu thuẫn với Lâm Khả Nhân cũng đã đến cực điểm rồi, nhưng, đối với Trình Khả Khả, hắn cũng không buông được, coi như có nhân tính, không tệ, điểm này tao thích. . . . . ."

Đêm 13 liếc mắt, "Cho dù là ai cũng sẽ không thể buông xuống chẳng phải sao? Hổ dữ không ăn thịt con. . . . . ."

Bộ Phi Yên nhàn nhạt nhíu mày, không nói tiếp nữa. Lúc hắn còn rất nhỏ đã bị cha mình vứt bỏ, tuy nói hổ dữ quả thật không ăn thịt con, nhưng cũng sẽ có ngoại lệ.

Chỉ vì một điểm này, cũng với nể mặt Trữ Trữ, hắn cũng muốn ra mặt.

Tin rằng An Bình cũng sẽ đồng ý cứu , đứa nhỏ này bản tính thiện lương, chỉ là một khi gặp phải chuyện của mẹ nó, thì lý trí sẽ bị tiêu mất một chút. Đứa nhỏ này, từ khi còn nhỏ thì chỉ có An Tâm Á ở bên cạnh, cũng khó trách nó sợ hãi cùng lo lắng như vậy, cũng không khó để hiểu được.

Bộ Phi Yên quyết định tối nay lại đi dinh thự Vương thị tìm hiểu một chút vị trí của Trình Khả Khả.

Đêm 13 nhíu mày, "Thật muốn đi sao, tao thấy lần trước sắc mặt của Vương lão cũng đã không tốt rồi, lần này, khẳng định phòng bị sẽ gia tăng rất nhiều, mày không sợ một đời anh minh lại bị hủy bởi lần này sao? !"

Nguyên tắc hành động của bọn họ, là luôn luôn không bao giờ hành động với cũng một chỗ, cùng một người đến lần thứ hai. Lần này, coi như là ngoại lệ, cho nên, Đêm 13 liền nhìn về phía hắn khiêu khích.

Bộ Phi Yên vô vị nhíu mày, thản nhiên nói: "Lo lắng cho tao? ! Nếu đã tăng cường phòng bị thì tao lại là càng muốn xem xem với trình độ của tao có bị nó làm cho phải lui bước hay không, không cảm thấy là rất thú vị sao? !"

Khóe miệng Đêm 13 co giật, "Mày cũng quá mức tự tin rồi đó? Bộ Phi Yên, nếu mày một đời anh minh bị hủy ở nơi này, lúc đó thì mày xong đời, mẹ kiếp, có muốn tao giúp mày một tay hay không? !"

Đây mới chính là mục đích chủ yếu. Đêm 13 mày nha tự mình muốn đi chơi, còn phải yêu cầu người khác cho mình một bậc thang đi xuống, thật là.

"Thật lo lắng cho tao như vậy? !" Bộ Phi Yên cười như không cười, "Cùng nhau hành động cũng không tồi, buổi tối cùng đi thăm dò một chút, còn có thể mượn gió bẻ măng xem một chút Vương lão có cất giấu cái gì không, đều mang đi, coi như là thu hoạch phụ thêm."

Ánh mắt Đêm 13 sáng lên, giơ ngón tay cái lên, thản nhiên nói, "Mày giỏi, chuyến dạo chơi hấp dẫn như vậy, mà mày cũng đã nói ra rồi, tao có thể không đi sao? !"

Bộ Phi Yên điềm tĩnh liếc hắn, "Là mày tự mình muốn đi tìm việc vui đó chứ? Huh, còn phải để tao cho mày một cái cớ để lấy mới được à . . . . ."

". . . . . ." Đêm 13 im lặng.

"Xem trước một chút thiết bị theo dõi của bọn họ đã, để buổi tối còn làm nhiễu loạn tất cả. . . . . ." Bộ Phi Yên phúc hắc cười híp mắt nói.

Đêm 13 gật đầu một cái, hai người cấu kết với nhau làm việc xấu, quyết định ở thành phố A tìm chút niềm vui.

Thuận tiện tay chân rãnh rỗi cuỗn vài món luôn, một bên thu thập một chút mấy cái Vương lão đang cất giấu, một bên cứu một người, kiếm chút tiền thuê từ Trình Quân Hạo, chuyện mua bán này tính thế nào cũng có lời.

*

Mấy ngày nay quả thật Vương lão vẫn không thể nào ngủ ngon được. Đó là kể từ sau khi Ôn Tâm đang ở trong nhà mà không giải thích được lại bị chặt mất một chân, sau đó lại lại tổn thất một tỷ, chẳng biết đi đâu.

Lại còn cái tin đồn Bộ Phi Yên ở thành phố A, hơn nữa rất có thể là làm việc cho Trình Quân Hạo. Lão vẫn an không ngon ngủ không yên, cho nên, thiết bị bảo an tăng cường vô cùng nhiều, nhưng vẫn không yên lòng, hàng đêm vẫn hay giật mình thức giấc.

Tối hôm đó thật sự lại không ngủ được, muốn tới tản bộ, thuận tiện thị sát một chút xem bọn cận vệ có chăm chỉ làm việc hay không, chuyển đi dạo này thoáng cái liền hướng đến tòa nhà hai lầu có phòng của Trình lão.

154. Lão già này, tâm thật ác độc

Bên trong phòng có những tiếng động rất kỳ quái, tuy nói là tường vốn phải có cách âm, nhưng Vương lão lại cố ý đem thiết bị cách âm của những bức tướng này phá bỏ, mục đích hiển nhiên là rất rõ ràng, vì muốn giám thị Trình lão. Nói cho cùng, cũng chỉ là một con cờ mà thôi, mặc dù đã không còn bao nhiêu giá trị, nhưng dù là đèn đã cạn dầu, Vương lão vẫn còn có ý định sử dụng lão để phát huy cho đến phút cuối cùng.

Vô tình Vương lão bị tiếng động trong phòng này làm cho đặc biệt tò mò, lão gọi hộ vệ tới, định mở cửa, suy nghĩ một chút, lại không làm, mà lại đi mở máy camera thu hình trong căn phòng này, lão vẫn không hề yên tâm về tác dụng của con cờ, cho nên, đối với tất cả những con cờ dù lớn dù nhỏ thì trong phòng vẫn phải an bài máy thu hình bỏ túi cũng không kỳ quái.

Hình ảnh nhảy ra chính là hình ảnh Trình Khả Khả bị trói, Trình lão cầm đao ngồi ở phía sau cậu bé, cười cực kỳ dữ tợn, Lâm Khả Nhân đưa lưng về phía máy thu hình, không nhìn thấy mặt, nhưng bóng lưng này cũng thể hiện được cô ta đang run rẩy như thế nào.

Sắc mặt của Trình Khả Khả rất hoảng hốt, mặt không có chút máu, đang khóc , khuôn mặt nhỏ nhắn khóc rất thê thảm, một bên chân phía trên còn có một con thật dài dao đang găm vào tạo thành một vết thương rất sâu, máu đỏ thẫm theo chân của cậu bé chảy xuống, nhiễm đỏ quần ngủ nho nhỏ của cậu bé cùng với tấm thảm dưới chân.

Toàn thân Vương lão chấn động, nhỏ giọng nói, "Cái tên Trình lão này, mới đó má đã không nhịn được muốn động tới Trình Khả Khả rồi. . . . . ." Lão còn muốn nhân tiện lợi dụng tên nhóc này một chút, lại không ngờ tới chuyện Trình lão đã đi trước một bước.

Quản gia hiển nhiên có chút kinh hãi, "Làm thế nào? ! Vương lão gia. . . . . ."

"Trước tiên xem xét tình huống một chút. . . . . ." Vương lão uy nghiêm nghiêm túc nói.

Quản gia nhép nhép miệng, nói, "Ngộ nhỡ Trình Khả Khả chết ở chỗ này. . . . . ."

Vương lão bén nhọn trừng mắt nhìn lão ta, Quản gia cúi đầu. Thật ra thì lo lắng của lão ta cũng không thừa chút nào, Trình Khả Khả tuổi cực nhỏ, cộng thêm vết thương rất sâu, gần như đã có chút không chịu nổi nữa rồi, khuôn mặt nhỏ nhắn cũng tái nhợt dọa người.

Bên trong gian phòng, Lâm Khả Nhân cơ hồ phát điên đã nổi điên mà thét chói tai, "Ông không phải là người, ông không phải phải . . . . . Khả Khả. . . . . ." Lâm Khả Nhân kêu cực kỳ thê lương.

Còn sót lại chút ý thức sau cùng Trình Khả Khả, mông lung nhìn Lâm Khả Nhân phía đối diện, "Mẹ. . . . . . Cứu con, đau quá. . . . . . Con muốn cha, tại sao cha không đến cứu con. . . . . ."

Trình lão ha ha cười dữ tợn, dao găm sắc bén ở trên cổ Trình Khả Khả đung đưa, lạnh lùng cười, "Hắn, Trình Quân Hạo sao? Nó sẽ không tới cứu mẹ con các người, Lâm Khả Nhân, hiện tại hối hận ư, hối hận ban đầu phản bội ta sao? ! Thấy được chưa, đây chính là kết quả của mẹ con các người, đừa nghiệt chủng này, ta sẽ để cho nó đền mạng cho Quân Hoa, mà cô, đã bị Trình Quân Hạo từ bỏ, lại còn phải nhìn tận mắt con trai của cô chịu tra tấn như vậy, khó chịu không? !"

Lâm Khả Nhân phát ra tiếng hét thê lương, "Buông nó ra, ông muốn làm gì tôi cũng được . . . . ."

"Cô sao? !" Trình lão lạnh lẽo cười một tiếng, "Người ta muốn cũng không phải là cô, mà là con trai của Trình Quân Hạo, cô có hiểu được kết quả của cảm giác trơ mắt nhìn con ruột của mình bị giết như thế nào sao? ! Ha ha, hiện tại ta cũng muốn Trình Quân Hạo thấy con trai của nó là bị giày vò như thế nào cho tới chết . . . . . ."

Lão níu khuôn mặt nhỏ nhắn của Trình Khả Khả khóc muốn ngất đi, quay qua phía camera, "Khóc, khóc cho ta. . . . . . Ta muốn cho Trình Quân Hạo biết, đoạn hình ảnh này chính là hình ảnh cuối cùng của con trai hắn, ha ha, Trình Quân Hạo, trả mạng cho Quân Hoa của ta. . . . . ."

Trình Khả Khả phát ra tiếng thét loại thê lương.

Lâm Khả Nhân cơ hồ muốn ngất đi, cô níu tóc của mình, ngã trên mặt đất, "Không cần, cầu xin ông đừng đối xử với Khả Khả như vậy. . . . . .Đừng mà. . . . . . Khả Khả, Khả Khả của mẹ, mẹ sai lầm rồi. . . . . . Không nên dẫn con tới nơi này . . . . . ."

Lâm Khả Nhân gần như muốn phát điên, nhưng tất vả những bất lực này chỉ có thể chuyển hóa thành thật sự tự trách sâu sắc, cô hối hận mình đã không nên, không nên mang theo con trai mà đi vào hang sói, không nên để đến khi Khả Khả gặp chuyện rồi mới nhận ra, cô nên sớm đề cao cảnh giác, nên sớm vào lúc Khả Khả nói gặp Trình lão mà đề cao cảnh giác, bây giờ tất cả đều đã quá muộn rồi, ngay tại lúc cô sơ suất, bị Trình lão lợi dụng mà chui chỗ trống.

Lâm Khả Nhân sốt ruột, phẫn giận đến công tâm, nhìn con trai ruột thịt của mình chảy máu, vô cùng đau đớn, một ngụm máu đỏ tươi liền ói ra ngoài.

Trình lão lạnh lùng cười không ngừng, "Ta sẽ không để cho nó chết đi đơn giản như vậy đâu, tất cả nhưng hành hạ mà Quân Hoa phải chịu, ta muốn trên người con trai của hắn trả lại tất cả. . . . . ."

"Khóc a, khóc càng thảm càng tốt. . . . . ." Trình lão ha ha cười không ngừng, "Ta muốn đem đoạn phim này gởi cho Trình Quân Hạo, muốn nó chịu trách nhiệm vì cái chết của Quân Hoa, muốn cho hắn thống khổ cả đời, ha ha. . . . . ."

"Ta thua sao? ! Ta thua một chân, cũng không đại biểu ta thua, ta thua mất Quân Hoa, nhưng là ta lại có được Khả Khả, Trình Quân Hạo, tao tuyệt đối không buông tha cho mày. . . . . ." Trình lão âm trầm nói, lưỡi dao bén nhọn, lại đâm thêm một dao vào đùi phải của Trình Khả Khả.

Da thịt mềm mại bị dao găm một cái, máu thẳng tắp chảy xuống, vết thương mặc dù không sâu, nhưng rốt cuộc Trình Khả Khả cũng chỉ là một đứa bé, làm sao có thể chịu được chuyện như vậy, lập tức sẽ khóc lên rồi hôn mê bất tỉnh, khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt không có huyết sắc.

"Không. . . . . ." Lâm Khả Nhân hét lên một tiếng, nhào tới, Trình lão dùng đao hướng vào cô ta, "Tiến tới một bước nữa thử xem? ! Có muốn ta cũng ở trên người cô vẽ mấy đao hay không? !"

"Van ông, lão gia. . . . . ." Giọng nói Lâm Khả Nhân van nài cầu khẩn khóc ròng nói: "Bỏ qua cho Khả Khả đi, ông muốn chém bao nhiêu đao trên người tôi cũng được, chỉ cầu ông thả Khả Khả, van cầu ông, van cầu ông. . . . . ." Cô ta té quỵ dưới đất, dùng sức mà dập đầu, vừa đáng thương cũng vừa thật đáng buồn, tình cảnh này làm Trình lão vô cùng hả hê.

"Ha ha, ta thua ư, lão tử ta không có bại. . . . . ." Trình lão lạnh lẽo gầm nhẹ, "Lão tử ta sẽ cho con của mày với đàn bà của mày nếm thử một chút loại mùi vị này. . . . . . Lâm Khả Nhân, người đàn bà đê tiện này. . . . . ."

Lúc trước Trình lão vẫn rất hận Lâm Khả Nhân từ lúc ban đầu đã phản bội thông đồng với Trình Quân Hạo, là một người đàn ông, dù là đã già rồi, cũng luôn canh cánh trong lòng, nhớ mãi không quên.

Đôi mắt âm lãnh của Vương lão trầm trầm nhìn, mặt thủy chung không chút thay đổi. Quản gia không nhìn nổi nữa, lặng lẽ dời ánh mắt đi. Đang lúc lão ta muốn thở dài, đột nhiên hình ảnh chuyển một cái, biến mất, cả phòng giám sát rơi vào một trận hỗn loạn.

Vương lão cả kinh, "Chuyện gì xảy ra? !"

Quản gia cũng khiếp sợ, "Nguy rồi. . . . . . Đường dây màn hình giám sát bị cắt, nhất định là có người đã xâm nhập vào tòa nhà. . . . . ."

Vương lão bị giật mình, cộng thêm sự lo lắng đối với Bộ Phi Yên, quả nhiên bị một trận sợ hãi, thất kinh, sắc mặt tái nhợt, "Có phải Bộ Phi Yên tới hay không, hộ vệ đâu. . . . . ."

Tòa nhà họ Vương hỗn loạn một trận, hiện tại mặt Vương lão hốt hoảng vô cùng so với sự lạnh lẽo mới vừa rồi không hợp nhau chút nào.

Bộ Phi Yên cùng Đêm 13 biết là đã tới chậm, đi vào trong phòng thì hai người liếc mắt nhìn nhau, nhìn Trình Khả Khả máu tươi chảy ròng, kinh hãi.

Trình lão rõ ràng cảm thấy có người ở sau lưng, lão giật mình, vội quay đầu lại, "Là ai. . . . . ."

Đầu còn chưa kịp chuyển qua, liền bị Bộ Phi Yên một chưởng đánh cho bất tỉnh. Đêm 13 thuận thế đẩy ngã xe lăn của lão, ghét bỏ mà nói: "Lão già này, tâm thật ác độc. . . . . ."

Editor PS: Làm chương này mình vô cùng khó chịu bởi vì mình rất ghét bạo lực trẻ em chứ đừng nói đến làm mấy chuyện ác độc như vầy (>’’

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.