Cuộc Đi Săn Của Nhóm Bệnh Kiều

Chương 18: Chương 18




Khai mở đan điền là bước đầu tiên mà hắn bắt buộc phải thực hiện. Đây có lẽ là bước đệm đầu tiên để đặt chân trên đỉnh của thế giới này.

Bởi vì phương pháp rèn luyện của anh em hắn là độc nhất vô nhị. Đó là rèn luyện thể phách cực hạn. Lấy thân thể làm đan điền. Biện pháp này có lợi cũng có hại. Có lợi là khả năng cất chứa năng lượng của cơ thể lớn hơn đan điền rất nhiều lần. Do đó, ở cái tuổi 13 mà hắn đã có lực lượng của siêu ảnh. Nhưng cũng có hại là khó làm cho năng lượng này trở nên tinh thuần vì nó quá rời rạc, không được áp súc rèn luyện một cách triệt để.

Do đó, hắn nghĩ phải khai mở đan điền của mình là tất yếu. Do đó, hắn quyết định chuyển nhà cho Cửu Vĩ.

“Kurama, mặc dù rất không muốn, nhưng ta phải chuyển nhà cho ông!”, Tengoku hơi bùi ngùi nói chuyện với Cửu Vĩ. Nói thật, nếu Cửu Vĩ không muốn đi hắn cũng không cưỡng ép.

Vốn hiểu tính hắn và hiểu ước mơ của hắn, Cửu Vĩ gật gù đồng ý: “Nói thật, ta cũng rất quý trọng ngươi, Tengoku. Ở chung ngần ấy năm, ta cảm thấy ngươi rất giống ông ấy. Ta muốn ở cạnh ngươi nhiều hơn nhưng ta không muốn cản bước tiến của ngươi. Ngày xưa lục đạo tiên nhân không thể tiến được bước kia nên cuối cùng đi đến thân thể suy kiệt mà chết đi. Hãy cố gắng, Tengoku. Ta ở bên cạnh Naruto sẽ luôn dõi theo ngươi.”

Với đoạn ký ức mà đệ tứ phong ấn trong đầu bọn trẻ cũng đã để lại phương pháp để hợp nhất hai Cửu Vĩ lại làm một thể. Đó là khai mở phong ấn, bóc Cửu Vĩ ra rồi nhét vào là được.

“Tạm biệt, Kurama” Tengoku nói và chuẩn bị xé bỏ lá bùa phong ấn.

“Khoan đã, Tengoku. Ta nghĩ kĩ rồi. Ta sẽ cho ngươi toàn bộ Chakra của ta. Nó sẽ khiến ngươi đột phá đến siêu ảnh đỉnh phong. Từ đó, ngươi sẽ nhanh chóng trưởng thành hơn. Ta cảm giác được Thập vĩ sắp xuất thế. Thời gian của các ngươi không còn nhiều lắm.” Không biết là lấy cớ hay cảm ứng từ nguy cơ sắp xảy ra, Cửu Vĩ vội vã nói với Tengoku.

“Vậy phải làm thế nào?” Tengoku hỏi.

“Ta nghĩ có vài vấn đề phải nói với ngươi. Thứ nhất, năng lượng của ta chứa rất nhiều tâm tình tiêu cực. Khi ngươi tiếp xúc với nó, ngươi sẽ bị ảnh hưởng. Khi đó, hắc ám trong lòng ngươi sẽ bị khuếch đại lên vô số lần. Nếu bản tâm không vững chắc, chắc chắn ngươi sẽ bị lạc lối, thậm chí bị tâm ma khống chế. Theo đó, ta nghĩ ngươi cần ít nhất một tháng thiền định dưới thác nước để tìm hiểu và vững chắc bản tâm của mình.”

“Thứ hai, tại thế giới đan điền, ngươi mở phong ấn phóng thích ta. Sau đó ngươi thả Chakra của ngươi ra và kéo Chakra từ cơ thể của ta ra và cắt đứt liên hệ nguồn Chakra đó với cơ thể ta. Khi đó, Chakra của ta sẽ đồng bộ với Chakra của thể ngươi. Còn nếu kéo không lại, Chakra của ngươi sẽ bị ta nuốt hết, thậm chí cả linh hồn ngươi cũng bị nuốt hết. Đây là con dao hai lưỡi. Do đó, ngươi cần kết hợp với Naruto và Sasuke để hỗ trợ ngươi.”

Tengoku nhớ lại nguyên tác hình như cũng có cảnh này. Naruto tìm hiểu bản tâm của mình dưới thác nước mất mấy tháng trời. Sau đó, còn bị hắc ám Cửu Vĩ ảnh hưởng. Sau đó nhờ Killer Bee hỗ trợ áp chế Cửu Vĩ. Trong phong ấn, Kushina cũng đem Chakra mình tạo thành xiềng xích trói Cửu Vĩ lại kéo dài thời gian cho Naruto. Nhờ thế hắn mới thành công.

Hiện tại không có Killer Bee, nhưng có phân nửa Cửu Vĩ, đồng thời có Mangekyou Sharigan Sasuke hỗ trợ nên khả năng thành công của Tengoku sẽ rất cao. Hắn còn biết, bên trong phong ấn còn có tàn hồn của cha mẹ hắn trợ giúp, nên hắn rất an tâm.

Chính vì thế, hắn nói rõ với Naruto và Sasuke để hai người tự do luyện tập tiên thuật. Còn hắn phân ra vài phân thân đối luyện cùng hai người. Còn bản thể thì luyện tâm dưới thác nước. Luyện tâm cần bản thể tịnh tâm để vấn tâm, không thể thay thế. Do đó, phân thân không thể trợ giúp gì được, thậm chí càng khiến dễ dàng tẩu hoả nhập ma. Do đó, mỗi ngày hắn đều khô khan ngồi đối diện nhìn thẳng bóng mình trên thác nước và không ngừng suy ngẫm lại quá khứ.

Ngồi liên tục nửa tháng, bỗng hắn nghe ầm một tiếng, sau đó trời đất tối sầm.

Mở mắt ra hắn thấy mình nằm trong bệnh viện. Tay đang được truyền nước biển. Thân thể có vài chỗ cháy khét, và nằm gục đầu trên giường bệnh là một bé gái khoảng 6 tuổi.

“Đây là đâu? Ta là ai?Ta tại sao lại ở đây!” Hắn tự hỏi. Hắn đang bối rối.

“A, ba thức rồi. Ba thức rồi, mẹ ơi.” Đang phân vân, hắn bỗng nghe bé gái vui mừng la lớn lên.

“A, thì ra chỉ là giấc mơ. Ta bị điện giật ngất đi và đang được điều trị đây mà.”

“Đây liệu có phải là triệu chứng tâm thần phân liệt không nhỉ! Giấc mơ thật dài. Trong mơ ta thấy mình phân tâm đa dụng, một lần đồng thời có thể làm rất nhiều công việc khác nhau. Chắc có lẽ là triệu chứng tâm thần phân liệt rồi. Phải đi bệnh viện chuyên khoa kiểm tra mới được.” Hắn tự lẩm bẩm.

Sau đó vợ hắn bước vào, vừa đi vừa khóc “hu hu, anh tỉnh rồi, anh làm em lo lắng quá có biết không. Anh còn đau lắm không. Tội nghiệp con bé, hai ngày nay nó lo lắng cho anh suốt. Nó khóc sưng mắt luôn rồi đó. Hu hu...hic hic”

“Anh không sao rồi, em đừng quá lo lắng”. Sau đó, hắn hỏi thăm sau khi hắn bị điện giật, chuyện gì xảy ra. Vợ hắn bắt đầu kể lại.

“Sau khi anh bị điện giật, mấy anh trong sở điện lực kịp thời đưa anh đến bệnh viện cấp cứu. Anh hôn mê đã hai ngày nay. Cũng may, ông trời thương nên cho anh tỉnh lại. Em sợ lắm. Hu hu. Em sợ anh sẽ không tỉnh lại nữa. Hu hu. Mẹ và cha cũng gọi điện liên tục hỏi thăm anh.. hic hic.”

“Thôi được rồi, xin lỗi đã làm em lo lắng. Anh sẽ cố gắng nghỉ ngơi để mau bình phục về với mẹ con em, chịu chưa. Em cũng nghỉ ngơi đi. Lúc nãy gặp anh tưởng bệnh viện có nuôi con gấu trúc nữa đó. Hihi”

Sau đó, hắn trầm tư. Câu chuyện có vẻ không đúng lắm. Nhưng hắn không biết không đúng chỗ nào.

Sau một tuần lễ, hắn xuất viện. Cha mẹ hắn cũng đến đón hắn cùng về. Thấy vậy, hắn hơi ngập ngừng, có gì sai sai ở đây, nhưng hắn không nhớ rõ.

“Thiên à, có chuyện gì vậy con. Nằm viện có một tuần mà muốn quên ông bà già này rồi sao. Ba mẹ bận du lịch bên Nhật cả tuần nay mới về, không có đến chăm sóc con, con giận cha phải không?” Cha hắn nói.

“A, không có đâu cha à, con rất vui đấy chứ.” Hắn từ trong kí ức hỗn độn bừng tỉnh lại. Phải rồi, có lẽ giấc mơ ấy quá chân thật nên ta lẫn lộn với thực tại mất rồi. Chắc phải đi khám cái đầu lại mới được.

Sau đó, cả nhà lên xe rồi về nhà. Mẹ và vợ hắn ghé chợ để mua một vài món làm tiệc ăn mừng cho hắn. Trong thời gian hắn nằm viện, nhiều bạn bè cũng gọi điện thoại đến hỏi thăm sức khoẻ của hắn. Kì lạ là hắn cũng chẳng nhớ số của ai cả. Tất cả đều quy cho đầu óc hắn còn rối loạn. Chắc có lẽ do điện giật ấy mà.

“Đúng rồi, điện giật”. Hắn bừng tỉnh, hắn nhớ hắn bị điện giật rất lâu. Mà sao cơ thể hắn không có vết bỏng nào hết. Thật kì lạ.

“Và còn gì nữa nhỉ”, thấy là lạ chỗ nào mà hắn không nói nên lời.

Về đến nhà, hắn cùng cha ngồi trước ghế sô pha trò chuyện. Còn vợ và mẹ hắn thì loay hoay dưới bếp. Hắn hỏi cha hắn về chuyến du lịch. Cha hắn kể hai ông bà đi chơi rất vui như Vườn hoa Kawachi Fuji (Fukuoka), Đền Motonosumi-inari (Yamaguchi), Thác Nachi (Wakayama), Cáp treo Kintetsu Beppu, núi Phú Sĩ...và nhiều nơi ông bà viếng thăm.

“Còn Tiểu Anh đâu nhỉ, hôm nay là thứ sáu, con nhớ nó chiều nay không có đi học mà!” Hắn đột ngột nhớ ra, con hắn hôm nay không có đến đón hắn.

“Sau đó, hắn đứng lên, chợt run rẩy... chẳng lẽ... tại sao cả gia đình không ai nhớ cả... chẳng lẽ đây mới thực là mộng... đúng rồi, cha ta đã mất tích từ lúc ta mới mười lăm tuổi. Vậy bây giờ...”

Bừng tỉnh, hắn nhìn lại cha hắn. Cha hắn mỉm cười nhìn hắn “gì vậy con trai, con đang nghĩ gì thế?”

“Ngươi là ai? Ta đang ở đâu?” Hắn điên cuồng hét lên.

“Con bị gì à? Ta là cha con. Chẳng lẽ điện giựt làm đầu óc con có vấn đề sao? Từ trước đến giờ gia đình mình vẫn chung sống cùng nhau cơ mà?”

“Đúng vậy, từ trước đến giờ gia đình mình vẫn sống cùng nhau mà!” Hắn ôm đầu lẩm bẩm.

Vô thức, hắn dùng nắm tay đấm mạnh vào sàn nhà. Làm sàn nhà nứt rách một lỗ to tướng. Hắn bừng tỉnh...

“Hừm, đúng là ý chí kiên định. Ảo cảnh ta hoàn mĩ đến vậy mà vẫn bị ngươi phát hiện. Giỏi lắm”. Thân ảnh cha hắn từ từ biến thành hắn và chậm rãi đứng lên.

Hắn cũng đứng lên. Đến lúc này hắn còn không nhận ra người trước mắt là ai thì hắn cũng nên kết thúc tu luyện đi là vừa.

“Sao. Ngươi định làm gì. Đây không phải là nguyện vọng duy nhất của ngươi sao? Ngươi không muốn về nhà à?” Hắc ám hắn hỏi chính nội tâm hắn.

“Muốn, lúc nào cũng muốn. Nhưng chưa hoàn thành ước nguyện kiếp này của ta, ta sẽ không về.”

Nói đoạn, hắn xông lên tấn công hắc ám thân thể. Hắc ám cũng tấn công lại.

Đây thật giống như hai ảnh phân thân cùng nhau luyện tập. Hắn biết chiêu thức, hắc ám hắn cũng biết. Hắn nghĩ chiến thuật, hắc ám hắn cũng nghĩ... cả hai cứ như đứng trước gương mà chiến đấu. Hắn dùng thể thuật thì tên kia dùng thể thuật. Tên kia dùng Rasengan thì hắn cũng dùng Rasengan. Hắn dùng thuỷ độn thì tên kia dùng hoả độn. Tên kia dùng lôi độn thì hắn dùng phong độn...

Cuối cùng cả hai trọng thương ngã gục.

Sau đó, cả hai cùng cười ha ha “Thật thú vị, thú vị vô cùng. Tạm biệt bản tôn” Sau khi nói xong, hắc ám hắn biến mất.

Thật ra, sau khi hắn kiên định nội tâm của mình thì hắc ám vốn nên biến mất. Nhưng cả hai muốn thử xem chính mình cùng chính mình đấu với nhau có khác ảnh phân thân không.

Kết quả cuối cùng cũng giống như vậy. Thật ra là phân liệt tâm thần đấu với nhau mà thôi.

Cuối cùng hắn mở mắt. Đây chỉ là hắn vừa trải qua khảo nghiệm vấn tâm mà thôi. Ý chí hắn qua lần khảo nghiệm này càng thêm kiên cường, càng thêm quyết tâm với con đường cường giả của mình.

Với lại từ khi đến thế giới này, nội tâm của hắn cũng tĩnh như nước, hắn vốn là khách qua đường, cường giả chi tâm nung nấu và ngày càng kiên định, hắn muốn áo gấm về nhà chứ không trốn chạy về nhà để sống cuộc sống bình dị như trước. Có lẽ hắn ích kỉ nhưng hắn không muốn đơn điệu sống sót nữa.

Trải qua nửa tháng, bản tâm của hắn đã trong sáng và vững chắc hơn. Trong nửa tháng tiếp theo, hắn sẽ ngồi dưới dòng thác để trui rèn ý chí cùng điều chỉnh tâm thần của mình, sau đó chiến đấu cùng Cửu Vĩ...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.