Cược Cho Anh Thắng

Chương 16




“Tại sao em có thể độc ác như vậy hả?” Giọng nói lúc này của Cố Doanh Tích mang theo tiếng khóc nức nở, cũng không phải bộ dáng giả vờ như lúc đầu nữa: “Sao em lại độc ác như vậy? Chị không nghĩ tới em lại là loại người như vậy, em làm cho chị quá thật vọng rồi! Không những chụp lén ảnh của chị không chịu trả lại, em còn làm anh Doãn bị thương, từ nay về sau, chúng ta không còn là bạn bè nữa, chị sẽ không tha thứ cho em, không bao giờ tha thứ cho em!”

Kiếp trước Ninh Vân Hoan ở trước mặt Cố Doanh Tích luôn mang bộ dáng người hầu nhỏ, nên không cảm thấy nữ chủ có bao nhiêu não tàn, ngược lại bởi vì có vầng sáng của nữ chính nên bộ dáng yếu đuối đó của cô ta luôn giành được thiện cảm của người khác giới. Cũng không biết vì sao, hay là vì đã giải quyết được mối nguy hiểm nhất của kiếp trước. Bây giờ cô nhìn thấy bộ dáng này của Tạ Trác Doãn chẳng khác nào một con hổ giấy cả, cũng không còn mang lại cho cô cảm giác âm hiểm độc ác như kiếp trước, bản thân mình bây giờ đã là người của Lan Lăng Yến rồi thì cũng không cần thiết phải sợ hắn ta như kiếp trước nữa, hơn nữa cô cảm thấy lời nói của nữ chủ rất vô lý, làm cho cô không còn lời nào để nói, ban đầu Ninh Vân Hoan nghĩ đến chuyện kiếp trước của hai người nên mới nói với cô ta hai câu, nhưng nghĩ lại nếu mình cùng cô ta mới gặp mặt đã cãi nhau một trận, không khỏi có chút làm cho người ta cảm thấy cô cố tình gây sự.

Cô nghĩ như vậy, đột nhiên nghịch ngợm nở nụ cười, thừa dịp tầm nhìn của Tạ Trác Doãn còn chưa có khôi phục lại, cô liền dùng sức đá xuống đầu gối của hắn một cái, liền nhìn thấy cả người hắn lảo đảo hướng về phía trước, không tự chủ được mà gục xuống phía trước, cô liền tốt bụng đi lại đằng sau đẩy lưng hắn một cái, làm cho hắn cả người hắn đổ ập vào người Cố Doanh Tích!

'Oành' một thanh âm trầm đục vang lên, Tạ Trác Doãn lập tức đè lên người Cố Doanh Tích, trực tiếp đem cô ta áp dưới người hắn, Cố Doanh Tích bị đầu Tạ Trác Doãn đánh tới kêu 'Ong' một tiếng, không đợi cô ta kịp mở miệng kêu đau, Ninh Vân Hoan liền bước ra ngoài.

Sau khi đi được mấy bước, cô liền hướng về phía nhà vệ sinh nữ rống to: “Ở đây có sắc lang a! Lại còn không biết xấu hổ làm chuyện ấy trong nhà vệ sinh nữ nữa chứ!”

“Thật không biết xấu hổ mà, còn dám mang điện thoại vào đây sử dụng!”

“Cậu ta thật càn rỡ mà, khẳng định trước đây đã không ít lần nhìn trộm người khác!”

“Mọi người, đánh hắn!”

Sau khi mọi người anh đánh tôi đá thì Ninh Vân Hoan đã thừa dịp đó mà rời đi.

Hôm nay trước chỉ xử lý hai người này như vậy thôi, không hiểu sao lại làm cho cô vô cùng thoải mái, khóa học tiếp theo cũng không thèm chuẩn bị, cũng không nghĩ ngợi gì liền lấy điện thoại ra gọi cho Lan Lăng Yến: “Em nghĩ muốn cúp học.”

Giọng nói của cô cực kỳ nhẹ nhàng, khi Lan Lăng Yến nhận được điện thoại của cô, khóe miệng nhịn không được mà giương lên, nghe cô ở đầu bên kia vui vẻ kể lại chuyện bản thân đã chỉnh Tạ Trác Doãn như thế nào, mà sắc mặt của anh cũng theo đó càng trở nên dịu dàng hơn, anh mơ hồ có thể tưởng tượng được vẻ mặt của Ninh Vân Hoan lúc này như thế nào, đáng tiếc là anh không được tận mắt nhìn thấy vẻ mặt đó của cô.

Lan Lăng Yến biết bởi vì hôm nay cô rất vui vẻ, cho nên mới theo bản năng gọi điện thoại cho anh, hơn nữa giọng nói lúc này của cô không hề mang theo một tia phòng bị nào, chờ đến khi khôi phục lại tinh thần, cô nhất định sẽ lui vào trong vỏ bọc của mình!

Nếu như chỉnh tên tiểu tử Tạ gia và thu thập cái người phụ nữ vừa thấy đàn ông liền dính lại kia có thể làm cho cô vui vẻ như vậy, có lẽ có thể để cô chơi đùa nhiều hơn vài lần. Cũng nên cảm ơn tiểu tử Tạ gia kia, để cho anh tìm được một cái việc vui, Lan Lăng Yến nghĩ như vậy, đôi mắt phượng xếch lên nhịn không được hơi nheo lại.

Thời gian cơ hồ chưa đến nửa ngày, tin tức Tạ Trác Doãn là một tên biến thái, chuyên rình trộm các nữ sinh đã lan truyền khắp đại học Đế Đô! Đây là kết quả cho việc cao ngạo của hắn từ trước tới nay, hắn ta vốn đã nổi tiếng trong giới thượng lưu và trong trường học, thay đổi bạn gái như thay áo, có thể nói hắn ta rất đào hoa. Nhưng cũng vì thế, những chuyện xấu của hắn cũng được lan truyền rất nhanh, thậm chí bởi vì bộ dáng cao cao tại thượng trước kia của hắn mà đã có không ít năm sinh trong trường ghét, trải qua chuyện lần này, thanh danh của hắn đã sớm lan rộng khắp toàn trường, ngày hôm sau khi Ninh Vân Hoan đi học, liền thấy Phó Viện mang vẻ mặt thần bí kéo cánh tay cô lại: “Hoan Hoan, bạn có biết không? Tạ Trác Doãn là một tên biến thái chuyên rình coi nhà vệ sinh đó! Nhìn bộ dạng trước kia của anh ta cũng không đến nỗi nào, nhưng không ngờ anh ta lại làm ra loại chuyện vô sỉ như vậy, trước kia không ít lần mình đã đi vệ sinh ở đó, không biết có bị anh ta chụp ảnh không nữa, thật đúng là dọa chết người mà!”

Phó Viện vừa nói xong, còn làm bộ bản thân bị hoảng sợ quá mức mà vuốt vuốt ngực, trong mắt còn hiện lên vẻ khinh thường và miệt thị sâu sắc: “Bất quá loại người như vậy tại sao lại tới tìm cậu, Hoan Hoan, trước kia cậu đã làm chuyện gì mà mình không biết vậy, như thế nào lại cùng loại người như vậy quen biết?”

Danh tiếng lúc trước của Tạ Trác Doãn rất tốt, Phó Viện luôn ước gì mình có thể có quan hệ gì đó với Tạ Trác Doãn, còn mang chuyện Tạ Trác Doãn đến tìm cô ra nói xấu, hiện tại danh tiếng Tạ Trác Doãn xấu đi, nàng đã nghĩ đem chính mình cùng hắn kéo đến cùng nơi, nghĩ đến người khác đều là ngốc tử đâu, tùy vào nàng đến bài bố?

Ninh Vân Hoan cảm thấy bản thân cô rảnh rỗi nên suy nghĩ quá nhiều chuyện vớ vẩn rồi, tuy rằng diện mạo của Phó Viện cũng được xem là xinh đẹp, nhưng mà ở khoa điện ảnh mỹ nữ như mây mà nói thì Phó Viện căn bản không có khả năng được người khác chú ý tới, mặc kệ là gia thế hay diện mạo, chỉ cần Tạ Trác Doãn mở miệng thì sẽ có rất nhiều cô gái xinh đẹp hơn Phó Viện nguyện ý làm bạn gái của hắn, Phó Viện cố ý ở trước mặt cô nói những lời này, không phải là muốn cô nói ra mấy lời làm cho Tạ Trác Doãn chú ý sao?

“Cho dù anh ta có như thế nào thì cũng là con trai trưởng của Tạ đổng sự, địa vị của Tạ gia không phải một Phó gia như mấy người có thể so sánh được, Phó Viện, vì chúng ta là bạn bè, cho nên mình mới nhắc nhở cậu một tiếng, nếu như hai cô chú biết được cậu dám nói về con trai trưởng của Tạ gia như vậy.” Ninh Vân Hoan học theo giọng điệu trước đây của Phó Viện, dùng nó để châm chọc lại Phó Viện, nhất thời sắc mặt Phó Viện trở nên cực kỳ khó coi, cũng không mở miệng nói câu nào nữa.

Chuyện mất mặt của Tạ Trác Doãn mọi người cũng chỉ dám nói sau lưng hắn, dù sao thì chỉ cần không nói trước mặt Tạ Trác Doãn là được, nhưng nếu Phó Viện cứ đi rêu rao chuyện này, chỉ sợ đến lúc đó Tạ gia biết được nhất định sẽ không tha cho Phó Viện.

Mà trước kia Tạ Trác Doãn cũng đã từng nói qua, hắn ta mặc dù không thể trêu vào Lan Lăng Yến, nhưng nếu muốn đối phó với hai gia đình trung lưu như Phó gia và Ninh gia, chỉ bằng vào quyền thế và tiền tài của Tạ gia thì rất dễ dàng xóa sổ bọn họ, nếu để cho chú Phó biết được Phó Viện đã đắc tội với Tạ gia, thì chắc chắn cậu ta sẽ bị lột một lớp da!

Thấy sắc mặt Phó Viện ngày càng khó coi, lúc này Ninh Vân Hoan mượn cớ mình còn phải học bài, một tay đẩy Phó Viện sang bên cạnh, chính mình thì kiếm chỗ ngồi xuống.

Kiếp trước gặp loại chuyện này cô chỉ biết nhịn xuống, cả đời ủy khuất chính mình, cuối cùng cũng không có kết quả tốt gì, nay cô muốn nói gì thì nói, cảm giác tự do làm việc mình thích thật tốt, cũng không cần lại phải ủy khuất chính mình, đây quả thực là chuyện mà cô luôn muốn lắm nhưng không có cơ hội làm.

“Hoan Hoan, những gì mình nói chỉ vì muốn tốt cho cậu, tại sao cậu lại nói với mình như vậy?” Giọng nói của Phó Viện có chút sắc bén bức người, ban đầu chỉ muốn lại đây xem náo nhiệt, cũng như nhắc nhở Ninh Vân Hoan đừng quên bản thân mình là ai, cũng đừng mơ tưởng đến việc có thể trèo cao, dù sao hình ảnh lúc trước Ninh Vân Hoan nắm tay một người đàn ông đẹp trai vẫn không ngừng quanh quẩn trong đầu Phó Viện, làm cho cậu ta nhớ mãi không quên, một bên Tạ Trác Doãn không ngừng đến lớp học tìm cô, xảy ra nhiều chuyện như vậy, mà hai người còn là bạn thân của nhau, Phó Viện không muốn Ninh Vân Hoan hơn mình, có chỗ tốt mà không chịu chia sẻ với bạn bè chút nào, bất quá hôm nay Phó Viện chỉ nói vài câu, cũng không nghĩ đến cuối cùng người chịu nhục lại là mình, lúc này Phó Viện cực kỳ tức giận, trước kia Ninh Vân Hoan là bạn thân của cô ta, bây giờ có chuyện nhờ vả lại không chịu giúp, làm cho cô ta cảm thấy trong lòng không thoải mái.

“Mình nói chuyện với cậu như thế nào? Cậu có phải thật sự muốn tốt cho mình hay không, trong lòng cậu là người rõ ràng nhất, đừng bảo sao mình không nhắc nhở cậu, chẳng lẽ không phải tất cả chỉ vì muốn tốt cho cậu sao?” Ninh Vân Hoan nghe được giọng điệu muốn dạy dỗ mình của Phó Viện, sắc mặt cô cũng lập tức trở nên khó coi: “Còn nữa sắp tới tiết rồi, cậu làm ơn nhường đường một chút. Cậu đang cản đường mình đó!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.