Cược Cho Anh Thắng

Chương 11




Sau khi trở lại trang viên, Ninh Vân Hoan thật lâu không dám ngẩng đầu lên, trong lúc đó hình như cô và Lan Lăng Yến có cái gì đó không giống với trước kia, nhưng cố tình là thay đổi ở đâu, cô lại không thể nói rõ được.

Thật vất vả cô mới xin phép được hai ngày nghỉ để tránh đầu sóng ngọn gió, kết quả là bây giờ bị ăn không còn một mảnh, Ninh Vân Hoan bắt đầu cân nhắc tới việc giữa đi học bị người khác chỉ trỏ nói xấu và ở nhà bị Lan Lăng Yến giống như hổ đói vồ mồi bất cứ lúc nào cũng có thể bị ăn sạch sẽ thì lựa chọn nào tốt hơn. Cuối cùng hai ngày sau cô cũng không nhịn được nữa, buổi tối căn bản cô không thể ngủ an ổn, ban ngày thì muốn ngủ bù lại cả ngày, sau đó buổi tối lại tiếp tục bị ăn, loại cuộc sống lặp đi lặp lại như vậy thật sự rất khó chịu, còn không bằng như trước kia, ít nhất vì để cho ban ngày cô có thể có chút tinh thần, buổi tối Lan Lăng Yến còn có thể khắc chế một chút, nhiều nhất là làm một hai lần sẽ dừng lại, không giống với hiện tại, sau chuyện đó hắn liền không cố kỵ gì nữa mà muốn cô, bất kể là ban ngày hay giữa trưa, mặc kệ là lúc nào đều không buông tha cho cô.

Nghĩ như vậy, Ninh Vân Hoan cảm thấy mình vẫn nên đi học thì tốt hơn. Thời điểm buổi chiều hai người đang nằm trên giường, thì bàn tay của Lan Lăng Yến không chịu an phận mà lần mò trên người cô, Ninh Vân Hoan thấy vậy liền bình tĩnh đưa tay của mình ra giữ chặt lấy bàn tay không an phận kia của hắn, giọng nói nhỏ nhẹ vang lên:“Ngày mai em muốn đi học.”

Đã xin nghỉ nhiều ngày như vậy rồi, dù sao thì cũng không thể trốn tránh mãi như vậy được, khách quan mà nói thì Lan Lăng Yến còn đáng sợ hơn mấy sinh viên ở trường nhiều lắm. Nghe được lời này của Ninh Vân Hoan, Lan Lăng Yến trầm mặc một lúc lâu, Ninh Vân Hoan còn tưởng rằng hắn không muốn cho cô đi ra ngoài, nhưng mà ngoài dự liệu của cô, hắn thế nhưng lại gật đầu đồng ý, bất quá lúc này đây Ninh Vân Hoan vẫn không tránh thoát được bàn tay của hắn, thế là một trận hoan ái mới lại bắt đầu, Ninh Vân Hoan giống như cảm thấy có chỗ nào đó không thích hợp, nhưng mà cô nghĩ đi lại nghĩ lại vẫn không biết là ở chỗ nào, hơn nữa bây giờ thân thể của cô cực kỳ mệt mỏi, cuối cùng liền đem điểm nghi hoặc ấy ném ra sau đầu.

Tuy rằng cô đã né tránh vài ngày, nhưng giống như nửa điểm hiệu quả cũng không có, Ninh Vân Hoan vừa đến trường học liền bị mọi người nhìn chằm chằm, sau khi cô vào phòng học thì có rất nhiều ánh mắt kỳ quái nhìn về phía cô, giống như hai ngày vừa rồi cô nghỉ học đã xảy ra chuyện gì đó, có vẻ như chuyện xảy ra này cũng không phải bình thường.

Mặc dù trong lòng cô có nhiều điểm nghi hoặc, nhưng trên mặt vẫn là một bộ dạng bình tĩnh, cô làm như không có nhìn thấy ánh mắt tò mò của người khác, bình tĩnh đi đến vị trí của mình ngồi xuống. Ngồi ở bên cạnh cô như cũ là một nữ sinh có nụ cười khẽ rất đáng yêu, thân hình cũng rất tốt, khi nữ sinh đó nhìn thấy Ninh Vân Hoan ngồi bên cạnh mình, cô nàng liền không biết sợ là gì nhích tới gần chỗ Ninh Vân Hoan ngồi, cả thân mình đều có xu hướng dựa vào người của cô nói:“Mấy ngày nay bạn nghỉ học đã xin phép giáo sư chưa? Đã xảy ra chuyện gì sao? Ngày đó Tạ đại thiếu gia tìm bạn có chuyện gì vậy?”

Những lời này không riêng gì nữ sinh kia muốn biết, mà cũng là câu hỏi mà tất cả các sinh viên khác trong lớp muốn biết, vì vậy khi nghe thấy câu hỏi này của nữ sinh kia, tất cả mọi người trong lớp đều dựng thẳng lỗ tai lên nghe.

Ninh Vân Hoan cau mày, quay đầu nhìn cô gái kia một cái, thấy trong ánh mắt đó lóe lên tia bát quái, liền bình tĩnh lên tiếng nói:“Mình với bạn rất thân sao?”

Cô gái ngồi bên cạnh kia không nghĩ tới Ninh Vân Hoan lại lạnh nhạt khó nói chuyện như vậy, cô gái liền bĩu môi, cũng không có vì nguyên nhân này mà tức giận, ngược lại còn chớp mắt vài cái ra vẻ mờ ám nhìn cô cười cười:“Nói vậy thôi, mình tên là Trần Viên Viên, mình với bạn ngồi chung với nhau, có thể nói đây là duyên phận a, chúng ta kết bạn với nhau nha! Bạn có thể cho mình hỏi một chút không ~”

Cô gái kia nói xong, lại duỗi khuỷu tay đụng vào người Ninh Vân Hoan hai cái:“Hai ngày gần đây Tạ đại thiếu gia đều qua đây tìm bạn đấy, không biết có phải anh ấy coi trọng bạn không nữa? Có phải hai người các cậu đang trong quá trình làm quen không, vì sao bạn không chịu đi gặp anh ấy, có phải là hai người đang cãi nhau không? Còn có a, anh chàng đẹp trai mấy hôm trước dẫn cậu đi là ai vậy?”

Ninh Vân Hoan không tự chủ được mà kéo ghế cách xa cô gái kia, cô cũng không muốn trả lời vấn đề này của cô gái kia, hai người bọn họ cũng không thân thiết đến mức đó, mà nếu có là bạn thân thì đôi khi nói chuyện cũng phải có giới hạn, cho dù có là bạn thân thì không phải chuyện bí mật gì cô cũng nói, dựa vào cái gì mà cô gái kia vừa hỏi thì cô phải trả lời cô ta chứ.

Thấy cô không nói lời nào, cô gái tự xưng là Trần Viên Viên kia có chút không phục muốn ngồi xích lại gần cô, những lời vừa rồi của cô cũng đã nói rõ thái độ lạnh nhạt của mình với chuyện đó rồi, cô đã lựa chọn bỏ qua chính là không muốn để ý tới cô ta rồi, thế mà cô chỉ mới lơ đãng một tí mà cô gái này đã sáp lại gần mình, da mặt cũng dày, Ninh Vân Hoan tức giận mỉm cười, Trần Viên Viên vừa thấy cô nở nụ cười, ngược lại khuôn mặt tươi cười nói với cô:

“Bạn nói đi, mình đảm bảo sẽ không nói cho người khác biết đâu.” Khi Trần Viên Viên nói lời này ánh mắt còn lóe lên tia sáng, rõ ràng đây là loại người nghĩ một đằng nói một nẻo, kiếp trước Ninh Vân Hoan đã gặp không ít loại người trước mặt người khác thì làm ra vẻ giữ bí mật nhưng sau lưng người ta thì lại nói xấu đủ điều, cho nên cô làm sao sẽ tin tưởng lời nói của cô gái này chứ, khóe miệng khẽ nhếch lên, cô làm như không có nghe thấy.

Vốn nghĩ chỉ cần mình không để ý đến cái cô gái nhiều chuyện này là được, nhưng cũng không nghĩ tới cô gái này vẫn không chịu buông tha cho cô, suốt một tiết học này Trần Viên Viên đều lải nhải ồn ào bên tai cô không dứt, còn không ngừng lắc qua lắc lại hỏi cô và Tạ Trác Doãn có phải là một đôi hay không, bây giờ Ninh Vân Hoan chỉ cảm thấy bên người giống như có một con ruồi vo ve bay qua bay lại trước mặt mình, cuối cùng cô thật sự không thể nhẫn nại được nữa, liền quay đầu cau mày nhìn cô gái kia:“Mình đã nói, mình với bạn không có quen biết.”

“Bạn cùng với Tạ đại thiếu gia có chuyện gì không thể nói sao? Cũng không phải là chuyện gì lớn, ngày nào anh ấy cũng đến lớp học tìm bạn, nói hai người các bạn không có chuyện gì, ai sẽ tin chứ.” Cô gái này vừa nói xong, còn tự bổ sung thêm một câu:“Hoặc là giữa cậu và Tạ đại thiếu gia trong lúc vô tình đã xảy ra ân oán với nhau, thật ra anh ấy cũng không có nhìn chúng bạn, mà là muốn tìm bạn báo thù? Chỉ là anh chàng đẹp trai ngày đó rốt cuộc ai a?”

Ninh Vân Hoan không thể chịu được nữa, nhưng vẫn phải nhẫn nhịn đến lúc tan học, lúc này Trần Viên Viên còn lôi kéo cô nói luyên thuyên không ngừng, đúng lúc cô không thể nhẫn nại được định đứng lên thu dọn đồ đạc rời khỏi, thì Phó Viện đã sớm tức giận ở một bên cuối cùng cũng không chịu nổi mà chen vào, một tay bắt lấy thân mình vừa mới đứng lên của Ninh Vân Hoan kéo trở lại vị trí, sau đó lớn tiếng nói:“Hoan Hoan, bạn đừng để ý đến cô ta! Ngày đó Trần Viên Viên này ỷ vào việc cô ta ngồi ở bên cạnh bạn, đã đem tin tức của bạn bán cho người khác đó, còn nói cái gì mà bạn với Tạ Trác Doãn đang quen nhau, nhưng mà ở sau lưng người ta bắt cá hai tay bị phát hiện, còn thu tiền các bạn trong lớp nữa chứ, không những vậy cô ta còn tự cho là đúng bán tin tức của bạn, mình với bạn quen biết nhau từ hồi tiểu học đến bây giờ, cùng nhau lớn lên, làm sao mình không biết bạn với Tạ Trác Doãn căn bản mới gặp nhau lần đầu tiên chứ.”

Phó Viện giả vờ như là thay Ninh Vân Hoan giải thích, nhưng mà giọng nói của ả lại không nhỏ chút nào, cứ như vậy làm ồn, liền dẫn tới biểu tình của rất nhiều người tự cho là mình đã đoán trúng sự việc lần này. Sắc mặt Ninh Vân Hoan lập tức trở nên xanh mét, đứng phắt dậy, không thèm để ý đến Phó Viện bụng dạ khó lường đứng ở đó, chỉ là nhìn chằm chằm vào Trần Viên Viên nói:“Lời nói của cô thật vô căn cứ, thế mà còn dám đem tin tức của tôi bán cho người khác?”

Giọng nói của cô có chút lạnh lùng vang lên, trong mắt một mảnh âm u, cùng Lan Lăng Yến ở chung đã lâu, không biết có phải là do bị hắn áp bức quá lâu mà bây giờ cô đã trưởng thành hơn trước rất nhiều, vẻ mặt lúc này của cô thoạt nhìn có chút dọa người, Trần Viên Viên thấy ánh mắt đó liền ngây người một lúc lâu, lúc này sắc mặt lập tức từ xanh ngắt chuyển sang trắng bệch, ấp a ấp úng nói:“Mình, mình......”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.