Cuộc Chiến Xử Nam

Chương 8: Hận thiên nữ




Hắn muốn lấy vợ.

Sư phụ bói toán quả nhiên linh nghiệm, năm nay hắn đúng là phạm hoa đào; mà nàng, chỉ cần có thể bảo vệ hắn không bị chút thương tổn nào, là có thể trở về Tiếu Tiếu cốc trước thời hạn, cũng luyện được “Tật Quang tàn ảnh”, nhưng tại sao nàng lại không thể vui vẻ? Động tác của Hoàng Phủ Thao rất nhanh, từ hôm đó hồi cung, liền cấp tốc ban chiếu chỉ.

Trong thời gian không tới một tháng, các tiểu thư nhà quan, các mỹ nhân nước phụ trong danh sách được lựa chọn, đều đã tiến vào Kinh Thành đợi lệnh, chỉ chờ chiếu chỉ ban xuống lần nữa, sẽ tiến vào Duệ Vương phủ tiến hành tuyển chọn.

Vì Hoàng Phủ Hạo Nguyệt, có thể nói Hoàng Phủ Thao đã dùng hết tâm tư, các cô gái trên danh sách đều có gia thế tốt, tài mạo song toàn, mà bên trong phủ, cũng vì việc trọng đại này mà bận rộn khắp nơi.

Dưới sự chỉ huy của Tổng quản, mỗi một gian phòng danh cho khách, đều được quét dọn tới rực rỡ hẳn lên, mỗi viện, cũng đều được đặt thêm nhiều kì hoa dị thảo, tăng thêm không khí.

Ngoài ra, Tổng quản thậm chí còn mời thêm vài người đầu bếp dị quốc, mấy ngày nay vẫn ở trong phòng bếp, thử nấu nhiều món ăn ngon lạ cùng Lôi đại nương, để bảo đảm ngày “yến tiệc chọn vợ” đó diễn ra, các giai nhân nước phụ trong danh sách có thể có cảm giác như đang ở nhà. Mặc dù bận rộn, nhưng trên dưới toàn phủ đều ngập tràn vui vẻ, duy chỉ có nàng, vẫn không thể hòa vào không khí vui sướng kia —— hưu! Vào lúc Ấn Hoan đang nhíu mày trầm tư, trong không khí thình lình xảy ra một chút khác thường, lại làm cho nàng giật mình hồi hồn. Không cần quay đầu, nàng lập tức phán đoán chính xác âm thanh, dùng hai ngón tay đón lấy "Ám khí" đang xé không gian mà lao tới, cũng trong nháy mắt tiếp theo, bắn cho ám khí bay ngược trở về.

Đông!

Trong chớp mắt, viên bạc vụn lớn bằng hạt đậu phộng, đã bị khảm vào tường đá, trở thành một món trang sức trên tường. Thượng Quan Khuynh Vân ngồi trước tường đá, thiếu chút nữa đã bị bạc vụn đánh trúng, đầu tiên là sửng sốt, tiếp đó mới mở miệng. "Ây da, thì ra là ngươi còn có phản ứng ha, ta còn tưởng ngươi đã ngủ thiếp đi !"

Hắn như cười như không mà trêu ghẹo, vẻ mặt Ấn Hoan vẫn lạnh lùng, nghiêm túc cảnh cáo.

"Lần tới đừng làm chuyện như vậy nữa."

"Ha ha, Ấn cô nương chớ mất hứng, Long mỗ chỉ muốn thử một chút xem thích khách trong truyền thuyết, có bao nhiêu khả năng." Nàng lạnh lùng liếc nhìn gã, giống như là đánh giá gì đó.

Người này là bạn làm ăn của Hoàng Phủ Hạo Nguyệt, người ta gọi gã là Long gia, nghe nói là một nhân vật lợi hại. Vì thương lượng việc buôn bán, hai người thường ước hẹn gặp mặt ở bên ngoài, nàng đi theo mấy lần, sớm đã nhận ra gã có võ công, nhưng không cao bằng nàng.

"Đủ để đưa ngươi tới cái chết." Nàng lạnh giọng nói.

"Cái gì?" Thượng Quan Khuynh Vân không khỏi sửng sốt, tựa hồ không thể nào tin nổi một cô nương nũng nịu như nàng, lại có thể nói ra lời nói máu tanh như thế mà mặt không đổi sắc.

Khó được thấy bạn tốt lộ ra vẻ mặt kinh ngạc, Hoàng Phủ Hạo Nguyệt ngồi một bên xem kịch vui, không khỏi cười nhẹ ra tiếng. "Nàng quả thật có khả năng này." Hắn còn phụ họa giúp, chứng minh Ấn Hoan không nói dối

Mới nãy, nếu không phải nàng nhận thấy được động tác đánh lén này không mang theo bất cứ sát ý nào, hắn tin rằng, viên bạc vụn kia, lúc này đang khảm trên mi tâm bạn tốt của hắn, chứ không phải bức tường đá sau lưng.

"Xem ra Duệ Vương gia rất tin tưởng nha hoàn này." Đối với Hoàng Phủ Hạo Nguyệt ngồi một bên hát đệm, Thượng Quan Khuynh Vân chỉ có thể nở nụ cười quái đản.

"Nàng không phải nha hoàn."

"Ô?" Nhìn thấy sự nghiêm túc trong mắt Hoàng Phủ Hạo Nguyệt, hắn lập tức hiểu ra, nhếch đuôi mày lên. "Thì ra là như vậy, chẳng trách ‘người nọ’ lại phiền não như thế, xem ra ánh mắt Vương gia ‘đặc biệt’ tốt”.

"Long gia quá khen." Hoàng Phủ Hạo Nguyệt làm sao không nghe ra ý tứ trêu chọc giấu trong lời nói của bạn tốt.

Ngoài mặt, bọn họ là bạn làm ăn, “trong quan trường” , quan hệ của bọn họ cũng không coi là cạn. Nhưng trên lập trường làm ăn, chuyến ra cửa này, là vì buôn bán, hắn cũng không muốn lãng phí thời gian vào chuyện khác. Thu ngân phiếu trên bàn xong, hắn mới đưa câu chuyện trở về vấn đề chính.

"Khoản trang sức, châu báu đầu tiên, tại hạ kiểm tra không có sai sót, về phần trân châu và hương liệu còn dư, phải phiền Long gia rồi."

"Duệ Vương gia quá lời, quan hệ hai chúng ta có thể nói như cá với nước, bất quá là hợp tác với nhau, sao lại nói đến làm phiền?" Hoàng Phủ Hạo Nguyệt khẽ mỉm cười, không phản bác.

"Thời gian không còn sớm, tại hạ cũng không tiện tiếp tục làm phiền, phải từ biệt ở đây rồi."

"Cũng tốt." Thượng Quan Khuynh Vân không có nhiều lời giữ lại, vẫn lười biếng ngồi thoải mái trên ghế, tựa hồ không tính đứng dậy tiễn khách.

Ngược lại Ấn Hoan bên cạnh, ngay từ lúc Hoàng Phủ Hạo Nguyệt đứng dậy, đã nhanh chóng cầm lấy áo choàng giắt trên bình phong, kéo cửa phòng, ra ngoài đứng đợi.

Mấy ngày nay Lâu Tây không có ở đây, vẫn là nàng đi theo bên cạnh chăm sóc hắn, trước kia không hiểu chuyện, hôm nay làm, lại đặc biệt thuận buồm xuôi gió.

Trong lúc vô tình, nàng đã từ từ dung nhập vào cuộc sống của hắn, quen với tính tình hắn, thói quen của hắn, yêu thích của hắn, khẩu vị của hắn, thậm chí mỗi một động tác, một ánh mắt của hắn đại biểu cho ý tứ gì, nàng luôn có thể dễ dàng hiểu ra. Vào lúc Hoàng Phủ Hạo Nguyệt muốn bước qua cửa ra khỏi sương phòng, Thượng Quan Khuynh Vân trong sương phòng chợt lên tiếng. "Duệ Vương gia." Hoàng Phủ Hạo Nguyệt không dừng bước, càng không có quay đầu lại, mà đi thẳng tới bên cạnh Ấn Hoan, rút áo choàng trong tay nàng ra, nhẹ nhàng phủ áo choàng vây quanh thân thể nhỏ nhắn mềm mại của nàng.

Hành động bất thình lình của hắn khiến nàng có chút sửng sốt, đang muốn mở miệng hỏi, lại bị hắn đoạt lời trước. "Long gia còn có việc gì?" Vừa nói, hắn vừa thuận tay kéo dây tua rua màu xanh hai bên cổ áo, cẩn thận thắt một cái nơ xinh đẹp thay nàng.

Áo choàng đính lông chồn đen được may đo riêng cho hắn, khoác lên trên người của nàng, không những không buồn cười, ngược lại càng khiến nàng thêm nhỏ nhắn yêu kiều.

Hắn nhìn nàng một lát, sau đó bỗng nhiên thuận tay miết nhẹ lên đôi mày đang nhíu của nàng, nàng lại sửng sốt, trong thời gian ngắn cũng nói không ra sự chấn động trong lòng kia là gì, lại sâu sắc cảm nhận được sự dịu dàng và thương tiếc của hắn. Lông tơ bên trong áo choàng mềm mại, có sự ấm áp và mang hơi thở của hắn, tựa như bầu không khí đang vây quanh nàng, chuyện tiệc chọn vợ, tựa hồ đã trở nên không hề quan trọng, khiến nỗi buồn phiền uất nghẹn trong lòng, trong nháy mắt cũng tan thành mây khói.

Ấn Hoan không khỏi lại nở cười yếu ớt, nhưng bên cạnh đó, sự ngượng ngùng cũng khiến nàng vội vã đưa tay cởi áo choàng xuống, ai ngờ hắn ngăn cản nàng, lại cẩn thận nắm lấy đôi tay nhỏ bé của nàng.

Mắt thấy hai người chàng chàng thiếp thiếp, cử chỉ thân mật, Thượng Quan Khuynh Vân đầu tiên là liếc mắt, sau đó mới cất tiếng trêu chọc: "Thật ra thì cũng không phải là chuyện gì quan trọng, Long mỗ chỉ muốn hỏi một chút, nếu mà ‘người nọ’ biết được mình không những bị người ta lừa gạt, ngay cả chuyện mình khổ tâm an bày, cũng chỉ bị dùng để thu lợi, không biết sẽ có phản ứng gì nhỉ?"

Nghe bạn tốt ý ở ngoài lời, Hoàng Phủ Hạo Nguyệt chỉ mỉm cười, chậm rãi xoay người.

"Chuyện này chỉ có trời biết, ta biết, huynh biết, nếu Long gia không nói, ‘hắn’ sao lại có phản ứng gì." "Ai nha, không biết thì hiển nhiên là tốt hơn, nhưng mà không có thú vị gì hết." Thượng Quan Khuynh Vân ngắm nghía hoa văn trên chén sứ, ánh mắt lóe lên dường như đang tính toán điều gì.

Vậy mà Hoàng Phủ Hạo Nguyệt vẫn chỉ mỉm cười nhàn nhạt, ôn hòa hiền lành cứ như người xuất gia chưa bao giờ sát sinh.

"Không thú vị vẫn tốt hơn so với phức tạp, Long gia làm ăn bận rộn, chỉ sợ sẽ không vui khi có rắc rối tới cửa."

"Rắc rối?" Gã tò mò nháy mắt.

"Là rắc rối đếm không hết." Hoàng Phủ Hạo Nguyệt thản nhiên đính chính, tuy không nói rõ ràng là rắc rối như thế nào, nhưng ánh mắt của hắn, lại khiến Thượng Quan Khuynh Vân biết điều không lên tiếng nữa.

Hắn nắm bàn tay nhỏ bé của Ấn Hoan, rời khỏi khách sạn mà chẳng thèm quay đầu lại. Đợi hai người đi xa, Thượng Quan Khuynh Vân mới hờn giận lẩm bẩm ra tiếng.

"Chậc! Vậy mà còn uy hiếp ngược lại ta? Nam nhân này vẫn âm trầm bá đạo như vậy, sao lại không có ai phát hiện diện mạo thật của hắn chứ?"

"Vừa nãy đang suy nghĩ gì thế?" Vừa lên xe, Hoàng Phủ Hạo Nguyệt liền mở miệng hỏi nhỏ.

Không ngờ hắn đang bàn chuyện làm ăn, còn chú ý tới nàng, đôi mi Ấn Hoan rung lên, đáy mắt nhanh chóng hiện lên nét bối rối.

"Không có gì." Nàng cắn cắn môi dưới, lần đầu tiên nói dối trước mặt hắn.

Hắn muốn lấy vợ, theo lý thuyết, nàng nên vui vẻ chúc phúc cho hắn, nhưng hết lần này tới lần khác, nàng vẫn không vui mừng nổi.

Nàng vì kiếm phổ mà đến, thứ nàng quan tâm chỉ nên là an toàn của hắn, vậy mà mấy ngày nay, quanh quẩn ở trong đầu nàng, chỉ toàn là chuyện tiệc chọn vợ.

Nàng không ngừng đoán, vì sao hắn lại đồng ý sự càn quấy của Hoàng thượng? Là vì hắn và Hoàng thượng tình như thủ túc, không cách nào cự tuyệt? Hay là bởi vì, cô gái mà lòng hắn ngưỡng mộ, đang ở trong danh sách tuyển chọn? Nếu đúng như thế, thì sẽ là một cô gái như thế nào? Mà hắn, có dịu dàng ngắm nhìn nàng hay không? Từ khi gặp nhau tới nay, nàng không lừa gạt hắn điều gì, nhưng tâm tư chính nàng cũng không hiểu này, nàng sẽ không tình nguyện tiết lộ, bởi vì loại cảm giác đó, giống như… Giống như là nàng không vui khi hắn lấy vợ.

Đang lúc Ấn Hoan sợ hãi muốn xoay đầu, thì Hoàng Phủ Hạo Nguyệt chợt đưa tay nắm lấy cằm nàng, ngăn cản sự trốn tránh của nàng.

"Đừng nói dối." Hắn cúi đầu, ngắm nhìn nàng thật kỹ. "Mấy hôm nay nàng thường không yên lòng, có phải có chỗ nào không khỏe hay không?" Hắn quan tâm hỏi, nhưng đôi mắt đen sắc bén, lại tựa hồ như đang tìm kiếm dấu vết nào đó. Ánh mắt của hắn, khiến Ấn Hoan càng thêm hoảng hốt, hắn có thói quen ôn hòa, hành động bá đạo ngẫu nhiên của hắn, lại khiến nàng bối rối không biết phải làm sao.

Khi hắn bá đạo, ánh mắt luôn quá mức sắc bén, giống như có thể nhìn thấu từng niềm tâm sự của nàng, thường xuyên làm cho nàng có loại cảm giác ngượng ngùng không cách nào che giấu.

Rủ mắt xuống, nàng hơi dùng sức, tránh thoát khỏi sự trói buộc của hắn, sau đó lập tức giống như con thỏ nhỏ bị kinh sợ, lui đến một góc xe, kéo khoảng cách giữ hai người ra thật xa.

"Không có, ta chỉ. . . . . Có chút buồn bực thôi." Nàng cúi đầu nắm chặt làn váy, chột dạ vì nói dối, không dám nhìn thẳng hắn.

Sự lảng tránh rõ ràng của nàng, đương nhiên không thể khiến Hoàng Phủ Hạo Nguyệt tin tưởng, nhưng hắn cũng không ép hỏi nữa.

Đối với bộ dáng điềm đạm đáng yêu của nàng, hắn thương tiếc còn không kịp, sao còn nỡ để nàng phải lộ ra vẻ mặt bối rối nữa? Huống chi, nàng từ trước đến giờ vẫn luôn không phải người biết che giấu tâm tư, mặc dù tính tình lạnh nhạt, bình thường cũng ít lời, nhưng vừa có tâm sự, lại viết hết lên trên mặt, chút ý nghĩ của nàng, hắn còn có thể không hiểu sao? Sự hồn nhiên khờ dại của nàng, vẻ đẹp ngây thơ của nàng đủ cho tất cả nam tử phải say mê vì nàng, ngay cả hắn, hồi lâu về trước, cũng đã bị nàng chinh phục.

Ngay từ khi bắt đầu, tiệc chọn vợ cũng chỉ là một sách lược làm ăn có lời, chẳng qua thuận nước đẩy thuyền, từ đầu đến cuối, điều hắn muốn ngay từ đầu chỉ là sự cam kết của nàng.

(*)Thuận nước đẩy thuyền: Đẩy thuyền trôi thuận theo dòng nước chảy. Có nghĩa là làm việc theo một phương hướng người khác vạch sẵn/ Dựa trên tình huống xảy ra mà có hành động ứng biến thích hợp.

Hắn đã quen có nàng bầu bạn, đã yêu mến hương hoa đào thanh nhã của nàng, giờ đây, hắn sao có thể cho phép nàng bỏ chạy? Dù sao “tiệc chọn vợ” cũng là để chọn “vợ” mà.

Sâu trong đáy mắt thoáng qua tia sáng đen tối, Hoàng Phủ Hạo Nguyệt mỉm cười như không có gì xảy ra.

"Ấn Hoan".

Giống như trước kia, Ấn Hoan lại bị tiếng nói trầm thấp dịu dàng, dụ cho phải ngẩng đầu.

Đôi mắt của nàng trong suốt như nước, được ánh mặt trời chiếu rọi mà trở thành viên bảo thạch đen lóng lánh, ánh nước lưu chuyển kia, chăm chú nhìn ai, cũng đều khiến lòng người lay động.

"Trong tủ gỗ sau lưng nàng, có một hộp gỗ, tìm giúp ta một chút”. Hắn cười ôn hòa, tự nhiên nói sang chuyện khác.

"Hộp gỗ?" Nàng khó giấu được vẻ mặt hoang mang, không hiểu tại sao hắn lại đột nhiên nói sang chuyện khác, nhưng hắn nguyện ý không ép hỏi nữa, quả thật làm cho nàng thở phào nhẹ nhõm.

"Một chiếc hộp gỗ đàn hương màu đen, lớn chừng hai bàn tay."

Hắn miêu tả sơ lược, mà nàng, dựa theo miêu tả của hắn, kéo từng ngăn tủ vuông ra, tìm kiếm bóng dáng hộp gỗ. Cái tủ cao này là được đặt làm riêng, gắn cố định vào tường gỗ của xe ngựa, vừa vững chắc vừa an toàn, nhưng tủ cao chia thành nhiều ngăn vuông, có lớn có nhỏ, dùng để đặt lá trà, thuốc men, chăn ấm, áo lông các loại, và nhiều đồ dùng hằng ngày khác, dùng làm phương tiện lữ hành.

Nhưng bình thường nàng không chạm qua những thứ bên trong, lần này đột nhiên muốn tìm đồ, thật sự có chút khốn đốn khó khăn. Lục tung tất cả các ngăn vuông, nhưng vẫn không thấy bóng dáng hộp gỗ, nàng chỉ có thể quay đầu lại nhờ giúp đỡ.

"Ta không tìm được."

"Vậy sao?" Hắn cũng không trách cứ, mà chủ động đứng dậy, đi tới bên cạnh nàng.

Vóc người cao lớn của hắn, dù chỉ ngồi xổm, cũng đủ khiến người ta cảm thấy vô cùng áp lực, nhất là khi hắn hơi gập eo đưa tay tìm hộp gỗ, ống tay áo rộng thùng thình vì bị kéo căng mà dán vào cánh tay tráng kiện, bó quanh đường cong rắn chắc hữu lực, càng làm cho người thực sự cảm nhận được, hắn tuyệt đối không lịch sự vô hại như biểu hiện.

Nhớ tới lúc trước, hắn làm ra đủ loại hành động thân mật với mình, Ấn Hoan không kiềm được nhanh chóng đỏ mặt lên. Trước đây có Lâu Tây đánh xe ở bên ngoài, thỉnh thoảng hỏi han, nàng chưa bao giờ cảm thấy mất tự nhiên, nhưng hôm nay Lâu Tây ra ngoài làm việc, chỉ có hai người bọn họ ở một chỗ, không khí an tĩnh này lại làm cho nàng thấp thỏm đến khó hiểu.

Vào lúc Ấn Hoan ngượng ngùng muốn kéo dài khoản cách lần nữa, thì bên ngoài, chợt truyền đến tiếng ngựa hí, nháy mắt sau đó, cả toa xe ngựa bị lay động kịch liệt.

Chấn động thình lình xảy ra, khiến nàng đang muốn đứng dậy, tức khắc bị mất thăng bằng, mắt thấy sẽ phải ngã về phía sau ——"Cẩn thận."

Một cánh tay mạnh mẽ hữu lực, kịp thời giữ nàng lại, cũng kéo nàng vào trong lòng.

Dù đang trong lúc hốt hoảng, nàng vẫn chú ý thấy, động tác của hắn nhanh không thể tưởng tượng nổi.

Một tay hắn vây quanh nàng, một tay khác lại nắm chặt quả đấm, vô cùng đề phòng, bất luận chấn động bao nhiêu, vẻ mặt hắn từ đầu đến cuối vẫn điềm tĩnh, bất động như núi, cho đến khi chấn động dừng lại, sắc mặt mới chậm rãi dịu xuống.

Bản lĩnh linh hoạt và phản ứng bình tĩnh kia của hắn, đều đã biểu hiện ra khắp nơi, hắn rõ ràng là người luyện võ! "Vương gia, ngài không có sao chứ?" Xe ngựa mới yên ổn lại, phu xe bên ngoài lập tức hồi hộp hỏi thăm, chỉ sợ bản thân trong lúc sơ sót, khiến Hoàng Phủ Hạo Nguyệt bị chấn thương.

"Không có việc gì." Hắn bình tĩnh đáp lại, đồng thời liếc ra cửa sổ một cái. "Xảy ra chuyện gì?"

"Có một đứa bé đột nhiên vọt ra đường, ty chức sợ làm người vô tội bị thương, nên không còn cách nào khác, vội vã dừng xe ngựa lại." Âm thanh của đám đông xúm lại bàn tán, đi kèm với lời giải thích hốt hoảng của phu xe, cũng nhanh chóng truyền tới tai người ngồi bên trong.

"Xuống xem tình hình một chút." Hoàng Phủ Hạo Nguyệt tỉnh táo chỉ thị, đồng thời đưa tay kéo màn trúc bên cửa xuống, ngăn cản sự dòm ngó từ bên ngoài.

"Vâng" phu xe vội nhảy xuống xe ngựa, chạy đi thi hành mệnh lệnh.

"Nàng không sao chứ?"

Phu xe vừa đi, hắn lập tức cúi đầu quan tâm thiếu nữ đáng yêu trong ngực.

Nhìn khuôn mặt tuấn mỹ gần trong gang tấc, cho dù trong lòng Ấn Hoan nảy sinh không ít nghi vấn, song khi nàng nhận ra tư thế giữa hai người, thì khuôn mặt nhỏ nhắn khéo léo lập tức nóng rực

Trời! Nàng, nàng, nàng, nàng lúc nào thì ngồi lên hai chân hắn vậy?!

Dưới sự bao bọc chắc chắn của hắn, thân thể nàng, vẫn đang dựa thật sát vào ngực hắn! Nàng có thể nhạy cảm nhận thấy được, hơi thở của hắn nóng người bao nhiêu, ánh mắt của hắn nóng bỏng bao nhiêu, thậm chí mỗi một lần lồng ngực của hắn phập phồng, cách vải vóc ma sát trước ngực mềm mại của nàng, cảm giác như vậy cỡ nào . . . . . . Cỡ nào . . . . . ."Ta. . . . . . Ta không sao!"

Khẽ thở gấp một tiếng, Ấn Hoan cơ hồ là chạy trối mà lui ra khỏi ngực hắn, nhưng nàng mới vừa đứng dậy, áo choàng trên người lại thành rắc rối.

Giày thêu xanh không cẩn thận giẫm lên vạt áo choàng, tạo ra lực kéo mạnh, khiến thân thể nàng dao động, may nhờ động tác của hắn nhanh nhẹn, kịp thời ôm nàng vào lòng, nhưng tình huống lần này, còn hỏng bét hơn lần trước! Nàng không những lại ngồi trên đùi của hắn, mà cơ thể cũng dựa vào hắn thật gần, ngay cả môi của nàng, cũng vô tình chạm phải—— nhìn khuôn mặt tuấn mỹ gần trong gang tấc, đang kề sát với mình, Ấn Hoan choáng váng cả người, thế nhưng sự sắc bén bẩm sinh vẫn còn đó.

Nàng rõ ràng nhìn thấy, đôi mắt đen trước mắt, trong phút chốc trở nên sâu thẳm mà nguy hiểm, toàn thân hắn, cũng phát ra loại hơi thở chiếm đoạt mạnh mẽ, mà hình như nàng chính là đối tượng bị chiếm đoạt! Khi ý tưởng nguy hiểm này xẹt qua đầu thì nàng cũng nhanh chóng lùi về phía sau, nhưng động tác của nàng có nhanh hơn nữa, cũng không thể nhanh hơn sự tấn công mãnh liệt như sấm vang chớp giật của hắn.

Khoảng cách mới kéo ra, trong nháy mắt lại hóa thành hư vô.

Hoàng Phủ Hạo Nguyệt bắt được nàng! Đôi chân vững chắc kiềm giữ nàng, đôi tay ôm choàng lấy nàng, ngay cả môi lưỡi của hắn cũng quấn chặt nàng.

Đối với hành động xâm lược bất ngờ của Hoàng Phủ Hạo Nguyệt, Ấn Hoan bị dọa đến nỗi không dám cử động, thế nhưng động tác hôn liếm dịu dàng kia, vuốt ve nhẹ nhàng kích thích kia, lại khiến nàng từ từ quên đi sợ hãi. Nàng không rõ hắn đang làm gì với mình, chỉ biết mở to cặp mắt mê ly, nhìn đôi mắt đen không còn ôn hòa kia, cảm nhận cái ôm không một khe hở, quấn quýt khát khao mãnh liệt kia.

Mỗi lần bàn tay hắn nhẹ nhàng mơn trớn da thịt nàng, lại tựa như đốt lên từng đốm lửa nhỏ trên người nàng, nhiệt độ nóng rực kia, thiêu đốt đến nỗi cơ thể nàng không ngừng run rẩy, nàng hé miệng muốn kêu, nhưng bật ra khỏi miệng, lại là tiếng thở gấp yếu ớt không chịu nổi. . . . . .

"Bẩm Vương gia, ngựa không hao tổn, cũng không có người bị thương, ty chức đã lấy chút ngân lượng, trấn an dân chúng bị kinh sợ, không biết Vương gia có còn căn dặn gì khác hay không."

Giọng phu xe đột nhiên truyền đến từ bên ngoài.

Âm thanh kia, giống như con rắn độc nhảy ra từ bụi cỏ, khiến Ấn Hoan đang thở dốc giật mình hồi hồn.

Nàng hốt hoảng mở to mắt, mặt hồng rực, vội vàng đưa tay đẩy lồng ngực rộng rãi chắc chắn kia ra, chỉ sợ cảnh hai người kề cận thân mật, bị người khác phát hiện, nhưng hắn lại chỉ dùng một tay, đã kiềm giữ được sự chống cự của nàng. Hắn ôm nàng chặt hơn, càng không biết thỏa mãn mà xâm nhập vào môi răng nàng.

"Vương gia?" Đợi hồi lâu không nghe được lời đáp, phu xe không khỏi lớn tiếng hơn, lại đến gần xe ngựa một chút.

Nghe tiếng bước chân từ từ tiến tới gần, Ấn Hoan cảm thấy trái tim của mình, gần như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.

Sự bá đạo và chiếm đoạt của hắn, ép nàng vừa xấu hổ lại vừa luống cuống, vậy mà hắn lại tạo ra sự vui thích, khiến cho nàng không cách nào tự kềm chế muốn đắm chìm.

Mâu thuẫn như vậy, cộng với cảm giác quá kích thích, rốt cuộc khiến nàng không chịu nổi mà phát ra tiếng rên rỉ.

"A. . . . . ."

"Ngươi làm rất tốt, giờ hãy trực tiếp trở về phủ." Hoàng Phủ Hạo Nguyệt rốt cuộc cũng đáp lại trước khi phu xe sinh nghi. Giọng nói của hắn trầm thấp mà vang dội, sự áp đảo vừa vặn khéo léo này khiến người ta mặt đỏ tim đập mà rên rỉ. Nhận được chỉ thị của hắn, phu xe mới an tâm trở lại vị trí.

"Vâng" phu xe hoàn toàn không nhận thấy bât kì điều gì khác thường, kéo dây thừng, lái xe ngựa tiếp tục đi tới. Từ đầu đến cuối, không có bất kỳ người nào phát hiện trong xe ngựa từng xảy ra việc gì, mà Ấn Hoan đích thân trải qua, lại sợ đến trái tim kịch liệt chấn động.

Nàng tê liệt ngồi trong lòng hắn, cả người vô lực dựa vào lồng ngực hắn, không nén được run rẩy thở dốc, đến giờ vẫn không hiểu, rốt cuộc xảy ra chuyện gì.

Bất luận là loại công kích nào, nàng luôn có thể nhạy bén phát hiện trước, đánh đòn phủ đầu, vậy mà đối mặt với tấn công thình lình xảy ra của hắn, nàng lại chỉ có thể sững sờ ngơ ngác mặc hắn định đoạt.

Nhớ tới vừa nãy, hắn tạo ra đủ loại khoái cảm trên người mình, cùng cảm giác vừa kì dị vừa kích thích trong cơ thể mình, nàng mắc cỡ đến toàn thân đều muốn bốc cháy.

Trong tiếng tim đập, nàng khẽ xoa môi dưới sưng nóng, mấy lần muốn mở miệng hỏi hắn vì sao phải làm như vậy, nhưng ngượng ngùng như thủy triều ập tới, từ đầu tới cuối làm cho nàng không dám phát ra nửa điểm giọng nói.

"Dọa nàng sợ sao?" Nhận thấy sự im lặng của nàng, Hoàng Phủ Hạo Nguyệt không khỏi nở nụ cười thương tiếc, bàn tay hệt như lá Bồ, không nhịn được vỗ về chơi đùa mái tóc mềm mại mê người của nàng.

Nàng lắc đầu, vẫn không dám nói tiếng nào.

Sự luống cuống ngượng ngùng của nàng, hoàn toàn lấy đi lòng hắn.

Kiêu ngạo của phái nam, khiến hắn không kiềm được đặt lên tóc nàng những nụ hôn nhẹ nhàng, trìu mến không chịu buông tay, Nhưng đối mặt với thế tiến công chưa được thỏa mãn của hắn, lần này, Ấn Hoan lại kháng cự.

Nàng không những rụt cổ lại, còn lùi người ra.

"Không được. . . . . ." Nàng cuối cùng mở miệng, chỉ là giọng nói yếu ớt như muỗi kêu. Dưới lông mày, một đôi mi dày cong e lệ rũ xuống, giống như hai cây quạt tinh xảo.

"Tại sao?" Hắn nhíu mày."Chẳng lẽ nàng cảm thấy chán ghét?"

Tuy rằng xấu hổ tới choáng váng, nhưng nàng vẫn thành thật lắc đầu một cái.

Mặc dù nàng không hiểu tại sao hắn đột nhiên trở nên điên cuồng như vậy, nhưng nàng cũng tuyệt không bài xích hắn làm vậy với nàng, thậm chí còn cảm thấy. . . . . . Cảm thấy. . . . . .

Tựa như nhìn thấu ý nghĩ của nàng, hắn cười nhẹ. "Nếu không ghét, thì chính là thích?" "Ta mới. . . . . . Ta không. . . . . ." Ấn Hoan chỉ cảm thấy cả người nóng ran, trực giác muốn phủ nhận, nhưng vốn không có sở trường nói dối, lắp bắp một hồi lâu, vẫn chưa nói xong.

Nàng thật sự không hiểu những việc vừa mới xảy ra, đại biểu cho điều gì, nhưng trong lòng nàng, quả thật có nỗi vui mừng đang nhộn nhạo, mà đồng thời, bản năng tinh tế của một người con gái lại làm nàng cảm thấy, hành động quá mức nóng bỏng, quá mức thân mật kia không giống việc nam nữ bình thường có thể làm —— một nỗi lo lắng, khiến nàng không tự chủ được níu chặt váy.

"Vừa nãy. . . . . . Sao ngài lại làm như vậy? Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?" Nàng rụt rè nhìn hắn, trên gương mặt xinh đẹp không tì vết vẫn còn màu hồng nhàn nhạt.

"Nàng không hiểu sao?" Hiểu ra sự nghi hoặc của nàng, Hoàng Phủ Hạo Nguyệt không khỏi sửng sốt.

Nàng nhẹ nhàng lắc đầu. "Không hiểu lắm." Nàng thận trọng ngắm nhìn sắc mặt của hắn, trong mắt chứa đầy thấp thỏm. Phát hiện sự lo lắng của nàng, Hoàng Phủ Hạo Nguyệt chớp mắt một cái, liền nở nụ cười dịu dàng.

Xem ra, mặc dù sư phụ của nàng dạy cho nàng một thân tuyệt học, nhưng dường như đã quên dạy nàng rất nhiều chuyện quan trọng hơn.

Hắn cực kì yêu nàng, điên cuồng vì nàng, mất đi khả năng tự kiềm chế vì nàng, mà tất cả những điều này, nàng hoàn toàn không hiểu được. Mặc dù có chút khiến người ta dở khóc dở cười, nhưng cũng sẽ không làm dao động quyết tâm của hắn.

Từ ngày nàng xông vào số mệnh của hắn, bóng dáng của nàng đã tràn đầy trái tim hắn, mà chuyện ngoài ý muốn hôm nay, chỉ lại chứng minh điều đó một lần nữa—— "Đương nhiên không có gì không tốt." Hắn trả lời như chém đinh chặt sắt.

"Vậy tại sao. . . . . ."

"Đó là một loại cam kết." Hắn ngắm nhìn nàng thật sâu, ánh mắt cực kỳ nghiêm túc, ngay cả giọng nói cũng tràn đầy trang nghiêm.

Dưới cái nhìn tinh khiết của nàng, hắn lại nhẹ nhàng, dịu dàng ôm nàng vào ngực, đặt nàng vào nơi sâu nhất, kiên định nhất trong tim.

"Từ nay về sau, ta và nàng vĩnh viễn không xa rời."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.