Cuộc Chiến Giành Hồng Nhan Đại Hán (Nữ Tướng Quân Đấu Trí Cùng Tam Vương Gia)

Chương 76: … and we say Hello (chương cuối)




Hàn Thương cũng không nói nhiều, nhìn thấy Hàn Mạc nắm chặt côn đồng, đâm thẳng thương tới.

Mũi thương lạnh lùng, giống như rắn độc, tốc độ cực nhanh, Hàn Mạc cũng biết vị đại ca này của mình quyết không phải hạng người hời hợt, cũng không dám khinh thị, tay xiết chặt nâng côn lên, côn đồng "vút" vươn ra, "keng" một tiếng, thương côn lập tức va chạm nhau, tung tóe ánh lửa.

Tuy rằng xưa nay Hàn Mạc và Hàn Thương không hợp mắt, nhưng Hàn Thương chung quy là đại ca, hắn cũng không tấn công toàn lực, chỉ cố gắng phòng thủ mà thôi.

Thuở nhỏ, hắn đã thường xuyên được gia huấn, trong tộc phải đoàn kết, đặc biệt giữa huynh đệ, càng phải hòa khí.

Thật ra Hàn Mạc cũng cực kỳ rõ ràng trong lòng, Hán gia có thể đi tới hôm nay, gia tộc trên dưới đoàn kết có quan hệ rất lớn, cái gọi là huynh đệ đồng lòng, đạo lý này hắn hiểu rất rõ.

Hắn cũng không thật sự trở mặt với Hàn Thương, hôm nay so chiêu với Hàn Thương, cũng chỉ muốn cho Hàn Thương hiểu được mình cũng không phải kẻ để mặc người khi nhục, mà nguyên nhân quan trọng nhất, chính là muốn giết sự ngạo mạn của Hàn Thương.

Hàn Thương tấn công cũng cực kỳ sắc bén, thương như du long, Hàn Mạc không toàn lực đối chiến, liên tục bị lui về phía sau, nhưng trong lòng cũng có chút khâm phục đối với thương pháp của Hàn Thương.

Tuy rằng tính tình Hàn Thương quái gở ngạo mạn, nhưng không thể phủ nhận, võ công của hắn cũng rất được.

Thương phong từng hồi, côn ảnh trùng điệp, chỉ khoảng nửa khắc, hai người đã giao thủ năm sáu mươi hiệp, tuy rằng Hàn Mạc ở vào thủ thế, nhưng thân pháp hắn linh hoạt, đủ để ngăn cản công kích mạnh mẽ cứng rắn của Hàn Thương.

Mà Hàn Thương lại không có ý thu tay, trái lại công kích càng mạnh mẽ, sắc mặt nhất thời âm trầm đáng sợ.

Lại qua hơn hai mươi hiệp, Hàn Thương hiển nhiên bất mãn Hàn Mạc phòng thủ bị động, phẫn nộ quát:

- Ta đã nói qua, nếu hôm nay không thể thắng ta, đệ đừng rời khỏi cánh cửa này, còn không ra tay!

Hàn Mạc xem ở tình cảm huynh đệ, vốn nhường nhịn, hy vọng Hàn Thương thấy tốt thì thu, nhưng hắn lại không thể tưởng được Hàn Thương hùng hổ dọa người, trong lòng cũng dâng lên một ngọn lửa giận.

Hắn cũng là kẻ nóng tính, xưa nay không nhường người khác, nhường nhịn đối với Hàn Thương đã tới cực điểm, trầm giọng quát:

- Đại ca, còn muốn đánh tiếp sao?

Hàn Thương đâm mũi thương tới, giọng nói lạnh lùng:

- Trừ phi ngươi muốn ngã trên mặt đất!

- Được!

Hàn Mạc xiết chặt tay, sắc mặt trầm xuống, không do dự nữa, quét ra một côn vù vù, đó là Hổ bộ côn thuật giỏi về dùng lực.

Khí thế một côn này như sấm, Hàn Thương hơi lộ vẻ kinh ngạc, cũng không dám chậm trễ, trường thương di động.

Hàn Mạc phản kích, hai người đánh nhau ngày càng kịch liệt.

Hàn Mạc phản kích, cũng càng thêm kích phát lòng tranh đấu của Hàn Thương, dĩ nhiên liên tục ra sát chiêu, mang theo sát khí nồng đậm, mà Hàn Mạc liên tục tránh thoát mấy chiêu, trong lòng lại vô cùng phẫn nộ.

Tuy hắn ra tay, nhưng không nghĩ tới đả thương Hàn Thương, chỉ muốn cho Hàn Thương một chút kinh sợ mà thôi, nhưng hắn lại không thể tưởng được Hàn Thương lại hẹp hòi như thế, lại hung ác như thế, hạ tử thủ đối với chính mình.

Trong mắt Hàn Mạc, giữa hai người có hiềm khích nữa cũng là huynh đệ đồng tộc, tranh hơn thua thì có thể, nhưng đấu mạng thế này, vậy hơi quá đáng.

Trong khi đánh nhau, vốn là lúc máu nóng dâng lên, sát chiêu của Hàn Thương, trong nhất thời lại chọc giận Hàn Mạc, Hàn Thương không để ý tình nghĩa huynh đệ liên tục ra sát chiêu đối với mình, tính tình Hàn Mạc tự nhiên cũng không nhẫn nhục chịu đựng, cắn chặt răng, cũng làm ra phản kích.

Bát bộ côn pháp, Hàn Mạc đạt được Ngũ bộ côn pháp trong đó, qua hơn một năm này, chỉ cần hắn có rảnh, ngoại trừ tu tập nội khí, liền khổ luyện bộ côn pháp này.

Bát bộ côn pháp thay đổi thất thường, quỷ dị khó lường, nếu là người tâm tư nghiêm trang luyện tập, tiến độ chưa chắc quá nhanh, nhưng Hàn Mạc vốn là một người có tâm tư, chiếu số quỷ di đa đoan này phản ánh đúng tâm tư của hắn.

Xà, hổ, oa, bức, khuyển năm bộ côn thuật, tuy rằng trọng điểm khác nhau, nhưng nếu luyện thành thục, năm bộ côn thuật lại có thể hỗ trợ lẫn nhau.

Xà "khéo léo", hổ "mạnh mẽ", oa "linh hoạt", bức "kín đáo", khuyển "mãnh liệt", nếu dung hợp làm một thể, đó quả nhiên khiến người ta sợ hãi, chỉ có diều nếu muốn hoàn toàn dung hợp năm bộ côn pháp này, tự nhiên không phải chuyện một hai năm.

Đã hơn một năm nay, Hàn Mạc chăm chỉ tu luyện, quả thật nắm giữ "Xà" bộ côn pháp trước nhất và "Hộ" bộ côn pháp cực kỳ thành thục, hơn nữa nắm giữ được tinh hoa trong đó, đem sự khéo léo của xà và mạnh mẽ của hổ dung hợp hoàn mỹ trong côn thuạt, hơn nữa lúc đối chiến với Tô Vũ Đình, hắn dựa vào dung hợp hai bộ côn thuật này, đánh ngang ngửa Tô Vũ Đình.

Trong lòng hắn luôn chờ mong, nếu một ngày kia, năm bộ côn thuật hoàn toàn dung hợp, như vậy côn thuật của mình sẽ đạt tới một cảnh giới khủng bố như thế nào.

Lúc ngẫu nhiên tập luyện côn thuật, hắn lại thường xuyên tiếc nuối, chỉ biết năm bộ trong bát bộ côn thuật lưu lại, ba bộ côn thuật tinh diệu nhất phía sau lại không đạt được, nếu thông hiểu đạo lý toàn bộ Bát bộ côn thuật, như vậy chính mình hoàn toàn có thể dựa vào một bộ côn thuật này tung hoành thiên hạ.

Tuy rằng ông trời rất sủng ái mình, nhưng vẫn lưu lại tiếc nuối cho mình.

Bát bộ côn thuật hùng mạnh, thiếu ba bộ. Thái cực bộ quỷ dị của người kia, chính mình chỉ học được ba quẻ trong đó, chính mình may mắn học đươi hai môn võ công kỳ diệu lợi hại này, nhưng đồng thời đều không trọn vẹn, thật sự rất tiếc nuối.

Mà Hàn Mạc càng kinh ngạc đối với sự tinh diệu trong Bát bộ côn thuật, càng sinh ra kính ý đối với vị Hiên Viên Vô Doanh che mặt kia, côn pháp xuất thần nhập hóa như thế đi ra từ tay hắn, như vậy võ công của Hiên Viên Vô Danh có thể khiến người ta khủng bố sợ hãi.

Tuy rằng Bát bộ côn thuật không được đầy đủ, hơn nữa Hàn Mạc tạm thời chỉ thông hiểu đạo lý của hai bộ phía trước, nhưng lại đủ để đối phó Hàn Thương.

Tuy rằng thương pháp của Hàn Thương rất sắc bén, nhưng so với Tô Vũ Đình cũng kém rất xam mà Tô Vũ Đình đối mặt với côn pháp Hàn Mạc, chẳng qua chỉ đánh ngang tay, Hàn Thương tự nhiên không có khả năng chiếm được tiện nghi của Hàn Mạc.

Lực đạo trên côn mạnh mẽ, vô cùng cứng rắn, nhưng chiêu thuật lại linh hoạt khác thường, khiến cho người ta không tưởng được, Hàn Mạc đánh ra hơn hai mươi chiêu, Hàn Thương đã không chịu nổi, liên tục lui về phía sau, có vẻ hơi chật vật.

Hắn sử dụng mạnh nhất chính là đao pháp, chẳng qua bởi vì không phục Hàn Mạc có thể đánh bại Tô Vũ Đình, cho nên mới dùng thường đối chiến, nếu dùng đao đối chiến với Hàn Mạc, có lẽ còn có thể liều mạng được, nhưng dùng thương đối địch, cân lượng của hắn hiển nhiên còn chưa đủ.

Hàn Mạc bức lui hắn tới tường đá bên cạnh, hô một tiếng mạnh mẽ, cổ tay rung nhẹ, côn đồng vươn ra như tán hoa, trong nháy mắt này dường như Hàn Thương nhìn thấy đầu côn kia chia ra thành ba đánh lại. Sắc mặt hắn biến đổi, nhưng quyết đoán lấy trường thương ngăn cản trước ngực một chút.

Ba điểm đầu côn, hắn đánh cuộc điểm giữa, nhưng cuối cùng đánh cuộc sai lầm rồi.

Mà dường như Hàn Mạc đã sớm đoán được hắn sẽ đón đỡ ở giữa, bởi vì ở giữa nhìn qua quả thật có uy hiếp nhất, người bình thường đều lựa chọn điểm này làm chiêu thật theo bản năng.

Hàn Thương đánh vào khoảng không, mà đầu thương phía dưới bỗng nhiên hướng lên trên, kình lực giảm đi rất nhiều, đập vào cổ tay Hàn Thương, tuy rằng không đánh nát xương cổ tay, nhưng vẫn đánh bay trường thương trong tay Hàn Thương. Đọc Truyện Kiếm Hiệp Hay Nhất: http://truyenfull.vn

Mà thế côn chưa giảm, giống như rắn độc, đánh thẳng vào ngực Hàn Thương, thân thể Hàn Thương đã tựa vào tường đá, không thể lui.

Cách ngực có mấy tấc, cuối cùng Hàn Mạc dừng tay lại, thời khắc gần như gang tấc này, liền nghe được ngoài viện truyền đến tiếng kêu:

- Đều dừng tay lại cho ta!

Hàn Tạo Thì vội vã vào sân.

Đám Sư Võ môn này không dám khuyên bảo, rời sân liền có người đi bẩm báo Hàn Tào Thị, Hàn Tạo Thị tất nhiên vội vã tới ngăn cản.

Hàn Mạc và Hàn Thương bốn mắt nhìn nhau, đôi mắt Hàn Thương đỏ thẩm, tràn đầy vẻ phẫn nộ, Hàn Mạc nhíu mày, chậm rãi thu côn đồng, ném qua một bên, thản nhiên chắp tay nói:

- Tiểu đệ thất lễ, đại ca chớ trách móc!

Hắn xoay người, đi đến bên người Hàn Tào Thị, chắp tay mỉm cười nói:

- Đại bá mẫu, Tiểu Ngũ chỉ luận bàn võ nghệ với đại ca, không cần lo lắng!

Lúc này Hàn Tào Thị mới nhẹ nhàng thở ra, nói:

- Sau này luận bàn, đừng dùng binh khí thật, nếu bị thương thì làm sao bây giờ?

- Đại bá mẫu nói đúng, Tiểu Ngũ nhớ kỹ.

Hàn Mạc cười ha ha, cũng không quay đầu lại nhìn Hàn Thương, chỉ nói:

- Đại bá mẫu, Tiểu Ngũ còn có việc trong người, cáo lui trước!

Hắn nâng bước liền đi.

- Hàn Mạc!

Phía sau truyền đến giọng nói lạnh như băng của Hàn Thương:

- Ngươi nhớ kỹ, sớm hay muộn ngươi sẽ thua trong tay ta!

Bước chân Hàn Mạc ngừng một chút, cuối cùng không nói gì, chậm rãi mà đi.

Mà Hàn Thương nhìn chằm chằm bóng lưng Hàn Mạc, trong đôi mắt ngoại trừ phẫn nộ xấu hổ, còn mang theo sát ý.

Trong viện quét vô cùng sạch sẽ, tuyết đọng đều bị quét ra ngoài, tòa viện này trước sau an tĩnh như một, mà cây cổ thụ cao lớn trong viện, lúc này chỉ còn lại cành cây trụi lá.

Trong sân im lặng, nhưng trong phòng lại truyền đến tiếng cười từng đợt.

Hàn Mạc chắp hai tay sau lưng, nhìn cây cổ thụ cao trong sân kia, trầm mặc một lát, cuối cùng đi về phía phòng, im lặng không tiếng động, mãi đến khi tới trước cửa phòng, trong phòng mới có tiểu nha đầu thấy, vội vàng đứng dậy thi lễ:

- Ngũ thiếu gia!

Hắn quay đầu lại liền lói:

- Tiểu thư, Ngũ thiếu gia tới!

Khuôn mặt Hàn Mạc lập tức lộ ra nụ cười ôn hòa, lập tức liền thấy Hàn Thấm từ trong phòng chạy ra, phía sau là Hồng Tụ vừa mới khỏi bệnh.

- Ca ca!

Hàn Thấm tiến tới, oán trách nói:

- Phương Tài nói hôm qua huynh đã trở lại, ta còn đang nói, sao huynh không tới xem chúng ta?

Hàn Mạc lại cười nói:

- Không phải giờ đã đến sao?

Nhìn về phía Hồng Tụ, lúc này Hông Tụ cũng tiến tới, tuy rằng khuôn mặt ôn hòa hơn so với vẻ lạnh lùng khi còn ở Tây Hoa Thính, nhưng cũng không thấy nhiều ý cười lắm, chỉ nhẹ giọng gọi:

- Ca ca!

Lúc này Hồng Tụ thân áo lông cáo, không lạnh lẽo như lại viên hắc ám, lại nhiều hơn vài phần khí chất tiểu thư khuê các.

- Đang làm gì vậy?

Hàn Mạc chắp hai tay sau lưng, dịu dàng nói với Hồng Tụ:

- Có phải thương thế tốt hơn nhiều không?

Hồng Tụ gật đầu nói, Hàn Thấm đã ở bên cười nói:

- Ca ca, huynh cũng không biết, tỷ tỷ thực khéo léo, mẹ dạy nàng thêu không bao lâu, nàng đã biết thêu như thế nào!

- Ồ?

Hàn Mạc hơi kinh ngạc, không khỏi nhìn tay Hồng Tụ, đôi tay chỉ cầm dao và ám khí, không ngờ hiện giờ cầm tú hoa châm thêu, thật không thể tưởng được.

Đi vào trong phòng, Hàn Mạc liền thấy được Bích Di Nương ngồi cạnh bàn.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.