Cuộc Chiến Giành Hồng Nhan Đại Hán (Nữ Tướng Quân Đấu Trí Cùng Tam Vương Gia)

Chương 4: Hiểm nguy không báo trước




Đỉnh cao của võ thuật trong thiên hạ, hiện có ba vị danh tướng quyền thế. Ba vị đại cường giả này thần thái hết sức nhàn nhã, nhưng chỉ cần động thủ là sẽ khiến cả thiên hạ chấn động.

Tiêu Hoài Ngọc khẽ nhếch miệng cười, "Ồ" lên một tiếng, hỏi:

-Không biết lão tướng quân có thượng sách như thế nào đây?

Thương Chung Ly cười nói:

-Rất đơn giản. Ngươi và lão phu cùng liên kết, tiêu diệt tên Hắc Sát này. Chỉ cần gã chết đi, Nguỵ quân như rắn mất đầu. Hai nước của ngươi và ta cùng giáp công, Nguỵ quân tất nhiên sẽ bị đẩy lui ngàn dặm! Khi đó, hai nước chúng ta cùng xuất binh, tiến đến kinh đô Nguỵ Quốc, phía nam kinh đô sẽ dâng cho Yến Quốc các ngươi!

Tư Mã Kình Thiên cười ha ha, nói:

-Chẳng qua là bắt chước lời người khác, chẳng có ý gì mới mẻ cả!

Thương Chung Ly cũng cười vang, nói:

-Cũng không phải là bắt chước người khác. Chẳng qua của Tư Mã Kình Thiên là thượng sách, còn của lão phu là hạ sách mà thôi. Nhưng theo lão phu, đề nghị của lão phu mới thực là thượng sách a!

Tư Mã Kình Thiên nhìn Tiêu Hoài Ngọc, thở dài:

-Tiêu tướng quân, Tư Mã Kình Thiên ta là người thành thật, quyết không nói điêu. Hôm nay, ta lên đỉnh núi này, là vì lão hồ ly này đã nói cho ta biết. Lão nói đã bắt được Thái tử quý quốc, lại bảo đang chuẩn bị thương lượng chuyện hợp binh với ngươi, tấn công Nguỵ quân ta. Tư Mã Kình Thiên ta không thể không vì cả trăm ngàn binh sĩ Nguỵ mà không suy xét, cũng không thể trơ mắt nhìn lão hồ ly đem Thái tử quý quốc ra uy hiếp, ép ngươi xuất binh. Chính vì thế ta mới đến đây, muốn giúp ngươi giải cứu Thái tử quý quốc, hơn nữa, còn nhân tiện làm thịt lão hồ ly này. Tuy lão hồ ly này hết sức giảo hoạt, nhưng ta không thể không thừa nhận, nếu lão còn sống, binh sĩ Nguỵ quân ta nhất định sẽ còn vô số người phải bỏ mạng ở Long Sơn này. Chính vì thế, Tư Mã Kình Thiên ta muốn đánh cuộc một phen, lên đỉnh núi này, cùng hợp lực với Tiêu tướng quân xử lý lão gia hoả này, rồi cùng chia đều Khánh Quốc. Tiêu tướng quân, Tư Mã Kình Thiên ta đánh cuộc lần này, thắng hay thua chỉ chờ một câu nói của ngươi thôi!

Gã lại nhìn Thương Chung Ly, lắc đầu nói:

-Tiêu tướng quân, ngươi là người trung nghĩa, nhưng lão hồ ly này lại lấy Thái tử quý quốc đe doạ ngươi, thủ đoạn thật đê tiện, nhân phẩm bại hoại. Chắc ngươi cũng không muốn liên kết với loại người này chứ?

Tiêu Hoài Ngọc bình tĩnh, không nói gì. Nhưng Thương Chung Ly lại cười to, nói:

-Tư Mã Kình Thiên, câu này ngươi nói đúng lắm. Tiêu tướng quân là người trung nghĩa, sao có thể không màng đến an nguy của Thái tử, liên kết với ngươi chứ?

Lão lại giả bộ vô tình liếc nhìn Yến Thái tử, khẽ thở dài:

-Nếu hai người các ngươi liên kết, lão phu biết đâu lại vô tình đả thương Thái tử thì sao. Như vậy cũng không ổn đâu!

Tư Mã Kình Thiên tức thì nói:

-Tiêu tướng quân, ngươi cũng thấy rồi đấy, đến lúc này mà lão hồ ly này còn muốn uy hiếp ngươi. Ta thật nhìn không nổi nữa rồi!

Tiêu Hoài Ngọc trầm mặc một chút, cuối cùng nói:

-Chung quy hôm nay sẽ phải có một người phải đi rồi.

Y nhìn Tư Mã Kình Thiên, bình tĩnh nói:

-Tư Mã tướng quân, thân thể Thương lão tướng quân rất yếu, nghe nói không còn sống được bao lâu nữa. Ngươi có biết hay không?

Tư Mã Kình Thiên thở dài:

-Gần đây ta mới biết. Nếu lão chết sớm vậy, ta đã đợi thêm hai năm nữa rồi mới dẫn binh tấn công rồi.

Tiêu Hoài Ngọc nghiêm nghị nói:

-Hôm nay, nếu ta cùng ngươi liên kết giết lão, Khánh Quốc có lẽ sẽ bị cả hai nước chúng ta tiêu diệt thật. Nhưng lúc đó, Yến Quốc ta sẽ hùng mạnh hơn Nguỵ Quốc, như thế, âm mưu tiếp sau của người Nguỵ Quốc các ngươi chính là tìm cách chiếm lấy lãnh thổ của Đại Yến ta. Điểm này, ngươi có thừa nhận hay không?

Tư Mã Kình Thiên nghĩ một chút, gật đầu nói:

-Rất có thể sẽ có chuyện này!

-Nhưng nếu ta cùng lão tướng quân liên kết giết ngươi, không lâu nữa, lão tướng quân sẽ qua đời. Đến lúc đó, sẽ không có người nào có thể uy hiếp được Đại Yến ta nữa. Ngươi có thấy thế không?

Tiêu Hoài Ngọc vẫn bình tĩnh, hỏi.

Tư Mã Kình Thiên thở dài:

-Tiêu tướng quân nói có lý lắm. Đến lúc đó, ngươi có thể thống soái Yến quân, dẹp sạch thiên hạ rồi!

-Nếu ngươi là ta, nếu muốn động thủ, muốn một người phải chết, ngươi sẽ chọn liên kết với ai?

Tiêu Hoài Ngọc thản nhiên hỏi.

Tư Mã Kình Thiên cười khổ, nói:

-Nếu nói như thế, hôm nay, ta thật sự không nên tới rồi. Ta vốn tưởng Tiêu tướng quân là người trung nghĩa, sẽ không cùng kẻ gian tà làm chuyện bậy bạ. Xem ra, ta thua cuộc rồi!

Tiêu Hoài Ngọc thở dài:

-Ta là Tiêu Hoài Ngọc, nhưng cũng là thần tử của Đại Yến, là chủ tướng ba quân. Giết Thương Chung Ly, đối mặt với Tư Mã tướng quân ngươi, Yến quân ta còn phải đổ rất nhiều máu huyết. Nếu giết ngươi, chẳng bao lâu lão tướng quân cũng rời khỏi nhân thế, Yến quân ta dĩ nhiên có thể bớt phải máu chảy đầu rơi!

Thương Chung Ly cười vang lên. Đúng lúc này, đỉnh đầu lão chợt nổi lên một lớp sương, tựa như khói trắng. Tuyết rơi trên người lão nhanh chóng tan biến.

Tư Mã Kình Thiên trợn mắt, cánh tay vốn buông thõng đã đặt lên cây chuỳ vàng.

Tiêu Hoài Ngọc chắp tay sau lưng, điềm tĩnh như núi Thái Sơn.

Dăm ba câu chuyện phiếm, đại cục đã thành!

-Hai đánh một quả là không công bằng!

Tư Mã Kình Thiên nhẹ lắc đầu. Nháy mắt, tuyết trên người gã cũng bắt đầu tan đi:

-Tiêu tướng quân, thế nhân nói người chính là thần tiên chuyển thế, là chiến thần trong loài người, có thể cùng đánh một trận với ngươi là vinh hạnh của ta!

Nháy mắt, ba đại danh tướng đã vận khí toàn thân.

Tuyết vẫn không ngừng rơi, ngược lại càng lúc càng rơi nhiều hơn. Lúc này, chỉ có Yến Thái tử bị tuyết rơi đầy người, nhưng có vẻ như công phu tu dưỡng của Thái tử cũng rất tốt. Gã vẫn nhắm mắt, bình tĩnh như trước.

Khí thế ba vị đại danh tướng phát ra lúc này cơ hồ che khuất cả trời cao, áp đi cái lạnh của đỉnh Thiên Nhai. Giờ khắc này, chỉ có bọn họ là ba ngôi sao sáng chói trên thế gian.

Ba luồng khí vô hình đã lan ra khắp đỉnh Thiên Nhai.

Khoé mắt của Thái tử khẽ giật, thậm chí gương mặt gã đau khổ. Gã cảm nhận được luồng áp lực cực lớn khiến không gian tựa như trống rỗng. Luồng áp lực này đã bao vây lấy gã. Không khí loãng đã khiến gã hô hấp khó khăn rồi, giờ lại thêm luồng áp lực này áp xuống, khiến gã càng vất vả hơn. Gã há rộng miệng, dường như cố nuốt lấy không khí vậy.

-Hít sâu khí, ba lần ngắn một lần dài!

Giọng nói của Tiêu Hoài Ngọc vang lên bên Thái tử. Hiển nhiên y biết Thái tử đang bị kình khí xâm nhập, hết sức đau đớn, nên y mới lên tiếng dạy gã phương pháp chống đỡ.

Thập phương danh tướng muốn đột phá giới hạn thể chất của con người, việc đầu tiên cần làm dĩ nhiên là luyện khí.

Chỉ đến khi kình khí trong cơ thể đạt đến cảnh giới tối cao, người luyện võ mới có thể vượt qua giới hạn của cơ thể, đạt được võ công người thường không thể sánh được.

Thập phương danh tướng đều có phương pháp tu khí độc đáo riêng.

Lúc này, ba đại danh tướng đã đẩy khí tức di chuyển khắp toàn thân, chảy qua các kinh mạch; kình khí ngập tràn dưới mỗi lớp da thịt, chỉ chờ bùng phát bất cứ lúc nào.

Ba vị cao thủ võ công đứng đầu thế gian, ba luồng kình khí cùng bộc phát trên đỉnh Thiên Nhai, tạo thành lực chấn động, cho dù Thái tử có luyện võ cũng khó có thể chống đỡ nổi.

Gió lạnh thổi tung, tầng mây lơ đãng!

Chỉ trong nửa khắc, tuyết trên người bọn họ hoàn toàn tan ra. Ngay cả tuyết dưới chân cũng bắt đầu chảy thành nước, nham thạch loáng thoáng hiện dưới chân họ.

Thương Chung Ly chưa cử động.

Tiêu Hoài Ngọc vẫn đứng yên!

Tư Mã Kình Thiên đã cử động. Tay phải gã khẽ cử động, hoa lên. Cây chuỳ vàng khổng lồ tựa như đầu rồng vàng bắn ra, mang theo sát khí dữ dội, hướng đến Thương Chung Ly.

Gương mặt già nua của Thương Chung Ly lúc này lại uy mãnh lạ thường. Khí phách của lão như đã biến lão thành một con sư tử dũng mãnh, toàn thân lão phát ra kình khí ào ạt. Đôi tay lão nhìn tưởng chậm chạp, nhưng chỉ nháy mắt đã tạo thành nửa đòn thế.

Chiếc chuỳ vàng kia tấn công nhanh như cơn hồng thuỷ, nháy mắt đã tiến đến. Thương Chung Ly nhìn tưởng chừng như sắp phải táng mạng dưới cây chuỳ này, thế nhưng, cây chuỳ mới đi được nửa đường đã dừng lại. Song chưởng của Thương Chung Ly dừng lại cách chuỳ nửa thước, chuỳ vàng đã lặng yên.

Búi tóc trắng như tuyết của Thương Chung Ly nháy mắt bung ra. Từng sợi tóc bạc trắng tung bay trong gió.

Tiêu Hoài Ngọc vẫn chưa động đậy! Bạn đang đọc truyện tại TruyệnFULL.vn - http://truyenfull.vn

Chân trái của Tư Mã Kình Thiên nhẹ bước lên trước một bước. Một bước đi này khiến bộ giáp phiến như vảy cá trên người hắn khẽ mở ra. Cả bộ giáp phiến phát ra âm thanh trong trẻo.

Mây bay.

Gió cuốn.

Mây gió vần vũ, kình khí bốc lên, như sương như gió!

Tư Mã Kình Thiên vừa bước lên, cây chuỳ vàng liền vung lên theo. Song chưởng Thương Chung Ly nháy mắt vung lên trước cây chuỳ vàng, giữa hai song chưởng cách nhau một khoảng nhỏ. Song chưởng khẽ mở rộng hơn, khoảng cách giữa hai tay cũng lớn hơn. Giờ khắc này, áo bào tro của lão cũng phồng lên, bay phấp phới.

Bộ y phục của lão như bị thổi phồng lên, bắt đầu phình lên.

Lão tướng quân điềm tĩnh, nhưng mái tóc bạc của lão tung bay, thoạt nhìn trông lão như một con hổ.

Thương Chung Ly và Tư Mã Kình Thiên tuy cách nhau mười bước, nhưng không khí giữa mười bước này tựa như bị biến đổi, thậm chí dùng mắt thường cũng có thể thấy được trạng thái vặn vẹo của kình khí trong không gian.

Yến Thái tử làm theo lời Tiêu Hoài Ngọc dặn, hít ba hơi ngắn một hơi dài, hô hấp vừa thông suốt, giờ đã lại bị kình khí đè ép thân thể.

-Rống!

Tư Mã Kình Thiên gào lên như tiếng mãnh thú rít gào, rung động cả đất trời. Trong tiếng hô của gã, cây chuỳ vàng dường như đạt tới cảnh giới cực đại, khiến Thương Chung Ly cơ hồ không thể cản nổi. Cây chuỳ vàng không còn đứng yên, tựa như con độc xà lao lên, đánh thẳng đến đầu Thương Chung Ly.

Một đòn sấm sét.

Giờ khắc này, Thương Chung Ly nhướng đôi hàng lông mày trắng, song chưởng cùng hợp lực. Một luồng âm thanh quái dị vang lên, không lớn lắm, nhưng lại khiến người nghe khiếp sợ. Cây chuỳ vàng chỉ còn một chút xíu nữa sẽ đánh trúng Thương Chung Ly, nháy mắt đã đổi hướng, bay vút lên trời.

-Soạt…

Một âm thanh vang lên. Thương Chung Ly hơi lún xuống đất. Đôi chân lão đang giẫm lên đất đã lún xuống. Đất dưới chân nát vụn.

Yến Thái tử mở mắt, nhìn cảnh tượng long trời lở đất trước mặt.

Giờ khắc này, cuối cùng gã cũng biết được, Thập phương danh tướng quả nhiên là những người siêu phàm. Chỉ có điều khi nhìn những cảnh thế nhân khó thấy này, miệng gã lại trào máu tươi.

Sức khoẻ gã vốn không tốt lắm, giờ lại ở nơi kình khí mạnh như vậy, gã khó có thể chống đỡ nổi.

Đôi mắt của Tiêu Hoài Ngọc nháy mắt trở nên hết sức sắc bén.

Tuy y muốn đứng ngoài toạ sơn quan hổ đấu, nhưng y biết, nếu y không ra tay, luồng kình khí mãnh liệt này rất có thể sẽ phá tan lục phủ ngũ tạng của Yến Thái tử.

Người vừa cử động, tay phải Tiêu Hoài Ngọc đã từ từ nâng lên, năm ngón tay sắc bén như đao!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.