Cuộc Chiến Giành Hồng Nhan Đại Hán (Nữ Tướng Quân Đấu Trí Cùng Tam Vương Gia)

Chương 37: Truy tìm thủ phạm (1)




Mới vừa giờ Dần, từ phía bắc doanh trại quân Tây Bắc, hai đội nhân mã đã hùng hổ xông tới đại doanh, trang bị phòng ngự của những quân thế gia này chưa chắc đã tốt, nhưng binh khí trong tay họ lại rất sắc bén.

Tô gia chính là thế gia trăm năm của nước Yến, tuy rằng triều đình cấm dân chúng các nơi có được binh khí, nhưng đại gia tộc giống như vậy tự nhiên có nơi cất dấu binh khí âm thầm.

Tuy rằng cơ hội dùng quân thế gia rất ít, nhưng cho tới này, các đại thế gia chưa bao giờ ngừng đề cao sức chiến đấu của bản thân.

Rất nhiều trụ giáp khôi giáp, cần rất nhiều tiền tài, hơn nữa vật tự thật lớn, rất dễ dàng xảy ra vấn đề, nhưng binh khí so với giáp trụ tự nhiên dễ dàng cất giấu hơn nhiều.

Có chiến sự, các trưởng lão ra mặt, truyền lệnh những gia tộc lớn nhỏ dưới trướng, tầng tầng tập kết nhân thủ, rất nhanh sẽ tập trung được rất nhiều người, sau đó nhanh chóng cấp cho vũ khí, một đội quân liền có thể nhanh chóng tổ kiến thành công.

Tuy rằng là đám ô hợp, nhưng cũng không phải hoàn toàn không có sức chiến đấu.

Quân thế gia của Tô tộc lúc này, tuy rằng biết bọn họ phải công kích quân Tây Bắc, nhưng bọn họ cũng biết, Kỵ binh Tây Bắc hiện giờ đều lặn lội đường xa mà đến, đó đều là hổ bệnh, không chịu nổi một kích, lại thêm phía trên đã hứa hẹn số tiền lớn, cho nên mệnh lệnh vừa phát ra, phân ra hai đội quân thế gia, mỗi người thật sự như mãnh hổ xuống núi vậy, điên cuồng tiến tới đại doanh Kỵ binh Tây Bắc.

Quân thế gia thủ hạ của Tô Như Thủy, chia ra làm ba, trong đó hai đội đã nhào qua giống như hai con mãnh hổ, mà một ngàn kỵ binh và ba ngàn bộ binh hắn dẫn đầu, thì đứng ngoài ngàn dặm, nhìn đại doanh Kỵ binh Tây Bắc xa xa.

Chờ hai đội quân lao ra, Tô Như Thủy lập tức hạ lệnh bắn hỏa tiễn lên không, thông tri khởi xướng công kích đội quân khác dám đến Ngô Quận.

Kỵ binh Tây Bắc quả nhiên không hề đề phòng, hơn nữa phải đối mặt đối thủ gấp ba, còn chịu tình cảnh hai mặt giáp công, dù ngày thường Tô Như Thủy rất cẩn thận, trong đôi mắt lúc này vẫn không che dấu được vẻ hưng phấn.

Trận chiến này đối với Tô gia mà nói, đó là trận chiến liên quan đến tính mạng.

Nếu thất bại, Tô gia gần như rơi vào vách núi, nếu thắng, như vậy Tô gia nhất định có thể vượt qua lần đại nạn này.

Tô Như Thủy nắm tay, chỉ đợi binh lực gần hai vạn có thể bám trụ Kỵ binh Tây Bắc mỏi mệt, thủ hạ mình dẫn đầu chính là quân đội cuối cùng, toàn lực đột phá truy bắt Hàn Mạc. T.r.u.y.ệ.n.Y.Y.com

Trận chiến này, phải thắng.

...

Lúc này, đầu thành Yến Kinh, vài vị chủ tướng phản quân đã đứng trên đầu thành, nhìn mặt đất phía xa.

Trong đêm tối, đứng trên đầu thành cao cao, vẫn có thể mơ hồ thấy được ánh lửa đại doanh Tây Bắc ngoài hai mươi dặm, Tô Quan Nhai, Tô Vũ Đình và Đường Minh Khô cùng đứng trên tường thành.

Ngoài ra, phía sau cũng có vài tên tướng lãnh Hỏa Sơn doanh, ánh mắt mọi người đều nhìn chằm chằm vào doanh địa lóe ra ánh lửa.

Tô Quan Nhai thần sắc bình tĩnh.

Hoàng đế không đếm xỉa đến, là muốn ngồi núi xem hổ đầu, thậm chí mục đích trong suy nghĩ của Hoàng đế, Tô Quan Nhai cũng rõ ràng.

Hắn biết, chuyện tới nước này, đã không có đường khác có thể đi.

Chỉ có thể mượn cơ hội lần này đánh bại Hàn Mạc.

Thành bại, ở lần hành động này.

Rất nhanh, bọn họ liền nghe được tiếng hò hét trong gió mang lại, vài người đều rõ ràng, cuộc chiến liên quan tồn vong ngoài thành đã bắt đầu, Đường Minh Ngô lại không kìm nổi nắm chặt tay, gân xanh trên mu bàn tay đều nổi lên.

- Tô thượng thư, viện binh đã đến, phát động công kích đối với Hàn Mạc!

Bên tai Đường Minh Ngô vang lên tiếng kêu, trầm giọng nói:

- Nếu lúc này chúng ta điều động mấy ngàn người xuất chiến, sẽ nắm chắc lớn hơn nay không?

Tuy rằng viện quân Đường Minh Ngô trông mong tới rồi, nhưng dù sao hắn cũng là một tướng lãnh rất có kiến thức, vô cùng rõ ràng năng lực tác chiến của quân thế gia.

Không thể nghi ngờ, vùng đất thuộc quyền sở hữu của các đại thế gia đều có thể tập kết mội đội quân thế gia khổng lồ, nhưng quân thế gia không phải quân đội chính quy, binh lính đều là dân chúng tạm thời đứng lên, sức chiến đấu của quân thế gia thật sự yếu hơn không ít.

Tuy rằng Tô Quan Nhai cam đoan với hắn, binh lực quân thế gia lần này hơn xa quân Tây Bắc, nhưng cuối cùng hắn vẫn hơi lo lắng.

Đúng như lời mọi người, lạc đà gầy còn lớn hơn ngựa, tuy rằng Kỵ binh Tây bắc quả thật là người kiệt sức, ngựa hết hơi, nhưng kinh nghiệm tác chiến của bọn họ, hơn xa quân thế gia.

Mà sức chiến đấu của Ngự lâm quân, đều dũng mãnh, nếu lúc này có thể điều mấy ngàn nhân mã ra khỏi thành công kích, như vậy thắng lợi sẽ nắm chắc nhiều hơn không ít.

Tô Vũ Đình thần sắc ngưng trọng, cũng nhìn về phía Tô Quan Nhai, nói:

- Phụ thân, Đường tướng quân nói như vậy không phải không có lý. Hiện giờ chúng ta điều mấy ngàn nhân mã ra, nghĩ tới vô cùng có ích đối với chiến sự.

Tô Quan Nhai vuốt chòm râu, trên mặt vẫn bình tĩnh như cũ, trầm ngâm, một lúc lâu sau mới lắc đầu nói:

- Binh lực của chúng ta đã hết sức căng thẳng, nếu điều binh ra ngoài... !

Nói đến đây, hắn cảm giác ngực mình hơi lạnh lẽo.

Phía sau, hoàng thành to lớn giữa thành Yến Kinh như mũi nhọn sau lưng, khiến Tô Quan Nhai rất không được tự nhiên.

Hoàng đế ẩn nhẫn kia, Tô Quan Nhai vẫn chưa từng khinh thị.

Một đế vương ẩn nhẫn gần mười năm, đó tuyệt đối là một đế vương cực kỳ đáng sợ.

Mười năm qua, Hoàng đế nơi chốn nhường nhịn thế gia, tuy rằng ai cũng có thẻ nhìn ra Hoàng đế bất mãn với thế gia, nhưng mười năm này, đối mặt với thực lực hùng mạnh của thế gia, hoàng tộc vẫn đến ẩn nhẫn, Hoàng đế lại không làm ra độc tác quy mô lớn gì nhằm vào thế gia.

Trên đầu chữ nhẫn là một thanh đao.

Một Hoàng đế như vậy, rất khó nhìn thấy suy nghĩ thật sự trong lòng hắn.

Nguyên nhân bởi vì nhìn không thấu, cho nên mới khủng bố, nguyên nhân vì khủng bố, Tô Quan Nhai mới không dám tùy tiện phái một binh mộ tốt rời thành.

Trong thành chỉ có binh lực hai doanh, dùng để khống chế kinh thành, binh lực đã hơi có xu thế trứng chọi đá, nếu lúc này phái binh rời thành, khiến binh lực trong thành càng thêm suy yếu, Tô Quan Nhai không biết Hoàng đế kia có thể đâm một thương ở sau lưng hay không.

Trong tay Hoàng đế, có Long Tường doanh của Bạch Dị và Lang Giáp doanh của Tào Ân, hai doanh kia chờ đợi Hoàng đế điều động bất cứ lúc nào.

Tô Quan Nhai cần phải phòng bị đối với vị Hoàng đế không thể dự đoán kia.

Thời khắc này, một biến động nhỏ cũng có thể thay đổi suy nghĩ của một người, khiến người ta cân nhắc lợi ích được mất một lần nữa.

Tuy rằng hoàng thành đóng chặt cửa cung, nhưng Tô Quan Nhai phải đề phòng cửa hoàng cung mở ra bất cứ lúc nào.

Nguyên nhân bởi như thế, hắn không dám tùy tiện suy yếu binh lực phản quân trong thành.

Hơn nữa, đối với việc quân thế gia có thể đánh bại Kỵ binh Tây Bắc mỏi mệt không chịu nổi, Tô Quan Nhai vẫn tràn đầy tự tin, tuy rằng Tô Quan Nhai giỏi về đùa bỡn chính trị, tuy rằng hắn cũng không tinh thông đối với quân sự, nhưng hắn lại nhận định Hàn Mạc đi một nước cờ hỏng.

Người trẻ tuổi kích động, luôn phải trả giá lớn.

Hàn Mạc đã kích động, cho nên Tô Quan Nhai tin tưởng quân thế gia nhất định có thể khiến Hàn Mạc phải trả giá lớn.

Quân thế gia vốn tưởng rằng bọn họ sẽ đối phó một con sư tử đã bị thương lại đang ngủ say, cho nên bọn họ nối tiếp nhau điên cuồng tiến tới đại doanh Kỵ binh Tây Bắc.

Bọn họ vốn tưởng rằng tấn công khí thế như vậy, tất sẽ khiến đám kỵ binh đang buồn ngủ bối rối.

Tiếng động rung trời, nơi nơi chấn động, mỗi một tên lính thế gia đều dốc sức rộng giận, là để chấn nhiếp kẻ thù, cũng vì cho mình thêm can đảm.

Dù đối mặt chính là kỵ binh trải qua trăm trận chiến, ở sâu trong lòng quân thế gia vẫn tồn tại sự sợ hãi.

Trong quân thế gia, thậm chí vang lên tiếng kèn xung phong.

Quân thế gia dời non lấp biển dần dần tới gần đại doanh, trong lúc xung phong, bọn họ không nhìn thấy đại doanh kỵ binh xuất hiện cảnh tượng xôn xao nên có, chỉ có những chiến mã phát ra tiếng hí dài.

Đột nhiên, binh sĩ thế gia xông tới trước phát hiện, trong đàn ngựa đông nghìn nghịt đột nhiên bắn ra hoàng loạt tên, giống như châu chấu, quả thật là che trời phủ đất.

Tên như mưa, quân thế gia xông phía trước chỉ nghe tiếng "ong ong" trong không trung, mưa tên đầy trời nháy mắt biến thành diêm la đoạt mệnh, bắn vào thân thể quân thế gia, binh lính phía trước ngã xuống thành hàng.

Tuy rằng quân thế gia người đông thế mạnh, nhìn qua thanh thế lớn mạnh, nhưng bọn họ căn bản không hiểu trận địa nhà binh, lại càng không hiểu tiến hành phối hợp binh chủng như thế nào, phần lớn đều là đao thủ, lính trường thương, ngay cả cung binh cũng rất ít trang bị.

Mà đại doanh Tây Bắc bọn họ cho rằng không chịu nổi một kích, bên trong đàn ngựa đông nghìn nghịt, một ngàn tên Kỵ Binh Thần Doanh cung thủ trước trận, không ngờ cũng có rất nhiều kỵ binh giỏi bắn tên xếp hàng, bọn họ đối mặt với quân địch khổng lồ xung phong như nước, không hề sợ hãi, lấy tên, giương cung cài tên, kéo tên bắn tên rất chỉnh tề, hành động lưu loát liền mạch, không chút dài dòng.

Quân thế gia phía trước ngã trong vũng máu, công kích phía sau lập tức dừng lại.

Vốn tưởng rằng một đám sói đánh về một con hùng sư hấp hối, ai biết sức chiến đấu con sư tử này biểu hiện ra, siêu việt phỏng đoán phía trước của bọn họ.

Gió lạnh không ngừng gào rít giận dữ, muốn ủng hộ khí thế của quân thế gia, hoặc là thổi tan mùi máu tanh tràn ngập trên chiến trường.

Hàn Dạ không mang theo chút cảm tình nào, dường như đã qune nhìn cảnh giết chóc lãnh huyết này.

Các tướng lĩnh quân thế gia rống giận, cổ vũ sĩ khí, vung chiến đao cao giọng kêu to:

- Giết qua đi, giết qua đi, cung tiễn là chỗ dựa cuối cùng của bọn họ, tiến lên, bọn họ sẽ không chịu nổi một kích!

Vì thế tiếng kèn cũng thổi lên có lực, quân thế gia cuối cùng cố lấy dũng khí, điên cuồng xung phong tới phía trước.

Tiến lên!

Gần tới rồi, bọn họ sẽ không chịu nổi một kích.

Tuyết đọng dưới chân bị giẫm lên, băng tuyết tán loạn, trên trời dưới đất, một mảnh rét lạnh, mà máu của các chiến sĩ lại bùng cháy lên, trên chiến trường, cho dù bởi vì hưng phấn hay bởi vì khủng bố, đều khiến máu người ta sôi trào khác thường.

Tô Như Thủy xa xa nhìn tình hình chiến đấu phía trước, liền nhíu mày.

Rất nhanh, mày hắn lập tức dãn ra.

Không sai, quân Tây Bắc chung quy là biên quân kinh nghiêm tác chiến phong phú, nếu một kích liền bại, trái lại là không bình thường, cung tên này có lẽ chính là vương bài cuối cùng của quân Tây Bắc.

Tiến lên, tới gần, quân Tây Bắc chắc chắn không thể ngăn được.

Trong kỵ binh, không nhiều người giỏi về bắn tên, hơn nữa tên của bọn họ cũng sẽ không nhiều lắm, chỉ cần toàn lực ứng phó, rất nhanh có thể tới gần.

Tô Như Thủy kêu to:

- Thổi kèn, làm mọi người cố lấy dũng khí, tiến lên!

Đám lính thổi kèn bên người hắn, liều mạng cố lấy hơi, tiếng kèn vang tận mây xanh, đám lính kèn này dùng hết khí lực, tiếng kèn thổi vang tận trời, giống như sẽ giành được chiến thắng


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.