Cuộc Chiến Giành Hồng Nhan Đại Hán (Nữ Tướng Quân Đấu Trí Cùng Tam Vương Gia)

Chương 18: Hận phải chăng là mãi mãi (2)




Tiêu Hoài Ngọc đối mặt với Đỗ Vô Phong, mặt không đổi sắc, hắn chỉ tập trung kình khí còn sót lại không nhiều lắm tới hai đấm, thân hình không lớn kia lại ổn định tựa Thái Sơn, cứng cỏi như vậy.

Đỗ Vô Phong kéo căng cung, trong nháy mắt hai ngón tay buông ra, hắn nghe được một thanh âm cực kỳ trầm thấp vang lên, thanh âm kia trầm thấp mà có lực, nhưng lời phun ra, lại rất không văn nhã.

- Ta chửi bà ngoại ngươi đó!

Trong giọng nói, Đỗ Vô Phong liền cảm thấy phía sau có gió mạnh đánh úp lại.

Hắn căn bản không thể tưởng được, vào lúc này, còn có người xuất hiện ở đỉnh Thiên Nhai, hắn càng không thể tưởng được, giờ phút này lại có người lên được Thiên Nhai, mà kình phong đánh úp lại sau lưng khiến trái tim vô cùng lãnh khốc của hắn nổi lên một chút dao động nho nhỏ.

Ngay trong dao động nho nhỏ này, vị danh tướng giống như sói này rốt cục buông tay ra.

Tên bắn!

Nhanh như sao băng.

Trong nháy mắt hắn bắn ra tên sắt, thân thể hắn chợt lóe sang bên giống như quỷ mị, có thể cảm thấy được từ kình phong, tất nhiên là cao thủ hạng nhất đánh úp từ phía sau, hắn chỉ có thể né tránh.

Chỉ có điều lòng hắn xuất hiện dao động, một tên bắn ra hơi sai lệnh.

Đối với cao thủ tuyệt đỉnh mà nói, một chút sai lệch, thường thường là trí mạng.

Đối mặt với tên bắn đến, Tiêu Hoài Ngọc dường như cũng cảm thấy được mũi tên sai lệch, tên như sao băng tới trước thân thể hắn, chỉ trong giây lát, mũi tên sắt kia đã xuyên thấu thân thể hắn ra sau.

Tốc độ thật nhanh, lực lượng thật mạnh!

Mặc dù tên xuyên thấu thân thể Tiêu Hoài Ngọc, nhưng thế tới của Tiêu Hoài ngọc không giảm, nếu thế nhân nhìn thấy tốc độ của Tiêu Hoài Ngọc lúc này vượt qua cực hạn của con người, chắc chắn sẽ thật sự coi hắn là thần minh.

Tốc độ kia gần như là mắt thường không nhìn thấy được.

Mục tiêu của hắn, đúng là Đỗ Vô Phong.

Tốc độ của Tiêu Hoài Ngọc, Đỗ Vô Phong cũng có thể thấy rõ ràng, hắn thấy sau khi trúng tên, Tiêu Hoài Ngọc vẫn nhào về phía mình, trong nháy mắt liền hiểu được, một tên kia cũng không xuyên thấu qua tim Tiêu Hoài Ngọc như mình dự đoán.

Người đột nhiên xuất hiện phía sau kia khiến mũi tên của Đỗ Vô Phong xuất hiện sai lệch trí mạng!

Tuy rằng tên cũng không bắn trúng tim Tiêu Hoài Ngọc, nhưng chỉ sai một ly, thân thể bị xuyên thấu mang đến đau đớn nóng bỏng, cũng khiến động tác của Tiêu Hoài Ngọc hơi đình trệ.

Hắn biết, kình khí trong cơ thể mình, chỉ có thể chịu đứng mình đánh ra một kích cuối cùng này.

Hắn cũng biết, có lẽ mình cũng chỉ có cơ hội này, một khi bị Đỗ Vô Phong tránh khỏi, như vậy tiếp theo mình cũng vô lực đối phó kẻ như sói kia.

Hai nắm đấm đều là phá ngàn quân.

Đỗ Vô Phong một tên thất bại, khi hắn nghiêng người né tránh, liền cảm thấy một tảng đá thật lớn xẹt qua đầu vài mình, tốc độ của tảng đá rất nhanh, mặc dù hắn cố gắng né tránh, nhưng góc cạnh của tảng đá vẫn sượt qua đầu vai, quần áo bị cắt, góc cạnh lại xé rách da thịt, kéo theo mấy vết thương thật sâu.

Lúc này Đỗ Vô Phong không quay đầu lại nhìn địch thủ phía sau, một tên của hắn không bắn trúng Tiêu Hoài Ngọc, chỉ biết chuyện tình rất bất ổn.

Võ công của Đỗ Vô Phong, phần lớn lấy đánh lén là chính, võ công đánh lén của hắn, đánh đâu thắng đó, không gì cản nổi.

Nhưng võ công đối mặt chính diệt, nói thật hắn cũng không phải đối thủ đám người Tiêu Hoài Ngọc, một mũi tên kinh thiên có thể rời tay lại xuất hiện sai lầm, việc này khiến hắn lập tức rơi vào bị động.

Hai nắm đấm mang theo khí thế và uy lực phá vỡ trời đất của Tiêu Hoài Ngọc đánh lại, Đỗ Vô Phong đã sinh ra hàn ý trong lòng.

Xưa nay hắn lấy đánh lén thành danh, nhưng tuyệt đối không thể tưởng được, suốt ngày bắn nhạn, trái lại bị người đánh lén sau lưng, tuy rằng người đánh lén sau lưng không thật sự làm thường mình, nhưng tình cảnh mang đến cho hắn lại là trí mạng.

"Phanh"!

Hai đấm của Tiêu Hoài Ngọc đánh ra, đánh vào hai nắm đấm của Đỗ Vô Phong.

Rơi vào đường cùng, đối mặt với thế công linh hoạt sắc bén của Tiêu Hoài Ngọc, Đỗ Vô Phong chỉ có thể dồn toàn lực, hai đấm vươn ra, đón nhận hai đấm của Tiêu Hoài Ngọc.

Phá Thiên Quân!

Đây là võ công đỉnh phong của Tiêu Hoài Ngọc, nếu không phải kình khí của hắn đã bị Tư Mã Kình Thiên tiêu hao sáu thành, một kích này có uy lực vỡ núi nứt đá, nhưng bốn thành kình khí còn sót lại cũng đủ khiến cho Đỗ Vô Phong bị thương nặng. T.r.u.y.ệ.n.Y.Y.com

Một tiếng xương vỡ vụn vang lên, bốn quyền va chạm, Đỗ Vô Phong và Tiêu Hoài Ngọc đồng thời cảm nhận được một cỗ kình khí hùng mạnh tấn công lại, trong nháy mắt Đỗ Vô Phong liền phun ra một ngụm máy, mà thân thể hắn đã nhẹ nhàng bay ra ngoài giống như một chiếc diều đứt.

Tiêu Hoài Ngọc giống như Thái Sơn, không thể lay động, nhưng Đỗ Vô Phong chung quy là võ giả đỉnh phong, tuy rằng võ kỹ xa xa không bằng Phá Thiên Quân của Tiêu Hoài Ngọc, nhưng cũng là kình khí liều mạng ngăn cản một kích của Tiêu Hoài Ngọc.

Tuy rằng Tiêu Hoài Ngọc đánh bay Đỗ Vô Phong, nhưng kình khí của Đỗ Vô Phong lại khiến hắn bị phản kích rất mạnh, hai đấm của hắn chậm rãi buông ra, sắc mặt vô cùng nhợt nhạt, rốt cục, quân thần nước Yến rốt cục cũng phun ra một ngụm máu, thân thẻ hắn lung lay sắp đỗ, cuối cùng vẫn không ngã xuống mà chậm rãi khoanh chân ngồi xuống.

Thân thể Đỗ Vô Phong tung bay ra ngoài, sau đó rơi thật mạnh lên mặt đất, lại phun ra mấy ngụm máu tươi, mặt nạ màu đen kia cũng nhuốm máu.

Hắn cũng không đi xem Tiêu Hoài Ngọc mà gắng sức quay đầu lại, nhìn kẻ địch đánh lén phía sau mình.

Sau vách núi lộ ra nửa thân người, đó là một khuôn mặt rất thanh tú, khuôn mặt rất trẻ tuổi, trên khuôn mặt kia tràn đầu vẻ mệt mỏi, Đỗ Vô Phong biết, tảng đá lớn đánh lén sau lưng vừa rồi chính là người trẻ tuổi kia ném ra.

Khối đá lớn lúc này sớm đã nện trên mặt đất, quả thật vô cùng lớn, người trẻ tuổi này có thể dùng tảng đá lớn như thế làm vũ khí đánh tới, lực lượng kia quả nhiên đạt tới một cảnh giới khiến người ta hoảng sợ.

Tuy rằng sức mạnh này đối với võ giả đỉnh phong mà nói cũng không tính là gì, nhưng một vãn bối trẻ tuổi có lực lượng như thế, quả thật cũng khiến Đỗ Vô Phong giật mình không nhỏ.

Người trẻ tuổi nhảy lên từ vách đá, không ngờ trên hai tay đều mang một cái móc sắt kỳ quái.

Người thanh niên này, đúng là Hàn Mạc trăm đắng nghìn cay đi lên đỉnh Thiên Nhai.

Lúc này trèo lên, gần như hao phí một nửa tính mạng, nhưng hắn tới vô cùng đúng lúc, quả thật thấy chuyện lớn không ổn, dĩ nhiên lôi một tảng đá lớn đánh ra, lúc này mới khiến mũi tên của Đỗ Vô Phong không chuẩn xác, cứu Tiêu Hoài Ngọc một mạng, lại khiến Đỗ Vô Phong thân chịu thương nặng.

Mà Hàn Mạc trèo lên đỉnh, cũng không có thả lỏng tinh thần.

Tuy rằng Đỗ Vô Phong bị thương, nhưng hắn vẫn là võ giả đỉnh phong, Hàn Mạc không biết hiện giờ Đỗ Vô Phong còn lực phản kích hay không, đối mặt với kẻ địch mạnh như thế, Hàn Mạc không dám thả lỏng.

Tay hắn cầm dao găm, thật cẩn thận tới gần Tiêu Hoài Ngọc, trầm giọng nói:

- Đại tướng quân, ngài… thương thế của ngài ra sao?

Tiêu Hoài Ngọc nhìn Hàn Mạc, dưới trọng thương, hắn lộ ra nụ cười nhàn nhạt nói:

- Ta không nghĩ tới, không ngờ có một ngày lại được ngươi cứu mạng!

Hàn Mạc nghe giọng nói Tiêu Hoài Ngọc lưu loát, hơi thở phào nhẹ nhõm, nhưng lúc này hắn lại nhìn thấy Thương Chung Ly ngồi dưới đất ngẩng đầu nhìn trời, lại thấy Tư Mã Kình Thiên giống như người bằng máu vẫn sừng sững không ngã, vẻ mặt kịch biến.

Trên Thiên Nhai hôm nay, rốt cục xảy ra chuyện gì?

Thương Chung Ly vẻ mặt rất ôn hòa, hai mắt nhìn trời, cũng không nhắm lại, mà Tư Mã kình Thiên toàn thân là máu, vẫn còn tràn máu ra, khuôn mặt kia bị máu tươi che dấu, dữ tợn đáng sợ, lại tràn đầy khí phách.

Tuy rằng Hàn Mạc không gặp qua Tư Mã Kình THiên, nhưng trong nháy mắt liền đoán được thân phận của Tư Mã Kình Thiên.

Hắn tự nhiên cũng nhìn ra được, Tư Mã Kình Thiên và Thương Chung Ly hai vị đại danh tướng này, đã rời bỏ nhân thế.

Danh tướng tề tụ đỉnh Thiên Nhai!

Hàn Mạc thấy được cảnh tượng này, kết quả này, ánh mắt hắn bỗng nhiên hướng về phía Thái tử Yến cách đó không xa, chỉ thấy Thải tử Yến cũng đang dùng ánh mắt cực kỳ khiếp sợ nhìn chính mình.

Thái tử Yến đương nhiên không thể tưởng tượng được, ở giờ phút cuối cùng, không ngờ Hàn Mạc xuất hiện trên đỉnh Thiên Nhai.

Giờ phút này, trong đầu Thái tử Yến một mảnh hỗn loạn.

Tầm mắt Hàn Mạc rất nhanh rời khỏi người Thái tử, nhìn về phía Tiêu Hoài Ngọc, hỏi:

- Đại tướng quân, tên kia bị thương có nặng không, ngài cảm thấy… dùng năng lực của ta, hiện giờ có thể giết hắn hay không?

Tiêu Hoài Ngọc không nói chuyện, Đỗ Vô Phong đã lạnh lùng cười lên:

- Bằng ngươi.. có thể giết ta sao?

Hàn Mạc mặt lạnh lẽo, nắm chặt dao găm, vung vung trách mắng:

- Đến nước này rồi ngươi còn kiêu ngạo? Ngươi đã từng nghe qua một câu, phượng hoàng rơi xuống đất không bằng gà… !

Cảm thấy câu nói này hơi không thích hợp, hắn vội vàng nói với Tiêu Hoài Ngọc:

- Đại tướng quân, ta… không phải ta nói ngài không bằng gà… !

Hắn lại lắc đầu nói:

- Thật ra… thật ra cũng không phải ta nói mình là gà… !

Tiêu Hoài Ngọc nhắm mắt lại, vẻ mặt thản nhiên, vận khí điều dưỡng.

Hắn biết Đỗ Vô Phong bị thương nặng, lúc này chỉ sợ đã không còn lực trả đòn, nếu không Đỗ Vô Phong không có khả năng còn nhiều lời vô nghĩa.

Hàn Mạc chậm rãi đi về phía Đỗ Vô Phong, đi qua bên người Thương Chung Ly, nhìn một mũi tên sắt cắm trên ngực Thương Chung Ly, liền biết Đỗ Vô Phong đánh lén Thương Chung Ly từ phía sau, lập tức cười lạnh nói:

- Ngươi đánh lén không bàn đạo nghĩa, ta tự nhiên cũng sẽ không nói đạo nghĩa với ngươi.

Lúc này hắn đã đoán ra được, người áo đen đội mặt nạ này nhất định là Thủ lĩnh Hắc Kỳ Đỗ Vô Phong.

Hôm nay nếu không nhân cơ hội diệt trừ Đỗ Vô Phong, vậy không phải Hàn Mạc.

Đỗ Vô Phong lạnh lùng nhìn Hàn Mạc, mắt thấy Hàn Mạc tới gần, hắn chậm rãi di động ra phía sau, trong giây lát liền thấy Đỗ Vô Phong quát lên một tiếng, Hàn Mạc căng thẳng trong lòng, còn tưởng rằng Đỗ Vô Phong muốn tấn công tới, nắm chặt dao găm muốn ứng phó, đã thấy thân thể Đỗ Vô Phong nhảy dựng lên, cũng không có đánh tới Hàn Mạc, trái lại nhào về phía vách núi.

Hàn Mạc giật mình, đã tháy Đỗ Vô Phong nhảy xuống từ trên đỉnh.

Hàn Mạc bước nhanh tới, chạy vội nhìn xuống dưới vách đá, đã thấy thân thể Đỗ Vô Phong nhẹ nhàng mà rơi xuống, lập tức thấy thân thể hắn treo bên vách đá, Đỗ Vô phong dĩ nhiên nắm được vách đá.

Hàn Mạc nhíu mày, Đỗ Vô Phong cũng ngẩng đầu, ánh mắt như sói nhìn Hàn Mạc, vô cùng lạnh lẽo.

Thả hổ về rừng, đây tự nhiên không phải chuyện tình Hàn Mạc muốn thấy, hắn đang muốn xuống vách đá đuổi theo, Tiêu Hoài Ngọc đã trầm giọng nói:

- Không cần đuổi theo, xương cánh tay hắn đã vỡ, cuộc đời này không bao giờ còn có thể bắn tên nữa.

- Chẳng lẽ cứ nhìn hắn rời đi như vậy?

Hàn Mạc vội la lên.

Tiêu Hoài Ngọc lắc đầu:

- Ngươi lên núi, hao tổn rất nhiều thể lực, cho dù đuổi theo, chỗ vách núi chưa chắc là địch thủ của hắn… hắn cũng không phải danh tướng cầm binh, để hắn đi thôi!

Lúc này Hàn Mạc lại nhìn xuống núi, chỉ thấy trống không, Đỗ Vô Phong giảo hoạt đã sớm không có tung tích.

Hàn Mạc thở dài, lắc đầu nói:

- Người này không khí phách, cứ chật vật chạy như vậy.

Hắn chậm rãi đi trở về, tới bên người Thương Chung Ly, lẳng lặng nhìn vị tướng già này, một lúc lâu sau, hắn tháo bình rượu bên hông xuống, rượu bên trong không còn mấy, Hàn Mạc vẫn thấp giọng nói:

- Lão tướng quân, lúc trước ngài mời ta uống rượu, hôm nay… ta dùng rượu tiễn ngài một đoạn đường!

Hắn trút rượu ra, vẩy chút rượu còn lại lên mặt tuyết trước mặt Thương Chung Ly, lập tức thi lễ thật sâu.

Cho dù Thương Chung Ly có phải kẻ thù của hắn hay không, lão chung quy là một lão tướng đáng để tôn kính.

Giơ tay nhẹ nhàng vuốt mắt Thương Chung Ly, lúc này Hàn Mạc mới chậm rãi đi đến trước mặt Thái tử, nhìn Thái tử, rốt cuộc nói:

- Thái tử điện hạ, ngài… không vấn đề gì chứ?


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.