Cuộc Chiến Giành Hồng Nhan Đại Hán (Nữ Tướng Quân Đấu Trí Cùng Tam Vương Gia)

Chương 13: Vì sao chúng ta hận nhau(3)




Chỉ huy sứ Long Tường doanh Bạch Dị là do một tay Hoàng đế đề bạt lên, từ góc độ nào đó, năm Ngự lâm quân dưới tay Hoàng đế, Long Tường doanh tuyệt đối là một doanh trung thành nhất, lực chấp hành kiên định nhất.

Long Tường doanh chính là một trong hai Ngự lâm quân bên trong trang bị mạnh hơn không ít so với ba Ngự lâm quân bên ngoài, quan trọng nhất là, chức trách của Long Tường doanh chính là toàn lực bảo vệ hoàng cung, không có tình huống đặc thù, Ngự lâm quân bên trong là quân đoàn tử thủ trong hoàng cung.

Hai Ngự lâm quân bên trong, Long Tường doanh đóng quân sườn đông hoàng thành, mà Hỏa Sơn doanh đóng quân sườn tây.

Giống như phần lớn quân nhân, Bạch Dị cũng là người thích rượu, trong ban đêm không bình thường này, Chỉ huy sứ Bạch Dị đấu rượu với bộ hạ ở trong doanh, cuối cùng say rượu mà ngủ.

Lúc nửa đêm Hỏa Sơn doanh điều động từ hoàng thành ra ngoài, tin tức này bị người của Long Tường doanh biết rất nhanh, thuộc cấp vốn muốn bẩm báo Bạch Dị, chỉ có điều Bạch Dị ngủ cực kỳ sâu, thuộc cấp sai lầm quả thật không quấy rầy.

Trong mắt thuộc cấp, Hỏa Sơn doanh điều động có lẽ là ý chỉ Hoàng đế, tuy rằng điều động bốn phía như vậy rất quỷ dị, nhưng đám thuộc cấp Long Tường doanh căn bản không nghĩ tới Hỏa Sơn doanh sẽ phát động binh biến.

Khi tin tức binh biến truyền tới, đám thuộc cấp kinh hãi, vài tên thuộc cấp vọt vào trong doanh trại, cứng rắn gọi tỉnh Bạch Dị, mà Bạch Dị nghe hai chữ "binh biến", cảm giác say đột nhiên biến mất, lập tức vừa sai người tập hợp nhân mã, vừa phái người đi hoàng cung bẩm báo.

Bạch Dị không hổ là lão tướng, sau khi tỉnh rượu, quyết định thật nhanh, tập kết kinh mã, hắn tự nhiên sẽ không dẫn binh ra ngoài trấn áp trong tình thế không rõ ràng, mà trước tiên phân công bộ hạ lao tới các cửa hoàng cung, đóng chặt cửa hoàng thành, phái binh canh gác, năm nghìn binh mã phân bố ở các cửa hoàng thành. Lúc này, đối với Bạch Dị mà nói, quan trọng nhất không phải là xuất cung trấn áp phản quân khi không có đầu mối, mà phải bảo vệ hoàng cung, bảo vệ sự an toàn của Hoàng đế.

Khi nắng sớm phía đông mới hiện, toàn bộ hoàng thành đã được Long Tường doanh hoàn toàn trông giữ, các tướng sĩ Long Tường doanh phong tỏa tất cả các cửa vào cung, trận địa sẵn sàng đón quân địch.

Bạch dị an bài thỏa đáng, cuối cùng lập tức đi vào cung, phải bẩm báo việc binh biến cho Hoàng đế. Chưa đến cung Càn Tâm, sớm có thái giám chấp sự tới đón truyền chỉ, là mệnh lệnh của Tú Công chúa, phân phó Long Tường doanh của Bạch Dị hộ vệ hoàng thành, không được hành động thiếu suy nghĩ.

Tú Công chúa phân phó rất ngắn gọn rõ ràng, không có ý chỉ tiếp, các cửa hoàng cung không được tự tiện mở, sau đó quân đội có ý đồ vào cung lúc này, đều luận tội phản quân lập tức chém giết.

Mà đồng thời Bạch Dị cũng biết, Hoàng đế bệ hạ biết được binh biến, nóng giận đã hôn mê, hiện giờ thái y đang chữa trị.

Hoàng đế không thể ra ý chỉ, ý chỉ của Tú Công chúa tự nhiên thành chỉ lệnh cao nhất.

Các cửa hoàng cung canh gác nghiêm mật, phía trên tường cung an bài cung tiễn thủ nỗ tiễn thủ, làm tốt chuẩn bị phòng thủ.

Đám quý nhân trong cung, các nơi trong cung đều có tai mắt, lúc hừng đông, phần lớn phi tần đều đã biết trong thành Yến Kinh phát sinh binh biến.

Toàn bộ mọi người trong hoàng cung bắt đầu rơi vào trong sợ hãi và mờ mịt không rõ. Đọc Truyện Kiếm Hiệp Hay Nhất: http://truyenfull.vn

Thời điểm gần như tất cả các phi tần thấp thỏm lo âu hoảng sợ, Tiêu Quý Phi rất nhanh đạt được một tin tức, diễn viên chính lần binh biến này, không ngờ chính là Chỉ huy sứ Phượng Tường doanh Tô Vũ Đình.

Lập tức, Tiêu Quý Phi rải tin tức này ra ngoài rất nhanh, trong nhất thời, rất nhiều phi tần trong cung đều tập trung tới chỗ Tiêu Quý Phi, trong hoảng sợ, dưới bi thương, nhất thời đều muốn nhắm đầu mâu tới Tô Lệ Phi.

Tiêu Quý Phi lại là đầu tầu, dẫn rất nhiều phi tần trong cung vọt tới cung Tô Lệ Phi, hưng binh hỏi tội đối với Tô Lệ Phi.

Lúc này, Hoàng đế đã bất tỉnh nhân sự, Tú Công chúa cũng khinh thường chuyện vặt trong hậu cung này, mà Hoàng hậu Thục Quý Phi vẫn yên lặng không tiếng động, Tiêu Quý Phi cũng trở thành người có lực ảnh hưởng nhất trong hậu cung lúc này.

Thủ hạ của Tô Lệ Phi căn bản không thể ứng phó công kích của gần như toàn bộ hậu cung, một hồi chiến tranh quyền cước của đám thái giám và cung nữ chấm dứt rất nhanh, mà đường đường Tô Lệ Phi, tức thì bị Tiêu Quý Phi hạ lệnh trói chặt lại.

Cho tới nay, Tiêu Quý Phi và Tô Lệ Phi thù hận sâu đậm, hai bên không ngừng tranh đầu trong hậu cung, lúc này vừa có cơ hội đạp đổ Tô Lệ Phi, cho nên nàng không lưu tình chút nào.

Tiêu Quý Phi lớn tiếng trách cứ Tô gia bất trung, liệt kê từng chứng cứ phạm tội của Tô gia, lại kể rất nhiều tội của Tô Lệ Phi ở trong cung, ví dụ ngược đãi cung nữ thái giám, ví dụ dùng hết biện pháp cướp ân sủng, ví dụ tính kế với phi tần khác vân vân, tuy rằng rất nhiều chuyện Tô Lệ Phi làm, phi tần ở đây đều làm không ít, nhưng lúc này Tiêu Quý Phi trách cứ lời lẽ chính đáng, mấy chục phi tần ở đây đều đứng chung với nhau, có lẽ đám phi tần trong hậu cung chưa bao giờ đoàn kết như thế.

Từ đầu đến cuối, Tô Lệ Phi chỉ cười lạnh.

Mà hành động trách cứ của Tiêu Quý Phi cùng với phản ứng lạnh lùng của Tô Lệ Phi, lại kéo theo chúng phi tần phẫn nộ, cũng không biết phi tần nào mắng một tiếng "tiện nhân", lập tức phun một ngụm nước miếng lên người Tô Lệ Phi, hành động này lập tức kéo theo mọi người, vô số nước miếng như mưa rơi xuống người Tô Lệ Phi cao quý.

Dưới hoảng sợ và phẫn nộ, rất nhiều người đánh mất lí trí, thời khắc này gần như tất cả mọi người trút sự phẫn nộ lên người Tô Lệ Phi, giống như lần binh biến này do Tô Lệ Phi gây ra.

Tô Lệ Phi vô cùng lạnh lùng, tùy ý nước miếng dơ bẩn rơi lên người mình.

Nghi đến binh biến xảy ra, người nhà mình bị vây trong hoàn cảnh cực kỳ nguy hiểm của lần binh biến này, vài phi tử càng thêm phẫn nộ, lại do Tiêu Quý Phi dẫn đầu, đá mạnh một cước vào người Tô Lệ Phi.

Có cước thứ nhất, liền có cước thứ hai, có người thứ nhất liền có người thứ hai.

Hơn mười cước qua đi, Tô Lệ Phi đã vết thương chồng chất, mặt bị đá rách.

Phạm Đức Phi duy trì một chút lý trí, kêu lên:

- Đừng đánh nữa, đừng đánh chết tiện nhân này!

Tiêu Quý Phi cũng tỉnh táo lại, kêu lên:

- Đều dừng tay. Hiện giờ Tô Vũ Đình mưu phản, bắt tiện nhân này vào tay, phản quân sẽ không dám làm xằng làm bậy… đừng đánh chết tiện nhân này!

Mặc dù nàng nói như thế, nhưng chỉ cần người hơi có đầu óc là biết, lời này của Tiêu Quý Phi chỉ tự an ủi mình mà thôi.

Trước khi Tô Vũ Đình phát động binh biến, phía Tô Lệ Phi không có một chút động tĩnh, cũng không có chuẩn bị gì, vậy cho thấy trước khi Tô gia phản loạn, vì để phòng ngừa tin tức bị lộ, ngay cả Tô Lệ Phi cũng không có thông tri.

Nói cách khác, ngay từ đầu Tô gia đã chuẩn bị hy sinh Tô Lệ Phi.

Nếu Tô gia đã chuẩn bị bỏ qua Tô Lệ Phi, như vậy chp dù bắt Tô Lệ Phi ở trong tay, cũng sẽ không tạo thành ảnh hưởng gì đối với lần phản loạn này, Tô gia dốc sức đánh cược một lần, đương nhiên sẽ không vì một nữ nhân mà ảnh hưởng đại cục.

Một viện tử thành đông, nơi này sớm bị trọng binh Ngự lâm quân vây quanh, nơi này, là nơi Tô Vũ Đình mời người đứng đầu thế gia uống trà.

Tiêu Thái Sư dưới sự nâng đỡ của Hàn Huyền Đạo và Tiêu Linh Chỉ, đi vào trong viện, chỉ thấy một con đường đá kéo dài, một đại sảnh xuất hiện trước mắt, chung quanh đại sảnh này lại bị Ngự lâm quân bao vây.

Viện này không lớn, thủ vệ cũng rất sâm nghiêm, binh lực trong ngoài viện cộng lại không ngờ tới hai trăm người, có thể thấy được nơi này trọng yếu.

Nhìn đại sảnh bên kia, Tiêu Thái Sư và Hàn Huyền Đạo lại liếc nhau, đều lộ ra thần sắc quái dị.

Cửa đại sảnh đang mở rộng, hai người nhìn thấy một gã quan viên đang chắp tay sau lưng, lẳng lặng mà đứng ở cửa đại sảnh, người này không phải ai khác, là Bộ binh thượng thư Phạm Vân Ngạo.

Không thể nghi ngờ, Phạm Vân Ngạo cũng bị mời đến "uống trà".

Nhìn thấy Tiêu Thái Sư và Hàn Huyền Đạo chậm rãi tới đây, mày Phạm Vân Ngạo nhăn lại, lập tức thở dài, cũng không nói gì.

Trong đại sảnh, đã có vài "khách trà" tới trước.

Khi Tiêu Thái sư đi vào trong đại sảnh, đã có tiếng kêu lên:

- Phụ thân, ngài… !

Một người tiến lên trước, đúng là Công bộ thượng thư Tieu Hoài Kim, cùng lúc đó chợt nghe một giọng nói phẫn nộ:

- Thái sư, như nào ngài cũng bị bọn họ chộp tới?

Người nói chuyện là Hình bộ thượng thư Tiêu Vạn Trường.

Tiêu Thái sư thần sắc bình tĩnh, dưới sự nâng đỡ của Tiêu Linh Chỉ, đi tới một ghế dựa ngội xuống, ho khan vài tiếng, lúc này mới liếc nhìn bốn phía một lần, chỉ thấy Lễ bộ thượng Thư Hàn Huyền Xương, Đại Lý Tự Khanh Hồ Tuyết Tân cũng ở bên trong.

Người đứng đầu thế gia ở thành Yến Kinh, ngoại trừ vị Lại bộ thượng thư Tô Quan Nhai kia ra, các vị khác không ngờ đều không bị quên, tất cả đều bị đưa tới nơi này.

Tiêu Hoài Kim tay trái cột băng vải, trên mặt còn vết máu chưa khô, Tiêu Thái sư chỉ nhìn thoáng qua biết lúc Ngự lâm quân bắt Tiêu Hoài Kim, Tiêu Hoài Kim tất nhiên đã phản kháng.

Quả nhiên, Tiêu Hoài Kim tiến tới, nắm tay tức giận nói:

- Phụ thân, bọn tạp chủng này vọt vào trong phủ của con, người trong phủ con động thủ với bọn chúng, bị bọn chúng giết mười mấy người… Ngay cả con cũng bị bọn chúng đả thương… !

Tiêu Thái Sư thản nhiên nói:

- Không giết người, sao gọi tạo phản?

Hồ Tuyết Tân đã cười lạnh nói:

- Tô gia bọn chúng quả thật dám giết hết chúng ta phải không? Chỉ dựa vào Phượng Tường doanh của Tô Vũ Đình, có thể xoay người lên trời sao?

Người đứng đầu thế gia ở đây, đều bị khống chế trước tiên, căn bản không đạt được tin tức Hỏa Sơn doanh đã khống chế Cửu Môn Yến Kinh, còn tường rằng chỉ có một doanh của Tô Vũ Đình làm mà thôi.

Hàn Huyền Đạo trầm mặc không nói, thần sắc Lễ bộ thượng thư Hàn Huyền Xương cũng rất khó coi.

Nghĩ tới những người ở đây, hắn biết được càng nhiều, khi binh sĩ Phượng Tường doanh vây quanh phủ Lễ bộ thượng thư, lúc "mời" hắn đi, trong lòng hắn đã vô cùng chắc chắn, Phượng Tường doanh binh biến và Thái tử tới biên quan tuyệt đối không thoát được quan hệ.

Hắn và Hàn Mạc vẫn hoài nghi Thái tử bố trị một ván cờ lớn, nhưng vẫn không rõ ràng là thế cờ gì?

Nhưng Phượng Tường doanh thình lình phát động binh biến, khiến hắn có cảm giác mơ hồ đối với bố cục của Thái tử, hắn phác thảo một số hình dáng trong đầu, nhưng hình dáng chỉnh thể lại mơ hồ không rõ.

Tiêu Hoài Kim nắm tay căm giận nói:

- Tin tức phản quân lập tức sẽ truyền vào trong cung, còn có Hỏa Sơn doanh, Lang Giáp doanh và Long Tường doanh, ông lại muốn xem, lần này Tô gia hắn chết như thế nào!

Tiêu Thái sư ho khan, lập tức lấy khăn tay từ trong tay áo ra, xoa xoa khóe miệng, thản nhiên nói:

- Tô Quan Nhai thật sự ngu ngốc vậy sao? Tô gia bọn họ dám mưu phản, chuyển tình tuyệt đối sẽ không đơn giản như vậy.

Những người đứng đầu thế gia nhìn nhau, thần sắc khác nhau nhưng trong lòng đều nghĩ tới: "Chẳng lẽ là Hoàng đế liên kết Tô gia, tẩy trừ các thế gia lớn khác?"

Nhưng ý nghĩ này chợt lóe mà qua.

Hoàng đế sẽ không hồ đồ như vậy, cũng sẽ không ngu xuẩn như vậy.

Một khi thế gia trong kinh xuất hiện nguy hiểm, thế lực khắp nơi của các nhà tất nhiên sẽ tổ kiến quân thế gia bằng tốc độ nhanh nhất, một khi quân mấy thế gia lớn phát động, toàn bộ nước Yến tất nhiên sẽ rơi vào chiến loạn.

Vì giết quan viên thế gia ở Yến Kinh, lại gặp phản quân thế gia phát động, Hoàng đế không có khả năng ngu xuẩn như vậy.

Quan trọng hơn là, Tiêu gia còn có Tiêu Hoài Kim, trong tay Tiêu Hoài Kim còn một trăm ngàn quân Tây Bắc.

Nếu hoàng đế chỉ vì muốn giết quan viên thế gia trong kinh mà không suy xét hậu quả, sớm đã ra tay, không cần phải nén giận cho tới hôm nay.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.