Cuộc Chiến Của Các Pháp Sư

Chương 4: Âm thanh* thôi miên




Tần Mục còn chưa kịp uống miếng nước lại phải lập tức chạy ra phi trường quốc tế thủ đô. Ở nơi này có một đoàn tham quan hai mươi người đã sắp xếp xong, chờ đợi Âu Dương Bình cùng Tần Mục.

Tần Mục thấy Âu Dương Bình không thay quần áo, trong lòng thoáng nghi hoặc, Âu Dương Bình gật đầu nói:

- Tôi là quân nhân, nhưng không có pháp luật của nước nào không cho phép người khác mặc quân trang nhập cảnh.

Trong thanh âm lờ mờ mang theo vẻ nghịch ngợm, làm trong lòng Tần Mục càng thêm nghi hoặc. Người đàn ông này rốt cục có thân phận như thế nào? Hắn không phải người trong quân đội, tự nhiên không biết vấn đề bên trong.

Sau khi đến sân bay, Tần Mục từ trên thân đoàn tham quan cảm nhận được một khí thế dũng mãnh, trong mắt mỗi người đều lộ ra vẻ hưng phấn lẫn chấp nhất, chẳng khác gì như Âu Dương Bình. Bọn họ gặp mặt trong một phòng khách nhỏ, ngoại trừ họ không còn người nào khác.

Âu Dương Bình ưỡn ngực đứng trước mặt họ, ho khan một tiếng nói:

- Các huynh đệ, lão tử đã trở lại. Mọi người phải giữ vững tinh thần, lần này không phải đánh nhau đến chết, nhưng so với liều mạng càng thêm kích thích!

- Dạ!

Thanh âm vang vang mạnh mẽ đáp ứng, hai mươi người trả lời giống như xuất từ trong miệng một người, chỉnh tề túc sát.

- Đem cỗ khí thế trên người các anh gạt bỏ, chúng ta đi du lịch mà không phải đi đánh giặc, một đám người đều muốn bị bắt sao?

Âu Dương Bình trừng mắt.

Thân thể hai mươi người lập tức liền thả lỏng, hi hi ha ha cười nói vài câu. Ánh mắt Tần Mục híp lại, khí thế dũng mãnh vừa rồi nháy mắt tan thành mây khói, bọn hắn giống như người đi đường bình thường không còn chút vẻ xuất chúng, loại khí chất chuyển biến làm trong lòng Tần Mục cảnh giác, bọn họ làm sao là khách tham quan bình thường, rõ ràng là một nhóm đặc chủng tác chiến tố chất rất cao.

Âu Dương Bình nhìn thoáng qua Tần Mục, quay đầu tiếp tục nói:

- Lần này chúng ta có một phiền toái nhỏ, đồ đệ của lão tử bị người bắt giữ, con mẹ nó còn dám kêu chúng ta thừa nhận quyền ngoại giao, các anh nói nói, có người không biết xấu hổ như vậy không?

Tần Mục có chút dở khóc dở cười, khi ở Tần gia biểu hiện của Âu Dương Bình thật khôn khéo, tác phong quân nhân cứng rắn, vì sao đi tới nơi này toàn thân liền lộ ra vẻ khí chất lưu manh, ngay cả nói chuyện cũng mười phần phỉ khí?

- Tấu bọn hắn!

Một người hơn ba mươi tuổi nói.

- Tấu cái gì tấu? Chúng ta đi ngắm cảnh!

Âu Dương Bình chậm rãi vuốt căm, trong ánh mắt lộ ra vẻ thâm thúy:

- Phải nói là, xử lý bọn chúng!

Trong lòng Tần Mục run rẩy, đây là người mà ông nội đã an bài? Nhìn bộ dáng sao giống như đi đàm phán, rõ ràng là đi đánh giặc thôi. Nhưng nếu như ông nội đã nói quyền quyết sách nằm trên người mình, như vậy hành động của bọn họ phải nghe theo sự chỉ huy của mình, hi vọng bọn họ đừng gây ra tai vạ.

Theo sau Âu Dương Bình giới thiệu Tần Mục với mọi người, nói Tần Mục là người quyết sách trong hành động lần này, lúc này mọi người mới báo qua tên của họ. Âu Dương Bình giảng giải thân phận của mỗi người trong quân đội, lúc này Tần Mục mới biết mình đoán đúng, nhóm người kia đều xuất thân từ bộ đội đặc chủng trong quân đội, mỗi người đều mang tuyệt kỹ, là nhân vật thuộc loại nổi tiếng trong mỗi khu vực.

Chờ sau khi mọi người đã giới thiệu xong, Âu Dương Bình hạ lệnh xuất phát. Một chiếc dân dụng hàng không đã chờ sẵn bên ngoài, hai mươi bốn người đi lên máy bay, Âu Dương Bình cùng Tần Mục lưu lại cuối cùng.

Thừa dịp lúc này Tần Mục hỏi thăm những bước chủ yếu trong hành động lần này. Âu Dương Bình nở nụ cười, trong ánh mắt đầy sắc bén khiến trong lòng Tần Mục nhảy mạnh.

- Bọn hắn dám động thủ với đồ đệ của lão tử, lão tử sẽ lấy thủ lĩnh của bọn hắn ra nói chuyện.

Âu Dương Bình đáp.

Tần Mục nghe được trong lòng nhảy thình thịch, hắn không chút nghi ngờ nhóm người này đi qua muốn phát động một cuộc chiến tranh quy mô nhỏ sẽ không thành vấn đề. Nhưng bọn họ sắp đi ra nước ngoài, bỗng nhiên gây hấn thật sự làm ngoại giao quốc gia lâm vào hoàn cảnh xấu hổ.

Sau khi lên máy bay, Tần Mục đem nỗi băn khoăn của mình nhỏ giọng nói với Âu Dương Bình. Âu Dương Bình không kiên nhẫn bĩu môi:

- Có gì mà đáng sợ, chúng ta đi qua có ai biết là chúng ta làm. Người thanh niên, cậu có phải là con cháu của Tần lão gia tử hay không, vì sao không có tiềm chất đi gây rối chút nào đây?

Tần Mục nhất thời không nói gì, Âu Dương Bình nói chuyện vì sao càng lúc càng quá mức rồi, nói ra lời gì đây chứ. Hắn mơ hồ cảm giác được Tần lão gia tử cho phép người này dẫn đội, chỉ sợ là muốn xuất một ít thủ đoạn đặc thù cứu ra Hàn Tuyết Lăng mà thôi.

Sau khi tới Nam Phi, nhóm người Tần Mục đi vào một quốc gia nhỏ, tên của quốc gia Tần Mục không nhớ rõ, bọn họ đi qua đây chỉ là dùng danh nghĩa du lịch, tự nhiên không có người của đại sứ quán đến nghênh đón. Tần Mục có chút bận tâm, nhìn nhóm du khách chia thành từng tốp rời khỏi sân bay, ngồi lên xe taxi cũ nát đi về những phương hướng khác nhau, liền hỏi Âu Dương Bình vì sao không đi cùng một chỗ.

- Mục tiêu quá lớn.

Âu Dương Bình vươn tay lên trán che ánh nắng, sau đó mang theo Tần Mục đi tới một khách sạn thật nhỏ.

Lúc này Âu Dương Bình mới nói với Tần Mục, đoạn thời gian trước hiệp thương với đội du kích bên Châu Phi không có kết quả, thông qua mọi cách cũng không nắm giữ được hướng đi của đội du kích kia, vì vậy hai vị lão gia tử vận dụng đặc quyền trong tay, đem họ triệu tập lại, chuẩn bị kế hoạch bí mật lẻn vào, cần ở trong sa mạc mờ mịt rộng lớn tìm kiếm tung tích Hàn Tuyết Lăng. Mà người phụ trách nhiệm vụ lần này được chỉ định là chồng của Hàn Tuyết Lăng, cũng chính là Tần Mục.

Tần Mục cau mày, chuyện này nếu bị truyền ra sẽ là một sự kiện quốc tế tồi tệ. Hắn nghĩ một chút nói:

- Căn cứ theo tin tức của tôi, ở trong tay bọn họ không chỉ có một mình Tuyết Lăng, hình như còn có những con tin khác.

Âu Dương Bình gật đầu đáp:

- Tổng cộng có phóng viên hoặc nhà kinh doanh của bảy tám quốc gia bị bọn hắn bắt cóc, cho nên nếu chúng ta xuất động nhất định phải chuẩn bị bị thất bại.

Nếu không phải vạn bất đắc dĩ, thật không thể hành động thiếu suy nghĩ. Tần Mục nhất thời hiểu được vì sao hai lão gia tử chỉ định hắn phụ trách kế hoạch lần này, chính là vì muốn khảo sát năng lực tùy cơ ứng biến của Tần Mục. Hai vị lão gia tử có gan dùng sinh mạng Hàn Tuyết Lăng làm tiền đặt cược, không khỏi có chút quá mức lớn mật.

Âu Dương Bình nhìn ra cửa sổ chốc lát, quay đầu nói:

- Gần đây chúng ta nhận được tin tức, đảng chấp chính của quốc gia này chuẩn bị dùng binh với đội du kích, vạn nhất đối phương giết con tin, như vậy sinh mạng Tuyết Lăng không được đảm bảo, cho nên kế hoạch nghĩ cách cứu viện nhất định phải thực hiện.

Tần Mục châm điếu thuốc, nhìn vẻ mặt cương nghị của Âu Dương Bình, chậm rãi hỏi:

- Vậy khả năng thành công của chúng ta được bao nhiêu?


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.