Cuộc Chiến Của Các Pháp Sư

Chương 23: Giấc mơ báo trước




Nếu đã quyết định làm phẫu thuật, hai người đều không muốn kéo dài nên lập tức chuẩn bị ngay.

Kính Thành bắt đầu hàng loạt cuộc kiểm tra. Đợi tất cả có kết quả, Roy nói cho anh biết: “Có thể phẫu thuật được, chúng tôi sẽ nhanh chóng sắp xếp.”

Thời gian này, mỗi ngày Hinh Dĩnh đều chăm chỉ học nấu ăn. Có điều kết quả cũng chỉ tàm tạm, dù Kính Thành đã ở bên cạnh chỉ dẫn thì cô vẫn có thể rán thịt cháy khét, khiến ca dính chảo, hoặc nêm món xào quá mặn, món canh quá nhạt, hay nấu thức ăn xong mới phát hiện quên cắm cơm…

Tóm lại, mỗi ngày đều có chuyện xảy ra, hơn nữa những chuyện này đều khác nhau.

Kính Thành thì không sao cả. Cái nào ăn được thì ăn, không ăn được thì anh nấu lại.

Mỗi ngày anh đều cổ vũ Hinh Dĩnh, còn cô thì càng ngày càng nản lòng.

Hôm đó, cô lại khiến cà chua bị cháy, cảm thấy rất nản nên hỏi Kính Thành: “Có phải anh thấy hơi hối hận rồi không?”

Kính Thành cảm thấy rất lạ, hỏi: “Hối hận cái gì?”

Hinh Dĩnh bảo: “Hối hận vì cưới một cô vợ vô dụng như em.”

Kính Thành hơi cúi đầu làm ra vẻ ngẫm nghĩ, sau đó “ừ” một tiếng rồi không nói gì nữa.

Hinh Dĩnh lập tức nói: “Anh mà dám nói phải thì em khóc cho anh xem.”

Lần trước bàn chuyện phẫu thuật, Hinh Dĩnh đã khóc bù lu bù loa. KHó khăn lắm mới giải quyết ổn thỏa chuyện phẫu thuật, Kính Thành ôm lấy Hinh Dĩnh, nói: “Anh có thể xin em sau này đừng khóc nữa không?”

Hinh Dĩnh hỏi: “Tại sao?”

Kính Thành trả lời: “Vì em vừa khóc thì anh lập tức quýnh lên, rồi rất đau lòng.”

“Thật không?”

“Thật đấy. Từ nhỏ anh đã sợ em khóc nhất.”

Từ nhỏ? Hinh Dĩnh cảm thấy hơi kỳ quái. “Sao lại thế?”

“Không biết nữa. Nhưng từ nhỏ, hễ em khóc là anh lại cuống cả lên.”

“Thế sao?” Hinh Dĩnh vô tư nói: “Sao trước nay em không nhận ra nhỉ?”

Kính Thành cảm thấy hơi buồn cười, nói: “Lúc em khóc cứ như là trời sập xuống, không còn nghĩ tới chuyện gì khác, làm gì có tâm trạng chú ý điều gì?”

Hinh Dĩnh biện hộ cho mình. “Nếu em khóc chắc chắn là vì cảm thấy ấm ức, đau lòng hoặc buồn bã, đương nhiên là sẽ không chú ý đến chuyện khác.”

“Bây giờ em biết rồi đấy.”

Hinh Dĩnh gật đầu thật mạnh. “Vâng.”

Kính Thành không ngờ khi mình chia sẻ bí mật này với cô, cô lại dùng nó để uy hiếp mình.

Anh ngẩn người một chút, sau đó bật cười ha hả rồi ôm chầm lấy Hinh Dĩnh, nói: “Cưới em là giấc mộng của đời anh. Không biết nấu cơm có là gì đâu chứ?”

Hinh Dĩnh hỏi: “Thật không?’

Kính Thành gật đầu khẳng định. “Thật. Lúc trước anh học nấu cơm là mong có ngày sẽ nấu cho em ăn.”

Hinh Dĩnh vừa nghe xong thì thấy tim mình như muốn tan chảy. Cô à một tiếng thật dài rồi ôm chặt lấy anh. Đột nhiên, cô nghĩ tới điều gì đó, hỏi: “Anh chưa từng nghĩ có lẽ khi lớn lên em sẽ biết nấu ăn sao?”

Kính Thành lập tức bật cười ha hả như nghe được chuyện hài hước nhất trên đời này.

Hinh Dĩnh hỏi: “Anh cười cái gì?”

“Anh chưa từng trông mong gì vào việc em biết nấu cơm.”

Hinh Dĩnh cảm thấy lạ, hỏi: “Tại sao?”

Kính Thành trả lời: “Bản lĩnh của em thế nào anh còn không biết sao?”

Hinh Dĩnh không phục, nói: “Sao anh cứ nhìn em bằng ánh mắt xưa cũ ấy thế? Anh chưa từng nghe nói kẻ sĩ ba ngày không gặp thì phải nhìn khác xưa sao?”

Kính Thành cười tiếp, trả lời. “Đối với em mà nói, câu “ba tuổi là biết tính cách khi trưởng thành” càng chính xác hơn.”

Hinh Dĩnh kêu lên: “Anh có ý gì đó?”

“Thì như em đang nghĩ đó. Em nghĩ mà xem, lúc còn nhỏ, có chuyện gì động tới tay chân mà em làm tốt không?”

Hinh Dĩnh cố gắng nhớ lại. Nghĩ nửa buổi trời, không phải cái này làm không tốt thì cái kia làm càng tệ, sau đó xin anh Thành Thành giúp đỡ… May mà lúc nhỏ mặt dày, cũng may mà anh Thành Thành vạn năng, chuyện gì cũng có thể giải quyết giúp cô…

Hinh Dĩnh không lên tiếng.

Kính Thành trêu ghẹo cô: “Có phải chuyện cũ nghĩ lại mà kinh không?”

Hinh Dĩnh không khỏi đỏ mặt. Đây không phải là lần đầu cô bị Kính Thành chọc quê. Cô ngửa mặt nhìn trời, than thở. “Ông trời ơi, tại sao lại có một trúc mã như vậy? Chẳng thú vị gì cả. Kiếp sau con…”

Cô vừa nói vừa cúi đầu xuống, đúng lúc bắt gặp ánh mắt của Kính Thành: “Kiếp sau em sẽ thế nào?”

Hinh Dĩnh thấy sắc mặt anh khác thường nên lập tức sửa miệng. “Kiếp sau con cũng muốn thành thanh mai trúc mã như vậy!”

Thế còn nghe được! Sắc mặt của Kính Thành hơi dịu lại đôi chút.

Hinh Dĩnh cảm thấy hơi ấm ức nên bĩu môi.

Tâm trạng ấy của cô làm sao qua được mắt Kính Thành. Anh cười hì hì, sau đó ôm chặt cô, cúi đầu hôn lên môi cô.

Chưa đầy ba giây, Hinh Dĩnh đã quên đi ấm ức…

Hôm ấy, hai người ở nhà, mạnh ai nấy làm việc. Báo cáo của Hinh Dĩnh đang sửa đến giai đoạn cuối, Kính Thành cũng có một bài nghiên cứu phải viết.

Roy bỗng nhiên gọi điện thoại đến. “Tôi có một bệnh nhân vốn định phẫu thuật vào thứ tư tuần sau nhưng bây giờ tình hình thay đổi, phẫu thuật bị dời lại. Nếu cậu đồng ý thì thứ tư tuần sau sắp xếp cho cậu phẫu thuật.”

Kính Thành lập tức nói: “Được.”

Roy bảo: “Cậu đến bệnh viện làm thủ tục đi.”

Kính Thành bảo Hinh Dĩnh cứ tiếp tục viết báo cáo, còn mình đi đến bệnh viện. Nhưng anh nhanh chóng trở về ngay.

Hinh Dĩnh vừa nghe chuông cửa vang lên thì lập tức chạy từ phòng làm việc ra đón, hỏi anh: “Nhanh thế à? Làm xong thủ tục rồi chứ?”

Kính Thành lắc đầu, trả lời: “Chưa.”

Hinh Dĩnh lấy làm lạ, hỏi: “Sao thế?”

Kính Thành nói: “Anh muốn từ từ hãy làm phẫu thuật.”

Hinh Dĩnh càng thấy kỳ quái hơn. “Tại sao? Chẳng phải Roy nói thứ tư là có thể phẫu thuật được à? Chẳng phải anh vẫn muốn phẫu thuật sao?”

Kính Thành trả lời. “Đúng vậy, nhưng anh có thể đợi.”

Hinh Dĩnh hỏi: “Tại sao phải đợi? Đợi bao lâu?”

Kính Thành nhìn cô, muốn nói lại ngập ngừng.

Chiều này, vui vẻ đến bệnh viện, y tá đưa cho anh một xấp giấy tờ phải điền vào, tờ đầu tiên là thư đồng ý của người nhà.

Khi ấy Kính Thành mới phát hiện muốn phẫu thuật thì phải có người nhà đồng ý. Mười năm trước làm phẫu thuật, mẹ anh đã ký tên vào một tờ giấy tương tự như vậy khi làm thủ tục.

Kính Thành hỏi y tá: “Vợ sắp cưới của tôi có thể ký được không?”

Y tá nói: “Không được. Đính hôn không có hiệu lực về mặt pháp luật. Nhất định phải là vợ chồng hoặc thân nhân ruột thịt, hoặc là người giám hộ.”

Kính Thành nghe xong, cảm ơn cô y tá rồi rời khỏi bệnh viện.

Hinh Dĩnh thấy sắc mặt của kính thành hơi là lạ nên bước tới, ôm lấy hông anh, hỏi: “Tại sao?”

Kính Thành nói: “Trong thủ tục có một thứ là thư đồng ý của người thân, cần người nhà ký tên vào.”

Hinh Dĩnh nói: “Vậy để em ký là được mà.”

Kính Thành nhìn cô, không nói gì.

Hinh Dĩnh bỗng nhận thức được vấn đề, hỏi: “Em có ký được không?”

Kính Thành lắc đầu.

Hinh Dĩnh hiểu ngay vợ sắp cưới không được, phải là vợ mới được. Cô nói: “Vậy thì dễ thôi mà, mai chúng ta đi đăng ký.”

Kính Thành nói ngay. “Không được.”

“Cái gì?”

“Anh không muốn kết hôn như thế.”

Từ năm mười mấy tuổi, anh đã mơ được cưới Hinh Dĩnh.

Từ sau khi gặp lại, anh hy vọng cưới cô càng sớm càng tốt.

Nhưng anh không muốn vì phẫu thuật mà cưới một cách gấp gáp như vậy.

Anh hy vọng cho cô thời gian, càng hy vọng có thể cho cô một hôn lễ long trọng, một hôn lễ mà cô mơ ước từ nhỏ, một hôn lễ khiến cô cả đời không quên…

Anh không muốn vì anh mà vội vã đăng ký, không có hôn lễ, cũng không có tuần trăng mật. Trên thực tế, nhiều tháng liền sau đó, cô sẽ phải chăm sóc anh.

Kính Thành cảm thấy hơi ảo não: Trước kia anh một lòng muốn phẫu thuật vì sau khi phẫu thuật xong thì có thể chăm sóc cô nhiều hơn, nhưng không ngờ chuyện lại thế này…

Làm sao Hinh Dĩnh lại không hiểu được lòng anh? Cô giả vờ tức giận hỏi: “Anh không muốn kết hôn? Anh muốn phản bội lời hẹn ước sao?”

Đương nhiên Kính Thành cũng hiểu cô muốn làm gì, thở dài một tiếng. “Dĩnh Tử…”

Hinh Dĩnh đưa hai tay nâng mặt Kính Thành lên, nhìn vào mắt anh, hỏi: “Anh có yêu em không?”

Kính Thành nhìn vào mắt cô, trả lời. “Yêu.”

“Anh sẽ cưới em chứ?”

“Tất nhiên.”

“Vậy chẳng phải xong rồi sao? Sớm hay muộn thì có gì khác nhau?”

“Dĩnh Tử, anh không muốn em…”

Hinh Dĩnh ngắt lời anh. “Em yêu anh, em bằng lòng gả cho anh ngay…”

“Nhưng mà…”

Hinh Dĩnh đã quyết định thay anh, nói rất dứt khoát. “Sáng mai chúng ta đi đăng ký, sau đó đến bệnh viện làm giấy tờ.” Cô thêm một câu: “Anh mà không đồng ý em sẽ khóc đến chết cho anh xem.”

Kính Thành cảm động đến nói không nên lời, chỉ biết ôm chặt cô.

Hinh Dĩnh cười nói: “Nhớ đấy nhé, anh còn nợ em một hôn lễ.”

Mắt Kính Thành đã hơi ươn ướt, ra sức gật đầu. Anh nợ cô đâu chỉ một hôn lễ?

Họ ôm hôn nhau một lát, Kính Thành hỏi: “Báo cáo của em sửa xong chưa, anh xem giúp em nhé?”

Hinh Dĩnh nói: “Còn một chút nữa.”

Kính Thành thả cô ra, nói: “Vậy em làm tiếp đi, anh đi gọi điện thoại.”

Hinh Dĩnh về phòng làm việc, Kính Thành ở lại phòng khách, gọi điện thoại cho bệnh viện nói với họ mai mình sẽ đến làm thủ tục tiếp.

Nói điện thoại xong, anh lập tức gọi cho một số khác.

“Hi Chris, cháu JC đây.”

“Hi JC, cháu khỏe không?”

“Khỏe. Bác thì sao?”

“Vẫn ổn, không có gì phải than phiền cả. Tôi có thể giúp được gì cho cháu?”

“Sáng mai cháu sẽ kết hôn…”

“Cái gì? Thế mà bây giờ cháu mới nói với tôi à? Hôn lễ tổ chức ở đâu?” Chris ngắt lời Kính Thành.

“Không có hôn lễ, cháu sẽ giải thích với bác sau. Cháu gọi cho bác là muốn thêm tên của vợ cháu vào tất cả các tài sản của cháu…”

“Cái gì? Tất cả các tài sản?” Chris lại ngắt lời Kính Thành.

“Đúng vậy.” Kính Thành trả lời rất rõ ràng.

Chris nói: “JC, đó đều là tài sản trước khi kết hôn, để tôi chuẩn bị cho cháu một bản thỏa thuận trước khi kết hôn nhé.”

Kính Thành nói: “Không, Chris, cháu không cần một bản thỏa thuận trước khi kết hôn.”

“JC, tin tôi đi, cháu rất cần đấy.”

“Chris, cháu không cần.”

“JC, tôi biết bây giờ cháu đang yêu cô ấy một cách cuồng nhiệt, cái gì cũng muốn dâng tặng cho cô ấy. Nhưng xin cháu hãy nghe tôi nói, tôi đã làm nghề này hơn ba mươi năm, chứng kiến quá nhiều…”

Kính Thành cười ngắt lời ông. “Chris, cháu biết bác muốn tốt cho cháu nhưng xin bác hãy tin cháu, bây giờ cháu rất bình tĩnh và lý trí. Nếu cô ấy muốn, cháu bằng lòng dâng hết thảy mọi thứ cháu có cho cô ấy…”

Chris kêu thất thanh. “Cháu điên rồi chắc?”

Kính Thành cười ha ha, trả lời. “KHông có. Thực tế là cháu lo là cô ấy không chấp nhận chuyện thêm tên mình vào.”

“Cái gì?” Chirs biết rất rõ tài sản của Kính Thành là bao nhiêu, ông không dám tin có người không muốn nhận.

Kính Thành cười, nói: “Chris, bác gặp cô ấy thì sẽ hiểu ngay thôi. Khi nào thì bác có thể chuẩn bị tài liệu xong?”

Chris nói: “Hôm nay là xong. Nhưng thân là luật sư của cháu, tôi kịch liệt phản đối…”

Kính Thành nói: “Cảm ơn bác! Trước trưa mai, bọn cháu sẽ đến văn phòng của bác.”

“JC!”

“Chris, mai gặp lại nhé!” Kính Thành ngắt điện thoại.

Chiều tối hôm đó, Hinh Dĩnh tiếp tục làm báo cáo, Kính Thành đi nấu cơm.

Ăn cơm xong, Hinh Dĩnh mất hơn một tiếng đồng hồ nữa mới hoàn thành, Kính Thành xem qua rồi cho cô một vài lời khuyên. Hinh Dĩnh sửa lại lần cuối, rốt cuộc cũng xong xuôi.

Hai người tắm rửa đi ngủ. Triền miên mà hạnh phúc…

Kính Thành ôm lấy Hinh Dĩnh. Nằm trong lòng anh, Hinh Dĩnh mơ màng muốn ngủ.

Kính Thành gọi cô: “Dĩnh Tử.”

Hinh Dĩnh mơ màng ừ một tiếng.

“Ngày mai, khi đăng ký xong thì chúng ta đến gặp luật sư của anh một chút, ký vài giấy tờ.”

“Giấy tờ gì?”

“Vài văn kiện pháp luật liên quan đến tài sản cá nhân.”

“Có cần thiết không?”

“Có.”

“Phải ký ngay à?”

“Ừ.”

“Anh có nhiều tài sản lắm sao?”

“Cũng không nhiều lắm.”

“Không nhiều là bao nhiêu?”

Kính Thành trả lời cô.

“Cái gì?” Hinh Dĩnh nghĩ mình nghe lầm.

Kính Thành nói lại lần nữa.

Hinh Dĩnh há hốc mồm, hỏi: “Anh đang đùa đấy à?”

Kính Thành nói: “Không đâu.”

Hinh Dĩnh hỏi tiếp: “Anh cướp ngân hàng hả?”

Kính Thành cười trả lời: “Không có.”

“Vậy anh lấy đâu ra nhiều tài sản thế?”

Kính Thành trả lời cô: Diễn thuyết, nghiên cứu, ra sách, làm cố vấn, công ty riêng, công thêm đầu tư…

Hinh Dĩnh nghe xong, nửa ngày trời không nói gì.

Kính Thành ôm cô, tâm trạng hơi căng thẳng.

Cuối cùng hinh dĩnh cũng lên tiếng, chần chừ hỏi: “Hay là anh đợi thêm một thời gian nữa hãy làm phẫu thuật?”

Kính Thành vừa nghe xong thì gần như nghiến răng hỏi: “Em muốn phản bội lời thề à?”

Chiều nay, cô hỏi anh câu này, không ngờ nhanh vậy anh đã trả lại cho cô.

Hinh Dĩnh thở dài, nói: “Em không biết anh có nhiều tiền thế, gần như là muốn cưới ai cũng được.” Gia thế của Hinh Dĩnh không thấp, nhưng nghe đến số tài sản của Kính Thành thì vẫn phải giật mình.

Kính Thành nói: “Anh chỉ muốn cưới em, và cũng chỉ cưới em.”

“Nhưng em chưa từng nghĩ sẽ lấy người nhiều tiền như vậy, em cảm thấy như thế sẽ rất áp lực.” Hinh Dĩnh nói thật.

“Dĩnh Tử, anh vẫn là anh thôi…” Bởi vì quá hiểu Hinh Dĩnh nên Kính Thành vẫn không nói chuyện này với cô.

“Hay là chúng ta là một bản thỏa thuận trước khi kết hôn đi.” Hinh Dĩnh đề nghị.

“Không!” Kính Thành lập tức cự tuyệt.

“Em lấy nhiều tiền thế làm gì chứ?”

“Em có thể dùng nó để làm chuyện mà em thích, bất cứ chuyện gì.”

Mắt Hinh Dĩnh bỗng sáng lên, nói: “Có thể quyên tặng không?”

Kính Thành bật cười, gật đầu nói: “Anh có mấy quỹ từ thiện quyên gọp cố định, cũng có người chuyên quản lý, em có thể chọn lĩnh vực mà mình cảm thấy hứng thú…”

Hinh Dĩnh lập tức nghĩ tới những chuyện mà mình vẫn muốn làm, chẳng hạn như tạo điều kiện cho trẻ em được đến trường, đặc biệt là giúp trẻ em nghèo khó, khuyết tật… Mặt cô không khỏi nở nụ cười tươi.

Cuối cùng Kính Thành cũng yên tâm, hỏi: “Vậy mai em có lấy anh không?”

Hinh Dĩnh nằm trong lòng anh, cười gật đầu.

Kính Thành ôm chặt cô, hai người cùng nhau tiến vào mộng đẹp.

Ngày mai, không có hôn lễ, cô sẽ trở thành vợ anh, anh sẽ trở thành chồng cô!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.