Cuộc Chạy Trốn Của Những Kẻ "Tội Đồ"

Chương 5




Nghe thấy Lệ Thú nói đến bốn chữ "Mặc cho số phận" khiến Tiểu Tiểu không khỏi trầm mặc.

Bốn chữ này tuy nói ra rất thoải mái, nhưng lại tràn ngập chua xót cùng bất đắc dĩ. Đến cả vận mệnh của mình cũng không thể nắm trong tay thì đây là loại bi ai cỡ nào chứ?

"Mặc cho số phận?" Sau một lúc lâu, Tiểu Tiểu chọc chọc Lệ Thú: "Thú ca, chàng cũng bi quan như vậy à!" Tiểu Tiểu nhìn về phía lều trại của Quý Nho Hiếu cùng Sở Văn Di: "Có lẽ hai người kia còn kiên cường hơn chúng ta tưởng."

Lệ Thú nhướng mi: "Tiểu Tiểu, còn nhớ rõ trước kia ta đã nói với nàng ta đang suy nghĩ một vài vấn đề không?"

Tiểu Tiểu gật đầu: "Nhớ được, chàng có đáp án rồi sao?" Tiểu Tiểu hỏi, nhưng có một chút mong đợi mỗ đầu gỗ này tìm ra đáp án rồi, cũng đã qua vài năm? Đại đầu gỗ đến vấn đề hắn đang nghĩ là gì cũng không nói cho nàng!

"Không có đáp án."

Quả nhiên!

Tiểu Tiểu trợn trừng mắt.

"Nhưng ..." Lệ Thú do dự một chút: "Sau khi Nho Hiếu bị thương, ta đột nhiên cảm thấy bây giờ phải nói cho nàng biết vấn đề ta đang suy nghĩ, bằng không nếu như gặp phải bất trắc gì, không có cơ hội nói ra, sẽ rất đáng tiếc..."

"Chàng sẽ không gặp phải bất trắc gì!" Tiểu Tiểu hung tợn trừng Lệ Thú, giống như nếu Lệ Thú nói ra một câu sẽ gặp phải bất trắc gì đó, Tiểu Tiểu sẽ cắn hắn một cái, chẳng qua Tiểu Tiểu lại đảo mắt tỏ vẻ tò mò: "Là vấn đề gì vậy?"

"Vì sao ta lại đỡ ám sát cho nàng, vì sao ta không muốn nàng chịu một chút thương tổn nào, vì sao ta muốn nàng vĩnh viễn không rời khỏi bên người ta, vì sao nàng lại trở thành tín niệm một thức cuối cùng của Yêu Tuyệt kiếm của ta, vì sao nàng có thể sẵn sàng cùng ta đi đến hoàng tuyền..."

Mỗi một câu vì sao của Lệ Thú, nụ cười trên mặt Tiểu Tiểu lại mở rộng thêm vài phần, cho đến khi mở hết cỡ, mặc dù trong lúc Quý Nho Hiếu bị thương mà vui vẻ như vậy là không tốt, nhưng chẳng qua là nàng nhịn không được!

"Thú ca."

"Ừm?"

Tiểu Tiểu vỗ vai Lệ Thú, dựng thẳng một ngón tay cái về phía hắn: "Có tiền đồ!"

Lệ Thú chợt nhíu mày: "Nàng hiểu vì sao?"

Tiểu Tiểu cười hì hì nhưng không trả lời. Loại chuyện này vẫn để cho Đại đầu suy nghĩ ra mới tốt! Nhưng ...

Mới đến bây giờ thôi Lệ Thú đã suy nghĩ gần ba năm rồi ...

Đời này hắn có thể suy nghĩ ra sao?

...

...

Vào ngày thứ mười bọn họ gấp rút lên đường, vết thương của Quý Nho Hiếu đột nhiên chuyển biến xấu, đến ngay cả thuốc cầm máu của Dược vương cũng không có hiệu quả.

Tiểu Tiểu suy nghĩ một lát: "Tam ca, huynh lập tức mang theo tiểu tử béo trở về Dạ Ngưng Bảo."

"Hả?" Sở Văn Xuyên không hiểu.

"Dùng tốc độ nhanh nhất đưa Dược vương đến Cổ thành!" Với tính tình của Dược Vương chỉ có Lệ Vân mới có thể tác động tới ông ấy, "Nhớ kỹ trong vòng mười lăm ngày phải đưa được Dược Vương tới." Trước đó bọn họ không đi tìm Dược vương, thật ra là vì khoảng cách quá xa, hơn nữa bọn họ ở ngoài sáng, kẻ địch ở trong tối, tùy tiện tách ra rất dễ bị tiêu diệt từng bộ phận.

"Mười lăm ngày?" Sở Văn Xuyên hít một ngụm khí lạnh: "Này..."

"Mười lăm ngày!" Tiểu Tiểu đánh gãy chần chờ của Sở Văn Xuyên: "Muội nhiều nhất chỉ có thể kiên trì để cho Nho Hiếu sống thêm mười lăm ngày..."

Sở Văn Xuyên rùng mình: "Ta đã biết, bây giờ ta đi ngay!"

Lệ Vân nghe thấy lời nói của Tiểu Tiểu, tự giác mở ra hai tay để Sở Văn Xuyên ôm lấy.

Đến hành lý cũng không chuẩn bị, Vân Nhi cùng Sở Văn Xuyên liền dần dần mất hút.

"Vậy chúng ta..." Yến Thanh Dịch lo lắng nhìn thoáng qua mặt Quý Nho Hiếu không còn chút máu, bây giờ căn bản không thể di chuyển Quý Nho Hiếu: "Làm sao bây giờ?"

"Tới Cổ thành!" Tiểu Tiểu quyết đoán nói: "Chúng ta không cần xe ngựa! Thú ca, chàng tới cõng Nho Hiếu."

Lệ Thú lập tức gật đầu. Với khinh công của hắn mà nói, có thể bình ổn cõng Quý Nho Hiếu không lắc lư: "Văn Di..." Tiểu Tiểu chần chờ một chút, câu nói tiếp theo nàng muốn nói quả thật là có chút tàn nhẫn với Sở Văn Di.

"Tứ tẩu, tẩu nói đi!" Sở Văn Di kiên định nhìn Tiểu Tiểu: "Cho dù như thế nào muội đều tiếp nhận được." Cô gái đã từng nhận tất cả sủng ái này khi du lịch giang hồ, sau khi trải qua chuyện này đã trở nên dũng cảm mà kiên cường hơn.

"Muội hẳn là biết khoảng cách từ Tây Vực đến Miêu Cương." Tiểu Tiểu dừng một chút: "Nếu Dược vương không thể tới kịp, Nho Hiếu hẳn phải chết không thể nghi ngờ."

Sở Văn Di mở miệng, lại khép lại, gật đầu: "Muội hiểu." Sở Văn Di gợi lên khóe miệng: "Muội sẽ để hắn sống được cho tới khi Dược vương tới!"

Tiểu Tiểu nhẹ nhàng thở ra. "Vậy trước tiên chúng ra xử lý lại vết thương của hắn đã, sau đó chúng ta tới Cổ thành!"

Ngày kế tiếp, mấy người vừa cẩn thận vừa lo lắng chạy tới Cổ thành, dưới sự trợ giúp của Cổ vương, bọn họ đã dàn xếp ổn thỏa cho Quý Nho Hiếu, còn mời đại phu trong Cổ thành chữa bệnh cho Quý Nho Hiếu, nhưng Quý Nho Hiếu vẫn càng ngày càng suy yếu.

Nhưng đám người Tiểu Tiểu lại không có biện pháp, cái có thể làm chỉ có thể yên lặng cầu nguyện.

Dược vương có thể chạy tới kịp thời không?

Dược vương chạy đến kịp thời! Thậm chí còn sớm hơn một ngày!

Đi cùng còn có Sở Lăng.

Chẳng qua bọn họ chỉ mang trở lại tiểu tử béo.

Dược vương đặt tiểu tử béo xuống đất, không nói một lời lạnh mặt đi vào phòng Quý Nho Hiếu, đuổi tất cả đại phu bên trong và Sở Văn Di ra.

"Tam ca đâu?" Tiểu Tiểu nhìn quanh bốn phía.

"Tiểu tử kia phải vắt chân lên cổ mà chạy, đang thở gấp ở phía sau đó!" Sở Lăng chỉ về phía sau.

Tiểu tử béo cười hì hì ôm lấy chân Tiểu Tiểu: "Tam bá từ Miêu Cương chạy tới Dạ Ngưng Bảo, chỉ dùng có sáu ngày, đều phải vắt chân lên cổ mà chạy." Vẻ mặt Lệ Vân hưng phấn: "Nương, nói cho người biết, Tam bá chạy cực nhanh, chơi cực đã luôn!"

"..."

Tiểu tử thối, con đây là điển hình vui sướng khi người gặp họa!

Dược vương ở trong phòng Quý Nho Hiếu vẻn vẹn một ngày một đêm, một ngày một đêm này tất cả mọi người đều ở bên ngoài không ai rời đi, trừ tiểu tử béo bị Dược vương mang vào phòng Quý Nho Hiếu làm trợ thủ hỗ trợ.

Đợi đến khi Dược vương ôm tiểu tử béo đang ngủ ra khỏi phòng, Sở Văn Di là người đầu tiên chạy tới bên cạnh Dược vương: "Dược vương tiền bối, sao rồi? Nho Hiếu hắn sao rồi?"

"Không có việc gì." Dược vương nói xong lời ít mà ý nhiều, thanh âm đè xuống thật thấp, sợ làm ồn tới tiểu gia hỏa trong lòng: "Chẳng qua là trong vòng hai năm không thể làm việc gì nặng."

Sở Văn Di liên tục gật đầu, còn kém chút nữa thì cầm bút ghi lại lời Dược Vương.

Dược vương nói xong, không để ý mọi người ở đây, liền trực tiếp mang theo tiểu tử béo rời khỏi.

Mà Sở Văn Di thoáng chần chờ một chút, liền rảo bước tiến vào trong phòng Quý Nho Hiếu, lúc này Quý Nho Hiếu im lặng nằm ở trên giường không có động tĩnh, hoàn toàn không có vẻ mặt thống khổ như trước, trông như đang ngủ say.

Sở Văn Di không xác định đưa tay tới trước mũi Quý Nho Hiếu, sau khi cảm thấy khẽ hô hấp, Sở Văn Di lặng lẽ thở phào nhẹ nhõm — hắn còn sống! Còn hô hấp!

Sở Văn Di thu tay, yên lặng ngồi ở bên cạnh Quý Nho Hiếu.

Mấy người đứng ngoài cửa đều dừng bước chân, lặng lẽ rời khỏi phòng, khoảng thời gian này vẫn để lại cho Văn Di đi!

"Tiểu Thú, Tiểu Tiểu, Tiểu Dịch." Sở Lăng mở miệng, sau khi giải quyết vấn đề an nguy cho Quý Nho Hiếu, hắn không thể không lo lắng đến tột cùng người Sở Văn Di yêu thương là một người như thế nào.

"Rất tốt." Lệ Thú trả lời rất có phong cách của hắn, chỉ hai chữ đơn giản đã tổng kết được tất cả.

"Đúng vậy." Yến Thanh Dịch thật sự không biết nên đánh giá thế nào.

Ngay từ đầu Sở Lăng đã không trông cậy vào hai người kia có thể cho ra ý kiến gì, tuy gọi tên ba người, nhưng trên thực tế chỉ trông cậy vào Tiểu Tiểu thôi.

"Quý Nho Hiếu, hình như là Trạng nguyên năm nay, là người rất ôn nhu, hơn nữa không khó nhận ra hắn là một vị quan tốt." Tiểu Tiểu nghiêm túc suy nghĩ một chút: "Đối xử với Văn Di cũng rất không tệ, con nghe Văn Di nói, sau khi bọn họ gặp nhau tất cả hành trình đều nghe theo Văn Di sắp xếp. Khi Văn Di gặp phải nguy hiểm hắn cũng che phía trước, tuy hắn chẳng có chút võ công nào."

Nghe thấy đánh giá tương đối đáng tin của Tiểu Tiểu, Sở Lăng yên tâm rồi.

"Nhưng bây giờ đáng lo lắng là vấn đề an toàn của Quý Nho Hiếu, hắn đắc tội một tổ chức tà giáo." Tiểu Tiểu kể lại tường tận những việc bọn họ trải qua trong khoảng thời gian này cho Sở Lăng nghe.

"Cái này không có vấn đề gì." Sở Lăng thoáng suy xét: "Có thể cho người của Dạ Ngưng Bảo âm thầm bảo vệ bọn họ. Nhưng là, tổ chức tà giáo kia..." Sở Lăng nhìn về phía Lệ Thú, lại lắc đầu — làm sao có thể là cha Lệ Thú thành lập ra chứ! "Trước hết làm thế nào! Ta đi viết thư cho bọn họ!"

Sở Lăng ngẩng đầu lại đột nhiên thấy một người, lập tức nhướn mi.

Lục Y Ninh.

Cái cô gái này hắn cũng gặp qua, tính toán trong mắt cô gái này có thể tránh được nhiều người, nhưng không thoát được người từng lăn lộn giang hồ nhiều năm như hắn, cô gái này khẳng định khó đối phó.

Nhưng lúc này đây Lục Y Ninh cũng chẳng phải đến một mình, bên người nàng còn đi theo một thiếu nữ khuân mặt có chút tương tự, nhưng thiếu nữ kia lại có vẻ mặt ngây thơ hồn nhiên, hoàn toàn khác với Lục Y Ninh — Lục Y Tĩnh.

Sao phụ thân có thể đưa Lục gia tới Cổ thành?

Tiểu Tiểu không hiểu.

"Sở bảo chủ, Lệ công tử, Yến công tử, Mạc cô nương..." Lục Y Ninh chào hỏi từng người.

Nhưng xưng hô này với Tiểu Tiểu không thích hợp lắm.

"Tiểu Tiểu là thê tử của ta, phiền ngươi gọi nàng là Lệ phu nhân." Lệ Thú lui về phía sau nửa bước, hắn có một loại chán ghét đặc biệt với Lục Y Ninh, tuy Lệ Thú rất nghiêm túc ngoan cố, nhưng không thể không thừa nhận hắn là một người ôn nhu, khiến hắn chán ghét một người thật sự là rất khó.

Lục Y Ninh mỉm cười nhưng không có thay đổi xưng hô, mục đích rất rõ rành rành như vậy.

"Tỷ tỷ," Lục Y Tĩnh kéo kéo tay áo Lục Y Ninh: "Mạc cô nương gả cho Lệ công tử nên gọi nàng là Lệ phu nhân..." Tiểu cô nương gục đầu xuống: “Đây không phải là tỷ dạy muội sao?"

Lục Y Ninh cứng lại, bất đắc dĩ nhìn muội muội này, nàng dâng hiến tất cả những thứ mình có cho Lục gia không phải vì muội muội duy nhất này sao?

Chẳng qua, nàng bây giờ hoài nghi có phải nàng bảo hộ muội muội quá tốt hay không, khiến muội muội này không hiểu một chút đạo lý đối nhân xử thế nào.(ai mới không hiểu??)

"Phụt." Khóe miệng Yến Thanh Dịch run rẩy, thật sự không nhịn xuống, liền trực tiếp bật cười: "Thật có lỗi, thật có lỗi, không nhịn được."

Tuy ngoài miệng nói như vậy, nhưng trên mặt Yến Thanh Dịch chẳng có chút xíu ý tứ muốn xin lỗi nào cả.

"Ngươi..." Tiểu cô nương nhìn Yến Thanh Dịch: "Ngươi đang chê cười tiểu Tĩnh sao?" Lục Y Tĩnh rưng rưng nước mắt trực khóc.

Yến Thanh Dịch cứng lại, xấu hổ gãi gãi đầu, mặc kệ nói như thế nào, Lục Y Tĩnh chính là một tiểu cô nương có chút đơn thuần, bây giờ lại là vẻ mặt như muốn khóc: "Không có, không có! Không cười ngươi." Yến Thanh Dịch lập tức phủ nhận: "Ta... Ta..." ánh mắt Yến Thanh Dịch loạn chuyển xung quanh: "Ta chỉ vì có thứ bay vào mũi, bởi vậy mới cười thôi."

"Thật vậy chăng?" Mắt Lục Y Tĩnh ngập nước tròn xoe nhìn Yến Thanh Dịch.

Trong nháy mắt, Yến Thanh Dịch vậy mà nhìn ngẩn ngơ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.