Cung Tường Liễu

Chương 32: Chiếc hộp màu đen




Tô Lê híp mắt cười nói: "Anh không sợ bị đám chó săn chụp được sao, một Giang tổng tài Giang Thần Hy lạnh lùng đột nhiên lại đi xem phim hoạt hình, Giang thiếu, anh nói tin tức mới nhất ngày mai đám phóng viên đó sẽ viết ra những thứ gì đây?"

Giang Thần Hy trầm giọng cười, nói: "Không phải em cảm thấy bọn họ không có gì mới mẻ sao, anh đoán bọn họ cũng sẽ chẳng viết ra thứ gì mới mẻ đâu, chẳng có gì đáng tò mò cả."

Tô Lê không nhịn được bật cười.

Giang Thần Hy tiến gần lại hôn lên trán cô, cười nói: "Đi thôi, đi xem phim."

Tô Lê nhìn anh, gật đầu ừ một tiếng, theo Giang Thần Hy lên xe......

Bên kia đường, Kiều Vy ở trong xe, từ từ hạ kính xe xuống, nhìn màn kịch ở phía bên đường.

Cô tháo kính xuống, nhìn họ bằng ánh mắt lạnh lùng.

Giang Thần Hy ngồi lên xe, cũng tự mình lái xe, anh xác nhận là Tô Lê đã thắt xong dây an toàn rồi mới kéo dây an toàn của mình ra.

Nhưng ánh mắt của anh lại rơi xuống chiếc kính chiếu hậu của xe.

Anh hơi chau mày lại.

"Sao vậy?" Tô Lê thấy anh không lái xe liền hỏi một cách nghi hoặc.

Giang Thần Hy cười nói: "Không có gì."

Tô Lê cũng thuận theo tầm mắt của anh quay đầu lại nhìn, rồi lại nhìn Giang Thần Hy nói: "Chiếc xe màu đỏ đang chạy đó có chút quen mắt."

"Là xe của Kiều Vy." Giang Thần Hy lạnh nhạt nói.

Tô Lê chau mày lại: "Sao cô ta lại tới đây?" Có điều nghĩ một lát cô cũng không thấy lạ lắm, cười nói: "Không suy nghĩ kĩ càng cũng cảm thấy kì lạ, một thiên kim tiểu thư như cô ta, chắc chắn cũng phải biết về nghệ thuật nhỉ?"

Câu hỏi của Tô Lê, cũng có ẩn ý gì đó.

Giang Thần Hy cười khỉnh một tiếng nói, rồi khởi động xe nói: "Chắc là vậy." Dứt lời bèn đạp chân ga phóng vụt đi.

Trong lòng Kiều Vy có lẽ rất thích Giang Thần Hy, điểm này thì Tô Lê cũng không nghi ngờ gì, dù sao một người đàn ông như Giang Thần Hy, nếu như không có người phụ nữ nào mến mộ thì mới là lạ."

Có điều có thể làm được như Kiều Vy, quả thực trên thế giới nàu cũng chẳng có mấy người.

Lòng dạ, dã tâm của cô ta có lẽ sâu hơn Tô Lê tưởng tượng rất nhiều.

"Đang nghĩ gì vậy?" Giang Thần Hy nghiêng đầu nhìn cô hỏi.

Tô Lê vuốt tóc của mình cười nói: "Em đang nghĩ một chuyện."

"Ồ? Chuyện gì vậy, nói ra nghe thử xem." Giang Thần Hy cười hỏi.

Tô Lê nhìn anh nói: "Giang thiếu vẫn còn nhớ sự cố ngoài ý muốn lần đó của Giang Tiểu Ngữ chứ?"

Ngón tay Tô Lê vuốt ve nhẹ cằm của mình, lạnh nhạt cười nói: "Đang nghĩ kĩ xem, Kiều Vy từ đầu tới cuối đều hoàn toàn không liên quan gì tới cô ta, nhưng nghĩ kĩ thì lại thấy có rất nhiều chi tiết liên quan."

"Ồ? Em nói xem?" Giang Thần Hy trầm giọng hỏi.

Tô Lê nghĩ rồi nói: "Vương Nhã Tịnh, Phương Nghiên, Giang Tiểu Ngữ và cả Kiều Vy, anh không cảm nhận được sợi dây liên kết giữa mấy người họ sao? Bọn họ giúp đỡ lẫn nhau, sau đó mọi chuyện cứ từng bước phát triển. Ban đầu em chú ý tới Giang Tiểu Ngữ, là vì em bất ngờ nghe được đoạn đối thoại giữa hai người họ, Giang Tiểu Ngữ trông yếu ớt như vậy, nhưng đứng trước mặt Kiều Vy thì không còn như vậy nữa đâu. Một dáng vẻ cao ngạo, nhưng Kiều Vy cũng không có sức mạnh lớn đến mức ấy, dường như lúc nào cũng bị Giang Tiểu Ngữ chèn ép. Ban đầu em vẫn còn thắc mắc rốt cuộc Giang Tiểu Ngữ có gì mà có thể khiến cho một người thông minh lanh lợi như Kiều Vy phải thu mình lại, có điều sau đó em phát hiện ra, Kiều Vy là cáo đội lốt lợn, Giang Tiểu Ngữ tuy có chút mánh khóe, nhưng từ đầu đến cuối lòng dạ đều không thâm hiểm tới mức đó, nếu như em là Phương Nghiên hoặc Kiều Vy, ngoài Vương Nhã Tịnh là không có ai chống lưng ra, em nhất định sẽ chọn Giang Tiểu Ngữ làm súng của mình, có thể không bị người khác phát hiện, còn có thể giúp được cho em rất nhiều chuyện.”

“Vậy em cảm thấy ban đầu là ai muốn hại em? Phương Nghiên hay là Kiều Vy?” Giang Thần Hy lạnh nhạt hỏi.

Tô Lê thầm nghĩ một lúc rồi nói: “Chắc là Phương Nghiên.”

“Tại sao lại cho rằng như vậy?”

Tô Lê nghĩ rồi nói: “Vương Nhã Tịnh là người không có thực lực và bối cảnh nhất trong bốn người này, cô ta một lòng muốn chui vào trong giới giải trí, có lẽ cũng vì cô ta khắp nơi bị người ta đối phó. Em nghĩ ban đầu cô ta nhất định chịu sự sai khiến của Phương Nghiên, có điều……Kiều Vy có lẽ biết Vương Nhã Tịnh đã đẩy sai người, sau đó lợi dụng điều này, giúp Vương Nhã Tịnh nghĩ cách, để cô ta bước vào Giang gia. Giang Tiểu Ngữ lúc đó là người bị hại, Phương Nghiên và Giang gia không trực tiếp liên hệ, đối với những nhân vật lớn của Giang gia chắc chỉ có Kiều gia có liên quan tới Giang gia là biết.”

Giang Thần Hy ừ một tiếng, lạnh nhạt nói: “Phân tích cũng không tồi.”

Tô Lê nhìn anh, lạnh nhạt cười nói: “Giang thiếu có lẽ biết rồi?”

Anh cười nhẹ lắc đầu: “Điểm anh chú ý tới không giống với của em.”

“Là sao?”

Giang Thần Hy nhìn cô, bình thản nói: “Anh chỉ quan tâm tới kết quả chứ quá trình không quan trọng, Kiều Vy không giống như những người phụ nữ khác, cô ta là một người phụ nữ có dã tâm, thứ cô ta xem trọng không chỉ đơn thuần là tình cảm chị em, có điều cô ta vẫn có một điểm giống với mấy người kia, đó là cô ta là phụ nữ, ưu thế của phụ nữ chính là có thể lợi dụng những thứ mà người khác không có, ví dụ như cô ta có thể lợi dụng người phụ nữ ở bên cạnh cô ta, khi từng người từng người gặp phải vấn đề thì cô ta cũng đã lợi dụng xong rồi, người còn sót lại cuối cùng, chính là người được hưởng lợi ích lớn nhất.”

Tô Lê nhìn anh, lạnh nhạt nói: “Cũng bao gồm cả việc cô ta trở thành thiếu phu nhân của Giang gia?”

Giang Thần Hy híp mắt cười nói: “Giờ cô ta đã có con của Giang gia, bất luận là a, thì đối với cô ta cũng có lợi ích. Lão gia xem trọng Trần Miễn, nói khó nghe thì là bất luận là cô ta sinh con gái hay con trai, cô ta đều sẽ có được cổ phần từ trong tay của lão gia, lại cộng thêm cổ phần trong tay Trần Miễn, hoặc là Giang Hạo Đông, cô ta đều sẽ là người chiến thắng, không phải sao?”

Tô Lê gật đầu, “Thì ra là như vậy. Xem ra là em nghĩ phức tạp rồi.”

Giang Thần Hy nhìn cô, cười nói: “Không đâu, anh nói rồi, góc độ nhìn nhận sự việc của chúng ta không giống nhau, kết quả cũng đương nhiên là không giống nhau.”

Giang Thần Hy hít sâu một hơi rồi nói: “Xin lỗi, Tô Lê.”

“Taị sao lại nói xin lỗi với em?”

Giang Thần Hy nhìn cô nói: “Mọi thứ liên quan tới anh quá phức tạp, anh để em theo mình đã khiến em chịu khổ không ít rồi chứ?”

Tô Lê cười, “Không đâu, những thứ này phức tạp cũng đâu phải là Giang thiếu muốn vậy, chỉ cần Giang thiếu đối xử tốt với em, những thứ khác đều không quan trọng.”

Giang Thần Hy đưa tay ra nắm lấy tay cô, đặt lên miệng mình và hôn nhẹ lên.

Thực ra Tô Lê hiểu, Kiều Vy đối với Giang Thần Hy không phải là vì yêu, cô ta chỉ là không can tâm, là một loại ghen tỵ.

Lời xin lỗi của Giang Thần Hy, có lẽ đang nhắc nhở cô, để cô nhìn rõ được nơi nguy hiểm ở bên cạnh mình là nơi nào.

Tô Lê cũng hiểu, Kiều Vy suy cho cùng vẫn là phụ nữ, sự đáng sợ nhất của phụ nữ chính là lòng đố kị và sự không can tâm, cô yêu Giang Thần Hy có lẽ cũng không phảo ngày một ngày hai nữa rồi, cho nên Giang Thần Hy nói không sai, một người phụ nữ không đáng sợ, nhưng một người phụ nữ có lòng dạ và dã tâm thì lại rất đáng sợ.”

Hai người lái xe tới rạp chiếu phim, Tô Lê ngồi trên xe đã đặt vé xem phim lúc hai giờ.

Cách thời gian chiếu còn một lúc nữa, Giang Thần Hy hỏi cô có muốn đi xem giày không.

Tô Lê thích giày cao gót nhất.

Tô Lê cười nói: “Không cần, Giang thiếu đi gắp mấy con búp bê cho Tiểu Gạo Nếp được không? Tiểu Gạo Nếp thích lắm đó.”

Giang Thần Hy cười nhẹ một tiếng, nói: “Là em muốn vào khu trò chơi bên trong sao, hả?”

Tô Lê híp mắt cười nói: “Ngày hôm đó em cùng Hoa Hoa tới gắp, nhưng chẳng gắp được con nào, cảm thấy rất mất mặt.”

Giang Thần Hy bất giác mỉm cười, đưa tay ra xoa nhẹ đầu cô nói: “Ừm, hôm nay anh đòi lại cho em.”……

Xem xong phim ra ngoài, rất nhiều bố mẹ mặc đầm công chúa cho con mình vui vẻ bước từ bên trong ra.

Tô Lê nhìn mấy đứa trẻ đó, quay đầu nhìn Giang Thần Hy nói: “Đợi Tiểu Gạo Nếp lớn chúng ta cũng phải thường xuyên đưa cô bé tới xem phim.”

Khi nãy Giang Thần Hy ở trong rạp chiếu phim điện thoại đã mất sóng, giờ đang ngồi chỉnh lại.

Anh vừa xử lí vừa nói: “Em chắc chắn muốn mang một bóng đèn đi hẹn hò?”

Tô Lê nhìn anh, cười nói: “Giang thiếu, Tiểu Gạo Nếp tốt xấu gì thì cũng là người tình kiếp trước của anh đấy.”

Giang Thần Hy cười, vừa lướt điện thoại vừa nói: “Vậy cũng không thể sánh được với vợ đời này được. Sau này chúng ta hẹn hò tốt nhất là không mang theo cô bé đi.”

Tô Lê có chút bất lực mỉm cười.

Trên đường về nhà, bên ngoài trời cũng đã tối, ánh đèn đường dần sáng lên, đèn đường bên cạnh có tới mấy màu, còn có cả ánh đèn từ những tòa nhà cao tầng phía xa……

Bởi vì mưa rồi, trời mưa rất dễ tắc đường, cho nên xe dần dần phải dừng lại.

Trước mặt Giang Thần Hy là dòng xe xếp dài.

Tô Lê nhìn ra bên ngoài cửa sổ, nhìn ra dòng người đi bộ ở phía đằng xa, Tô Lê nhìn thấy một người mẹ dắt tay con, hai người họ mỗi người một cái ô, ô của đứa bé khá nhỏ, đặt lên vai của mình.

Mẹ dắt tay con, đi rất chậm, rõ ràng là đang thuận theo tốc độ của đứa trẻ.

Đứa trẻ rất vui, cúi đầu nhìn nước ở dưới chân, tò mò lấy chân giẫm, vì đứa trẻ đi ủng nên không sợ bị ướt.

Tô Lê thấy vậy không nhịn được bật cười.

Giang Thần Hy nhìn cô hả một tiếng, ra vẻ tò mò, “Nhìn thấy gì mà buồn cười như vậy?”

Tô Lê cười chỉ vào cậu bé đang giẫm nước, cười nói: “Anh xem đứa trẻ kia, thật đáng yêu.”

Giang Thần Hy nhìn theo tay cô chỉ, trầm giọng cười nói: “Đúng vậy.” Có điều anh cũng chẳng có hứng thú gì với con của người khác.

Tô Lê nhìn anh, im lặng một lát rồi nói: “Giang thiếu, có thể nói với em, tại sao anh lại tốn nhiều công sức để có được bức tranh đó như vậy? Anh trai anh đã mất rất lâu rồi, tại sao vẫn còn phải đi giành lấy bức tranh đó? Còn có……”

Tô lê ngập ngừng nhìn Giang Thần Hy……

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.