Cung Tường Liễu

Chương 12: Rút tơ bóc kén




Giang Thần Hy đương nhiên sau cùng cũng đồng ý với Tô Lê, không miễn cưỡng cô nữa.

Thời tiết càng ngày càng lạnh, Yên Thành lại rơi hai trận tuyết to, trời càng ngày càng lạnh rồi, chớp mắt đã lại một năm nữa trôi qua.

Tô Lê đã bắt đầu trở lại với công việc rồi, chớp mắt Tiểu Gạo Nếp đã gần trăm ngày rồi.

Sau một hồi thảo luận với nhau, Tô Lê và Giang Thần Hy không dự định làm tiệc một trăm ngày to đông người biết tới như khi làm đầy tháng nữa, cô không muốn để cho Tiểu Gạo Nếp long trọng quá như thế.

Giang Thần Hy nói gọi Lục Cảnh Niên Tôn Hàm cùng ăn bữa cơm là được rồi, Tô Lê cũng đồng ý.

Cũng sắp tới Giáng sinh rồi, Tô Lê đóng phim xong trở về, còn chưa xuống khỏi xe bảo mẫu, Hoa Hoa nhìn bên ngoài, nói: “Ai, Chị Tô Lê, nhà chúng ta có khách tới.”

Tô Lê đang xem kịch bản, nghe thấy vậy liền ngước lên nhìn ra hướng bên ngoài, quả nhiên có một chiếc xe Rolls Royce màu đen.

Cô xuống xe, nhìn biển số xe, quả nhiên là xe của lão gia bên nhà Giang gia.

Tô Lê khẽ chau mày, lập tức đi vào.

Vú Trương thấy Tô Lê về, “Thiếu phu nhân, cô về rồi ạ.”

Tô Lê nhìn thấy Giang lão gia khẽ thở dài một cái, cô cởi chiếc áo khoác ngoài ra, đưa cho Hoa Hoa bên cạnh, để cho Hoa Hoa cũng về sớm một chút.

Hoa Hoa cũng là người thông minh, nhìn thấy vậy lập tức gật đầu, cất áo khoác của Tô Lê đi, sau đó bèn ra về.

Tô Lê bước thẳng vào.

Nhìn thấy lão gia đang bế Tiểu Gạo Nếp trong tay, nhóc con đang ôm chiếc bình sữa đáng yêu của mình, mở mắt to nhìn Giang lão gia, cũng khá là nguyên tắc.

Lão gia không tới thăm Tiểu Gạo Nếp mấy lần, nhưng mà Tiểu Gạo Nếp dường như cũng hiểu ai đang bế mình, vì thế xem ra rất an phận, không làm ầm ĩ gì cả.

Nhưng mà lão gia đích thân tới, nhất định là có chuyện không thể đừng được.

Từ khi cô sinh Tiểu Gạo Nếp tới nay, cũng chỉ là người quản gia bên cạnh lão gia đại diện qua mấy lần, nhưng mà đích thân lão gia tới thì quả thực đây là lần đầu tiên.

Nhưng mà Tô Lê cũng không cảm thấy quá bất ngờ, thậm chí cô còn hiểu, lão gia chắc chắn không có vô duyên vô cớ mà tới đây, chung quy lại cũng chẳng có chuyện gì tốt cả.

“Giang lão tiên sinh.” Tô Lê bước tới, ở Giang gia, cô chưa từng được nhà họ thực sự thừa nhận, thậm chí sợ rằng đến cả Giang Thần Hy cũng chưa được thừa nhận nữa ấy chứ?

Lão gia lãnh đạm “ừ” một tiếng.

Tô Lê có chút không hiểu nên ngồi qua một bên cạnh, lão gia đang bế Tiểu Gạo Nếp.

Hiện giờ Tiểu Gạo Nếp vẫn còn nhỏ, chỉ là nằm trong cái ổ mềm mại ấm áp trong lòng lão gia nhìn ông cười, nụ cười rất là ngọt ngào.

Đều nói nụ cười của trẻ con là nụ cười trong sáng nhất trên thế giới này, ngay đến Giang lão gia này, dường như cũng không thể chịu đựng được.

“Ta nghe nói các con không dự định làm tiệc trăm ngày cho con bé?” Lão gia đột nhiên mở miệng nói chuyện.

Tô Lê nhìn ông, cười nói: “Đúng vậy, con và Giang thiếu đều cảm thấy, không cần thiết phải làm tới mức khoa trương như vậy, con bé cần một môi trường yên tĩnh để trưởng thành.”

Lão gia rốt cuộc cũng không nói gì nữa.

Lúc này, bên ngoài lại có âm thanh tiếng xe dừng lại, Tô Lê im lặng ngồi một bên, trong lòng nghĩ hôm nay ở đây sao lại đột nhiên náo nhiệt đến thế? Giờ lại là ai tới đây?

Giang Thần Hy nói hôm nay phải tham gia hai buổi luận đàm kinh tế quốc tế, vì thế hiển nhiên không thể trở về sớm như thế được.

Vú Trương bưng một bát canh lên tới cho Tô Lê, đây là canh mà mỗi ngày đúng giờ này là cô phải uống.

Một người làm khác ra mở cửa, một người đàn ông trung niên trong bộ đồ trang trọng và đeo kính lễ phép đi vào.

“Giang lão, xin chào.”

Tô Lê biết người này, họ Đổng, là luật sư riêng của lão gia.

“Giang thiếu phu nhân, xin chào.”

Tô Lê nhìn nhìn ông ta, khẽ gật đầu.

Sau khi lão gia mời ông luật sư ngồi xuống, nhẹ nhàng vỗ vỗ Tiểu Gạo Nếp đang ở trong lòng, con bé vô thức, lại ngủ từ lúc nào rồi.

Ông đưa Tiểu Gạo Nếp cho Vú Trương đang ở bên cạnh.

Tô Lê giờ mới thở dài một cái, nhìn Vú Trương một cái, biểu ý bảo bà bế con bé lên trên phòng trên lầu.

Nói thật là cô nhìn lão gia bế Tiểu Gạo Nếp, cô không cảm thấy gì là ấm áp, ngược lại lại khiến cô cảm thấy đau tim.

Ông luật sư ngồi một bên đẩy đẩy chiếc kính của mình, cười nói: “Giang thiếu phu nhân, mời cô xem những thứ này trước.”

Tô Lê nhìn lão gia, cô chưa nhận lấy tài liệu, cúi xuống cười nói: “Giang lão tiên sinh, xin hỏi ông có ý gì vậy ạ? Con thực sự chưa hiểu lắm.”

“Đây là thứ con nên có, đây là quà mà con đã sinh con cháu cho nhà Giang gia.” Lão gia nhẹ nhàng nói.

Tô Lê khẽ mím môi, cười nói: “Giang lão tiên sinh có lòng rồi.”

Ông luật sư bên cạnh lập tức lại đưa thêm một tập tài liệu nữa qua chỗ cô, nói: “Tập tài liệu này Thiếu phu nhân cũng xem qua ạ.”

Tô Lê đón lấy hai tập tài liệu từ tay luật sư, một bản là một thỏa thuận chuyển nhượng quyền sở hữu một căn biệt thự trị giá cả triệu đô, người thụ hưởng ghi họ tên cô, còn một bản là tài liệu nhập cư quốc tịch Mỹ.

Tô Lê thấy vậy, khẽ chau mày lại.

Cô im lặng trầm ngâm một lúc lâu, sau đó để lại tài liệu lên trên mặt bàn, nhẹ nhàng nói: “Giang lão tiên sinh, nếu như vì ông thương yêu Tiểu Gạo Nếp mà muốn cho con những thứ này, con sẽ không từ chối, con sẽ thay con bé cảm ơn ông. Nhưng mà nếu như ông có một mục đích nào khác, thì Giang lão tiên sinh, có những chuyện, không cần thiết phải làm đi làm lại nhiều lần, ông nói có đúng không?”

Giang lão gia nhìn nhìn, Tô Lê cũng không nói gì nữa.

Trong lòng Tô Lê rất rõ, ý của lão gia là như thế nào.

Bởi vì mấy ngày trước khi cô và Hoa Hoa đang đi dạo ở quảng trường mua sắm thì gặp vợ của A Thái,cô là một phụ nữ bình thường, vì thế cô cũng không hiểu rõ về những chuyện đang xảy ra xung quanh, nhìn thấy Tô Lê, cô liền nói cho Tô Lê biết về tình hình của Trần Miễn, đại khái là tuy rằng Trần Miễn đã kết hôn, nhưng mà vẫn không hề chấm dứt với những cô gái ở bên ngoài, tóm lại tình hình hôn nhân của anh khiến cho mọi người rất là lo lắng, với lại mặc dù ở công ty có được sự nâng đỡ của lão gia, nhưng mà hiển nhiên Giang Thần Hy luôn luôn có ưu thế hơn.

Về những chuyện này, Giang Thần Hy từ trước tới nay chưa bao giờ nhắc với cô nửa lời, mà trong lòng Tô Lê cũng hiểu, Trần Miễn mất đi cơ hội lần đó, chính là đã mất đi cơ hội tốt nhất đối với anh.

Với lại chuyện lần trước, luôn vẫn dồn ép lại, trong lòng Tô Lê vẫn luôn có sự chuẩn bị, rất nhiều chuyện, nhìn có vẻ rất nhỏ, nhưng mà càng tích lũy lại, cuối cùng lại là biến thành một chuyện rất lớn.

Lão gia đương nhiên cũng hiểu rõ, Trần Miễn đã bỏ qua cơ hội đó là đã chứng minh được điều gì.

Thậm chí ông cũng biết, Trần Miễn có lẽ là vì cô, sẽ từ bỏ tất cả.

Lão gia khẽ cười nói: “Con đã biết dụng ý của ta rồi, thì ta cũng không vòng vo với con nữa, rời khỏi đây, ta sẽ làm thủ tục nhập cư cho con, sau này con phát triển ở nước ngoài, ta có thể đảm bảo, không tới một năm, con có thể trở thành ngôi sao nổi tiếng quốc tế.”

“Dựa vào cái gì chứ?” Nói xong, Tô Lê không khỏi khẽ cười một cái, “Giang lão, chuyện này, đại khái là một năm trước ông đã nói với con rồi, một năm trước con đã không đồng ý, một năm sau này con lại càng không đồng ý. Thứ con muốn Giang thiếu cũng có thể cho con, con hà tất gì phải làm cái chuyện rời chồng bỏ con như vậy chứ, Giang lão tiên sinh, con không biết là ông già rồi nên quên khi đó con đã nói như thế nào, hay là khi đó con nói vẫn chưa đủ rõ ràng?”

Người quản gia bên cạnh nghe vậy liền khiển trách một tiếng.

Lão gia lại giơ tay lên xua xua, khẽ cười, “Nha đầu, làm mẹ rồi sao mà còn bốc đồng như vậy chứ, chỉ là ta cảm thấy con hiện giờ căn bản không xứng đáng làm dâu con nhà Giang gia, vì thế ta hy vọng con đi học lấy hai năm, ta sẽ lo đầu tư cho con tất cả những khoản phí chi tiêu, ta hy vọng con có thể trở thành người xứng đáng với Giang gia, ta nói như vậy, con có thể hiểu rồi chứ.”

Tô Lê nhìn ông, cười nói: “Đương nhiên, Giang lão tiên sinh đúng là có ý tốt rồi, nhưng mà ông thật sự là vì Giang thiếu lo lắng hay là ông còn có dự định nào khác nữa?”

Tô Lê nói, cúi xuống cười nói tiếp; “ Giang lão tiên sinh chưa bao giờ từng suy nghĩ cho Giang thiếu dù chỉ một chút, đột nhiên ông lại quan tâm như vậy, thậm chí còn vì để con có thể xứng với Giang thiếu, tốn công tốn sức như vậy, ông thực sự là vì anh ấy hay là vì Trần Miễn vậy?’’

Lão gia nhìn cô.

Tô Lê cúi xuống khẽ cười, nói: "Ông biết, sự tồn tại của con, đối với Trần Miễn mà nói thì chính là nút thắt không bao giờ mở ra được, là một trái bom hẹn giờ vĩng viễn không bao giờ biết được khi nào nó sẽ đột nhiên bùng nổ ra, có con ở đây, ông cho rằng là con làm lỡ dở anh ấy, là con ngăn cản anh ấy, phải không? Vì thế nên, ông dùng mọi cách, không tiếc gì cả, hết lần này tới lần khác, dùng mọi cách để khiến cho con biến mất khỏi thế giới này."

Lão gia nhìn cô, đôi mắt nghiêm khắc nói: “Nha đầu, vì con cũng đã biết, ta hy vọng con có thể thức thời một chút. Đừng để ta phải dùng các biện pháp mạnh. Rời khỏi nơi đây, không có gì không tốt với con cả.”

Tô Lê khẽ thở dài, cười nhạt một cái, nói: " Con là vợ của anh Giang Thần Hy, Tô Lê con trước giờ chưa từng hổ thẹn với bất cứ ai, kể cả Trần Miễn, con chưa từng làm gì có lỗi với anh ấy, làm người ít nhất cũng phải có chút liêm sỉ, nếu ngay cả điểm này cũng không có, thì đúng là người tiểu nhân không biết xấu hổ.Giang lão tiên sinh, ông già rồi, thế giới này không thể mãi mãi do ông làm chủ được. Ông nói có đúng không?”

Lão gia từ biệt thự ra về, ông quản gia bên cạnh thở dài nói: “Lão gia, đúng là hơi coi thường người phụ nữ này rồi.”

Lão gia nhắm mắt lại, thở dài một cái, nói: “tâm tư của Trần Miễn, ta quá là rõ, chỉ cần người phụ nữ này còn, nó sẽ mãi mãi không …” Ngừng một lúc, ánh mắt ông lộ ra vài phần căm hận, nói: “Ta tuyệt đối không thể để người đàn bà này hủy hoại Trần Miễn.”

Tô Lê đứng bên cửa sổ nhìn ra ngoài, bên ngoài tuyết đang rơi dày đặc.

“Thiếu phu nhân, cô như vậy … tôi lo cô đắc tội với Giang lão tiên sinh…” Vú Trương nhìn Tô Lê, nói.

Tô Lê quay đầu lại nhìn Vú Trương, cười nói: “Đừng lo lắng, ông ấy tâm niệm quan tâm tới không phải là Giang thiếu, mà là một đứa cháu khác của ông ấy, chuyện này có đắc tội hay không đắc tội thì có gì khác chứ? Vú Trương, hôm nay vú nghe thấy những gì cũng đừng nói ra ngoài, đến cả Giang thiếu cũng không được nói, tôi không hy vọng anh ấy phải lo lắng vì tôi.”

“Nhưng mà …” Vú Trương nhìn Tô Lê, sau cùng cũng bất lực gật gật đầu.

Buổi tối, Giang Thần Hy trở về, anh vừa từ một bữa tiệc trở về, có uống một chút rượu, hơi say một chút.

Anh dựa người vào ghế sô pha.

Tô Lê qua đó, ngồi xuống bên cạnh anh, hỏi: “Tay còn đau không?”

Giang Thần Hy nhìn cô, cười nói: “Đỡ nhiều rồi.”

Nhưng mà Tô Lê vẫn xoa bóp vai cho anh.

Bởi vì tối hôm qua, Tô Lê gối đầu lên cánh tay anh ngủ cả đêm, ngày hôm sau cánh tay anh bị đau. Lúc đầu cô cũng không để ý, nhưng mà phát hiện anh cầm đồ rất cứng nhắc, lúc đó mới phát hiện ra.

Vừa hơi tức vừa thương …

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.