Cùng Tổng Tài Daddy Cưng Chiều Mẹ

Chương 42: Về Bắc Cương (tam)




Xe cấp cứu 120 tới nơi, các nhân viên y tế vừa tới liền lập tức tiến hành cấp cứu với cô sinh viên đó, nếu như không phải là Diệp Lăng Phi đã sơ cứu tạm thời cho cô sinh viên đó trước khi bác sỹ tới đây thì cô sinh viên đó chắc chắn không thể chịu đựng được đến bây giờ, chỉ là, tất cả những chuyện sau này đối với Diệp Lăng Phi mà nói cũng không quan trọng nữa, quan trọng là cô sinh viên đó còn sống. Về phần cô sinh viên đã hét lên thì chỉ bị thương nhẹ, chẳng qua là, cô gái đó vẫn bị dọa sợ, còn cái tên thanh niên kia thì bị Diệp Lăng Phi một quyền đánh té trên mặt đất, trên quần áo có dính máu, Diệp Lăng Phi đã đấm chảy máu mũi của gã đó, máu tươi chảy ra không dứt. Người sợ vũ lực, Diệp Lăng Phi chính là một kẻ rắn mặt, khiến cho gã thanh niên kia sợ chết khiếp, trong lòng hắn ta biết rõ, lúc này, nếu như hắn lại tiếp tục kêu cha tao là Tôn Dược Đông iếp, ai biết mình có bị đánh gần chết hay không?

Đợi đến khi cảnh sát chạy tới đây, người tuổi trẻ kia mới tiếp tục lớn lối, dùng ngón tay chỉ vào Diệp Lăng Phi, nói với hai viên cảnh sát là Diệp Lăng Phi đánh hắn. Hai gã cảnh sát nhìn tình huống hiện trường, trong lòng lập tức hiểu ra, đây cũng là quan nhị đại đâm phải người ta, vấn đề bây giờ là làm thế nào để xoa dịu dư luận, gần đây trong nước xảy ra không ít chuyện phong ba của con cháu các quan chức, dư luận cả nước rất xôn xao và bất bình về chuyện đó, nếu lúc này thành phố Vọng Hải lại xảy ra chuyện như vậy thì chỉ khiến cho tình hình càng thêm hỏng bét, hai viên cảnh sát cũng không ngu, làm bộ như không nghe hiểu gã thanh niên nói gì, không hỏi thăm tình hình của gã trẻ tuổi kia thế nào, theo quy định đi hỏi thăm những học sinh chung quanh về những chuyện đã xảy ra. Dĩ nhiên, viên cảnh sát kia không đi hỏi thăm về chuyện Diệp Lăng Phi đánh người, mà là chuyện xe tông phải người. Chỉ là, sau khi có thêm hai chiếc xe cảnh sát khác tới đây, chuyện này rõ ràng đã trở nên có đôi chút bất lợi với Diệp Lăng Phi. Tên cảnh sát mới đến dường như là biết gã thanh niên kia, Diệp Lăng Phi không nhận ra tên cảnh sát đó, Diệp Lăng Phi chỉ quen với người của đại đội cảnh sát hình sự, bởi vì quan hệ với Chu Hân Mính, trước kia, Chu Hân Mính là đại đội trưởng đại đội cảnh sát hình sự, vì thế Diệp Lăng Phi không ít lần đến đại đội cảnh sát hình sự tìm Chu Hân Mính, nhiều lần qua lại, Diệp Lăng Phi cũng biết mấy viên cảnh sát hình sự, nhất là Tiểu Triệu, Diệp Lăng Phi rất thân, nhưng ngoại trừ đại đội cảnh sát hình sự người, Diệp Lăng Phi không quen mấy cảnh sát các bộ phận khác. Bây giờ bất tình lình xuất hiện một tên cảnh sát xã lạ, Diệp Lăng Phi cũng cảm thấy chuyện này không ổn, quả nhiên, tên cảnh sát kia sau khi trò chuyện với gã thanh niên mấy câu, chạy thẳng tới chỗ Diệp Lăng Phi.

- Vừa nãy anh đã đánh người sao?

Viên cảnh sát đó rất không khách khí hỏi.

- Không có.....!

Diệp Lăng Phi nói,

- Ai nói tôi đánh người vậy?

- Tiểu tử, mày thành thật một chút cho tao!

Tên cảnh sát kia đột nhiên giơ tay phải ra nắm lấy phần áo trước ngực Diệp Lăng, muốn nhấc Diệp Lăng Phi lên, nhưng hắn cố mãi mà vẫn không thể lay động được Diệp Lăng Phi, chỉ có thể thay đổi sách lược, không nhấc Diệp Lăng Phi lên nữa, chỉ nắm phần áo trước ngực Diệp Lăng Phi, hung hăng nói:

- Tiểu tử, những kẻ như mày tao gặp nhiều lắm rồi, mày đừng tưởng rằng.....!

Hắn còn chưa nói hết, đã nghe Diệp Lăng Phi hừ lạnh nói:

- Anh không nên mở mồm ra gọi tôi là tiểu tử, ngậm miệng lại cũng gọi tiểu tử, tôi nói cho anh biết, ngay cả cục trưởng của các anh gặp tôi cũng không dám gọi như vậy đâu!

Diệp Lăng Phi vừa nói vừa lấy tay đẩy tên cảnh sát kia, tên cảnh sát đó hiển nhiên không ngờ Diệp Lăng Phi lại to gan như vậy, lại dám đẩy hắn ra, hắn không khỏi lui về phía sau hai bước, Diệp Lăng Phi chỉnh trang lại quần áo của mình, nhìn thoáng qua tên cảnh sát kia, cười lạnh nói:

- Anh nên xử lý vụ án này tử tế một chút thì hơn, tôi tin rằng cái thằng quan nhị đại có cha là Tôn Dược Đông này sẽ gặp phải không ít phiền toái đâu. Tôi còn có việc, không có thời gian ở đây nói chuyện phiếm với anh, nếu như anh muốn hỏi tôi có đánh tên khốn kiếp kia không, tôi nói thẳng cho anh biết, là tôi đánh đấy, nhưng anh không có tư cách đụng đến tôi, bảo cục trưởng của các anh tự mình đến nói chuyện với tôi!

- Khẩu khí lớn quá nhỉ, bản thân tao cũng muốn biết tại sao này lại dám ăn nói như vậy!

Tên cảnh sát kia hiển nhiên coi những gì mà Diệp Lăng Phi nói là bịa đặt khoác lác, hoàn toàn không tin mà. Diệp Lăng Phi cười lạnh nói:

- Nếu như anh óc thể gọi điện thoại cho cục trưởng của anh, vậy anh hãy hỏi ông ta xem có biết một người tên là Diệp Lăng Phi không!

- Diệp Lăng Phi?

Tên cảnh sát đó hơi sửng sờ, dừng lại một chút, nhưng ngay sau đó chửi:

- Mày nghĩ mình là ai hả, nói với tao một cái tên, lại bảo tao đi hỏi cục trưởng, nếu như tao nói tao là tổng thống Mỹ Bill Clinton, có phải mày sẽ tìm cho tao một cô Monica Lewinski (cô thư ký có vụ scandal tình ái với tổng thống Bill Clinton) không...?

- Nếu như anh thật sự là Bill Clinton, bản thân tôi quả thật có thể tìm cho anh một Monica Lewinski!

Diệp Lăng Phi nói tới đây, lấy điện thoại ra, vừa gọi điện thoại, vừa nói:

- À, tôi lại quên mất chưa hỏi tên anh là gì rồi, bây giờ tôi gọi điện thoại cho cục trưởng của anh, để cục trưởng tự mình cho anh......!

Trông bộ dạng Diệp Lăng Phi thật sự muốn gọi điện thoại, Diệp Lăng Phi cứng rắn như vậy, ngược lại đã hù dọa tên kia cảnh sát, hắn ta từ khí chất của Diệp Lăng Phi, cảm giác được dường như người đàn ông này không nói giỡn với mình, vạn nhất sau lưng người ta có chỗ dựa lợi hại hơn, như vậy chẳng phải là đắc tội người khác. Hơn nữa, lần này chỉ là đấm một cái, cũng không phải chuyện gì to tát cả, chi bằng mình lùi một bước, không đắc tội với người ta thì tốt hơn. Hắn ta nghĩ tới đây, khẩu khí khi nói chuyện với Diệp Lăng Phi không còn ngang ngược như vừa rồi, hắn ta vội vàng nói:

- Tôi không có thời gian, nếu như anh nói anh đã đánh người, dựa theo quy trình pháp luật, anh phải làm biên bản, anh lấy chứng minh thư của mình ra, tôi lập biên bản, xong rồi anh có thể đi!

- Tôi không có chứng minh thư!

Điều Diệp Lăng Phi nói là sự, hắn chỉ dùng hộ chiếu, vốn là, Diệp Lăng Phi cũng muốn làm một cái chứng minh thư ở Trung Quốc, nhưng theo quy định của pháp luật thì người ta không giải quyết cho trường hợp của Diệp Lăng Phi, trừ phi Diệp Lăng Phi bỏ hết các quốc tịch khác. Diệp Lăng Phi suy đi tính lại, dường như muốn làm chứng minh thư vô cùng phiền toái, không làm thì tốt hơn, vì vậy, Diệp Lăng Phi chưa hề đi làm chứng minh thư, mãi đến tận bây giờ, hắn vẫn là người "Không hộ khẩu". Tên cảnh sát kia trong lòng âm thầm tính toán, hắn vốn định cho mình một cái thang để xuống nước, nhưng không ngờ Diệp Lăng Phi ngay cả chứng minh thư cũng không có, khiến cho tên kia cảnh sát khó có thể chịu nổi. Hắn ta không thể làm gì khác được đành nói:

- Anh để lại số điện thoại đi, nếu như có chuyện gì, chúng tôi cần anh đến.....!

Hôm nay Diệp Lăng Phi tìm Trương Tuyết Hàn là có chuyện, lại không ngờ lại gặp phải chuyện này. Nếu muốn để lại số điện thoại, vậy hắn cứ để lại cũng được, Diệp Lăng Phi không suy nghĩ nhiều, sau khi để lại số điện thoại, hắn lại nhìn thoáng qua gã thanh niên kia, mỉm cười lắc đầu, cùng Trương Tuyết Hàn đi về phía cổng trường. Khi vừa ra khỏi cổng trường, Trương Tuyết Hàn mới thở phào, nói:

- Diệp đại ca, vừa rồi em sợ lắm, em còn tưởng rằng cảnh sát sẽ đưa anh về đồn cơ!

- Tại sao cảnh sát lại muốn đưa anh về đồn, vừa nãy anh đâu có làm chuyện phạm pháp!

Diệp Lăng Phi đi tới trước xe của mình, mở cửa xe ra, trước tiên để Trương Tuyết Hàn lên xe, sau đó, hắn đi vòng qua bên kia, mở cửa xe ngồi vào ghế lái. Trương Tuyết Hàn thắt dây an toàn, nói:

- Vừa nãy anh lại đánh người nữa à?

- Thế sao? Sao anh cảm thấy vừa rồi mình không đánh người nhỉ!

Diệp Lăng Phi nổ máy, nhẹ nhàng nói:

- Trong mắt anh, những kẻ như tên khốn kiếp kia, thậm chí ngay cả tính mạng của người khác hắn còn không để ý, sao có thể coi là người được chứ!

Trương Tuyết Hàn nghe được những lời này của Diệp Lăng Phi, cặp mắt xinh đẹp cứ nhìn về phía hắn, điều này khiến cho Diệp Lăng Phi cảm thấy rất kỳ quái, Diệp Lăng Phi không nhịn được hỏi:

- Tuyết Hàn, có vấn đề gì vậy?

- Diệp đại ca, vừa nãy anh thật là lợi hại!

Trương Tuyết Hàn gióng như một tiểu cô nương mê muội, trong ánh mắt lóe lên vẻ mê luyến, ngượng ngùng nói:

- Em cảm thấy rất hạnh phúc, lại được quen biết Diệp đại ca, hơn nữa còn có thể….. hẹn … hẹn hò với Diệp đại ca.....!

- Hẹn hò.....!

Diệp Lăng Phi sửng sốt, hắn cũng không ngờ mình đây là đang hẹn hò với Trương Tuyết Hàn!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.