Cùng Tổng Tài Daddy Cưng Chiều Mẹ

Chương 40: Về Bắc Cương (nhất)




Dã Thú vốn chỉ thuận miệng hỏi một câu như vậy mà thôi, hắn không có ý định hỏi ra ngô ra khoai. Sau khi ăn trưa với Diệp Lăng Phi ở đây, Dã Thú đi có việc của hắn. Diệp Lăng Phi có tính toán của riêng mình, nếu như đã nhận lời Bành Nguyên lão gia, chuyện này không thể kéo dài, nếu không thì không biết phải kéo dài tới khi nào mới có thể xong xuôi. Trong tay Diệp Lăng Phi không có quân bài tẩy, căn bản không thể nào bàn điều kiện với Chu Ngọc Địch. Theo như những gì Chu Ngọc Địch từng nói, miếng ngọc bội trong tay Bành Nguyên không có tác dụng gì quá lớn, quan trọng là miếng ngọc bội ở trong tay Chu Ba kia, nhưng hiện giờ Chu Ba đã chết, Diệp Lăng Phi chỉ có thể nghĩ cách mau chóng lấy được miếng ngọc bội trong tay Chu Ba. Tỉnh thành chính là địa bàn của hai người Vu Tiêu Tiếu và Trương Tuyết Hàn, so với Vu Tiêu Tiếu, Trương Tuyết Hàn không biết nhiều chỗ ở tỉnh thành được, lúc trước Trương Tuyết Hàn đã sớm đề cập với Diệp Lăng Phi về chuyện này, cho tới bây giờ, sức khỏe của Trương Tuyết Hàn vẫn không được tốt lắm, người trong nhà cũng không yên tâm để cho Trương Tuyết Hàn ở bên ngoài, vì vậy, tuy nói Trương Tuyết Hàn nhà ở tỉnh thành, nhưng lại không hiểu rõ tỉnh thành lắm, so với Trương Tuyết Hàn, Vu Tiêu Tiếu biết rõ hơn rất nhiều. Theo lý thuyết, tìm Vu Tiêu Tiếu là thích hợp nhất, nhưng khi Diệp Lăng Phi gọi Vu Tiêu Tiếu điện thoại, không ngờ Vu Tiêu Tiếu lại tắt điện thoại. Diệp Lăng Phi bấm tay này tính toán, bây giờ đã đến kỳ thi cuối kỳ ở đại học, nói vậy Vu Tiêu Tiếu có thể đang thi cho nên tắt điện thoại. Diệp Lăng Phi thử gọi cho Trương Tuyết Hàn, không ngờ Trương Tuyết Hàn lại bật máy. Khi đầu dây bên kia vang lên giọng nói của Trương Tuyết Hàn, Diệp Lăng Phi cảm thấy hơi ngạc nhiên, hắn nhẹ nhàng nói:

- Tuyết Hàn, là anh đây, anh không ngờ em lại nghe điện thoại, vừa rồi anh gọi cho Vu Tiêu Tiếu, em ấy lại tắt điện thoại, anh còn tưởng rằng các em bận thi nên phải tắt điện thoại chứ!

Dường như khi Trương Tuyết Hàn nghe thấy giọng nói của Diệp Lăng Phi, cô hơi sững sờ, sau khi Diệp Lăng Phi nói xong, kia Trương Tuyết Hàn còn chưa kịp có phản ứng gì, rất nhanh, Trương Tuyết Hàn hiểu ra, lập tức nói:

- Không có... không có..... không có...!

Trương Tuyết Hàn liên tiếp nói mấy tiếng "Không có", không hề nói thêm một cái gì, Diệp Lăng Phi không thể biết rốt cuộc Trương Tuyết Hàn muốn biểu đạt với mình cái gì.

- Tuyết Hàn, rốt cuộc em muốn nói gì với anh vậy, em không thể nói ra được sao? Anh nghe mà chẳng hiểu gì cả!

Diệp Lăng Phi nghe Trương Tuyết Hàn liên tiếp nói mấy chữ “không có”, không nhịn được nữa, mặc dù biết rõ mình ngắt lời Trương Tuyết Hàn là không nên, nhưng Diệp Lăng Phi vẫn nói ra. Diệp Lăng Phi vừa nói ra những lời này, đã nghe thấy đầu dây bên kia truyền đến giọng nói cuống quýt của của Trương Tuyết Hàn:

- Diệp đại ca, em không ngờ anh lại gọi điện thoại cho em, em không biết phải nói như thế nào nữa!

Không biết vì Trương Tuyết Hàn nóng ruột hay vì lý do gì, tóm lại, cô vội vội vàng vàng nói ra câu này, bởi vì Trương Tuyết Hàn nói quá nhanh, Diệp Lăng Phi gần như không nghe rõ, chẳng qua là, Diệp Lăng Phi vẫn có thể hiểu đại khái ý tứ của Trương Tuyết Hàn.

- Tuyết Hàn, em nói chậm thôi!

Diệp Lăng Phi nói,

- Hôm nay em có đi thi không?

- Em thi xong rồi!

Trương Tuyết Hàn nói,

- Bởi vì em phải đợi Tiêu Tiếu thi xong thì cùng nhau trở về, cho nên em mới ở lại trường học, cũng chỉ độ hai ba ngày nữa, Tiêu Tiếu cũng thi xong, đến lúc đó, em sẽ cùng Tiêu Tiếu về nhà!

- À, hóa ra là như vậy!

Diệp Lăng Phi nghe xong, nói:

- Thế hôm nay có em có thời gian rảnh không?

- Có ạ!

Trương Tuyết Hàn gần như là đáp ngay không cần suy nghĩ, nhưng sau khi nói xong cô lại cảm thấy hối hận, Trương Tuyết Hàn dù sao cũng là một cô bé, cho dù trong lòng rất muốn, nhưng không nên nói trực tiếp như vậy, con gái phải ăn nói kín đáo uyển chuyển. Diệp Lăng Phi nghe thấy đầu dây bên kia không có tiếng động gì, hắn không khỏi lắc đầu, trong lòng thầm nghĩ: "Cô bé Tuyết Hàn quả là rất dễ thẹn thùng!", trong lòng hắn đã hiểu tâm ý của Trương Tuyết Hàn, liền nói:

- Tuyết Hàn, bây giờ anh lái xe đến đón em có được không?

- Dạ được!

Trương Tuyết Hàn nói rất khẽ khàng:

- Diệp đại ca, khi nào anh đến thì gọi điện thoại cho em, anh đừng nên đến sớm quá nhé, em còn cần trở về thay quần áo, ít nhất... ít nhất phải nửa tiếng!

Diệp Lăng Phi cười một tiếng, hắn không nghĩ Trương Tuyết Hàn thay quần áo mà cần đến nửa tiếng, chỉ là, Diệp Lăng Phi không có cần thiết phải thúc giục Trương Tuyết Hàn, từ chổ của hắn lái xe đến trường học Trương Tuyết Hàn cũng cần nửa tiếng. Sau khi hẹn Trương Tuyết Hàn xong, Diệp Lăng Phi cúp điện thoại, không nhanh không chậm lái xe đến trường học của Trương Tuyết Hàn. Khi Diệp Lăng Phi lái xe đến trước cổng trường học của Trương Tuyết Hàn, liền phát hiện cổng trường học vắng ngắt, phải biết rằng trước kia, cổng trường học luôn luôn rất náo nhiệt. Học sinh vừa được nghỉ, trường học lập tức vắng lặng hắn, Diệp Lăng Phi dừng xe ở trước cổng trường học, hắn lấy điện thoại ra gọi cho Trương Tuyết Hàn.

- Tuyết Hàn, anh đến rồi đây, em đang ở đâu vậy?

Chờ Trương Tuyết Hàn nhấc máy, Diệp Lăng Phi hỏi.

Diệp Lăng Phi gọi điện thoại đến rõ ràng là thúc giục Trương Tuyết Hàn, Trương Tuyết Hàn vội vàng nói:

- Diệp đại ca, bây giờ em đang ở cầu thang, anh chờ một chút đi, em xuống ngay đây!

- Được rồi, anh chờ em ở cổng trường!

Diệp Lăng Phi nói,

- Tuyết Hàn, anh không vội, em cứ từ từ!

Diệp Lăng Phi dập máy, hắn không xuống xe, chỉ hạ cửa kính xe xuống, lấy thuốc lá ra châm lửa hút. Trước cổng trường chỉ có rất ít học sịnh qua lại, thỉnh thoảng còn có người tay xách đồ mua ở ngoài đi vào trong trường học. Học sinh vừa được nghỉ, có một số thì về thẳng nhà, một số khác thì ở lại để đi làm thêm hoặc là đi chơi đâu đó.... Những học sinh muốn về nhà sẽ mua một ít đặc sản của thành phố Vọng Hải mang về. Đặc sản nổi tiếng nhất thành phố Vọng Hải chính là cá mực, dĩ nhiên, không phải chỉ có thành phố Vọng Hải mới có mực, rất nhiều thành phố ở ven biển, không phải chỉ thành phố Vọng Hải là có mực. Sở dĩ mực trở thành đặc sản của thành phố Vọng Hải là bởi vì cách thức chế biến mực đặc biệt, các sản phẩm từ mực của thành phố Vọng Hải rất đắt hàng, không chỉ bán ở trong nươc mà còn được tiêu thụ rộng rãi ở nước ngoài.

Diệp Lăng Phi ngồi ở trong xe chờ Trương Tuyết Hàn đi ra ngoài, hắn hút xong một điếu thuốc rồi mà vẫn chưa nhìn thấy Trương Tuyết Hàn xuất hiện, con gái chậm rãi cũng là chuyện rất bình thường, Diệp Lăng Phi trong lòng cũng biết rõ, mặc dù bây giờ mình có tiếp tục gọi cho Trương Tuyết Hàn, cũng không thể khiến Trương Tuyết Hàn hiện ra ngay lập tức trước mặt mình được, ngược lại sẽ khiến cho Trương Tuyết Hàn khẩn trương. Diệp Lăng Phi ngồi ở trong xe cảm thấy nhàm chán, hắn mở cửa ra bước xuống xe, tựa người vào chiếc xe, ánh mắt tùy ý nhìn xung quanh. Bỗng nhiên, Diệp Lăng Phi nghe thấy tiếng gầm của động cơ xe từ xa vọng lại gần. Trong lòng hắn sửng sốt, phải biết rằng nơi này rất gần trường học, tốc độ xe phải giới hạn, nhưng từ tiếng gầm động cơ có thể thấy tốc độ của chiếc xe này rất nhanh, hơn nữa còn không dấu hiệu muốn giảm tốc. Diệp Lăng Phi quay lại nhìn, chỉ thấy một chiếc xe màu bạc đang chạy tới, tốc độ của chiếc xe đó rất cao, căn cứ theo sự phán đoán của Diệp Lăng Phi, tốc độ xe ít nhất cũng phải hơn 70km/h. Nơi này là khu vực gần trường học, phàm những người lái xe ai cũng biết, khu vực này phải hạn chế tốc độ, trên những con đường lớn ở trong thành thị còn giới hạn tốc độ ở mức 50km/h, huống chi là chỗ này, vậy mà chiếc xe màu bạc kia lại chạy với tốc độ hơn 70km/h. Diệp Lăng Phi thấy chiếc xe kia phóng nhanh tới, suy nghĩ đầu tiên của hắn là chiếc xe đó đang chạy về phía mình, nhưng rất nhanh, Diệp Lăng Phi đã biết là mình hiểu lầm, chiếc xe màu bạc đó không chạy về phía hắn, mà chạy về phía cổng trường học. Lúc này sinh viên đại học trong trường phần lớn đã rời đi, vì vậy, trong trường học cũng không có nhiều người, mà chiếc xe đó đang lao nhanh tới chỗ cổng trường học. Theo Diệp Lăng Phi thấy, mặc dù bây giờ trong trường học không có nhiều người, nhưng chiếc xe đó cũng không thể lao với vận tốc như vậy vào trong trường học được, vạn nhất xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn....... Diệp Lăng Phi vừa mới nghĩ tới đây, đột nhiên hắn nghĩ tới Trương Tuyết Hàn đang chuẩn bị đi ra chỗ cổng trường, vạn nhất chiếc xe kia.... Diệp Lăng Phi không dám nghĩ tiếp nữa, hắn lấy điện thoại di động ra, vừa định gọi điện thoại cho Trương Tuyết Hàn, nhắc nhở Trương Tuyết Hàn phải chú ý kia chiếc xe điên kia, chợt hắn nghe thấy trong trường học có tiếng kêu thảm thiết của một cô bé, tay Diệp Lăng Phi liền run lên, điện thoại trong tay thiếu chút nữa rơi xuống đất.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.