Cùng Thú Triền Miên

Chương 1: Hương vị thịt bò




Các tu sĩ khó có thể chấp nhận, từ đầu đến cuối Hermes đều bỡn cợt họ.

Ảo giác không cách nào phân biệt, quả giống như giấc mộng, quanh quẩn bên cạnh mọi người.

Hera tựa hồ không có hứng thú xem nữa, liền nói lạnh lùng:

- Được rồi, Hermes, tùy ý vui đùa như vậy là đủ rồi, giết sạch đi.

- Khà khà, Hera, nhưng ta chơi chưa chán, giết sạch một cách nhanh chóng không thú vị chút nào.

Hermes cười nói.

- Nếu ngươi không động thủ, ta sẽ ra tay.

Khóe miệng Hera nở một nụ cười lạnh lùng, trên tay hiện ra thanh trường cung màu vàng đỏ khổng lồ, cây cung này không có dây cung, nhưng không hề ảnh hưởng tới linh áp tiên khí của nó.

- Không xong rồi! Là thần cung “Lạc Nhật” của Ninh gia.

Một vị thái thượng trướng lão cấp độ Nhược Thủy Kỳ kinh hãi hét lên.

- Không ngờ Ninh gia lại giao bảo vật này cho tên phản đồ.

- Ban đầu ai biết ả ta là thần tộc chứ, quả thật quá âm hiểm

Lạc Nhật thần cung, theo truyền thuyết là thần cung để đại thần Hậu Nghệ bắn hạ mặt trời, dĩ nhiên câu chuyện đó không quá chân thực, nhưng quả thực là một cây thần cung tiên khí.

Khi cây cung này truyền vào nhà họ Ninh, do một số hỏng hóc khó khôi phục, rơi vào cấp độ tiên khí trung phẩm, nhưng uy lực của nó, vẫn bá đạo mạnh mẽ như cũ.

Một trong những đặc tính lớn nhất của thần cung Lạc Nhật chính là nó có thể phóng ra một lượng thần tiễn không giới hạn, sẽ căn cứ vào công lực của người sử dụng, và thời gian ngưng tụ để thay đổi uy lực.

Những tu sĩ có tu vi càng cao, có thể sử dụng thần cung Lạc Nhật để ngưng tụ thần tiễn trong thời gian càng dài, sức mạnh cuối cùng, thậm chí gấp đôi tu vi của người sử dụng, đạt đến hiệu quả khủng khiếp bẻ gãy nghiền nát tất cả.

- Dùng pháp bảo của tu sĩ Hoa Hạ để giết chết các ngươi, đây là một kết cục không tồi.

Hera cười châm chọc, cánh tay trắng nõn nà, nhẹ nhàng kéo ra “dây cung” hư ảo của Lạc Nhật thần cung. Sợi dây cung vô hình đó, lập tức hội tụ một lượng lớn linh khí đang cháy hừng hực, hơn nữa không ngừng nóng dần lên, giống như một mũi tên gai mắt có thể thiêu đốt mọi vật xung quanh.

Động tác này, tưởng như chậm nhưng kỳ thực rất nhanh, khi đám tu sĩ còn đang lo lắng, đã ngưng tụ mà thành.

Vèo!!

Âm thanh chói tai xé rách bầu trời, mũi tên lửa đầu tiên đã bắn tráng vị trướng lão Nhược Thủy Kỳ vừa nhận ra thần cung.

Vị trướng lão trên cũng tình táo, trong thời gian nhanh nhất đã vận đủ khí công, sẵn

sang tránh né.

Thế nhưng, khi ông vừa chuẩn bị cử động, bỗng nhiên phát hiện, bản thân mình lại khó có thể nhúc nhích!?

- Sao lại thế này!?

Tâm trí ông như muốn hét lên, giương mắt nhìn mũi tên đâm xuyên qua người mình.

Vòng lửa thiêu đốt tất cả, vị trướng lão Nhược Thủy kỳ trên về cơ bản không thể giãy dụa, liền hóa thành tro tàn, thần hồn tuyệt diệt.

Các tu sĩ có mặt ở đó mặt mũi xám xịt, bọn họ không thể lý giải vì sao vị tu sĩ đó không tránh né.

Lạc Nhật thần cung tuy có sức mạnh phi thường, nhưng chi cần tránh những mũi tên được bắn ra, cũng không tới mức quá đáng sợ.

- Ấu trĩ, chỉ có công lực Nhược Thủy kỳ, mà cho rằng có thể chống lại sức mạnh quy tắc không gian hiện nay của ta hay sao?

Hermes lắc đầu, gã tự khắc biết rất rõ, Hera sớm đã dùng vòng kim cô không gian, khóa chặt vị trướng lão đó tại vị trí ban đầu.

Nói cách khác, Hera chỉ là bắn “mục tiêu chết”.

Hera nhìn châm chọc sắc mặt khó coi của Lạc Thiên Thu và Từ Thiếu Cung:

- Hai ngươi tựa hồ đang cầm đầu đám người tìm chỗ chết hả? Cảm thấy bản thân rất anh dũng? Ta sẽ cho tu sĩ ti tiện các ngươi hiểu rõ, các ngươi không có tư cách tỏ ra kiên

cường trước mặt thần tộc chúng ta... hahaha... hahaha...

Hera đang cười gần như phát điên, động tác trên tay lại ngắt quãng!

Chỉ thấy bàn tay trắng nõn nà của ả ta giơ lên trời cao để tụ tập thần tiễn, sau đó lại nhanh chóng phóng ra!

Vèo vèo...

Cùng với những âm thanh xé toạc bầu trời, từng mũi tên lừa sáng quắc và nóng rực, giống như tên lửa đạn đạo tìm diệt, xuyên qua cơ thể yếu đuối của những tu sĩ.

Phải biết rằng đây toàn là tu sĩ cấp độ Minh Thủy kỳ trở lên, nhưng cho dù là những thái thượng trướng lão Nhược Thủy kỳ vài trăm năm tuổi, cũng đều giống như những con

cừu đợi bị làm thịt, không hề có chút sức phản kháng!

Lần lượt từng cơ thể bị thiêu đốt triệt để, thậm chí bọn họ không có cơ hội mở vòng bảo hộ, hối hận khi tới nơi đây.

Lạc Thiên Thu và Từ Thiếu Cung đều mặt mũi xanh xám, tuy chưa nghĩ tới sẽ thắng, nhưng... cũng không nghĩ rằng, chênh lệch sức mạnh lại lớn như vậy.

Thực lực của Hera, sợ rằng nếu dựa vào cảnh giới của các tu sĩ, nói không chừng đã đạt mức Thượng Thanh đỉnh phong, cao hơn vài lần so với người có công lực cao nhất trong số bọn họ.

Không cần chủ thần khác ra tay, một mình Hera đã đủ sức san bằng Huyễn Cảnh.

Bọn họ quả nhiên chỉ là tim tới cái chết hay sao, số mệnh của con người, lẽ nào lại kết thúc một cách bi thảm như vậy!?

Nghĩ đến nhiều việc, ngay cả Lạc Thiên Thu là người đàn ông từng trải qua nhiều đau thương, cũng không kìm nổi hai mắt đỏ hoe, biểu lộ rõ vẻ bi thương.

Trong nháy mắt, đã chỉ còn lại mười mấy người, gồm những người có võ công cao nhất như Liễu Thì Nguyên, Diêm Tú Minh, nhưng cũng không có ngoại lệ, không ai tiếp tục tấn công nữa.

Cam chịu, si nhục, không lời nào diễn tả nổi tâm trạng lúc này của mọi người, phần nhiều hơn, là cảm thấy thương hại cho sự nhỏ bé của nhân loại.

- Đáng tiếc, kịch hay lại kết thúc nhanh như vậy, các ngươi đã xem đã chưa? Ha ha...

Ta lại thấy người quá ít, không bõ cho ta giết.

Hera cười tựa hồ như tiếc nuối, lần này, ả ta nhắm mũi tên thần cung vào Lạc Thiên

Thu.

- Ngươi có thể thử kháng cự một lát, tuy chiêu thức của ngươi trong mắt ta, cũng nực cười như trò chơi của trẻ lên ba.

Hera nói giọng miệt thị.

Dứt lời, một mũi tên có thời gian ngưng tụ dài hơn, xé toạc bầu trời mà ra!

Vèo!!!

Lạc Thiên Thu lại nhắm nghiền hai mắt một cách điềm tình, tựa hồ như ký ức gì đó

khiến gã nghĩ tới những điều tốt đẹp.

Bùng!!!

Hào quang bừng lên, một lần nữa phát ra tiếng động ầm ầm.

Nhưng điều khiến mọi người cảm thấy kinh ngạc là, lần này, con người bình an vô

sự!?

Quầng sáng màu trắng chói mắt tản ra, tất cả những người có mặt tại đó đều trông thấy, không biết từ lúc nào, đã có người lẳng lặng xuất hiện cách Lạc Thiên Thu vài mét!

- Dương Thần!?

Đám tu sĩ mừng rờ reo lên.

- Hades?

Ba vị chủ thần đều nhíu mày, tỏ ra có chút nghi hoặc và không vui.

Người vừa tới chính là Dương Thần.

Chỉ thấy, Dương Thần nhếch miệng một cách buồn bực, tay phải chậm rãi buông xuống, khi nãy, Dương Thần đã dùng cánh tay này để đờ mũi tên của Hera.

- Các ngươi cũng thật là, ta đang suy nghĩ về đời người, đến muộn một chút, tại sao các người lại giết sạch chỉ còn sót lại vài mống như vậy? Mẹ kiếp... giết nhanh như vậy, không giống như trên TỴ, chẳng lẽ là học của ta...

Dương Thần hùng hổ tự chửi rủi một mình, có chút tiếc rẻ vì mình đã đến hơi muộn, chết nhiều người quá, nếu như vậy, hiệu quả của việc mình đến đây sẽ không được hoàn hảo nữa.

Cũng may, còn giữ lại vài người quan trọng, nếu như Hera tàn sát từ già tới trẻ, vậy quả đúng là khóc không ra nước mắt.

- Hades, ngươi có ý gì?

Hera cười nhếch mép, nhưng trong mắt không hề có ý muốn nói chuyện tử tế.

Dương Thần cũng có hứng thú đánh giá ả ta một lúc:

- Ngươi là Hera sao, chà chà, không ngờ lại là một chủ thần mang thân xác của người Hoa Hạ có mục đích.

- Thế nhưng cũng đúng, còn tốt hơn cái tên Hermes mang thân xác con dơi, ừtn... Cái bị thịt nhà ngươi cũng giỏi thật, đầu thai tốt. Nếu ngươi không phải Hera, không chừng nhà họ Ninh sẽ dùng ngươi để kén một tên con rể cứng đầu.

- Ngươi nói cái gì!?

Hera đùng đùng nổi giận, tên này đến đây làm gì!? Đang lảm nhảm gì vậy!?

Dương Thần cười xấu xa, khoát khoát tay:

- Đùa thôi, đùa thôi, chủ yếu do bầu không khí ở đây căng thẳng quá, thư giãn chút

đi...

- He he, Hades, ta khuyên ngươi đừng đùa với Hera, sức mạnh của bà ta ngang ngửa với Poseidon, ngươi nên tưởng tượng, Poseidon hiện nay có thể hồi phục đến mức độ nào, đến đây rút cuộc có chuyện gì, mau nói đi.

Hermes nháy mắt.

Dương Thần nhún vai, cười nói:

- Thực ra cũng không có gì, chỉ có điều chuyện lần này các ngươi làm cũng gần xong rồi, mọi người không cần làm việc sạch sẽ như vậy.

- Ồ? Vậy ngươi muốn thế nào?

Hera cười nhạt.

Dương Thần bóp tay, vui hớn hở:

- Chi đợi câu này của ngươi, ta nghĩ thế này, chi bằng, chúng ta hãy gọi tất cả mọi người tới, tốt nhất gọi cả Athena, mọi người hãy thư giãn chút đi, có thể đánh bài, chơi mạt chược, trên bàn chơi dễ bàn bạc...

- Trước tiên hãy nghĩ đừng để Trái Đất hạ nhiệt độ nữa, như vậy sẽ chết bao nhiêu người, địa cầu biến thành băng cầu, như vậy cũng không thú vị chút nào, tất cả động vật chủ đạo đều chết cả, ta tim đâu ra thịt cho con gái đây?

- Hơn nữa, chém chém giết giết, cũng không nên liên lụy đến lão bá tánh, chúng ta hãy nghĩ cách giải quyết nội bộ, chi cần công bằng cho cả hai bên, ta quyết giữ lập trường trung lập, không giúp đờ ai, các ngươi nói xem ta có thông minh không!?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.