Trình Phương Chu đánh một giấc đến chiều, cô cũng vẫn không phát hiện ra bên kia nhà còn có một chàng trai đang nhìn mình.
Đúng, từ lúc cô vào phòng đến lúc cô ngủ, anh dường như cứ đứng đó, ngắm từng cử nét trên gương mặt yêu kiều lúc ngủ của cô. Đôi lúc cô nằm những kiểu dáng vô cùng 'tà mị' cũng có lúc cô lăn xuống sàn, và những cử chỉ siêu cấp đáng yêu đó đã được ảnh chụp lại.
Mỗi bức ảnh của cô, hắn đều treo khắp tường, hắn cấm tất cả ai vào phòng của mình kể cả ba và mẹ, cô cũng chưa từng được lên phòng hắn bao giờ.
Thiên Sở Mộc lấy điện thoại, đi đến cạnh khung cửa, vừa gọi vừa nhìn cô.
Tiếng chuông vang lên một lúc lâu, cô mới lòm khòm ngồi dậy, mắt vẫn không hẳn là mở, miệng say ngủ:"A...alo...ai vậy?".
Thiên Sở Mộc thoáng cười:"Là tôi đây, cậu đang ngủ sao?".
"Vừa mới thức, có chuyện gì không?"_Trình Phương Chu mắt nhắm mắt mở nói, ngữ điệu như đang cố gắng nói thành câu.
"Lát tôi sẽ qua kiềm cậu học toán, cậu thấy được không? ".
"Ờ, cũng được, vậy lát đến nha, giờ tôi.....".
Chưa nói hết câu, cô đã ngã lăn ra giường tay cũng thả lỏng, chiếc điện thoại rơ ra, nằm ngay gọn dưới nệm.
Thiên Sở Mộc lắc đầu khổ sở nhìn cô gái trẻ con kia.
"Còn nói là mới thức sao? Ngủ như một con heo vậy?"_Thiên Sở Mộc lẩm bẩm.
......
Một tiếng sau đó, cô vẫn chưa thức..
Thiên Sở Mộc vào nhà, chào hỏi ba mẹ cô:"Ba mẹ con mới qua".
Thật ra cả hai gia đình vừa hứa hôn cho hắn và cô vừa nhận nuôi, cô và anh đều xưng hô giống nhau. Hai gia đình luôn ước mong cả hai có thể thành một đôi.
"Sở Mộc đó hả con? Con tìm Phương Chu sao?"_Mẹ cô lên tiếng.
"Vâng".
"Cái con bé đó chắc còn ngủ, hay con lên gọi nó đi".
"Vâng".
Thiên Sở Mộc lễ phép đi lên lầu, hắn đối với căn phòng này quá quen thuộc đi, có lúc cô hỏi hắn, tại sao hắn không cho cô vào phòng hắn, hắn chỉ đáp lại là hắn có bí mật không ai có thể vào.
Và lần đó, cô đã giận hắn đúng một tháng liền, không nói chuyện với hắn nhưng mà không vì vậy mà Thiên Sở Mộc cho cô vào, vẫn một mực từ chối.
Căn phòng có màu tím làm cho nó thêm hòa nhã, cô vốn rất sạch sẽ nhưng không được ở cái là thích ngủ, một khi ngủ là ngủ như chết rồi vậy?
Thiên Sở Mộc xọc người cầm cái cặp của cô, để ngay ngắn lên bàn, sau đó tiến lại gần giường.
Đúng lúc cô đổi tư thế, quay người qua, và đôi chân dài kia kẹp thân thể anh lại, đôi tay như theo bản năng cũng kéo anh ngã xuống, ôm lấy anh, miệng còn chép chép nói sang sảng:"Gấu bông này thật là cứng".
Bàn tay di chuyển xuống cái bụng:"Còn có múi nữa, không lẽ xã hội hiện đại đến cả thú nhồi bông cũng tân tiến hơn rồi sao?".
Thiên Sở Mộc bị cô kẹp cứng người, cố gắng vững thoát khỏi cô, nhưng mà anh lại suy nghĩ, với tư thế nằm ôm nhau này cũng không quá tệ, ý nghĩ thoáng xuất hiện, môi hắn nở nụ cười ranh ma.
Thiên Sở Mộc lật ngược cô lại, để cô nằm ở dưới thân, nhìn cô đắm đuối:"Giờ tôi mới phát hiện, cô rất đẹp đó Phương Chu".
Đúng, nếu như nhìn gần sẽ thấy, lông mi dài và dày, chân mày hình lá liễu mỏng manh, sóng mũi cao vòi vọi, vẫn tuyệt nhất là đôi môi tự nhiên có màu hồng không hề tô son.
Rất ma mị, rất quyến rũ.
Hiện tại, cô còn chéo chép miệng nhìn chỉ muốn cắn một cái.
Vừa nghĩ, anh làm ngay, anh cuối người xuống, gặm lấy đôi môi ướt át của cô:"Chậc, cảm giác này không tệ lắm!".
Trình Phương Chu ngủ nằm mơ thấy trai đẹp, ở thực còn cảm nhận thấy có cái gì đó đang cắn môi cô, rồi còn dịch chuyển vào trong khoang miệng cô. Giấc mơ mỗi lúc một nhấn chìm, tay cô đưa lên, bưng gọn mặt hắn rồi cùng hắn hôn, cô chỉ tưởng tượng đó là chàng trai trông giấc mơ.
"Ưm, anh thật đẹp trai, idol ơi?"_Trình Phương Chu nói nhỏ..
Thiên Sở Mộc liền ngừng hôn lại, cô vì vậy mà thấy trống thiếu, những vẫn chưa chịu thức.
"Hôn tôi mà nghĩ đến nam nhân khác sao? Cậu được lắm, đợi cậu thức dậy tôi sẽ cho một trận".
Hắn vốn đang ghen trong lòng mà, có ai không khó chịu khi nghe người mình thích gọi tên người đàn ông nào đó?
- -------Còn-----