Cùng Sa Đọa Chi Chủ Yêu Đương

Chương 1




Sáng hôm sau.

Mới hơn 7h sáng, mẹ của Kim SeokJin dựng ngược dựng xuôi kêu cô thức dậy vì có người kiếm, theo bản tính cô chỉ hậm hực đi xuống với cái bộ dạng sọc sệt mới thức của mình. Đầu bù tóc rối, mặt lắm lem như con mèo nhỏ. Vừa mới bước xuống cô thấy NamJoon ngồi trên ghế sofa một cách chững chạc, gương mặt điển trai kết hợp với nụ cười có má lúm đồng tiền khiến cho cô điêu đứng, sững sờ vài giây. Cô bước lại, gương mặt ngạc nhiên vì lâu rồi chưa gặp gã. Sao nhìn gã khác thế nhỉ?

- Cậu là Kim NamJoon?

Gã chỉ bật cười nhẹ nhàng, gật đầu thay cho trả lời. Độ ngốc nghếch của cô được tăng thêm một bậc. Mẹ của SeokJin chỉ thở dài chán chường với đứa con gái mất nết này.

- Thật sự thì nó mới thức nên bộ dạng nhìn có hơi khác người một tí!. SeokJin, con đi chỉnh chu lại đi!

Chất giọng của mẹ cô khiến cô tỉnh ngủ đi hẳn. Sực nhớ là mình chưa đánh răng rửa mặt nên mới chạy nhanh tới phòng tắm. Không quên nói với gã rằng.

- Chờ tôi một chút!

Gã chỉ mỉm cười nhẹ nhàng vì dáng bộ của cô rất mắc cười. Nhìn vô cùng ngáo nghê ấy, nhưng đối với gã chỉ diễn từ bằng một câu đó là đáng yêu!. Người như thế, gã mới yêu. Gã không cần những người con gái chỉ biết bên tay nũng nịu làm trò chỉ vì tiền.

Sau hôm nay, gã phải nhờ cô để thoát khỏi cái ả đàn bà kia. Gã không muốn là kẻ ngu ngốc đổ vỏ cho người khác!. Mục đích cũng vạch mặt cô ả ra.

...Tầm mấy phút sau, cô bước ra với bộ dạng gọn gàng tỉnh táo hơn hẳn, khuôn mặt không cần makeup cũng đẹp tự nhiên, sống mũi cao cho tới đôi môi nhỏ đang mấp máy kia, lại xinh đẹp vô cùng. Cô nhẹ nhàng đi lại bên gã rồi ngồi xuống. Hỏi nhẹ.

- Cậu đến đây có chuyện gì không?

Mẹ cô thì ở trong bếp nên gã cũng nói luôn một thể.

- Tôi có một chuyện muốn nói với cô!_Gã quay sang nhìn cô với ánh mắt suy tư.

- Cậu cứ nói đi!_SeokJin tò mò hỏi nhanh.

Kim NamJoon dùng chất giọng nài nỉ cầu xin cô, dù biết tỉ lệ cô đồng ý rất thấp. Gã không muốn tiếp tục thứ trò chơi của ả kia nữa.

- Cô có thể đóng giả làm bạn gái tôi không??

- Để làm gì?_Cô nhíu mày.

- Để tôi có thể thoát khỏi người con gái mà ba mẹ tôi may mối, cô ta dính bầu với kẻ khác rồi đổ thừa tôi, hãy giúp tôi nhé!

Cô cười mỉm, làm ra dáng vẻ không quan tâm. Ngồi chéo chân ể lệ, điềm đạm như đang vội đắc ý, lâu lâu lại muốn lên mặt vênh váo với gã ta.

- Tại sao tôi lại chấp nhận lời cầu xin của anh? Lúc trước còn ở bệnh viện, anh muốn có bạn gái lắm mà!_Cô trêu chọc gã.

Gã biết sớm muộn gì cô cũng nói câu này, nhưng gã không quan tâm. Vì lòng gã đã quyết, gã sẽ một lần nói luôn.

- Tôi thì muốn, nhưng tôi lại không muốn đổ vỏ cho người khác. Với lại, cô ả là người kiêu ngạo và vô cùng nham hiểm, cô ta chỉ muốn lừa hết tiền ba mẹ tôi thôi! Tôi xin cô mà!

Gã chấp tay cầu xin cô một cách chân thành, cô khoanh tay ngồi đó nhìn gã ta. Thấy gã đang khổ sở, cô cũng không dám làm gã khó xử trong lòng vì đã đến đây. Thôi thì một lần giúp người tích phước đức vậy. Cô gật đầu nói.

- Thôi được, tôi sẽ giúp anh!

Gã mừng rỡ khi nghe cô nói câu đó, cuối cùng cô cũng đã hạ mình để giúp gã. Vội lau nước mắt hạnh phúc trong lòng, gã cười trong sung sướng. Không biết trả ơn cô bằng cách nào. Thôi thì khi xong xuôi hết, gã lấy thân đền đáp vậy!.

Cô đứng phắt dậy, nói.

- Đợi một chút, tôi lên lầu thay đồ!

- Cô cứ đi thông thả, dù 10 năm tôi cũng đợi được!_Gã hài lòng.

...Sau mấy phút trôi qua, gã ngồi đó chờ trong hân hoan, vui vẻ lạ thường. Cảm thấy cuộc đời sắp được giải thoát. Từ trên lầu, bước xuống là một cô gái trẻ trung xinh đẹp, cô mặc bộ váy màu hồng nhạt trễ vai đang đi xuống, khuôn mặt dịu dàng chỉ đánh một lớp kem nền và tô một tí son môi cũng đẹp khiến bao chàng mê đắm, gã ngây người nhìn cô đi xuống từ từ. Người gã yêu trong mắt gã lúc nào cũng đẹp!.

Mẹ của Kim SeokJin nhã nhặn bước ra, vừa ý vì con gái mình đã thay đổi được tính nết, biết chăm chút cho cơ thể thêm xinh đẹp, giờ lại nhìn hai đứa đứng chung với nhau lại xứng đôi quá chừng. Nếu có thể yêu nhau, chắc chắn bà sẽ đồng ý ngay.

Kim NamJoon và SeokJin đi tới chỗ hẹn với cô ả. Vừa lái xe, gã vui vẻ nói.

- Cảm ơn nhé!.

- Đừng có nói cảm ơn, khi tôi giúp cậu xong cậu phải đãi tôi một bữa ăn thịnh soạn đó nha!. Mà, sao cậu bữa nay mặc đồ vest vậy? Làm sáng tôi nhận còn không ra!

Cô nhớ lại, khi thấy gã mặc bộ áo vest nhìn trông chững chạc hơn hẳn so với bình thường chỉ mặc áo sơ mi trắng. Cô không biết thân phận của gã là ai. Chỉ biết rằng là thiếu gia của nhà họ Kim, thân phận của gã không bao giờ tiết lộ với người ngoài. Lại làm cô tò mò thêm.

Gã mới bảo.

- Là giám đốc của công ty thì phải ăn mặc chỉnh chu chứ!.

Cô ngạc nhiên, người như gã mà cũng là giám đốc sao?. Ở trường chỉ là tên lưu manh thích gây hấn chuyện, lâu lâu lại bị cô cho ăn đập. Ấy vậy mà ở ngoài xã hội địa vị lại lớn hơn cô nhiều. Cô dùng đôi mắt to tròn,không tin cho lắm. Hỏi lại.

- Cậu đang đùa à?

- Đùa à? Tôi đùa cô để được lợi gì?. Ba tôi đã về hưu, giờ chức giám đốc đưa lại cho tôi, bây giờ tôi càng khổ thêm, vừa đi học lại còn vừa đi làm!_Gã buồn rầu nói.

- Cậu phải vui lên chứ, vì ít có ai sinh ra được ở vạch đích như cậu hết!

Kim SeokJin nói bằng chất giọng ôn tồn, lời nói có chút hoa mỹ và truyền cảm cho gã. Gã bất ngờ vì hôm nay SeokJin cũng có tâm trạng phết, không như những ngày cứ y như bà chằn. Gã còn sợ. Gã lặng im lái xe hơi đến chỗ đậu xe trong nhà hàng nổi tiếng. Hai người bước ra như đôi trai xinh gái đẹp, ai nhìn cũng phải trầm trồ khen ngợi, lẫn nhan sắc cho tới ngoại hình không chê vào đâu được. Cô và gã ngồi xuống bàn ăn sang trọng, hai người ngồi sát bên nhau. Cô hậm hực bảo.

- Ê, ngồi qua bên kia đi!_Cô khó chịu trong lòng vì gã ngồi sát bên người.

- Cô điên à, ngồi vậy rồi lát nữa sao diễn kịch đây??_Kim NamJoon hoang mang.

- Tôi quên..._SeokJin bật cười nhẹ.

Vừa lúc ấy, có một cô gái bước vào. Đã thấy hai người kia tình tứ bên trong, trong lòng rộ lên ánh nhìn như muốn giết chết SeokJin, cô ả bước lại rồi ngồi đối diện hai người. Chất giọng ẽo lã không ngừng khiến Jinie muốn sởn cả gai ốc. Nhìn SeokJin với ánh mắt tia đạn, ghen ghét đố kỵ.

- Cô ta là ai?

Chưa để gã nói, cô bỗng nhiên nói trong nhẹ nhàng, giọng nói ngọt lịm khiến mấy gã đàn ông kia phải nhìn qua.

- Xin chào cô, tôi là Kim SeokJin, là bạn gái của NamJoon, tôi có nghe anh ấy nói về cô! Cô xinh đẹp hơn tôi nghĩ!

- Đúng rồi, vì tôi là mỹ nhân mà ai lại như cô? Nhìn nhà quê thật, với lại...cách trang điểm trong như những người nghèo nàn, rẻ tiền!_Cô ả bật cười nói trong chảnh chọe.

SeokJin cố gắng trút hết cơn giận dữ xuống bởi lời nói của ả, vì cô biết ả chẳng có tư cách gì nói như vậy. Kẻ luôn đố kỵ với mình chỉ cần mỉm cười với họ, họ sẽ càng điên lên hơn. Cô thà lựa chọn cách nói chuyện đàng hoàng như người có ăn học còn hơn hành xử lố lăng như kẻ chợ búa.

- Đúng, cách ăn mặc tôi có chút nhà quê thật. Khi nào cô rảnh nhớ chỉ cho tôi cách trang điểm nha, vì tôi thấy trên mặt của cô còn một chỗ phấn chưa đều kìa!

Cô ả im lặng, nhìn qua gương thì thấy mặt còn một chỗ chưa đánh phấn đều. Cảm thấy hơi nhục nên mới nói kiểu giọng hống hách.

- Này cô, dù cô có là ai đi chăng nữa thì cuối cùng cô cũng chia tay với NamJoon thôi, ba mẹ anh ấy hứa hôn tôi rồi! Với lại...cái thai của tôi chính là thứ...

- Chính là thứ mà quý cô xinh đẹp đây muốn gài để tống hết tiền của cha mẹ NamJoon sao?_Kim SeokJin ngắt ngang lời của cô ả...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.