Cùng Quân Duyên

Chương 232




Người thanh niên trẻ kia chính là Mã Lương - bằng hữu tốt của Lý Sơn.

Lâm Thần cùng ba người bọn Lý Xuyên tranh đấu, trong khi Mã Lương đang làm nhiệm vụ của tông môn ở gần đó, cảm nhận được đá truyền tin đang bị phá hỏng, biết được có người gặp nạn, hắn liền lập tức chạy tới.

"Tiểu tử này tài năng thiên phú thật là kinh người!" Mã Lương kinh ngạc trong lòng, ba người bọn Lý Xuyên, mỗi người tu vi đều cao hơn Lâm Thần nhưng vẫn bị Lâm Thần đánh không còn sức lực nào. Nếu như đổi lại là Mã Lương, tu vi Luyện Thể cảnh tầng thứ năm sơ kỳ, cũng không phải lập tức có thể đạt tới Luyện Thể cảnh tầng thứ sáu hậu kỳ.

Có điều Mã Lương cũng không để ý, hắn bái vào Thiên Cực tông mấy năm qua, gặp qua không ít đệ tử có tài năng thiên phú kinh người, nhưng có thể trưởng thành đến cuối cùng đã ít lại càng ít.

- Lá gan của tiểu tử ngươi rất lớn, lại dám đả thương huynh đệ của ta.

Mã Lương làm rõ tình huống xong, tay chỉ về phía Lâm Thần lãnh đạm nói. 

- Ngươi là ai?

Lý Xuyên trong lòng cười gằn một tiếng, mặt không có cảm xúc nói.

- Mã đại ca ngay cả tên gọi ngươi cũng không biết! 

Có Mã Lương làm chỗ dựa, lá gan Lý Xuyên lại lớn lên, dữ tợn nói:

- Lâm Thần, ta cho ngươi biết, vị này chính là Mã Lương đại ca! Luyện Thể cảnh tầng thứ bảy đỉnh cao, trong mười đệ tử đại cao thủ ngoại môn xếp hạng thứ chín, một tay Điệp Sơn kiếm pháp uy danh hiển hách. Ngươi nếu như thức thời, liền giao ra thứ trên người ngươi, sau đó tự cắt một cánh tay!

- Luyện Thể cảnh tầng thứ bảy đỉnh cao sao? 

Lâm Thần hai mắt nhắm lại, trong mắt loé ra một vẻ nghiêm nghị. Trước đó cùng  đánh nhau với hai người Trình Minh, Uông Bằng, Lâm Thần là vận dụng kiếm khí mạnh mẽ một lần đánh bại bọn họ, nếu như là liều mạng, tuy rằng có thể thắng, nhưng là là thắng thảm.

Mà Mã Lương, thực lực so với hai người Trình Minh, Uông Bằng hoàn toàn không phải cùng một cấp bậc.

Mã Lương nhìn Lâm Thần một chút, vẻ mặt hờ hững. Lấy thân phận của hắn, tự nhiên xem thường tự động thủ đối phó Lâm Thần, cũng không muốn ở đây làm lỡ thời gian hắn làm nhiệm vụ tông môn, hắn thiếu kiên nhẫn phất phất tay nói: 

- Biết sợ, hãy mau giao ra thứ trên người ngươi, chỉ cần có thể để ta thoả mãn, ta có thể buông tha ngươi.

- Sợ?

Lâm Thần yên lặng nở nụ cười. Hắn tuy rằng chỉ có tu vi Luyện Thể cảnh tầng thứ năm sơ kỳ, nhưng tu vi cũng không ngang với sức chiến đấu thực tế. Khoảng thời gian này ở Mặc Liên sơn rèn luyện, hắn chém giết không ít quái vật cấp hai bậc trung trở lên. Lúc này Lâm Thần đối với thực lực của chính mình rất tin tưởng, cho dù là đối mặt với võ giả Luyện Thể cảnh tầng thứ bảy, cũng không có chút nào e ngại. 

Lâm Thần chẳng muốn nhiều lời, chỉ thấy hắn khẽ quát một tiếng, Tinh Cương kiếm lóe lên, ở giữa không trung lưu lại từng đạo từng đạo tàn ảnh, nhanh chóng hướng Mã Lương mà đánh tới.

Thấy tình hình như vậy, Mã Lương không khỏi ngẩn ra, trên mặt hiện lên qua một vẻ giận dữ.

Chỉ là một võ giả Luyện Thể cảnh tầng thứ năm, nếu như là ở ngày bình thường, bị hắn trừng một chút, e là đều phải run sợ một hồi lâu, ai ngờ đến Lâm Thần không cho hắn mặt mũi như vậy, không nói hai lời trực tiếp động thủ. 

Chỉ là sau một khắc, Mã Lương nhìn thấy Lâm Thần vung kiếm giữa bầu trời lưu lại từng đạo tàn ảnh, nhất thời vẻ tức giận trên mặt còn mang theo mấy phần kinh ngạc.

- Huyễn kiếm? Không nghĩ tới tiểu tử này lại luyện thành Huyễn kiếm!

Trước đây Mã Lương cũng tu luyện qua Huyễn kiếm, nhưng kết quả lại là hao phí ba tháng không thu hoạch được gì, cuối cùng không thể không đổi qua tu luyện Điệp Sơn kiếm pháp độ khó thấp một ít. 

- Tiểu tử này đúng là có chút bản lĩnh!

Mã Lương nặng nề hừ lạnh một tiếng, trong lòng quyết định chú ý, hắn muốn dễ dàng phá giải sự công kích của Lâm Thần, hung hăng làm Lâm Thần nhục nhã một phen.

Huyễn kiếm, chú trọng nhất chính là tốc độ, tốc độ nhanh đến cảnh giới nhất định, kiếm vung vẩy lưu lại tầng tầng tàn ảnh, không hiểu kiếm này đối với võ giả có chỗ nào lợi hại, chỉ có thể tưởng tượng và biết rằng là mấy thanh kiếm đó đồng thời vung vẩy. 

Mã Lương đã tu luyện qua Huyễn kiếm, hắn biết rõ cái môn kiếm pháp này lợi hại chỗ nào. Lúc Tinh Cương kiếm của Lâm Thần sắp công kích, hắn hạ thanh kiếm xuống, quát lên một tiếng như một cơn gió, chuẩn xác không có sai sót múa trên thân kiếm công kích nhanh chóng.

Sức mạnh to lớn lan truyền đến trên người Lâm Thần, sắc mặt hắn hơi đổi. Thân thể Lâm Thần hướng về sau bay ngược lại, tại thời điểm đáp đất, hai chân Lâm Thần ảo diệu ngồi xổm xuống một hồi, dời đi sức mạnh to lớn trên người một cách dễ dàng.

"Không nghĩ tới tên Mã Lương này nhãn lực lợi hại như vậy, nhanh như vậy liền tìm được kiếm ảnh bên trong công kích chân chính!" Lâm Thần vẩy vẩy cánh tay bị chấn động đau đớn, trong lòng âm thầm kêu khổ. 

Nhìn thấy dáng vẻ Lâm Thần khá là chật vật, Mã Lương trái lại càng coi trọng Lâm Thần. Hắn vừa nãy vận dụng sáu phần mười chân khí trong cơ thể để ra chiêu kiếm này, muốn một lần phá tan công kích của Lâm Thần, đồng thời còn muốn đả thương Lâm Thần, ai biết Lâm Thần lại là ngăn cản được.

- Đánh tốt lắm!

Ba người bọn Lý Xuyên xem không hiểu lợi hại trong đó, nhìn thấy Mã Lương một chiêu kiếm dễ như ăn cháo đẩy lùi Lâm Thần, nhất thời hai mắt sáng ngời, cùng nhau khen hay. 

Mã Lương quay đầu lại trừng ba người Lý Xuyên, trong lòng buồn bực, hắn vận dụng sáu tầng chân khí vẫn không thể nào bắt được Lâm Thần đã là rất mất thể diện rồi, ba người Lý Xuyên còn chính ở chỗ này reo hò khen hay.

Ba người Lý Xuyên đầu co rụt lại, trong lòng có chút không hiểu ra sao, trên mặt lộ ra vẻ sợ hãi.

Mã Lương vừa quay đầu, liền nhìn thấy Lâm Thần cầm trong tay Tinh Cương kiếm, một chiêu kiếm thẳng tắp hướng hắn đâm tới. Tinh Cương kiếm mang theo một tia khí thế, phảng phất như là một con yêu thú hung mãnh vô cùng, cảm giác nguy hiểm mãnh liệt từ đáy lòng hắn tự nhiên mà sinh ra. 

"Làm sao có khả năng! Tiểu tử này thi triển là kiếm pháp gì, khí thế mạnh như vậy!" Hai mắt Mã Lương co rụt lại, trường kiếm trong tay vừa nhấc, vẽ ra điểm điểm ánh kiếm, mũi kiếm mạnh mẽ điểm ở trên thân tinh cương kiếm của Lâm Thần.

Keng!

Chỗ tương giao của hai thanh kiếm tia lửa lấp loé, xé ra vài đạo cuồng phong ác liệt. 

Sau một khắc, thân thể Mã Lương hướng về sau lui hơn mười bước, thân hình chật vật, trong miệng đầy máu, sắc mặt khiếp sợ lẫn phẫn nộ.

Lâm Thần nhìn thấy Mã Lương chống đối đòn đánh này rơi xuống, trên mặt không khỏi lộ ra vẻ đáng tiếc. Vừa nãy hắn thi triển chiêu kiếm đó là một đòn đánh đỉnh cao, trong đó chứa đựng kiếm khí mạnh mẽ, nhưng vẫn là bị Mã Lương chống đỡ được.

Kiếm khí trong cơ thể Lâm Thần mạnh mẽ tổng cộng có thể tung ra được ba đạo, trước đối phó Trình Minh, Uông Bằng sử dụng hai đạo, trong cơ thể còn lại một đạo kiếm khí cuối cùng. 

- Lại dám đả thương ta! Tiểu tử, ngươi là đang muốn chết ở đây sao?

Mã Lương đầy mặt vẻ dữ tợn. Hắn tâm tính cao ngạo, một người tu vi so với hắn thấp hơn hai cảnh giới, võ giả hướng hắn chủ động xuất kích, đã làm cho hắn rất là phẫn nộ, hiện tại lại đả thương hắn, nếu như truyền ra ngoài, hắn còn mặt mũi nào nữa!

Vẻ mặt Mã Lượng rất khó coi: 

- Tiểu tử, ngươi chọc giận ta, hiện tại, ngươi hối hận cũng đã muộn!

- Nhất Điệp sơn!

Mã Lương gầm lên một tiếng, triển khai một màn võ thuật, trường kiếm điên cuồng hướng Lâm Thần đánh xuống, không hề che giấu chút nào ý muốn giết người. 

Chỉ là chớp mắt, Lâm Thần liền cảm thấy thanh kiếm của Mã Lương phảng phất đã biến thành một ngọn núi, điên cuồng đè xuống, một luồng cảm giác nguy hiểm trước nay chưa từng có tự nhiên mà sinh ra.

Đòn đánh này của Mã Lương nếu một khi Lâm Thần bị đánh trúng, không chết cũng sẽ trọng thương ngã xuống đất!

Lúc này,  trong đầu Lâm Thần não vực hấp thu sương mù tựa hồ đạt tới một điểm giới hạn, vù một tiếng tốc độ hấp thu sương mù trong não vực của hắn tăng nhanh, từ hơi hồng biến sắc thành một mảnh hồng rực. Đồng thời, trước mắt Lâm Thần đột nhiên sáng ngời, hắn có thể nhìn thấy rõ ràng mỗi một chi tiết nhỏ trong động tác của Mã Lương, trong lòng nhanh chóng tính toán, Mã Lương kế tiếp công kích vào nơi nào. 

Thanh Vân bộ!

Mã Lương một chiêu kiếm hướng Lâm Thần chém xuống, nhưng Lâm Thần phảng phất đã đoán được điểm đến của công kích, chân đạp mây dễ dàng tránh thoát khỏi.

Lâm Thần thân thể lóe lên, chớp mắt liền biến mất không thấy, xuất hiện lần nữa, dĩ nhiên là ở ngoài trăm thuớc! 

- Lại tránh khỏi!

Mã Lương sững sờ, trong mắt loé ra vẻ khó tin. Vừa nãy chiêu kiếm của hắn có thời cơ tốt vô cùng, chính là Lâm Thần muốn tránh cũng không được, nguyên bản không chê vào đâu được, nhưng lại bị Lâm Thần tránh thoát.

Cùng Mã Lương bất đồng là khuôn mặt vui mừng của Lâm Thần: 

- Thanh Vân bộ đại thành!

Nghe được Lâm Thần nói những lời này, Mã Lương sắc mặt phát lạnh, Lâm Thần là ở thời điểm chiến đấu với hắn đột phá, khó trách hắn có thể tránh thoát khỏi sự công kích của chính mình. Có điều như vậy, chính mình càng không thể lưu lại hắn.

- Tiểu tử này còn đang Luyện Thể cảnh tầng thứ năm sơ kỳ, liền có thể đả thương ta, như vậy chờ hắn trưởng thành, ta thì càng không phải là đối thủ của hắn! Nhân cơ hội này, không giết cũng phải phế bỏ hắn! 

Mã Lương gầm nhẹ một tiếng, chân khí trong cơ thể phun trào, trường kiếm trong tay điên cuồng hướng Lâm Thần đánh tới.

- Tam Điệp Sơn!

Mã Lương gầm nhẹ một tiếng, trường kiếm trong tay liên tục huy vũ ba lần, nhất thời giữa bầu trời phảng phất xuất hiện ba ngọn núi hùng vĩ, hướng Lâm Thần nghiền ép xuống. 

Chính là Điệp Sơn kiếm pháp thức thứ hai!

Đối mặt đòn đánh này, Lâm Thần toàn lực triển khai đại thành Thanh Vân bộ, miễn cưỡng né qua hai kiếm. Đang lúc tránh né kiếm thứ ba, Lâm Thần tiếp sau không còn chút sức lực nào, chiêu kiếm này cơ hồ là dán vào thân thể hắn đánh xuống, nhưng chiêu kiếm này trên là cuồng bạo kiếm khí, quét ngang lồng ngực Lâm Thần, tỏa khắp ra một tầng sương máu, khiến hắn đau thấu xương.

"Cứ tiếp tục đánh như vậy không phải là biện pháp." Lâm Thần cố nén đau đớn. "Tu vi Mã Lương so với ta cao hơn nhiều lắm, còn tiếp tục như vậy ta không chết thì cũng phải trọng thương, phải nghĩ biện pháp rời đi!" 

Nếu là tiếp tục đánh như vậy, Lâm Thần sớm muộn sẽ bị Mã Lương đánh bại.

Chỉ là giờ khắc này Mã Lương liên tục triển khai võ kỹ, không cho hắn cơ hội rời đi!

Trong rừng rậm Mã Lương đều là triển khai tất cả các võ kỹ, trong đó có mấy đạo kiếm khí, tùy ý tán loạn bên dưới, càng là nhằm về phía Lâm Thần! Lâm Thần trong lòng cả kinh, chân đạp Thanh Vân bộ nhanh chóng né tránh. Những kiếm khí này uy lực không nhỏ, bộ ngực hắn chính là bị kiếm khí gây thương tích. 

Lâm Thần tránh né bên dưới, liên tiếp tránh khỏi mấy đạo công kích, nhưng là đánh trúng trên lưng hắn, lại đánh trúng gói hàng vật liệu yêu thú, cắt ra một cái vết nứt thật dài, không ít vật liệu yêu thú từ trong rơi ra ngoài.

"Đáng chết!" Lâm Thần tâm trạng cả kinh, trong gói hàng là vật liệu yêu thú, rất nhiều thứ là hắn dùng để đổi điểm cống hiến, những vật liệu yêu thú này rơi xuống, hắn nhất định phải một lần nữa làm lại nhiệm vụ tông môn, sẽ làm lỡ rất nhiều thời gian.

Lâm Thần theo bản năng đưa tay sờ vết nứt của gói hàng trên lưng một hồi, nhưng mà tay vừa bỏ qua, liền tìm thấy một viên cầu to bằng nửa cái nắm đấm nhỏ bé. Lâm Thần quay đầu nhìn lại, ánh mắt hơi ngưng lại: "Hắc Lân Cự Mãng nội đan!" 

Nội đan của yêu thú chính là tài liệu luyện chế đan dược tuyệt hảo, Hắc Lân Cự Mãng là cấp hai cao nhất yêu thú, nội đan của nó dược hiệu không thể nghi ngờ, nếu võ giả nuốt vào, tu vi tất nhiên sẽ ở trong thời gian ngắn tăng vọt.

Có điều, nội đan yêu thú xưa nay đều là được luyện chế thành các loại đan dược, không có ai sẽ trực tiếp dùng. Bởi vì nội đan yêu thú đều có thú tính cực mạnh, nếu là trực tiếp ăn vào, sẽ bị thú tính lưu lại bên trong nội đan ảnh hưởng, nhẹ thì tẩu hỏa nhập ma, dẫn đến nội thương, nặng thì sẽ cho người trở thành mất đi tâm trí hình người tâm thú!

Những thứ đồ này, cơ hồ là mỗi võ giả đều biết, ai cũng sẽ không đưa cái mạng nhỏ của chính mình ra làm trò đùa. Thế nhưng  Lâm Thần lúc này đối mặt với sự bức bách của Mã Lương, không thể không đánh chủ ý lên viên nội đan này được. 

Nuốt vào nội đan yêu thú này, tu vi của ta đương nhiên sẽ tăng lên, thế nhưng trong nội đan lưu lại thú tính ảnh hưởng cũng không phải chuyện đùa, thật sự là quá mức hung hiểm.

Trực tiếp nuốt chửng nội đan yêu thú nguy hiểm quá lớn, Lâm Thần cũng không dám dễ dàng thử nghiệm.

Chỉ là, không chờ hắn tiếp tục do dự, cách đó không xa Mã Lương lần thứ hai cầm trong tay trường kiếm công kích mà tới. 

- Lâm Thần, chết đi!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.